Ngay sau đó, giọng nói vui mừng của Thảo Tật truyền tới:
“Hàn huynh, ngươi ở bên đó có ổn không? Ở bên này đã được ta chuẩn bị chu đáo, có thể kích phát cấm chế của đại trận rồi. Ngươi hãy dẫn dụ mấy cái hóa thân của Thánh Tổ đó vào trong dải núi, ta sẽ đem cấm chế nhốt hết bọn chúng.”
“Ở bên này ta không có việc gì. Về cấm chế thì không cần phải phiền toái như vậy, cứ để dành lại cho những tên địch phía sau đi.” Một tay của Hàn Lập đang nâng cái trận bàn rồi hời hợt trả lời. Tay còn lại đang vân vê một cây búa màu đen, hắn tỏ vẻ khá hứng thú ngắm nhìn cây búa.
Lưỡi búa này đúng là ma binh đã được tên to con mặc giáp vàng sử dụng ban nãy.
Mà xung quanh đó ngoại trừ Giải Đạo Nhân đang có vài vết thương trên cơ thể ra còn lại không có lấy một bóng người.
Nhưng hơn trăm dặm mặt đất phía dưới lại trở thành một mảng gồ ghề khúc khuỷu, không còn nguyên dáng vẻ ban đầu nữa.
Rõ ràng là nơi này vừa mới xảy ra một trận chiến vô cùng kịch liệt.
“Cái gì? Hàn huynh, ý của ngươi là…” Phải mất một lúc im lặng, trong trận bàn mới vang lên giọng nói của Thảo Tật đang pha chút kinh ngạc và vẻ không thể tin được.
‘Mấy cái hóa thân của Thánh Tổ vừa nãy đã bị ta và Giải huynh giải quyết gọn ghẽ. Cấm chế mà đạo hữu đang nắm giữ cứ tạm để dành lại đã. Hàn Lập khẽ phất tay, lưỡi búa màu đen liền biến mất. Sau đó hắn khẽ cười rồi trả lời.
Trong trận chiến vừa rồi, hắn phối hợp với Giải Đạo Nhân dễ dàng đánh bại ba tên Ma tộc. Nhưng cả ba tên thấy địch không lại liền vội bỏ chạy, làm cho hắn phải cuống chân cuống tay một lúc mới đem cả ba diệt gọn.
“Thần thông của Hàn huynh và Giải huynh to lớn ngoài sức tưởng tượng của ta. Thật là không gì hay bằng, như vậy thì mắt trận số hai của chúng ta sẽ không gặp điều gì sơ sót!” Gã Mộc tộc to con nghe vậy liền mừng rơn. Giọng nói truyền ra từ trong trận bàn còn mang theo vài phần kính trọng.
Với thực lực của Hàn Lập vừa bày ra như vừa rồi, tất nhiên là không thể đem hắn đối đãi với những tên tu sĩ Hợp Thể Kỳ bình thường khác được. Vậy nên trong lời nói của gã Mộc tộc vừa rồi đã mang thêm vài nét kính sợ.
Hàn Lập khẽ mỉm cười, hắn đang muốn trả lời lại vài câu thông qua trận bàn, nhưng đúng lúc này trên trời cao bỗng vang lên từng trận sấm liên miên, vô số vệt sáng màu trắng chợt lóe ra ở bốn phương tám hướng trong không trung. Tận cuối chân trời ở một hướng nào đó đang truyền đến từng đợt dao động, chỉ mới vài cái chớp mắt chúng đã thoáng lướt qua bên này.
Dường như cùng lúc đó, trong trận bàn truyền đến một âm thanh giật mình thảng thốt của gã Mộc tộc.
Vẻ tươi cười trên mặt của Hàn Lập liền ngưng lại. Ánh mắt của hắn chớp động một lúc rồi mới truyền âm vào trong trận bàn:
“Thảo đạo hữu, dị tượng vừa rồi nghĩa là mắt trận thứ nhất đã bị phá hủy phải không?”
“Hàn huynh đoán không sai, đúng là gốc thánh thụ dự bị ở mắt trận số một đã bị phá hủy. Điều này khẳng định là mấy tên Thánh Tổ bên phe Ma tộc đã đồng loạt tấn công vào các vị trí mắt trận.” Giọng nói của Thảo Tật truyền đến có pha vẻ chua xót.
“Đây là sự việc đã được dự đoán trước. Nếu vậy chắc không lâu nữa sẽ có nhóm khách thứ hai đến thăm chúng ta.” Hàn Lập cười lạnh, rồi trả lời.
“Hàn huynh, ngươi và Giải huynh hãy về nghỉ ngơi một chút đi. Nếu đúng là sẽ có hóa thân của Thánh Tổ khác đến, e rằng sẽ phải phiền hai người mới có thể ngăn cản được. Lúc này mọi người khôi phục được phần pháp lực nào vẫn là tốt hơn phần nấy.” Gã Mộc tộc to con trầm ngâm một lúc rồi truyền âm tới.
“Lời này cũng đúng, vậy ta và Giải đạo hữu sẽ về tạm nghỉ ngơi một chút.” Hai mắt của Hàn Lập lóe lên, hắn liền vui vẻ gật đầu.
Sau đó hắn không nói gì thêm, chỉ đem trận bàn thu lại rồi cùng với Giải Đạo Nhân bay vút lên trời.
Trong phút chốc, cả hai người liền hóa thành hai dải cầu vồng phóng vút về trung tâm của dãy núi.
Mà tại nơi bọn họ mới vừa rời đi, phía dưới mặt đất bỗng nhiên tỏa ra hào quang màu xanh sáng rực. Mặt đất vốn bị hư hại nặng nề bỗng chốc mọc lên những mầm non mơn mởn. Chỉ một lúc sau, phía dưới đã được bao phủ bởi vô số cây cối rậm rạp. Những bụi cây này đang lớn lên với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, một lần nữa chúng lại hóa thành những cây cổ thụ cao đến hàng trăm trượng, đem tất cả các dấu vết của trận chiến khi nãy che đậy hết thảy.
Gần nửa ngày sau, ở một nơi trong không trung cách dải núi nơi nhóm Hàn Lập đang ở khoảng vài dặm bỗng xuất hiện một tia dao động. “Ầm ầm ầm…” từng tiếng nổ chói tai vang lên. Ở cuối chân trời bỗng lóe lên một sợi tơ màu đen đang lướt tới, vô số khí đen ngùn ngụt tuôn ra, nhắm thẳng hướng vào dải núi bên này mà lao đi.
Nếu nhìn kỹ có thể thấy như có như không một tòa cung điện to như ngọn núi đang ẩn nấp ở bên trong làn khí đen kịt.
Ở bề mặt trên đỉnh tòa cung điện có bảy tên Ma tộc cả nam lẫn nữ mặc trang phục khác nhau. Bọn chúng đứng ngang hàng với nhau, đang chăm chú thảo luận về điều gì đó.
Cả bảy tên đều tỏa ra khí tức cực kỳ mạnh mẽ, rõ ràng khác xa vời đám Ma tộc có tu vi Hợp Thể Kỳ bình thường.
“Bọn Xa lão quỷ đúng là lũ ăn hại. Cả hai nhóm chúng ta đều đã thuận lợi thành công, chỉ có bọn họ vừa đi là đã biệt tăm, báo hại chúng ta không thể không chạy thêm một chuyến.” Một gã Ma tộc có vóc người cao lớn, quanh thân còn tỏa ra từng tia sáng màu lam nói với giọng bực tức.
“Nếu nói về thực lực thì năm người trong nhóm của Xa đạo hữu gần như không thua kém bao nhiêu so với bảy người chúng ta. Nếu không lúc trước đã không cho bọn họ tự động đến giải quyết mắt trận nơi này. Còn tại sao đến giờ vẫn chưa thành công chắc bởi họ đã bị cấm chế nào đó vây lại.” Một thiếu nữ có dáng người thướt tha khẽ cười rồi trả iời.
“Nhóm chúng ta và bên phía Toa đạo hữu đã thành công rất dễ dàng, chỉ có mỗi nhóm của Xa lão quỷ là có vấn đề, vậy chẳng phải là Xa lão quỷ vô dụng hay sao?” Gã Ma tộc to con kia ăn nói rất trắng trợn, rõ ràng là hắn có bất mãn với người gọi là “Xa lão quỷ” nào đó.
“Nếu năm người bọn họ chỉ bị pháp trận nhốt lại còn đỡ. Nhưng ngộ nhỡ bọn họ gặp phải kẻ địch rất mạnh rồi bị giết đi, như vậy bảy người chúng ta phải cẩn thận hơn mới được.” Một ông lão tóc vàng lạnh lùng nói.
“Làm sao có chuyện này được. Với thần thông của năm người bọn họ chỉ cần không gặp phải kẻ có tu vi Đại Thừa Kỳ, còn lại dù không đánh được nhưng vẫn có khả năng bảo vệ mình, còn vì sao không liên hệ được với bọn họ chắc bởi cấm chế ở nơi này quá hiệu quả, việc này cũng không có gì kỳ quái.” Thiếu nữ thướt tha cười khẽ, cô ả nói với vẻ không mấy để ý đến chuyện này.
“Không cần quan tâm quá nhiều đến chuyện đó, nhưng ở nơi này có cấm chế có thể vây nhốt năm người bọn Xa lão quỷ thì chắc hẳn nó không hề đơn giản. Chúng ta phải cẩn thận mới được.” Vẻ mặt của lão già tóc vàng vẫn lạnh băng.
“Nếu lão Quý đã nói như thế, ta sẽ cẩn thận hơn một phần.” Một tên Ma tộc khác bâng quơ đáp lời.
Những tên còn lại cũng đều gật đầu xưng phải.
Ông lão tóc vàng đang định nói thêm điều gì thì vội nuốt ngược lời nói lại. Sắc mặt của lão trở nên kinh ngạc, lão vội ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trên cao.
“Sao vậy? Lão Quý phát hiện ra điều gì sao?” Mấy tên Ma tộc khác đều cảm thấy kỳ quái. Gã to con không nhịn được tò mò bèn hỏi.
Nhưng không đợi ông lão tóc vàng kịp trả lời, một cỗ dao động khủng khiếp làm người ta không dám tin hiện ra trên nền trời cao. Những tia sáng màu xanh chớp động, một quầng sáng màu xanh rộng mênh mông bất ngờ hiện ra, lướt tới rồi hóa thành một tấm võng chụp xuống.
“Không ổn, tránh mau!”
Ông lão tóc vàng giật mình, chỉ kịp vội vã thét một tiếng thật lớn rồi lộn người hóa thành một con chim ưng lông vàng. Hai cánh chim ưng khẽ vỗ, nó liền hóa thành một vệt sáng màu vàng bay vọt ra từ trong tòa lầu.
Sáu tên Ma tộc khác cũng rất kinh hãi, bọn chúng luống cuống thi triển pháp thuật phóng vút lên cao, rồi hướng ra bốn phương tám hướng bay vọt đi.
Vầng sáng trên bầu trời rộng đến cả trăm mẫu, tốc độ của nó đang lao xuống nhanh như chớp, chỉ vừa lóe lên đã đem toàn bộ màn khí đen bên dưới bao lấy. Thậm chí có đến bốn tên Ma tộc đang cố gắng bay ra nhưng không kịp, bọn chúng liền bị tầng sáng nhốt vào.
Mà ông lão vừa vọt ra xa liền vội vàng bay ngược trở lại, khí tức trên người lão tăng vọt. Lão không nói hai lời vội vàng thi triển công kích để cứu đồng bạn ra.
Nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tấm lưới tỏa hào quang sáng rực rồi cuốn lại tạo thành một khối quang cầu. Nó phát ra một tiếng xé gió chói tai sau đó liền biến mất hút vào nền trời trên cao.
Ba tên Ma tộc ở bên ngoài bỗng ngẩn ngơ. Cả bọn liền trở nên giận dữ rồi đuổi theo sát khối quang cầu.
Chỉ là đúng lúc này, trên không trung hơi gợn lên dao động. Hai bóng người một xanh một vàng bất ngờ hiện ra, vừa vặn chắn ngay trước mặt ba tên Ma tộc.
Lão già có bộ tóc vàng hoảng hốt, vội mang theo cái nhìn đầy cảnh giác quét về hai người mới xuất hiện.
Bóng người màu xanh đúng là Hàn Lập vừa phá không mà đến. Hắn cũng đang liếc tới ba tên Ma tộc rồi lạnh nhạt nói:
“Ba người các ngươi đã may mắn thoát khỏi cấm chế, vậy thì hãy để ta tiễn đưa các ngươi đi trước một đoạn. Yên tâm, chờ sau khi ba người các ngươi đi rồi, ta cũng mau chóng đưa đồng bạn của các ngươi đi theo. Trên đường đi sẽ không để cho các ngươi cảm thấy cô đơn đâu.”
Vừa dứt lời, bỗng nhiên Hàn Lập vỗ nhẹ lên đỉnh đầu. Một cái nguyên anh vàng rực bất ngờ bay ra, tiếp đó trên người hắn phát ra một âm thanh vang rền. Năm đoàn hào quang theo đó hiện lên, trực tiếp hóa thành năm loại ảo ảnh của Cự viên, Thải Phượng, Ngân Bằng, Kim Long, và Khổng Tước. Tất cả các ảo ảnh đang xoay chuyển không ngừng khắp bốn phía.
Nguyên anh không chút do dự vòng cánh tay nhỏ bé ra khắp bốn phía.
Cả năm đạo ảo ảnh đều lướt tới rồi nhập vào trong cơ thể cùa nguyên anh.
Một tiếng nổ vang lên!
Thân hình của nguyên anh bỗng nhiên phát ra hào quang màu vàng đến chói mắt. Nhưng chỉ một khoảnh khắc sau, ánh sáng màu vàng tan đi, cái nguyên anh cũng biến mất không thấy đâu nữa. Thay vào đó là một bóng người cao lớn nhìn vô cùng yêu dị.
Toàn thân người này tỏa ra hào quang chói mắt. Cho dù là thân mình hay khuôn mặt cũng đều được bao phủ bởi một lớp vảy vàng nhạt. Đầu hắn có một chiếc sừng xanh, giữa hai chân mày còn xuất hiện thêm một con mắt tối đen vô cùng tà dị.
Hàn Lập không nói nhiều lời đã thi triển công pháp mạnh nhất, là biến thứ nhất trong Niết Bàn Thánh Thể.
Còn Giải Đạo Nhân ở bên cạnh cũng nổ ra một tiếng sấm rền trời, ở giữa vô số rạch chớp điện hắn lại trở về với thân hình một con cua lớn đến cả trăm trượng.
Ba tên Ma tộc phía dưới thấy một màn như vậy, mặt tên nào tên nấy đều vô cùng khó coi!
Mấy canh giờ trôi qua, ở nơi mắt trận thứ nhất trong đại trận Mộc Giới đã bị ma khí bao trùm toàn bộ. Hiện giờ thấp thoáng phía dưới hiện lên vô số giáp sĩ của Ma tộc. Bọn chúng đang xếp thành những hàng ngũ chỉnh tề, đông nườm nượp.
Mà phía trên đại quân của Ma tộc có mấy tên Ma tộc cao cấp đang nghi hoặc nhìn ngó lẫn nhau.
“Đã mất đi liên hệ với bọn Quý đạo hữu! Tại sao hai nhóm lần lượt đi qua đấy đều không có lấy một tin tức nào được truyền về? Xem ra mắt trận thứ hai thực sự có vấn đề rồi.” Một tên Ma tộc dáng vẻ như thanh niên, trên thân còn khoác một chiến giáp màu đen được điêu khắc tinh xảo chậm rãi nhận định.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 22 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2019 03:36 (GMT+7) |