– Gọi ngay Triệu Hải lại đây!
Triệu Hải mặt tái mét bước vào sảnh đường:
– Đại Ca! Gọi em có việc gì ạ!
Đông Vũ ném tờ báo vào mặt nó mắt vằn lên tức giận:
– Mày theo anh đã bao năm hả Triệu Hải? Tính anh ra sao mày cũng hiểu, ý mày là sao? Mày định cho anh không còn mặt mũi gặp các chú, các bác bên trên sao? Anh em giang hồ biết cơ sự này Đông Vũ này còn đứng nổi trên giang hồ không?
Triệu Hải mặt tái dại:
– Đại Ca! Em xin lỗi, để em tự xử tạ lỗi với anh!
Triệu Hải rút súng kề vào đầu, thì Đông Vũ phi cái bật lửa vào tay nó. Khẩu súng văng vào xó nhà. Đông Vũ nói:
– Gia có gia pháp, bang có bang quy tội mày cũng là sai ở anh. Nhưng anh bảo mày thế nào? Đông Vũ này có ba việc không làm “bán rẻ anh em, buôn ma túy, và cưỡng hiếp con gái nhà lành”Mày bắt con bé Tiểu Chi có 12 tuổi về đây, anh có bảo mày làm thế không?
Đông Vũ cầm khẩu súng của Triệu Hải lên nói:
– Là Đông Vũ này sai, ham vui hại anh em vào chỗ bất nghĩa! Nay liệt tổ liệt tông Đông Phong đường, Chư vị hương thân, các anh em Đông Phong bang làm chứng. Đông Vũ chỉ có lấy mạng mạng tạ tội mà thôi.
Anh em xúm lại vật nài, Triệu Hải khóc như mưa… Chợt ở ngoài có tiếng hô:
Bác Cả, Chú Đại, Chú Tam, Chú Long! Hắc Phong hội tới!
Đông Vũ vội bỏ súng chạy ra đón mọi người vào hương đường, khi tất cả yên vị Chú Long mới cất giọng trầm trầm:
– A Vũ! Việc còn các bác, các chú trong Hắc phong… chúng ta không đồng ý cách hành xử của con. Thằng Hải mày tự biết tội chưa? Nể mày cùng A Vũ không ngại gian khổ máu xương xây dựng Hắc Phong… nay phạt 100 trượng gia quy chịu không? Còn A Vũ cái tội rượu ta đã nhắc bao lần rồi. Bốn anh em ta đã già Hắc phong trông cả vào tụi trẻ bọn bay… con hơi tý lấy mạng ra đòi chết… anh em còn lại theo con sống sao? Bọn Cuồng Long có sự chống lưng của người chính phủ đã sớm coi anh em Hắc Phong không ra gì! Làm anh sai chịu phạt gấp ba… dao đây! Sai điều ba tự đâm mình ba cái… Ôi cứ thế này bốn cái thân già chúng ta sống thế nào…
Chú Long vứt dao xuống rồi phẩy tay:
– Chúng ta về!
– Cung tiễn Chú, Bác xuất quan…
Đám anh em đồng thanh hô lớn, đợi các chú, các bác đi rồi Đông Vũ đứng dậy nói:
– Việc anh say rượu, kêu các em tìm gái… nhưng không kêu các em bắt gái nhà lành. Gái đâu có thiếu sai này vẫn do anh! Trước hương đường anh xin thề! Một từ đây thôi rượu thôi gái, hai Tiểu Chi vô tội bị hại bởi anh nay xin Nay liệt tổ liệt tông Đông Phong đường, Chư vị hương thân, các anh em Đông Phong bang làm chứng. Đông Vũ chọn Tiểu Chi làm vợ. Danh phận là chị Hai, Đông Vũ nếu bội bạc phụ nghĩa với Tiểu Chi trời không dung đất không tha. Ba! Xin tạ tội dao này, trượng này anh nhận hết.
Đông Vũ quay lại hô lớn:
– Gia pháp tiến hành!
– Sau một trăm trượng Đông Vũ lết dậy đâm ba dao vào đùi, máu chảy đỏ sân. Đám đàn em đã phục giờ càng nể khí phách đại ca. Đông Vũ gọi Triệu Hải, Tào Lâm căn dặn đi tìm tung tích Tiểu Chi. Còn mình một thân thương tích lui vào trong an dưỡng, Đông Vũ khi cơn say thật không nhớ nổi mặt Tiểu Chi. Chỉ nhớ đôi mắt trong vắt tròn xoe, và cái bớt đỏ hình trái tim. Đông Vũ thở dài “. Cả đời mình trong sạch vì chút rượu mà ô danh, thật có lỗi với Tiểu Chi em sẽ ghét anh hận anh. Nhưng mạng Đông Vũ này là của em bất biết thế nào sẽ bù đắp lại cho em Tiểu Chi ạ”Nhớ đôi mắt trân trối và dù đau đến mấy cũng không hé răng kêu than, Đông Vũ thầm thán phục Tiểu Chi vô cùng…
Xuyến Chi tròn xoe mắt trước ngôi biệt thự đẹp đẽ to lớn.
– ‘Woaaa’ trông như cung điện ấy nhỉ!
Cô trầm trồ chạy hết chỗ nọ chỗ kia, đến nỗi trượt chân cả xuống bể bơi ướt sũng. Nhin dáng nhỏ bé đáng yêu của Xuyến Chi Lưu Vỹ tự nhiên thấy ấm lòng. Tối hôm ấy Xuyến Chi vào bếp nấu cơm cho Lưu Vỹ, lần đầu sau bao năm có người nấu cho ăn. Cậu ăn rất ngon những món ăn dân dã mà Xuyến Chi chế biến, cảm thấy sơn hào hải vị đã ăn không bằng nổi. Vỹ bố trí cho cô ở phòng trên tầng 4, nhưng hầu như sau đó Chi ngủ lại cùng Vỹ sau những lần yêu cuồng nhiệt đến rã rời…
Đã sáu tháng trôi qua Lưu Vỹ ở bên Xuyến Chi cùng đi chợ, cùng nấu ăn, tối thì yêu nhau đến khi mệt lử. Tình yêu cũng lớn dần trong Chi cô yêu Lưu Vỹ, vì ngủ với nhau nhiều hay là vì sự quan tâm cô không biết. Nhưng không một lần Lưu Vỹ hỏi gia cảnh cô, ngoài tên Xuyến Chi ra… Ở lâu bên Xuyến Chi mãi, con ngựa hoang trong Lưu Vỹ trỗi dậy, cậu lái xe đi chơi… hai đêm liền không về… Vỹ cũng quên một Tiểu Chi đang ngày ngóng đêm trông mình trở về. Chiều ngày thứ ba Lưu Vỹ mới sực nhớ Tiểu Chi vội phóng xe về… thấy Chi ngủ gục bên mâm cơm… Ở phòng ăn còn dán mấy tờ giấy… “ngày 1 anh không về… còn vẽ một cái mặt cười,” tờ thứ hai “anh lại không về rồi… và một mặt mếu”.
Tờ ba trên bàn viết giang dở và nhòe nước mắt”anh quên Tiểu Chi rồi, không anh Tiểu Chi biết đi đâu…”. Sờ trán thấy Tiểu Chi nóng rực Lưu Vỹ vội mang cô đi viện… Nhưng ngày Tiểu Chi ốm Lưu Vỹ không rời cô nửa bước… Tiểu Chi hạnh phúc lắm… nụ cười luôn nở trên môi. Vỹ nói:
– Tiểu Chi cười xinh lắm!
– Thế khi nào Tiểu Chi cười anh sẽ không xa, và ở bên Tiểu Chi nhé…
Cô nói với đôi mắt đầy kỳ vọng, quả nhiên Lưu Vỹ giữ lời và một năm thấm thoát qua đi. Tiểu Chi đã thành thiếu nữ 13 tuổi cô xinh thật là xinh, bộ ngực không còn trái đào nhỏ nữa… Nó căng phồng tràn trề sức sống, cô cũng đã cao hơn giờ hôn Lưu Vỹ không phải kiễng mà chả tới nữa… một lần đi chợ cô mang về một chậu hoa nhỏ cánh trắng xinh xinh… Lưu Vỹ hỏi cô hoa gì cô nói:
– Nó là em Xuyến Chi, khi anh bỏ em đi như trước nữa em sẽ nói chuyện với nó em sẽ không cô đơn…
Một hôm mẹ Lưu Vỹ đến chơi, Nhất phẩm phu nhân này bận rộn làm đẹp và theo dõi chồng lên chả mấy khi thăm viếng cậu quý tử. Khi nhìn thấy Tiểu Chi bà hỏi Lưu Vỹ về cô Lưu Vỹ thành thật nói:
– Con nhặt Tiểu Chi ngoài đường…
Bà nhìn tiểu Chi nheo nheo mắt… nói:
– Thì ra là một con điếm, nhưng một con điếm xinh đẹp… mẹ lại cứ tưởng tiểu thư con nhà nào.
Bà ra về tiếp tục công việc nhàm chán mỗi ngày là đi làm đẹp và rình chồng để ghen tuông… Khi mẹ về Tiểu Chi hỏi Lưu Vỹ:
– Mẹ bảo em là con điếm! Vậy con điếm là như nào?
Lưu Vỹ lạnh lùng nói:
– Em tự hiểu rồi còn hỏi!
Tiểu Chi bỡ ngỡ từ ngày lưu lạc cô chỉ ở đây, còn khi ở nhà cô bé 12 tuổi ngây thơ có biết con điếm là gì đâu. Rồi Tiểu Chi cũng tìm được ở trên mạng Internet con điếm là thế nào, cô khóc nhòe trang nhật ký. Từ ngày đến đây Tiểu Chi đã ghi nhật ký về nỗi nhớ cha mẹ, rồi tình cảm của cô… ấn tượng cái đêm kinh hoàng đó…
Giọt nước cuối cùng đã tràn ly, số là hôm đó bốn thằng bạn của Lưu Vỹ rất lâu không thấy cậu đi chơi. Ngũ đại Thiếu gia nay vắng một bảo sao không vui, vì khi xưa Lưu Vỹ luôn đầu trò. Lưu Vỹ mở tiệc thiết đãi tứ đại thiếu gia… Đám bạn mắt tròn mắt dẹt nhìn Tiểu Chi xinh đẹp chúng trầm trồ:
– A Vỹ cất tiểu tiên nữ ở nhà thế này chả trách bỏ rơi tứ đại thiếu gia chúng ta!
– A Vỹ Chúng ta họa cùng hưởng phúc cùng chia, Tiểu Yến, Thiên Huyền, Lữ Linh, Nhã Phi của chúng ta cậu đã hưởng lẽ nào Tiểu Chi xinh đẹp cậu định cất riêng… trả trách mà ở nhà lánh anh em ta.
– Lưu Vỹ thật chả muốn chia sẻ Tiểu Chi tí nào, nhưng vì Tiểu Yến, Lữ Linh, Nhã Phi, Thiên Huyền bốn cô bồ cưng của tứ đại thiếu gia với cương vị nhất A ca thì Lưu Vỹ đã phá trinh cả bốn cô bé này. Bọn chúng dâng cho Lưu Vỹ cũng vì gia thế nhà cậu, không có cậu chúng cũng ít được nể mặt vì thế bao lâu nay ngậm đắng nuốt cay nhìn bồ cưng của mình bị Lưu Vỹ chơi… Lần này dù ăn lại chúng cũng quyết đòi chơi Tiểu Chi cho được, để rửa nỗi hận trong lòng… Lưu Vỹ biết khó bề thoái thác liền ngoắc tay chúng lại thì thào “… thế này… thế này…” rồi Lưu Vỹ tự biện minh cho mình dù gì Tiểu Chi cũng chỉ là con điếm…
Tối đấy Lưu Vỹ giả say, bốn thằng chờ có thế bế thốc Tiểu Chi lên tầng ở tầng một Lưu Vỹ nghe rõ mồn một tiếng Tiểu Chi kêu cứu rồi gào khóc, Lát sau chỉ còn những tiếng rên nấc nghẹn của Tiểu Chi, tiếng thân thế đập nhau kêu bành bạch. Bị địt kiểu trả thù Tiểu Chi vô tội gánh tất cả những gì Lưu Vỹ cướp của bọn kia… Cô đầu tóc xõa xượi vừa kêu vừa khóc vừa gọi Lưu Vỹ một cách tuyệt vọng… Mệt quá cô ngất lịm, một cô bé 13 tuổi làm sao chịu nổi trận đòn thù thảm khốc… Căn nhà im ắng trở lại Lưu Vỹ đau đớn thở phào tự nhủ “… Tiểu Chi xin lỗi! Em là anh không tốt để em ủy khuất rồi…”
Nhưng tứ đại thiếu gia bị nẫng tay trên bao lần, sao cam chịu dễ dàng vậy chúng đã ngầm thề địt cho Tiểu Chi thân tàn ma dại mới thôi. Chúng dội nước lạnh vào mặt Tiểu Chi cho cô tỉnh, rồi lần này không 1 vs 1 nữa như cam kết với Lưu Vỹ. Một thằng tống buồi vào mồm Tiểu Chi, một thằng chơi vào lồn, một thằng ấn buồi vào cặp vú căng phồng của cô chọc đi chọc lại… Đau nhất là lần đầu bị chơi vào đít, Tiểu Chi oằn oại ú ớ không kêu nổi… Lưu Vỹ chỉ thấy tiếng Tiểu Chi ú ớ, tiếp dập bình bình liên tục… Thật không ổn rồi Lưu Vỹ lao lên…
Đập vào mắt Lưu Vỹ là Tiểu Chi nằm bẹp dưới sàn, mặt bê bết tinh trùng ngực cũng vậy… Lồn cô khỏi nói hết lớp này lớp kia bê bết trắng đục cả lớp lông mu mới vừa phủ đầy bờ mu mới lớn còn nhô cao nhòn nhọn… lỗ hậu môn còn đang rỉ máu… Cả bốn thằng vừa ra lên chúng tạm tha Tiểu Chi… cô yếu ớt hướng về Lưu Vỹ:
– Cứu… cứu… em!
Bốn thằng cười ha hả nói:
– Là nhất đại a ca chia sẻ cô cho chúng ta hãy hỏi hắn, khi xưa chúng ta cũng đã nhất loạt dâng hắn hưởng bạn gái chúng ta rồi!
Lưu Vỹ gầm lên căm phẫn:
– Cút hết không tao giết… tao có đồng ý chúng mày hội đồng Tiểu Chi không hay chỉ 1 vs 1.
– Anh là anh sao?
Nói được vậy cô nghẹn lời, bốn thằng thấy Lưu Vỹ nổi điên thì chờn, cả ông già chúng chỉ cần bố Lưu Vỹ ho một tiếng đã táng gia bại sản, thân bại danh liệt. Chúng vôi rút ngay trước đi chúng còn nói lại một câu:
– Dù gì cũng chỉ là con điếm mà, nhất a ca chúng ta đã nói thế giờ còn thương hoa tiếc ngọc cơ đấy.
– Con điếm, tôi chỉ là con điếm… vâng có thể khinh tôi là đĩ, chửi tôi coi thường tôi, nhưng trước khi thành con đĩ tôi cũng là con người. Nếu không dẫm đạp tôi thì các người đâu thể coi thường tôi.
Tiểu Chi phẫn uất gào lên… cô chỉ mặt Lưu Vỹ:
– Tôi hận anh! Tôi hận người mà tôi yêu nhất là anh đó…
Nói rồi Tiểu Chi ngất lịm, giọt nước mắt vẫn vương khóe mi…
Khi Lưu Vỹ tỉnh dậy Tiểu Chi đã bỏ đi mất dạng, những ngày tháng quạnh quẽ nhìn đâu cũng thấy bóng Tiểu Chi. Lưu Vỹ đau lòng quá tìm Tiểu Chi khắp nơi chim mất dạng, cá chả sủi tăm. Mà có thấy với nỗi hận trong lòng chắc gì cô đã trở về, trở căn phòng Tiểu Chi ở Lưu Vỹ nhìn chậu hoa Xuyến Chi không người chăm sóc đã úa tàn. Lưu Vỹ nhấc cái chậu lên xem thì một quyển sách rơi ra… Lưu Vỹ bắt đầu đọc “… ngày tháng năm… căn nhà anh đẹp quá người tốt ạ, nhà đẹp sao em vẫn nhớ mẹ cha… mẹ nhớ Tiểu Chi không… Cha và con Lu lu ngày nào cũng vào hầm mỏ làm chứ? Người tốt biết không trước khi gặp anh em bị người ta bắt cóc, người ta hiếp em. Em đau lắm e sợ lắm sao không đến sớm hơn… em sẽ cho anh tất cả thân xác và trái tim…” Lưu Vỹ không đọc tiếp nữa cuống cuồng tìm quanh phòng… Mày là thằng khốn Lưu Vỹ ơi Tiểu Chi em là cô bé trong trắng… em khổ chưa đủ mà anh còn giày vò em. Lưu Vỹ tìm được thẻ học sinh của Tiểu Chi… tên hiệu rõ càng khiến Lưu Vỹ tan nát trái tim… Lưu Hạ Xuyến Chi lớp xxx trường tiểu học bậc trung xxx huyện xxx.
Vài ngày sau Lưu Vỹ đọc tiếp trong nghẹn ngào “… em yêu anh mất rồi! Nhưng em có linh cảm ta mất nhau em sợ lắm, sợ rời anh em bơ vơ người ta lại hiếp em. Sao anh bỏ em đi hai ngày rồi… Tiểu Chi không mảy may được góc nhỏ tim anh à người tốt”… ngày tháng em hiểu thế nào câu mẹ anh nói rồi, nhưng anh ơi Tiểu Chi đâu phải con đĩ, Tiểu Chi thật sự cho riêng anh thôi… còn kẻ đó cướp trinh trắng của em”trang cuối nhạt nhòa trong nước mắt”… anh người tốt ơi! Em vẫn yêu anh cứ bảo hận anh mà em không hận được… người ta hiếp em… nhưng đó là người lạ. Còn anh sao để họ hiếp Tiểu Chi? Anh có biết người tốt của em ơi! Em sợ nhất là hiếp dâm đêm nào em cũng mơ thấy người ấy hiếp em… giờ em sống sao với hai lần kinh hoàng bây giờ… lần đầu em đau thể xác… lần hai em đau cả trái tim… yêu hay hận? Em phải đi… anh còn thương em đừng để cây Xuyến Chi chết… chỉ khi nào bên anh có Xuyến Chi tốt tươi lúc ấy em đang cười bên anh đó… người tốt của em…”
“Anh không tốt, anh khốn nạn!”Lưu Vỹ gào lên! Tao trả giá thì tứ đại thiếu gia chúng mày… Những gì chúng mày làm Tiểu Chi tổn thương một tao sẽ cho bọn mày đền gấp nghìn gấp vạn… Nhưng phải tìm Tiểu Chi đã, Lưu Vỹ về quê Tiểu Chi người ta cho biết bố Tiểu Chi cố gắng tìm con gái đã không biết phiêu bạt nơi đâu… Nghe nói ông treo ảnh con gái trên xe máy rong ruổi khắp nơi tìm con… có người nói có thể ông cũng đã chết hoặc mất tích theo Tiểu Chi rồi. Mẹ Tiểu Chi đã phát điên từ ngày cô bé mất tích… Họ chỉ cho Tiểu Vỹ một bà điên đang ôm con búp bê bằng cỏ gào khóc tên Tiểu Chi. Lưu Vỹ chạy xe đến thẳng huyện trưởng đập bàn gào lên. Các anh làm phúc lợi xã hội ra sao khi nhà người ta như vậy mà vẫn làm ngơ… Huyện trưởng mặt cắt không còn giọt máu, Mếch lòng ai còn được chứ mất lòng Lưu thiếu gia thì hỏng rồi… E mồ mả nhà mình động đến tám chín tầng rồi, vô phúc quá… vô phúc quá… Huyện trưởng khúm núm:
– Xin cậu cho biết danh tinh để tôi tiện chỉ đạo anh em!
– Lưu Hạ gia đinh, các ông điếc hay mù để tôi vê nói với cha tôi một tiếng…
Lưu Vỹ đau đớn tự nhủ Tiểu Chi ơi dù anh có bán tất cả gia sản anh cũng mang bố mẹ về cho em. Dù anh không thể có sự tha thứ từ em… nhưng mong em nơi nào đó nhất định phải hạnh phúc…
Tiểu Chi thất thểu rời nhà Lưu Vỹ thì bị một đám du côn bắt đi, Chúng đưa cô về Di Hương Lầu. Mụ chủ tài các nhìn cô xinh đẹp tuyệt thế liền nghĩ, nay Di Hương Lầu trên địa bàn Đông Phong. Chi bằng dâng con bé này cho Đông Đại Đường chủ ta một vốn bốn lời dù là, Đại đường chủ đã hơn một năm không mơ màng tửu sắc, nhưng ải mỹ nhân khó qua… Liền triệu gia nô đến Đông Phong báo hỷ.
Triệu Hải sau bao năm thấy đại ca tuyệt sắc đoạn tửu, mặt sắt băng sương liền thấy chuyện này đâm ra mừng… Bèn căn dặn lâu la cứ thế mà làm. Lấy kế Di Hương Lầu muốn xin bớt tiền thủ hộ mời Đông Vũ xuất sơn đáo hộ Di lầu. Từ lúc lập thệ quả là Đông Vũ không mơ màng tửu sắc, nay mụ chủ Di Hương Lầu giở quẻ e là coi thường Đường chủ mình lên cấp tốc giá đáo thị uy.
Ngồi trong các lầu thượng hạng mà chờ không thấy mặt chủ Di lầu, Đông Vũ bực mình đi vòng quanh… nghe tiếng con gái ú ớ trong màn trướng. Đang bực Đông Vũ giật tung rèm gấm thấy một cô gái xinh đẹp bị trói trên đó, dám mang mỹ nữ nhục hạ ta ư… Nhưng… nhưng… ánh mắt cô gái cặp mắt to tròn trong vắt… do tư thế trói đã ngầm dụ hoặc Đông Vũ lên Tiểu Chi bị trói chỗ kín đáo được căng ra phơi bầy… cái bớt trái tim… Tiểu Chi đây rồi, dù mặt vẫn lạnh hơn băng nhưng trong lòng vui tột độ. Đông Vũ lập tức ra ngoài bảo Triệu Hải gọi Mụ chủ các lầu gặp ta… Chậm nửa khắc san bằng Di hương lầu! Mụ chủ chân bước không nổi lắp bắp:
– Tôi biết sai rồi. Chỉ xin đừng phá Di hương lầu có thế nào tôi sẽ đền bù không dám thiếu nửa cắc.
– Ta miễn cho bà một năm, nhưng phải nói thật có tổn hại gì cô ấy không vì sau mà có cô ấy. Sai nửa lời bà tự biết hậu quả.
Đông Vũ bảo lạnh lùng Triệu Hải:
– Tập trung anh em Đông phong, nghênh đón chị Tiểu Chi về đại đường!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hạnh phúc trong nỗi đau |
Tác giả | Khoai Lang |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Phá trinh lỗ đít, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện liếm lồn, Truyện người lớn, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 18/09/2019 03:39 (GMT+7) |