Tiếng hát dập dìu thê lương vẫn văng vẳng bên tai, chẳng ai bảo ai nhưng mọi người đều hiểu rằng trong lòng mình đang trào dâng lên một nỗi buồn tê tái…
– Anh ơi có điện
Tôi giật mình trở lại thực tại khi nghe tiếng gọi, tôi quay sang thằng Thăng vẫn đang bóp chân cho tôi:
– Mày nghe điện cho anh
Được một lát thằng Thăng chạy vào
– Anh ơi 3A báo, Tàu đang về Bến…
Tôi nhỏm dậy, bốn năm chục cặp mắt hướng theo và cùng reo lên:
– Sống rồi…
– Anh em vào vị trí – tôi ra lệnh
Không khí yên ắng trở lại, dõi theo và chờ đợi, ai cũng thấy vui hơn…
Một bóng đen lướt qua, nhìn trước nhìn sau, rồi… “bịch… bịch… bịch…” những gói hàng được ném vào vội vã… Rồi bóng đen biến mất, cũng nhanh y hệt như lúc nó đến. Không khí khẩn trương, loáng một cái hàng đã được tập kết vào bãi an toàn, tôi thở phào nhẹ nhõm…
– Kiểm tra hàng xem đủ chưa?
– Dạ, anh ơi đủ rồi!
– Tốt, tạm thời như thế đã, cũng mất mấy triệu rồi còn gì!
“Bộ chỉ huy tối cao” được tập hợp, lúc này chúng tôi gồm ba người, anh Tân, Thi và tôi. Tôi lắc đầu chua chát: đúng là tù, người ta bảo cực như tù chẳng sai tẹo nào, những thứ bình thường nhất của xã hội vào đến đây bỗng “khét lẹt”, đã thế sơ sểnh một tý là phải trả giá ngay… Thằng Thi cũng thở dài ngao ngán:
– Đồ cấm mà, biết làm sao được
– Nói thật với anh Tân và Thi – tôi nói – tôi sẽ chỉ làm buồng trong dịp Tết này thôi, từ sau Tết tôi sẽ chỉ đứng sau làm quân sư cho các ông thôi.
– Nhưng anh em nó rất tín nhiệm ông – thằng Thi nói – bọn tôi cũng rất tin tưởng ông.
– Thì tôi đâu có thoái thác, tôi vẫn ở sau các ông cơ mà.
– Thôi nào, chuyện ấy để sau tính đi – anh Tân bây giờ mới lên tiếng – Anh em nó ngóng kia kìa…
Tôi quay xuống dưới:
– Ờ phải rồi, cho anh em nó “xoã” cái đã, Tết mà.
Tôi dõng dạc:
– Anh em ổn định vị trí, ngồi chắc, bám chặt để Xe chạy
Ba thằng Xe với 3 điếu thuốc lào quấn giấy báo to như 3 con sâu kèn khổng lồ bắt đầu châm lửa và chạy lần lượt từ trên xuống dưới…
– Chơi cho nó đã đi, chơi xong nhớ ngồi im đấy – thằng Thi nói.
Ba thằng Xe chạy qua một lượt, cảnh tượng lúc này thật là… tù hết chỗ nói, đứa thì trợn mắt co giật, đứa thì ngã ngửa đập cả đầu vào tường, đứa thì chân tây khua khoắng, ngả ngốn, dựa vào nhau thở hổn hển… Chúng nó phê đấy mà, cái cảm giác mà những thằng nghiện ma tuý nói rằng nó còn phê hơn cả heroin, có chăng heroin nó phê lâu hơn, còn thuốc lào này nó sẽ qua nhanh trong vài phút.
Tôi rùng mình, vậy là chúng nó vẫn thèm khát đến ngu muội, sẵn sàng đánh đổi cả quần áo, thức ăn… chỉ để lấy một đồi (một điếu) thuốc lào. Không có ăn cấm thấy thằng nào kêu lấy một câu, thế nhưng không có thuốc lào chúng nó rền rĩ như sắp chết đến nơi ấy, chẳng trách mà ở cái “Hoả Lò” này lũ tù coi thuốc lào như máu khô vậy. Tôi thậm chí còn nghe một câu chuyện, có một thằng tù khi vừa hút xong điếu thuốc lào đứng dậy, phê quá, ngã đập đầu và thành bể nước chết, hừm, nếu là vậy đúng là chẳng còn gì để mà nói thêm nữa…
Thật sự tôi không thể hình dung nổi những gì đang diễn ra tại đây lại tệ hại đến mức như vậy. Tôi thấy chán, mọi thứ cứ be bét… vận hạn đổ dồn lên đầu… Tôi không còn nhận ra mình nữa.
Vốn dĩ cái cơ cấu trong buồng giam này đã là rất quái đản rồi, nó giống như một xã hội bần tiện thu nhỏ và ngôn ngữ ở đây không có hai từ: “công bằng”.
Hơn bốn chục con người bị nhốt chung trong một cái buồng. Chỉ có 50m2 nhưng là cả một “xã hội” với nhiều tầng lớp khác nhau.
Đứng đầu mỗi buồng là một trưởng buồng, gọi là “trực buồng”, vị trí này được mua bằng rất nhiều tiền, “trực buồng” thay mặt quản giáo quán xuyến anh em trong buồng… Về lý thuyết “trực buồng” là người có quyền lực cao nhất trong buồng, nhưng trên thực tế “trực buồng” chưa chắc đã phải là người có quyền lực nhất cao nhất.
Thường người có vị trí số một thật sự là một nhân vật ngầm, nhân vật này có quyền “sinh”, quyền “sát” ở trong buồng, là “con cưng” của quản giáo chính (mỗi dãy buồng giam giữ có 1 quản chính và 2 quản phụ). Vị trí này ngoài nhiệm vụ làm “tai mắt” mà còn có nhiệm vụ “làm kinh tế”, chuyên lo phát hiện và “chăm sóc” những “con gà đẻ trứng vàng” cho quản giáo (“chăm sóc” những đứa gia đình có điều kiện về kinh tế). Nhân vật này thường được gọi là “Người làm buồng”. Dưới hai nhân vật này là một bộ sậu được gắn với cái tên: “Trách nhiệm”. “Trách nhiệm” cũng khá có quyền lực dù chỉ là ở một mức độ nhất định, đa số lũ người này thuộc diện COCC (con ông cháu cha) hoặc gia đình giàu có. Dưới lớp người này tiếp đến là một “tầng” gọi là “Xe” hoặc “Bộ đội”, “Xe” ở đây có 2 loại, “Xe trên” làm nhiệm vụ “giữ trật tự buồng”, đánh người, quản lý thức ăn, đồ cấm… Loại này oai hơn hẳn “Xe dưới”, vốn vẫn được gọi là “xe thồ”, “Xe không xích” hay “Cộ”… Loại “Xe” này vốn chỉ để ăn và làm lặt vặt nên “chế độ” có kém hơn so với “Xe trên”…
Nhưng nhìn chung, từ hàng “Xe” trở lên thì đều sướng hơn hẳn so với các tầng lớp khác bên dưới, hơn hẳn phần còn lại trong buồng (khoảng 2/3 quân số), ăn uống và sinh hoạt có phần thoải mái. Cũng phải thôi, vì từ lớp “Xe” này trở lên đều phải mua bằng tiền hết. “Xe” thường có giá từ 1 – 2 triệu, “Xe trên” từ 2 – 3 triệu, “Trách nhiệm” từ 3 đến 5 triệu… Những con số quả là giật mình khi mà lúc nào trong mỗi buồng cũng có khoảng 15 “Trách nhiệm” và “Xe”, con số lúc cao điểm lên đến gần 30, trong khi một Quản giáo chính quản lý tới 4 buồng trong một dãy (ở đây quản phụ gần như không có giá trị gì, vì tất cả quyền thuộc về quản chính), mà số lượng này thay đổi liên tục, cứ lớp cũ đi xử chuyển sang buồng án (buồng đã thành án) lại có lớp mới vào, đó là chưa kể việc quản giáo “bắt lỗi vi phạm” lập tức “khật” hoặc cho đi kỷ luật cùm chân, mỗi lần như vậy lại phải “mua” lại vị trí từ đầu…
Nghe nói rằng ngay cái vị trí Quản giáo chính của mỗi dãy giam ở đây đều phải “mua” bằng rất rất nhiều tiền, nhất là quản chính dãy “tù đầu” béo bở này. Bảo sao mà quản chính ở đây luôn tìm cách “cày” thật lực, tận dụng tối đa bọn tù đầu gia đình quan tâm… Mỗi cuộc điện thoại trung bình có giá 1 triệu, một lá thư gửi về gia đình có giá tối thiểu 500 nghìn… Chính vì thế ở mỗi buồng giam đều có “chỉ tiêu” hẳn hoi, và người được giao “chỉ tiêu” là nhân vật “làm buồng”… Bù lại sẽ được quản giáo “bật đèn xanh” trong mọi vấn đề… từ đánh người, mua đồ cấm, v.v…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký – Cuộc sống trong tù tại nguồn: http://truyensextv1.com/hoi-ky-cuoc-song-trong-tu/
Là “diễn viên” trong một “vở kịch” như thế này, đôi lúc tôi thấy thật là tởm, đúng là “ở trong chăn mới biết chăn có rận”… Tôi căm giận lũ quản giáo ở đây… Tôi hy vọng đấy chỉ là một trong những số ít những “con sâu làm rầu nồi canh”.
“Bức tranh toàn cảnh” về tù này quả là có quá nhiều điều để nói. Tôi cứ đi hết từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác. Thế giới của tù là một “thiên sử buồn” mà tôi không bao giờ muốn nhớ.
Sau lớp “Trách nhiệm” và “Xe” là đến lớp “Ưu tiên”, lớp người này chủ yếu là do quan hệ hoặc có liên quan đến các “chức sắc” trong buồng nên được ưu tiên một chút trong chuyện ăn uống, sinh hoạt. Kế đến là lớp “Vệ sinh” là lớp người được các anh “trên” quý mến tạo điều kiện nâng đỡ, đội này chuyên làm vệ sinh, giặt giũ, rửa bát, lau nhà, bưng bê… Tóm lại trong buồng có việc gì phải làm thì bọn này phải làm tất, đứng đầu đội này cũng có một thằng phụ trách chung… bù lại bọn này cũng được “cải thiện” đôi chút trong sinh hoạt, bữa ăn có thêm tí lạc, tí ruốc…
Lớp cuối cùng, là tầng lớp thấp kém nhất, “mút chỉ” và “bóp dái” nhất, bọn này ngồi đâu ngồi đấy, ăn uống bốn mùa cơm với muối trại và rau muống bẩn… hở ra là bị ăn “sút”, bị đối xử hết sức thú tính… Lớp dưới cùng này được gọi là… “Dân”.
Trong sinh hoạt của buồng giam thì “Xe thồ”, “Ưu tiên”, “Vệ sinh” và “Dân” bị nằm dưới sự kiểm soát nghiêm ngặt, cấm nói chuyện, cấm đi lại, đặc biệt một ngày chỉ được đi đái 3 lần, sáng, trưa và tối trước khi đi ngủ, đi ỉa thì có giờ quy định hẳn hoi. Ban đêm đừng có mà dại dột dậy, dù có… “buồn” đến mấy cũng cố mà nhịn, không nhịn được thì xác định ăn đòn no.
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký – Cuộc sống trong tù tại nguồn: http://truyensextv1.com/hoi-ky-cuoc-song-trong-tu/
Đáng sợ thay cho cái kiếp tù. Với cái lớp người phân thứ cấp trên – dưới kia, ẩn chứa sau nó là cả một sự phức tạp đến khủng khiếp, đó là sự bon chen, kèn cựa, bì tị, ghen ghét, đố kỵ, vùi dập… chúng tìm đủ mọi cách, mọi thủ đoạn để triệt hạ, để hại nhau… Vũ khí ở đây là tiền, là đánh đấm, là bè phái, là gài bẫy…
Không thể hình dung nổi, chỉ vì một câu nói, một cái nhìn, một miếng ăn, vài hạt lạc, một hơi thuốc lào… bọn chúng sẵn sàng rút bàn chải đâm nhau, đánh nhau vỡ đầu xẻ trán, thậm chí là cả mạng sống cũng bị đánh đổi. Từ khi tôi vào Hoả Lò này đến lúc ra, đã xảy ra ít nhất 5 vụ đánh chết người trong buồng giam, tự tử, còn chết vì bệnh thì… đếm bét nhè, dưới bệnh xá có ngày chết tới 3 mạng…
Thật là chua xót, chẳng hổ danh cho cái tên “Địa ngục trần gian”. Ở đây “Ái – Ố – Hỷ – Nộ” là những thứ diễn ra như “chuyện thường ngày ở huyện”… Là một “hố đen” tăm tối cùng cực…
Không còn là thời kỳ “tù bản lĩnh, xương máu” nữa, thế nhưng giữa giai đoạn chuyển giao gọi là “tù tiền” này còn đáng sợ hơn gấp nhiều lần.
Cũng nằm như những thằng khác, nhưng tôi có cái may, do tôi một phần, do tiền một phần, cũng có thể tôi còn có “Quý Nhân Phù Trợ” nữa…
Đắng cay tôi cũng phải nếm đủ, đau khổ tôi cũng phải chịu nhiều… nhưng tôi đều vượt qua được tất cả, đem theo mình được hầu như trọn vẹn hai chữ “Bình An” – hai chữ được coi là xa xỉ và vô cùng hiếm hoi nơi Hoả Lò này. Tuy nhiên, những gì tôi đi qua và chứng kiến vẫn cứ là một cơn ác mộng kinh hoàng…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hồi ký - Cuộc sống trong tù |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện Tết |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 14/02/2018 10:22 (GMT+7) |