Khu biệt thự đều tắt đèn yên bình. Bên ngoài cửa căn biệt thự Hoàng Minh một nhóm người già trẻ đang nhấp nhổm không yên ngóng chờ. Ông Khánh, ông bà Vượng, dì Kiều và tất nhiên là cả Minh đều đang chờ…
– Đến rồi… – Minh kêu lên háo hức.
Từ đầu cổng vào khu biệt thự, một hàng ba chiếc xe cảnh sát chuyên dụng nối đuôi nhau chạy vào. Đèn ưu tiên chớp động hai màu xanh đỏ sáng loè cả con đường. Minh không chờ được xe dừng lại đã lao ra. Cửa sau xe bật mở, một bóng dáng xinh đẹp thân thuộc cũng bước xuống vội vã lao vào vòng tay nó.
– Em không sao chứ? – Giọng Minh có chút nghẹn ngào lo lắng.
Nhật Vi lắc đầu, vùi mặt vào cổ Minh, thút thít khóc. Nàng không ngờ cơn ác mộng kia lại kết thúc nhanh chóng như vậy. Niềm vui bất ngờ làm nàng không cầm được nước mắt. Minh nâng cằm Nhật Vi lên, cúi xuống đón lấy đôi môi nàng mà hôn. Đôi môi nàng mềm mại có chút lạnh run run lại mằn mặn vị nước mắt. Chiếc lưỡi nhỏ run rẩy của nàng tìm đến miệng Minh như muốn được sưởi ấm. Minh ôm ghì lấy cơ thể Nhật Vi nó thấy trái tim mình như tan chảy. Vài tiếng đồng hồ vừa qua trái tim Minh như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Nghĩ đến Nhật Vi nằm trong tay những kẻ bắt cóc, nó thấy cơ thể mình bị áp lực đè nặng đến ngột ngạt khó thở.
– Này này… vừa vừa thôi…
Ông Khánh có chút khó xử, lên tiếng. Bên cạnh ông, ba mẹ Nhật Vi mặt mày đã ngượng cứng không biết nói gì. Ông bà cũng biết mối quan hệ của con gái và Hoàng Minh gần đây có biến chuyển… nhưng dường như đã vượt quá kiểm soát thì phải.
– Ah… Ba Mẹ… bác Khánh… – Nhật Vi vừa đẩy Minh ra thấy ba người liền che kín gương mặt xinh đẹp đỏ bừng đến mang tai.
– Hừ… còn nhớ Ba Mẹ sao… – Ông Vượng ra vẻ giận dỗi.
– Kệ ổng đi… mẹ không trách con… lại đây…
Bà Vượng phủi tay chồng, mặt tươi cười yêu thương bước lại ôm chầm lấy con gái. Bà kéo Nhật Vi đi cách đám đàn ông vài bước, hỏi nhỏ:
– Con… con có bị… người ta làm gì không?
– Làm gì ạ… Không, không có… – Nhật Vi hiểu ra, liền lắc đầu, mặt lại đỏ ửng lên.
– Ôi… lạy trời lạy phật… nam mô quan thế âm bồ tát cứu khổ cứu nạn…
Bà Vượng quay người hướng Tây vái lia lịa làm Nhật Vi ngượng chín cả người, níu tay mẹ, gắt khẽ:
– Mẹ… kỳ quá đi.
– Hừ… kỳ cái gì mà kỳ… con gái có mỗi cái ngàn vàng không giữ được thì ai lấy con đây? Mà con gái mẹ mà lỡ có mất cho thằng Minh còn không nói… Nếu mất cho đám lưu manh bắt cóc kia thì mẹ có chết cũng không nhắm mắt được.
Bà Vượng càng nói càng thấy Nhật Vi mặt ửng đỏ có chút gượng gạo. Bà nghi ngờ hỏi:
– Con… con… không phải là… cho nó rồi chứ?
Nhật Vi mặt đỏ lựng như gấc chín… Nàng chưa bao giờ nói dối mẹ, nếu bà đã hỏi… Nhật Vi cúi đầu gật nhẹ.
– Ây da… kiểu này… kiểu này thì phải làm sao? Mới học lớp mười hai đã cưới chồng sao… mà không được… con gái tui còn trẻ đẹp như vậy lại làm mẹ người ta sao?!
– Trời ơi… mẹ…
Nhật Vi ngượng ngùng nhìn quanh như sợ người khác nghe mẹ mình lảm nhảm. Nếu bà biết không chỉ mình nàng, mà Na Na, Hoàng My, ngay cả Bội Linh góc độ lần đầu tiên mà nói đều cho Minh, thì bà sẽ như thế nào nữa…
– Thôi được rồi. – Bà Vượng hít sâu một hơi, nghiêm túc nói. – Con lớn rồi, mẹ không nói nhiều. Hoàng Minh đúng là rất tốt… Nhưng hai đứa có lỡ… có hậu quả. Dứt khoát không được bỏ đi… chưa muốn nuôi con thì cứ sinh ra cho mẹ nuôi. Nghe chưa?
– Mẹ… Trời ơi…
Ông Khánh, ông Vượng và Minh bên này đang nói chuyện với cảnh sát. Câu chuyện lại không vui vẻ như vậy. Bản đồ định vị của Hoàng Minh gửi không được chính xác, cảnh sát mất rất nhiều thời gian trong khu nhà ổ chuột san sát mới xác định được vị trí chính xác. Khi bất ngờ ập vào, ba gã đàn ông đang ngồi nhậu, không kịp nhìn rõ mặt, đã vùng bỏ chảy ra phía sau nhà… Vì lo lắng an toàn cho con tin, cảnh sát không dám dồn ép quá mức mà từ từ tiến vào. Đến lúc thấy được Nhật Vi bị trùm kín đầu trên tấm nệm, thì bóng dáng ba gã đàn ông kia đã mất dạng. Dự đoán là ba gã đàn ông đó đã thoát thân bằng con kênh nước đen nhỏ phía sau nhà.
Nhưng cảnh sát tìm cả nhà vẫn không tìm thấy Hoàng Minh. Sau đó hỏi Nhật Vi thì biết được một người nào đó được ba gã kia gọi là “khách hàng” đã mang Hoàng Minh đi đâu đó. Đội cảnh sát chia làm hai, một nhóm đưa Nhật Vi về đây, nhóm còn lại phân bổ xung quanh căn nhà hiện vẫn đang chờ đợi với hy vọng nhỏ nhoi sẽ tóm được người mang Hoàng Minh trở lại…
Đội cảnh sát rời đi. Cả đám người kéo nhau vào nhà. Dì Kiều đã nấu sẵn cho mỗi người một chén cháo yến lót bụng khuya. Ông bà Vượng đến nhà Hoàng Minh hồi hộp lo lắng chờ đợi từ chập tối, đến giờ phút này đã yên tâm khi thấy con gái nguyên vẹn trở về, thì cơn mệt mỏi liền ập tới. Minh cũng tế nhị để Nhật Vi thu xếp phòng cho ông bà nghỉ lại… Người lớn tuổi giấc ngủ có thời điểm, về đến nhà có khi lại mất ngủ cả đêm.
– Rồi con ngủ ở đâu? – Ông Vượng vừa ngồi xuống giường, liền quay qua Nhật Vi hỏi.
– Con…
Nhật Vi chưa biết nói thế nào, thì bà Vượng đã lên tiếng:
– Nó ngủ với dì Kiều cũng được mà… Ông lo lắng làm gì.
– Ờ… vậy cũng được…
Nhật Vi thấy mẹ mình nháy nháy mắt, bất giác mặt có chút nóng lên. Chào ba mẹ, đóng cửa phòng ra ngoài.
– Bà dạo này sao… dễ tính như vậy ah… không thấy hai đứa nó đeo dây chuyền cặp sao? – Con gái vừa đi, ông Vượng quay lại nhìn vợ nói.
– Thì đeo cặp có làm sao? Ngày xưa ông chẳng phải cũng chơi trò đó với tôi sao? – Bà Vượng cười tủm tỉm nói.
– Hừ… Bà nói hay lắm… Bà mà chứng kiến một thằng con trai cả người trần trụi quấn mỗi một cái nơ che chỗ đó từ phòng bệnh con gái bà lao ra ngoài… náo loạn cả cái bệnh viện… xem bà nghĩ sao? Ha ha… – Ông Vượng nói đến đây cũng không nhịn được cười.
– Ha ha… Thôi ngủ đi… hay là muốn thư giãn một chút rồi ngủ.
– Ah… Được nha… thư giãn chút đi. Chiều giờ căng thẳng quá rồi.
– Thôi dẹp đi… đang ở nhà con rể tương lai đó…
– Hừ… dám trêu chọc tôi?!
– , Á… đừng… nhột… ông già mất nết… Nhật Vi… cứu mẹ…
Ngay lúc này, phòng tắm trong phòng ngủ của Minh.
Hai thân hình trần truồng đứng trong buồng tắm kính đứng. Một cao ngất rắn rỏi, một thon thả, uốn lượn mỹ miều. Minh đứng sau lưng Nhật Vi, chậm rãi vuốt vuốt bọt xà bông trượt xuống mái tóc dài đen óng của nàng. Nhật Vi đưa tay vuốt tóc cho nước chảy xuống hết… Nàng quay lại vốc sữa tắm xoa đều lên ngực Minh.
Minh thích thú mỉm cười đứng yên nhìn Nhật Vi tắm cho mình. Cảm giác như lần đầu hai người gần gũi nhau cũng trong tình huống này. Nó say mê nhìn những giọt nước từ vòi sen không ngừng rơi xuống da thịt trắng ngần của Nhật Vi, lăn dài trên hai bầu vú căng tròn của nàng. Nó đưa tay lên sờ nhẹ sợi dây chuyền bạch kim trên cổ Nhật Vi, nhìn ngắm mặt dây hình chìa khóa lấp lánh đẹp mắt. Minh để bàn tay mình trượt xuống từ rãnh ngực sâu hoắm của nàng, đón lấy khối khối thịt mềm mại căng tròn mà xoa nắn… ngón tay cái lại quen lối về miết miết lên hai núm vú đỏ hồng xinh xắn kia.
Nhật Vi không nhìn lên, chỉ tiếp tục cúi đầu xoa xoa xà bông khắp người Minh. Nhìn mái tóc đen óng không ngừng cử động rất bình thường nhưng lại có cảm giác gì đó kỳ lạ. Nó chợt nâng cằm Nhật Vi lên, phát hiện ra hai mắt nàng đã đỏ hoe, hơi hoảng hốt tránh đi. Lòng Minh co thắt lại…
– Đã xảy ra chuyện gì? Những gã đó…
Nhật Vi lắc đầu, mặt nàng hơi tái đi, cúi thấp.
– Đã xảy ra chuyện gì? – Minh nắm chặt hai nắm tay, hỏi.
Nhật Vi ngẩng đầu nhìn ánh mắt lo lắng của Minh, lòng nàng chợt chua xót. Nàng đã làm chuyện gì?! Tại sao lúc đó nàng lại để Hoàng Minh làm chuyện đó với mình chứ? Phải chăng vì cơ thể nàng lúc đó cũng khao khát ham muốn sau chuyện đã xảy ra với ba gã đàn ông kia. Nàng có thể lừa dối Minh sao?
Nhật Vi choàng tay qua cổ Minh, giọng nàng nghẹn ngào bắt đầu kể… Nàng không muốn giấu diếm Minh và để lại trên tình yêu hai đứa một vết nhơ không thể xóa nhoà. Dù vết nhơ đó chỉ một mình nàng nhìn thấy, nàng cũng không thể chấp nhận. Nhật Vi càng kể cơ thể Minh càng căng cứng, kìm nén. Đến lúc Nhật Vi nói đến ba gã kia thỏa mãn mà không chạm vào người nàng, Minh mới thả lỏng ra một chút. Nhưng sau đó nàng lại ấp úng… ngay cả đoạn đầu kia… thoát y trước ba gã đàn ông bịt mặt nàng vẫn nhẹ nhàng lưu loát… nhưng bây giờ nàng lại ấp úng, bối rối. Tim Minh lại thắt lại, căng thẳng…
– Em… em xin lỗi… – Nhật Vi khóc thút thít. – Em cũng không hiểu được mình… lúc đó em rất ngạc nhiên… cũng tò mò xem Hoàng Minh có thể thực sự có cảm xúc không… sau đó… sau đó…
Nhật Vi thấy Minh im lặng, nàng càng lo lắng, nước mắt trào ra không ngớt. Chợt Minh lùi lại, nhìn vào hai mắt đỏ hoe của nàng, hỏi:
– Ý em là… em đã làm chuyện đó với Hoàng Minh?
Nhật Vi che mặt, hai mắt nhắm lại vẫn không ngăn được nước mắt trào ra, gật đầu.
– Vậy… vậy là em thành công rồi?!
Lời nói tiếp của Minh làm Nhật Vi sững người, ngẩng đầu lên, nàng ấp úng:
– Thành công… nhưng em…
– Ha ha… vậy là tốt rồi… em giỏi quá… Ha ha… – Minh hôn lên môi Nhật Vi, còn cười rộ lên.
Nhật Vi ấp úng, gương mặt hơi đỏ, nàng hỏi:
– Anh… anh không ghen?
Minh chợt dừng cười, ánh mắt nghiêm túc nhìn Nhật Vi, nói:
– Anh ghen chứ… Nhưng nếu nghĩ lại Hoàng Minh xứng đáng được ghen hơn anh… Anh vừa chiếm lấy cơ thể nó, vừa được làm người đàn ông đầu tiên của em, người bạn gái thanh mai trúc mã của nó. Còn chưa hết, ngay cả Bội Linh, Na Na, Hoàng My cũng đều bị anh đội lốt nó ăn tươi nuốt sống…
– Hi hi… – Nhật Vi che miệng cười, nhìn Minh hôn lên bàn tay mình.
– Nếu anh còn so đo tính toán với một chút cảm xúc linh hồn nó được hưởng trong chính cơ thể cũ của mình, thì anh đã quá nhỏ mọn rồi. Có phải không?
– Vậy anh có giận em không? – Nhật Vi hỏi nhỏ, ánh mắt còn đo đỏ nhìn anh.
Minh cười tủm tỉm, ánh mắt gian tà nhìn chằm chằm vào cơ thể trần truồng của Nhật Vi, nói:
– Anh sẽ không giận nếu em mô tả lại chính xác lúc đó em và Hoàng Minh làm… như thế nào?
– Trời ơi… anh vô duyên quá đi… – Nhật Vi che mặt, gắt lên.
– Bây giờ có nói hay không? Hừ…
– Em… em… kỳ lắm…
– Có nói không?
– Để em nói…
Nhật Vi cắn môi lùi người lại, tựa lưng vào vách tường. Gương mặt xinh đẹp nóng ran, nàng nhìn Minh, nói lí nhí:
– Hoàng Minh lúc đầu, nó… hôn ngực em…
Nhìn gương mặt ngượng ngùng đỏ ửng của Nhật Vi, lại nhìn ngón tay nàng chỉ lên ngực mình. Minh như tưởng tượng được thằng Hoàng Minh trong cơ thể cao gầy đen đủi của mình, cúi xuống ngậm mút hai bầu vú căng tròn của Nhật Vi. Dương vật nó liền dựng ngược lên cứng như sắt đá. Minh cúi người xuống, vùi mặt vào giữa hai bầu vú non mềm mát rượi của nàng, miệng há to tham lam ngậm mút…
– Ư… nhẹ thôi… nó hôn rất nhẹ… – Nhật Vi xuýt xoa, kêu khẽ.
Nàng nhìn mái tóc ẩm ướt của Minh, nhìn cái miệng tham lam của anh đang ngấu nghiến trên ngực mình, nàng lén che miệng nén cười. Nhưng cái lưỡi nóng của Minh làm hai núm vú nàng bắt đầu rạo rực, Nhật Vi ưỡn ngực lên thở dốc.
– Um… ôi… đừng cắn vú em… ah… đau quá… ôi…
Minh hôn ngấu nghiến hai bầu vú căng tròn Nhật Vi. Miệng nó khao khát ngậm bên này, lại muốn kéo cả bên kia cho vào mút lấy. Hai đầu núm nhỏ nhắn của nàng đã săn cứng ray rứt trong miệng nó. Nhật Vi thở dốc, cơ thể vặn vẹo không chịu được nữa kêu lên:
– Ôi… đủ rồi… người ta còn con nít mà… nhút nhát lắm… ai hùng hổ như anh vậy…
Minh đứng dậy, nhe răng cười, ánh mắt vẫn thèm thuồng nhìn hai đầu vú nàng đã sưng tấy đỏ rực lên. Nhật Vi cắn môi nhìn Minh, hỏi:
– Có kể tiếp không?
– Có… – Minh gật gật đầu.
– Khi đó… bên cạnh em… có một cái phuy nước… em… em…
Nhật Vi mặt đỏ ửng, giơ một chân mình lên như diễn tả. Minh hít sâu một hơi bước tới cánh tay vòng giữ dưới khuỷu chân nàng. Nhật Vi cắn nhẹ bờ môi, cầm dương vật cương cứng của Minh đưa đến hai mép âm hộ nàng cọ cọ… Nhật Vi mặt đỏ ửng hỏi nhỏ:
– Em có thích không?
– Thích… thích lắm… – Minh gật gật đầu.
– Phì…
Nhật Vi phì cười vì Minh làm ra vẻ mặt ngơ ngơ nửa háo hức khá giống Hoàng Minh. Nhưng Hoàng Minh lúc đó làm gì nói được chữ nào chứ?! Cảm giác với Hoàng Minh, nàng thấy cứ như đang dụ dỗ con nít làm chuyện hư hỏng, cũng có chút kích thích đấy, nhưng phần nhiều là áy náy tội lỗi. Nhật Vi nhận ra làm tình với một người đàn ông chủ động vẫn là quen thuộc, thích hợp hơn với mình.
– Ư…
Nàng đưa dương vật Minh vào cửa mình, hai cánh tay choàng qua cổ Minh. Chân còn lại cũng quặp lấy hông anh… Hơi thở thơm mát của nàng phả vào mặt Minh, thì thầm:
– Em chỉ thích cảm giác với anh thôi. Yêu em đi…
Minh ngẩng lên, ngậm kín lấy đôi môi mềm mại hé mở của Nhật Vi. Hạ thể nó nhướng lên, đẩy dương vật lấp kín âm hộ nóng ẩm khao khát của nàng.
Ưm… ôi…
Minh đỡ tay bên dưới bờ mông Nhật Vi, cả người ép nàng sát vào vách tường. Mỗi cú thúc ngược thật sâu của nó làm lưng nàng trượt trên lớp gạch men bóng loáng. Môi hai người dán chặt vào nhau, để hai cái lưỡi cuốn vào nhau khao khát.
– Ưm… ôi… thích quá… nhanh lên anh…
Qua lớp kính buồng tắm nước vòi sen vẫn rì rào liên tục, mờ ảo bên trong là hai cơ thể đã dính chặt làm một không ngừng nhồi nạp vào nhau, rên siết khoái lạc liên miên không dứt.
Ư… ư… ư…
Nhật Vi gối mặt lên vai Minh, hai mắt nhắm chặt miệng há hốc phát ra từng tiếng ngắt quãng. Hai tay nàng bấu chặt vai Minh hằn lên những vết móng tay ửng đỏ…
Minh chưa bao giờ thử tư thế này với Nhật Vi. Dù cơ thể Nhật Vi khá nhẹ, lại áp chặt lên vách cũng giảm bớt khá nhiều, nhưng Minh vẫn phải tốn sức hơn nhiều bình thường. Nhưng ngược lại, khi thúc người lên, cảm giác dương vật bị ép cong trong âm hộ khít khao của Nhật Vi làm Minh sướng không tả nổi. Minh đỡ dưới mông Nhật Vi, hai chân hơi trùng xuống để hạ thể thúc ngược lên thật nhanh, thật nhanh… Nó thở hổn hển, mặt đỏ au vì dùng nhiều sức nhưng sự sung sướng cũng nhiều hơn gấp đôi… Nhật Vi quắp chặt hông Minh, thật chặt, âm hộ nàng không ngừng co thắt, tuôn trào…
– Ôi… anh ơi… em sướng quá…
Nhật Vi rên dài một tiếng, hai cánh tay, hai chân nàng buông lỏng để cơ thể tuột xuống người Minh. Ngồi bệt trên sàn buồng tắm. Trước ánh mắt ngạc nhiên của Minh, Nhật Vi mở miệng rộng đưa chiếc lưỡi nhỏ ra đón chờ bên dưới dương vật căng cứng của Minh. Minh sung sướng cầm dương vật sắp bùng nổ của mình vỗ nhẹ nhẹ lên cái lưỡi nhỏ của Nhật Vi. Nó rùng mình. Từng dòng từng dòng tinh trùng trắng đục sền sệt phun trào tràn ngập vào miệng Nhật Vi, phủ kín chiếc lưỡi nhỏ đỏ hồng của nàng.
– Ah… Vi ơi…
Minh khoan khoái hít hà đưa dương vật mình vào miệng nàng… Nhìn gương mặt nàng đỏ ửng, hai mắt lim dim say tình, đôi môi ngậm lấy nó mút mút thật say mê.
“Thật là ma quỷ ah…”. Nhìn Nhật Vi, Minh thầm nghiến răng cảm thán. Dương vật nó trong miệng nàng chưa nghỉ ngơi lại phình to lên cứng như sắt đá. Minh tắt nước, cúi xuống bế xốc Nhật Vi lên vai mang ra giường.
– Ưm…
Nhật Vi cả người trần truồng hai chân quẫy đạp phản đối, miệng lại ngậm kín không nói được. Đến lúc cả người ngã xuống giường, nàng mới đánh ực một tiếng, mặt liền đỏ ửng, bàn tay nhỏ đánh lên ngực Minh dỗi hờn nói:
– Anh đáng ghét… làm em… em nuốt luôn rồi… bắt đền anh đó…
– Ha ha… Quên mất. Vậy em muốn anh đền cái gì đây?
– Ah hem… Vậy cho em hôn một cái nha.
– Ặc… thôi đền cái khác đi…
– Không… em muốn hôn…
– Vậy, em đi súc miệng đi…
– , Không súc miệng, hôn luôn…
– Đừng mà… anh… oẹ… cứu mạng ah…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hoán mệnh |
Tác giả | 69deluxe |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện xã hội |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 02/07/2021 11:39 (GMT+7) |