Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv1.com là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Hoa xương rồng » Phần 16

Hoa xương rồng - Tác giả Cu Zũng

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 16

Tại cửa phòng cấp cứu Bệnh viện tư nhân quốc tế Vinmec. Đây là bệnh viện chăm sóc sức khỏe có chất lượng gần như tốt nhất ở Việt Nam hiện nay. Thục Trinh cũng không dự định đưa bé Út vào đây vì cô biết chi phí chữa bệnh ở những nơi như thế này không phù hợp với hoàn cảnh kinh tế của cô nhưng Mạnh một mực lái xe vào với lý do đây là bệnh viện gần nhất, thứ 2 đây là bệnh viện phụ trách chăm sóc sức khỏe của cả gia đình Mạnh, có thẻ VIP của bệnh viện. Sẽ thuận tiện hơn cho việc chăm sóc bé Út.

Mạnh đưa một chai nước suối lạnh cho Thục Trinh, cậu không nhìn mặt của cô ấy, mà chỉ nhìn thấy mái đầu rối bù vì Thục Trinh đang vục mặt vào tay mình cúi gằm xuống đất. Cô đang thực sự lo lắng cho tình trạng sức khỏe của bé Út:

– Uống nước đi Trinh!

Nếu đây là một cô gái nhỏ nhắn bé bỏng thì Mạnh cũng chẳng tiếc gì mà không ghé bờ vai của mình cho Thục Trinh ngả vào. Nhưng đây lại là Thục Trinh, Mạnh chỉ sợ rằng bờ vai của mình không đủ lực để cho đầu của cô ấy tựa. Ngồi bên cạnh, tay lăm lăm chai nước chờ Thục Trinh lấy uống. Mạnh động viên thêm:

– Thục Trinh đừng lo lắng gì nhiều cả, tôi nghĩ bệnh của bé Út cũng không có gì nghiêm trọng cả đâu. Giống như tôi hồi bé hay bị chảy máu cam thôi ấy mà.

Hành lang bệnh viện phủ một màu trắng ngắt, chỉ có những đường kẻ màu xanh dương chạy dọc theo các tay vịn khắp hành lang là khác màu. Vì là bệnh viện quốc tế nên người đến khám và chữa bệnh cũng không đông đúc giống như các bệnh viện nhà nước. Cả hành lang rộng vậy mà chỉ có Mạnh và Thục Trinh đứng ở bên ngoài. Phía trên đầu họ, đèn đỏ cửa phòng cấp cứu vẫn đang sáng đèn, phía bên trong, các y bác sĩ đang làm hết sức để có thể chẩn đoán bệnh tình của bệnh nhân.

Cuối cùng thì Thục Trinh cũng ngẩng mặt lên một chút xíu, cô vén mái tóc rối sang hai bên để lộ đôi mắt đỏ đục ngầu. Lấy tay lau ngang mắt để chặn nước chảy xuống má, Thục Trinh không muốn khóc trước bất kỳ ai cả, cô không được phép thể hiện mình yếu đuối, nhất là trong hoàn cảnh này:

– Từ khi bé Út nằm nôi, con đã không phát triển bình thường được như anh chị của nó. Lúc nào cũng ốm, cũng đau. Tôi đã làm rất nhiều cách nhưng bé Út vẫn…

Thục Trinh chưa nói hết câu thì có tiếng kêu “tít tít” từ cánh cửa phòng cấp cứu vang lên, cánh cửa mở ra.

Dường như ngay lập tức, Thục Trinh đứng phắt dậy rảo bước về phía cửa phòng cấp cứu, ánh mắt như cầu khẩn người bác sĩ luống tuổi vừa mở cửa phòng bước ra:

– Bác sĩ ơi, cháu là mẹ của bệnh nhân. Con của cháu có làm sao không bác sĩ?

Người bác sĩ ấy không dám trả lời ngay câu hỏi của Thục Trinh, ông trầm tư với khuôn mặt cực kỳ nghiêm trọng báo hiệu điềm không lành. Ông chỉ đưa tay lên vỗ vỗ vào vai Thục Trinh như để động viên người mẹ trẻ, đồng thời nhìn Mạnh rồi gật đầu, có vẻ như Mạnh và người bác sĩ này có biết nhau từ trước:

– Các cháu bình tĩnh, tạm thời bệnh nhân không có nguy hiểm tới tính mạng. Giờ hai cháu theo bác về phòng làm việc.

Bác sĩ không nói ra câu nói mà Thục Trinh chờ đợi rằng bé Út không sao, chỉ là chảy máu cam thông thường thôi. Mạnh và Thục Trinh rảo bước theo sau bác sĩ về phòng làm việc riêng ở cuối hành lang.

Mạnh và Thục Trinh ngồi đối diện với bác sĩ, hai tay Thục Trinh vò vào nhau vì cô quá sốt ruột. Bác sĩ thở dài một cái rồi bắt đầu nói:

– Trước tiên, bác cần các cháu thật bình tĩnh. Phải thật bình tĩnh.

Bác sĩ nói vậy càng làm cho Thục Trinh và cả Mạnh nữa linh cảm một điều cực kỳ tồi tệ sẽ đến với bé Út. Đến thở mạnh họ cũng không dám. Mạnh phải thay Thục Trinh trả lời:

– Vâng bác Chiến. Bác cứ nói đi ạ. Chúng cháu nghe đây.

Nhìn thật sâu vào khuôn mặt căng thẳng của Thục Trinh, bác sĩ Chiến chầm chậm nói:

– Con của cháu bị… ung thư máu.

Thục Trinh tái xám mặt mũi, nghe bác sĩ nói mà cô nghe như tiếng sét đánh bên tai. Ung thư chẳng phải là án tử hình đó hay sao. Cô bật dậy khỏi ghế òa khóc nức nở vì không thể kiềm chế hơn được nữa:

– Ối, bác sĩ bảo sao cơ ạ? Bé Út… bé Út… bị ung thư máu. Ôi… con tôi… Hu hu hu hu… Bé Út ơi.

Mạnh cũng sốc không kém nhưng cậu còn giữ được bình tĩnh, lập tức đứng dậy tóm lấy vai của Thục Trinh vị sợ cô ấy ngã ra, mặc kệ hậu quả sẽ ra làm sao.

Trong tiếng khóc thành tiếng nức nở của Thục Trinh, Mạnh an ủi:

– Thục Trinh, Thục Trinh bình tĩnh để nghe bác sĩ nói hết đã. Bình tĩnh nào. Ngồi xuống đây.

Mất một lúc sau Thục Trinh mới có thể bình tâm hơn một chút. Cô vốn là người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng tin bé Út bị ung thư đúng là điều mà cô chưa bao giờ dám nghĩ tới. Lắp bắp cô hỏi:

– Bác ơi, vậy con cháu còn sống được lâu nữa không ạ?

Mạnh cũng muốn hỏi câu đó nhưng theo một cách khác:

– Có cách gì cứu được bé Út không bác? Bác cho cháu biết cách điều trị tốt nhất là gì?

Trên mặt bàn của bác sĩ Chiến là một tập kết quả xét nghiệm chuyên sâu, bác ôn tồn giải thích sau khi nhìn thấy Mạnh và Thục Trinh đã bình tĩnh trở lại:

– Hiện giờ, bệnh nhân đã ở giai đoạn 3 của ung thư máu, các tế bào ung thư đã bắt đầu phát triển. Chưa phải là giai đoạn cuối nhưng cũng là giai đoạn cực kỳ nguy hiểm. Việc điều trị sẽ vô cùng vất vả và tốn kém. Nhưng nếu thành công có thể duy trì sự sống được khá lâu, ít nhất 10 năm, thậm chí nếu may mắn có thể hoàn toàn chữa khỏi.

Như nhìn thấy ánh sáng trong đường hầm tối tắm, cả Mạnh và Thục Trinh tranh nhau nói:

– Vậy là con cháu vẫn còn cơ hội sống ạ?

Bác sĩ gật đầu xong thì Mạnh nói thêm:

– Bác sĩ cứ cho cháu phương pháp điều trị tốt nhất. Tốn kém bao nhiêu cũng được.

Không để Mạnh đợi lâu, vì bác sĩ cũng biết Mạnh từ trước, biết được điều kiện kinh tế của gia đình Mạnh nên không ngần ngại nói:

– Ngay lập tức phải để bệnh nhân điều trị tích cực nhất gồm: Xạ trị, hóa trị, ghép tủy xương, điều trị kháng thể, cấy tế bào gốc. Và nơi điều trị tốt nhất hiện nay là… Singapore. Nếu đưa được bệnh nhân sang đó, bác tin là sau 3 đến 6 tháng điều trị tích cực thì bệnh nhân có thể ổn định. Sau đó tiếp tục điều trị tại trong nước.

Bạn đang đọc truyện Hoa xương rồng tại nguồn: http://truyensextv1.com/hoa-xuong-rong/

Trong khuôn viên bệnh viện, trời đã về khuya lắm rồi. Bé Út vẫn nằm trong phòng cấp cứu, người nhà chưa được vào thăm. Thục Trinh đi đi lại lại quanh mấy mấy gốc cây, cô đang căng hết cả óc để tìm cách chữa bệnh cho bé Út, dù có phản bán hết tất cả những gì cô có, kể cả căn nhà mà bố mẹ cô để lại cô cũng không tiếc lấy 1 giây. Ấy thế nhưng dù có bán cái căn nhà ấy, cũng mới là 1/5 số tiền cần thiết cho chuyến đi Singapore.

Vừa rồi, bác sĩ Chiến ước lượng số tiền cho đợt điều trị tích cực khoảng 500 ngàn đô. Đó là số tiền quá lớn đối với Thục Trinh. Cô không có khoản tích lũy nào lớn để lo cho những việc như thế này. Bao nhiêu năm nay, bốn mẹ con vẫn chỉ trông vào đồng lương tháng mà cô đi làm ở Công ty Đẹp +. Chưa hết, nếu sang Singapore thì cô chắc chắn phải đi cùng con. Không đi làm ở công ty đã đành, việc này chắc Tổng giám đốc cũng thông cảm và đồng ý thôi, nhưng còn bé lớn Minh Anh và Cu Tí thì phải làm sao đây?

Biết bao nhiêu suy nghĩ ngổn ngang chưa thể quyết được, thế nên Thục Trinh mới ngần ngừ chưa dám trả lời bác sĩ là có theo phương pháp đó hay không? Cô biết, bệnh của bé Út đã ở trong tình trạng nguy hiểm, chạy đua với thời gian. Nếu chuyển con cô sang bệnh viện Nhà nước điều trị, cô dám chắc, không sớm thì muộn con cô sẽ lìa đời bởi bệnh viện trong nước chưa đủ chuyên môn và trang thiết bị để có thể giữ lại mạng sống cho con.

Cô phải làm sao đây hả trời? Ông trời mang bé Út đến với cô, là cái duyên tương ngộ, ấy vậy sao ông trời lại nỡ lòng nào gọi nó về sớm đến như vậy.

Mạnh ngồi im ở ghế đá nhìn Thục Trinh đi đi lại lại giữa trời đêm, ánh điện cao áp từ trên cao phả xuống, bóng Thục Trinh to lớn in trên nền đất nhưng sao Mạnh thấy nhỏ bé quá vậy. Cú sốc này với Thục Trinh là quá lớn. Và cậu biết với điều kiện kinh tế của Thục Trinh thì việc mang con sang nước ngoài là bất khả thi. Mạnh biết cậu đang muốn làm gì để giúp Thục Trinh qua cơn hoạn nạn này.

Đối với cậu và gia đình cậu mà nói, 500 ngàn đô, thậm chí là 5 triệu đô đi chăng nữa cũng chỉ là con số mà thôi, không phải suy nghĩ gì nhiều. Nhưng đối với những thân phận bình thường như đa số người dân Việt Nam, như Thục Trinh thì đó là số tiền quá lớn, ngoài khả năng. Nhưng Mạnh không biết phải bắt đầu từ đâu, bắt đầu như thế nào. Biết Thục Trinh chưa lâu, nhưng Mạnh biết chắc rằng Thục Trinh là một người có lòng tự trọng rất cao, nếu không khéo cô ấy sẽ không nhận sự giúp đỡ của Mạnh đâu.

Nhưng Mạnh suy nghĩ đơn giản quá, nếu trong một tình huống bình thường, đương nhiên suy nghĩ đó là đúng. Nhưng Thục Trinh lúc này sắm vai một người mẹ đứng trước sự sống và cái chết của con. Thục Trinh sẽ không còn là một cô gái bình thường nữa, sẵn sàng dẹp bỏ hết tất cả mọi thứ. Giờ nếu bác sĩ bảo cô cắt gan, cắt thận, cắt phổi, cắt tim ra cho con cô cũng không phải suy nghĩ lấy một tích tắc nào. Giờ có bảo cô phải ra đứng đường bắt khách mà đủ tiền cho con chữa bệnh cô cũng làm ngay.

Thục Trinh từ tiến lại gần chỗ ghế đá mà Mạnh đang ngồi, cô từ từ hạ một bên đầu gối xuống đất theo tư thế quỳ, gió đêm ở khuôn viên bệnh viện làm mái tóc rối bù của Thục Trinh tung bay trong gió.

Mạnh chưa hiểu Thục Trinh định làm gì thế nên chưa kịp phản ứng thì miệng Thục Trinh đã nói, lời nói đanh thép như thể cả quãng thời gian vừa rồi cô đi lại ở đây là dành cho việc suy nghĩ về mấy lời nói này. Đầu Thục Trinh gục xuống đất, cầu xin:

– Anh Mạnh! Tôi biết anh có thể giúp tôi được việc này. Tôi cầu xin anh cho tôi vay tiền để chữa bệnh cho bé Út. Tôi chỉ có tài sản lớn duy nhất là ngôi nhà tôi đang ở. Tôi gán nó cho anh. Số tiền còn thiếu anh cho tôi trả sau. Nếu anh giúp tôi chuyện này, tôi tình nguyện cả đời này làm trâu làm ngựa để trả nợ cho anh.

Nói xong, Thục Trinh ngẩng mặt lên, đôi mắt mở to, đen láy, sáng rực giữa ánh sáng mờ của ánh điện trên cao. Ánh mắt ấy không cần diễn tả bằng lời, đó là ánh mắt của cầu xin, của chờ đợi, của hy vọng.

Mạnh bất động không có bất cứ hành động nào, anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Thục Trinh. Đâu còn một cô gái xương rồng kiêu kỳ mới hôm nào còn xách cổ Mạnh trong thang máy vì bị trêu đâu. Mạnh biết, Thục Trinh đã phải cố gắng như thế nào mới có thể làm ra cái hành động vừa rồi.

Sau một vài giây im lặng, Mạnh cúi xuống thật nhanh, lấy hết sức bình sinh mới bám được vào nách Thục Trinh mà kéo lên một chút:

– Kìa Thục Trinh, sao lại quỳ như thế. Đứng dậy ngay đi. Đứng dậy rồi nói cũng được mà.

Thục Trinh lục tục tự mình đứng dậy chứ sức của Mạnh không thể làm thân hình cô nhúc nhích, cô lựa theo cái xốc nách của Mạnh rồi ngồi xuống bên cạnh ghế đá, mặt ngoảnh đi chỗ khác che giấu khuôn mặt của mình nhưng tai vẫn chăm chú lắng nghe xem Mạnh có đồng ý với lời khẩn cầu của cô không. Giờ đây, Mạnh là con đường sống duy nhất của con gái cô. Nếu để anh ta đồng ý thì với điều kiện gì Thục Trinh cũng gật, kể cả việc dâng hiến tấm thân thịt trinh trắng này cô cũng sẵn sàng.

Mạnh nói ở sau lưng Thục Trinh:

– Lần sau Thục Trinh đừng bao giờ quỳ trước mặt tôi như thế. Tôi không xứng đáng để Thục Trinh phải làm như vậy đâu. Thực ra thì từ nãy đến giờ tôi đang nghĩ xem phải nói với Thục Trinh như thế nào để Thục Trinh cho tôi được giúp đỡ bé Út chữa bệnh. Tôi chỉ sợ… mình nói không khéo… lại bị Thục Trinh… đánh.

Thục Trinh quay ngoắt lại, đôi mắt rưng rưng tỏ vẻ mừng rỡ, khuôn mặt giãn ra một chút:

– “Vậy là anh đồng ý giúp mẹ con tôi sao? Có phải như vậy không?”, Vừa nói mà tay Thục Trinh giật giật vào cánh tay của Mạnh làm xương xuýt chút nữa thì trệch.

Mạnh nói tiếp, mặc kệ cánh tay mình đang bị đau:

– Từ bé đến giờ, tôi chưa bao giờ cảm thấy mình tiêu tiền có ý nghĩa cả. Chưa bao giờ. Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi cảm nhận thấy giá trị của đồng tiền. Nó có thể cứu được tính mạng của một con người. Nếu Thục Trinh đồng ý thì tôi còn phải cảm ơn nữa là đằng khác. Thục Trinh chờ tôi một tí nhé.

Nói xong, Mạnh đứng dậy đi ra chỗ khác làm Thục Trinh tưởng anh ta thay đổi quyết định, hoặc là anh ta ra điều kiện phải phá trinh mình mới cho vay tiền.

Mạnh đi ra chỗ khác nhưng không khuất khỏi tầm nhìn của Thục Trinh, Mạnh đang điện thoại đi đâu đó.

Chừng 5 phút sau, Mạnh quay lại chỗ Thục Trinh, trên tay mở sẵn ứng dụng Internet banking:

– Thục Trinh đọc cho tôi số tài khoản đi.

Thục Trinh há hốc mồm, 500 ngàn đô, mười mấy tỷ mà anh ta chỉ nghĩ có 5 phút sao:

Trinh: Hả, để làm gì?

Mạnh: Để chuyển tiền chứ còn làm gì.

Trinh: Ơ, nhưng mà… còn… thủ tục bán nhà… rồi còn… hợp đồng… vay tiền?

Mạnh: Cứ đọc đi. Những cái đó tính sau. Việc quan trọng lúc này là bé Út.

Trinh: Nhưng mà… anh không sợ…

Mạnh: Nào! Có đọc không thì bảo.

Trinh: Có. Có. 14514xxx2 tại NH Viet…

Trước khi bấm nút xác nhận giao dịch, Mạnh nhướng mắt lên hỏi:

– Trước khi tôi chuyển tiền, tôi có một điều kiện cho Thục Trinh. Thục Trinh đồng ý không?

Vậy là điều mà Thục Trinh lo lắng cũng đến, cuộc đời này chẳng ai cho không ai cái gì. Cô lẩm bẩm trong đầu: “Biết ngay mà, đàn ông trên đời này chẳng ai tốt cả, thể nào anh ta cũng đòi lấy đi thứ quý giá nhất của mình. Thôi đành vậy, có mất trinh đi chăng nữa nhưng để cứu được con mình chẳng tiếc. Bao nhiêu năm giữ gìn, cũng đến lúc sử dụng đến ‘mày’ rồi”. Và rồi Thục Trinh bặm môi gật đầu, ngay lúc này đây, cô đã sẵn sàng trần truồng dâng tấm thân ngọc cho Mạnh:

– Anh nói đi. Điều kiện của anh là gì? Chỉ cần không sai tôi đi làm hại người khác, tôi sẽ đồng ý.

Mạnh hai tay xoa xoa vào nhau, lưỡi liếm mép rồi chèm chẹp nuốt nước bọt, ánh mắt dâm tà không để đâu cho hết, miệng nói:

– Từ nay trở đi, Thục Trinh phải gọi tôi là “Anh” và xưng… “Em”.

Thục Trinh lắng tai nghe tiếp điều kiện thực sự, bởi cái chuyện xưng hô theo cô nghĩ không phải là điều kiện, nhất là trong một giao dịch trị giá lớn như thế này:

– Còn gì nữa. Anh nói nốt đi.

– “Hết rồi!”, Mạnh trả lời rảo hoánh.

Không tin lắm vào những điều vừa rồi, Thục Trinh nhìn Mạnh với ánh mắt nửa nghi hoặc, nửa thất vọng. “Sao anh ta không yêu cầu mình cho anh ta làm tình nhỉ?”, Đó là câu hỏi to tổ bố trong đầu Thục Trinh lúc này:

– Hết thật rồi sao?

Mạnh gật đầu chờ đợi sự đồng ý của Thục Trinh như người đàn ông cầu hôn chờ đợi người phụ nữ đồng ý. Cuối cùng, người ta nói, kẻ có tiền là có tất cả quả không sai một li, người có tiền có thể sai quỷ sứ làm thiên thần còn được nữa là. Thục Trinh gật đầu:

– Tôi đồng ý. Giờ anh có bảo tôi gọi anh bằng bố xưng con tôi cũng đồng ý.

Hết giờ lãng mạn, Mạnh không thèm nói thêm một câu gì nữa. Cứ tưởng cô nàng phải cảm động rớt nước mắt gọi một tiếng “Anh Mạnh ơi, em cảm ơn anh” mới phải chứ.

Mười lăm giây sau, điện thoại của Thục Trinh có tin nhắn với nội dung như sau: “Số TK 14514xxx2 tại Viet… vừa + 23,000,000,000 vào 23: 05 ngày… ND: Anh Manh chuyen khoan”.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Thông tin truyện
Tên truyện Hoa xương rồng
Tác giả Cu Zũng
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Đụ lỗ đít, Đụ mẹ ruột, Phá trinh lỗ đít, Thuốc kích dục, Truyện 18+, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện liếm đít, Truyện liếm lồn, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex cô giáo, Truyện sex hay, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex mạnh, Truyện sex ngoại tình, Truyện sex phá trinh
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 20/12/2019 11:38 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Cu Zũng

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân