Đang thẩn thơ ngắm lũ con gái lớp nó, hôm nay đứa nào trang điểm vào cũng xinh hết, vì đã kết thúc năm học nên một loạt đứa con gái nhuộm tóc vàng khè, đỏ rực cả lên, uốn xoăn này nọ trông rất sành điệu. Bỗng em nhét vào tay nó 2 cái túi đồ của em, quàng cả vào cổ nó cái túi xách toàn đồ trang điểm của em… Nó méo xệch, đang định ra chụp cùng mấy đứa bạn thì chớ…
– Chết mẹ mày đi, ai bảo yêu sớm làm chi cho khổ – Thằng Quân, thằng Ơn ngồi ở ghế đá cười nó sằng sặc…
– Các cậu chưa yêu thì làm sao biết yêu nó thú vị như nào? Tự nói tự vả vào mặt nhục không? – Nó quay lại cười khẩy đốp lại 2 thằng…
– Á à, cuối cấp rồi, không phải sợ nó nữa, anh em đâu lên đập cho nó 1 trận – Thằng Hoàng hò lên, 4 5 thằng nhảy xổ vào nó khiến nó phải chạy đi…
– Thôi thôi, tao thua, không đùa nữa rơi hết đồ bây giờ – Nó vừa chạy vừa cười vừa kêu lên oai oái…
Lũ con gái chúng nó thì cười ha hả trước bộ dạng của nó khiến em phải chạy ra, vừa lườm nó vừa đỡ bớt đồ trên người nó…
– Nghịch lắm cơ, thôi đưa đây em để vào kia, xong ra chụp ảnh cùng mọi người đi – Em vừa lườm nó vừa cầm đồ ra đặt trên cái ghế đá gần tượng đài Lenin…
Nó được giải phóng, chạy vù ra chỗ mấy thằng bạn để chụp ảnh. Mấy thằng bạn nó mọi hôm bẩn bẩn bựa bựa mà hôm này thằng nào thằng ấy như chú rể vậy… Nó đứng vào tạo dáng chụp ảnh cùng luôn, chúng nó chụp nhiều lắm, toàn mấy kiểu ảnh giả dạng ngầu ngầu…
Hơi nóng nực, nó đang ngồi ghế đá tu chai nước thì Linh tiến đến đứng trước mặt nó…
– Anh đẹp trai, ra chụp ảnh cùng em được không?
– Ok, cậu gọi thợ đi, ra đằng kia chụp cho đẹp…
– Không cần ngồi ghế đá chụp luôn… – Nói rồi Linh vẫy tay, 1 anh thợ ảnh tiến đến, đầu đội mũ lưỡi chai ngược, đeo cái balo đằng sau và cái máy ảnh đằng trước. Đúng chất dân chụp ảnh…
– Em định chụp như thế nào?
– Em muốn chụp 1 kiểu để có thể để trong khung. Bức ảnh có nắng, có hoa và có bạn này – Linh vừa nói vừa đẩy đẩy cái tay nó…
– Ok, 2 em ngồi lên ghế đá đi rồi để anh tạo dáng…
Nói rồi nó và nhỏ Linh ngồi xuống ghế, anh thợ ngắm đi ngắm lại rồi tiến đến đưa cho nó 1 cành hoa phương đang nở khá đẹp. Anh sắp xếp nó ngồi chéo, tay cành hoa phương, tay kia thì chỉ vào hoa và quay đầu hơi ngược lại nhìn về phía Linh. Còn Linh sẽ ngồi cạnh nó, cằm của nhỏ sẽ tựa vào vai của nó, tay nhỏ cũng sẽ cầm hoa. Khi anh thợ hô cười, là nó cũng cười, nhỏ Linh cũng cười. Tự dưng một tia nắng chiếu xuyên qua tán lá cây chiếu vào nụ cười ấy, khiến nó ngỡ ngàng. Nhỏ lúc này thật đẹp…
– Cảm ơn anh, có lẽ bức ảnh đó là bức ảnh đẹp nhất trong đời em… – Nhỏ cười với nó…
– Người yêu Linh đâu, sao hôm nay không đến chụp cùng? – Nó hỏi nhỏ, hơi hớ lời khi thấy nhỏ tắt nụ cười…
– Anh không bao giờ hiểu em cả…
Nói rồi nhỏ đứng dậy và đi về phía đám bạn, lúc nhỏ chạy đi, nó thấy 1 giọt nước mắt đọng lại trên khóe mắt của nhỏ, như đang ở lưng chừng sắp rơi xuống…
Ngắm nhìn cành phượng, một màu đỏ của học trò, nó ngẩng lên nhìn theo nhỏ Linh. “Xin lỗi, nhưng mối tình học trò trong tớ và cả sau này, chỉ đọng lại một cái tên, đó là Nguyễn Ngọc Mai Anh mà thôi”…
– Chàng trai hoàng hôn, anh đang nghĩ cái gì vậy – Em ào đến ôm cổ nó…
– Ai dạy em nói cái câu này đấy?
– Chị bảo thế, chị bảo anh là chàng trai hoàng hôn… – Em cười tít mắt với nó…
Nó cười buồn, cúi nhẹ đầu xuống, tay nó ngắt 1 cành hoa phượng sữa…
– Đi thôi, ra chụp ảnh với em nào chồng… – Em đứng dậy và kéo nó ra sân bóng, vừa đi em vừa gọi một anh thợ khác. Nó để ý tay kia của em đã cầm cái cà vạt từ bao giờ… Ra đến sân bóng, em đứng ngẩng lên trời, ngắm nghía một lúc rồi dặn nó đứng đó, em chạy vù vào trong và mang ra 1 bông hoa hướng dương khá to… Em nhìn nó cười khì khì…
– Em quên mất cái này, may mà hôm nay Ngọc Anh nó ở nhà nên mang lên cho em…
– Hoa hướng dương?
– Đúng vậy, nó sẽ rất đặc biệt trong một bức hình anh và em chụp hôm nay.
Em lấy cà vạt ra thắt cho nó, nó cũng chẳng hỏi em nhiều, chỉ cần em thích và vui thôi. Bảo nó làm gì thì nó làm đó. Vừa thắt, em vừa quay ra sang hiệu cho anh thợ chụp. Anh chụp bỗng dơ tay lên và nói với em…
– Rồi…
Em tức thì kéo mạnh cái cà vạt về phía em, nó bất ngờ lao theo chiều kéo của em. Môi chạm môi, mắt em nhắm nghiền, mắt nó vẫn mở to vì bất ngờ. Được một lúc thì em bỏ nó ra, cười tươi…
– Nghịch quá đấy, không ngại à, chúng nó nhìn kìa – Nó hỏi nhỏ em…
– Đây người ta nói là hy sinh vi nghệ thuật mà… – Em đỏ mặt…
– Ôi bức ảnh đẹp quá Mai ơi, chưa chỉnh sửa mà đã đẹp thế này rồi cơ á. – Tiếng con Hằng, con Hòa thốt lên khi ngó vào cái máy ảnh của anh thợ sau khi chụp xong. Sau này khi rửa ảnh rồi, em đóng trong cái khung ảnh cho nó xem. Công nhận rất đẹp, bức ảnh có mặt trời ở chính giữa đôi môi của 2 đứa, là hình ảnh nó ngạc nhiên mở to mắt còn em thì nhắm mắt đón nhận nụ hôn đó, dưới tay là một bông hoa hướng dương đang hướng về ánh nắng mặt trời…
Sau đó em định chạy ra xem thì nó kéo tay em lại ôm lấy em. Em bất ngờ mở to mắt nhìn nó, nó nói nhỏ…
– Nếu muốn hôn thì bảo anh, sao phải vồ vập và bất ngờ thế…
Nói rồi nó ôm lấy em, đặt lên môi em một nụ hôn. Em không phản ứng, chỉ nhắm nghiền mắt chịu trận. Mấy đứa con gái lớp nó thì ồ lên, bọn thằng Quân chạy ra nhìn thấy cảnh đó thì tức tối chửi bới. Anh thợ ảnh nháy liên tục…
Nó buông em ra, cười cười, em thì mặt đỏ lựng lại…
– Xấu xa, làm người ta ngại quá đi mất – Em cúi mặt nói lí nhí…
– Ai bảo em bày ra trước còn gì…
– Hoàng, Ơn đâu, chúng mày ôm lấy tao đi nhanh lên – giọng thằng Quân…
Thằng Hoàng, Ơn dù không hiểu gì cũng ôm lấy thằng Quân, thằng Quân thấy vậy thì nhào về phía nó, miệng hét lên…
– Hôm nay tao sẽ giết 2 đứa chúng mày, đôi mèo mả gà đồng này, đừng cản tao, bỏ tao ra…
Cả lũ cười ầm lên. Nó quay ra bên phải, chợt nó thấy nhỏ Thư đứng đó, mắt của nhỏ đỏ hoe, nhỏ đang khóc nhưng miệng của nhỏ lại nở một nụ cười nhẹ. Thấy nó quay ra, nhỏ cho tay lên gạt nước mắt rồi quay đi chỗ khác như tránh mặt nó…
Phải rồi, buổi kỷ yếu hôm đó nó không chụp với nhỏ Thư một bức hình nào. Nhưng nó lại có 1 tấm ảnh đặc biệt với nhỏ…
Cả ngày hôm đó chúng nó chỉ có chụp ảnh, chụp hết kiểu này kiểu nọ, đứa nào đứa ấy cũng đùa nghịch và tươi hết cỡ. Nó và em chụp khá nhiều, hầu như toàn ảnh chụp ảnh tình cảm là chính, em nói em sẽ làm 1 cái album riêng… Chụp xong ở làng văn hóa, lớp nó đã khá oải, lên xe trở về là hơn 5h chiều. Nhỏ Linh lấy cái míc trên xe, thông báo cho cả lớp…
– Lớp ta sẽ ăn liên hoan ở khách sạn Pacific Palace nhé mọi người. Hôm nay vui hết mình nhé các bạn, 3 hôm nữa là thi rồi…
Cả lớp nó hò reo ầm ĩ, mỗi em là không hò được, vì em đang say xe và đang ôm lấy nó…
Vậy là đời học sinh của nó sắp kết thúc, bao nhiêu kỷ niệm, buồn vui, hồn nhiên ngây thơ của lứa tuổi này sắp đi đến hồi kết. Nhìn qua cửa kính xe, hoàng hôn lại xuất hiện, nó đến như báo hiệu của sự kết thúc đẹp đẽ. Sau này, tất cả những người đang ngồi trên xe đây, mỗi người sẽ có 1 cuộc sống riêng, tự vẽ lên cho mình tương lai. Nhưng nó chắc chắn một điều rằng, tất cả sẽ không quên quãng thời gian này, quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời mỗi người…
… Một sự kết thúc ngọt ngào, một buổi tối liên hoan chia tay, và một điều đặc biệt đến từ cô gái tên Vũ Nguyễn Anh Thư… Càng khiến ngày cuối cùng trong đời học sinh của nó trở nên đáng nhớ…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: http://truyensextv1.com/hoi-ky-mua/
– Nâng ly nào, zooooo…
Tiếng thằng Hoàng hò hét trong mâm rượu, lớp chúng nó có 10 thằng nên chẳng muốn ngồi tách nữa, dồn hẳn vào 1 bàn ngồi luôn. Bàn ngồi 6 nhưng mà chen lên tận 10 người, dù chật nhưng khá vui…
– Hết đi, hôm nay ngần này thằng phải bò ra ngoài thì mới được về – Thằng Quân hưởng ứng, đưa chén rượu lên miệng uống một hơi hết sạch…
Nó chỉ cười, đã lâu lắm rồi nó không uống rượu, từ lần ngồi với thằng Hưng thằng Trường ở sân bóng cũ, sau đó là chuyện xảy ra, đến nay cũng đã gần 2 tháng rồi. Nó khoác vai thằng Ơn, cạch chén rồi cười cười. Thằng Ơn thấy vậy với lấy chai rượu, rót đầy hết 2 cái chén rồi đưa lên…
– Thằng bạn tao, chúc mày sức khỏe, hạnh phúc bên Mai…
– Sau này nhất định phải thành công nhé – Nó nâng chén rượu lên, cạn sạch…
Chúng nó uống khá nhiều, chưa ăn được gì nhưng mời đi mời lại khiến nó cồn ruột… Đang bẻ miếng xôi để ăn cầm hơi đỡ thì em chạy sang kéo nó ra…
– Anh ăn cái này đi, uống suốt thôi khổ quá đi mất – Em đưa cho nó 2 miếng phở cuốn thịt heo, nó cầm lấy cho vào mồm nhai nhồm nhoàm, đang đói…
– Em mặt đỏ thế, em cũng uống nhiều à – Nó hỏi em…
– Hôm nay vui, em uống chút, mà em trong ban cán sự lớp nên là phải đi mời các thầy cô. Thôi em về bàn đây, thầy Kiên cô Ngọc sang kìa…
Em chạy đi, nó gọi với theo…
– Mai Anh, uống ít thôi đó…
– Em biết rồi…
Nó quay trở lại bàn nó, được tiếp tế đồ ăn từ em khiến nó đỡ cồn ruột hơn, lũ bạn nó vẫn túm năm tụm ba vào chúc nhau, khoác vai nhau cười nói vui vẻ lắm… Mà chưa đến cảnh khóc, chắc phải hết 4, 5 chai nữa rồi rượu ngấm mới bắt đầu…
– Cảm ơn mày, suốt 3 năm qua đã bảo vệ chúng tao – Thằng Hoàng cầm chén đưa cho nó…
– Đầy thế, uống vừa hớp thôi, uống thế nhanh sốc lắm – Nó xua xua tay…
– Mày mà cũng biết từ chối à… Uống đi, tình cảm anh em mình tràn trề mà…
Nó đón lấy chén rượu và uống 1 hơi hết, thằng Hoàng ôm chầm lấy nó, những cái vỗ vai, vỗ lưng dường như thay cho lời muốn nói… Lúc này các thầy cô đã đến bàn chúc bọn nó, vẫn dành cho nó những lời hỏi han rằng sức khỏe có đảm bảo để uống rượu không? Thầy Kiên uống riêng với nó, khoác vai nó…
– Tất cả tâm huyết của thầy, vinh dự của nghề giáo này và đam mê với bộ môn mà thầy dạy… Đến bây giờ thầy gửi gắm nó cho mày… Mày là một học sinh đặc biệt nhất mà thầy từng biết, lịch sử là những gì đã xảy ra và khiến chúng ta tôn trọng và ghi nhớ. Hy vọng rằng em sẽ đỗ đạt, nếu có cơ hội thì theo nghiệp thầy nhé… – Nó thấy thầy Kiên khóc, mắt thầy rơm rớm nước mắt…
– Dạ em cảm ơn thầy, kính chúc thầy sức khỏe ạ. Em xin hứa sẽ không để thầy thất vọng đâu ạ…
– Cố lên Nam nhé…
– Dạ…
Uống khá nhiều và không ăn được gì, nó hơi mệt, giờ mới thấy lớp nó toàn thánh rượu bia cả… Bọn con gái hôm nay uống cũng ghê quá, toàn solo với con trai lớp nó thôi… Rồi là những màn tỏ tình đại loại như “Tao thích mày từ năm lớp 10 nhưng mà tao không dám nói”… “Hôm nay là ngày cuối rồi mày có thích tao không?”… “Tao thích Linh”… “Tao thích Thư nhưng tao cũng thích Mai”… “Mai nó là của Nam rồi, nói nữa nó ném chúng mày xuống sân đó”… Bla bla… Nó cười nhưng chẳng hiểu sao sống mũi nó cay xè lại. Bước ra ban công ở ngoài, nó châm một điếu thuốc để hút, nó để ý em mặt đỏ tưng bừng nhưng vẫn vui vẻ uống. Hôm nay là ngày cuối rồi, nó nên để em thoải mái…
– Sao anh không vào với mọi người? – Nhỏ Linh bước ra, khẽ đóng lại cửa ban công, tiến đến đứng cạnh nó…
– À tớ thèm thuốc nên ra đây thôi, Linh sao ra đây? – Nó nhìn nhỏ Linh rồi lại hướng ánh mắt ra hướng xa để trả lời nhỏ…
– Em thấy anh đứng đây em tưởng anh buồn chuyện gì…
Nhỏ Linh chống tay vào thành lan can, nhỏ đã tẩy bỏ lớp trang điểm, nhưng mái tóc vàng rủ xuống vẫn tôn lên nước da trắng bóc của nhỏ…
– Không có đâu, buồn thì buồn mọi người sắp phải xa nhau thôi, đời học sinh vậy là hết rồi – Nó thở dài…
– Anh định thi trường gì?
– Không biết, mẹ tớ làm hồ sơ đăng ký cho tớ thi đại học Kiểm Sát, nhưng không biết thế nào, năm nay có thể chuyển nguyện vọng sớm hơn mà…
– Vâng, tốt nghiệp xong em sẽ đi kinh doanh chuỗi cửa hàng của bố mẹ…
– Vậy à, chúc mừng cậu…
– Anh à, chuyện hôm trước ở quán kem, anh ấy chỉ là bạn em thôi – Nhỏ Linh lúc này đã quay sang nhìn nó, giọng ngập ngừng của nhỏ càng khiến không khí ngoài này trở nên ngột ngạt…
– Linh nói chuyện đó để làm gì? Tớ thấy bình thường mà, nếu là người yêu Linh thì tớ càng mừng chứ sao?
Nhỏ Linh nắm lấy tay nó, nó dật ra nhưng nhỏ lại tiếp tục nắm, ngày càng chặt hơn…
– Cho em 5p thôi, thời điểm và khoảnh khắc này, em xin anh – Nhỏ bắt đầu khóc, nhưng tiếng khóc dường như được kìm nén hoặc có thể bị lấn át bởi những tiếng hò reo trong kia. Nó cũng không rõ nữa, chỉ thả lỏng ra và để yên vậy thôi…
– Giao thừa hôm ấy, dù em biết là khó nhưng em xin anh hãy dành ra một chút gì đó trong tim mình để ghi nhớ được không? Những lời em nói, những hành động và kỷ niệm ấy, nó là kỷ niệm đầu tiên trong chuyện của chúng ta. Và em mong rằng anh hiểu, những lời nói của em ở đó là sự thật và em đang tôn thờ sự thật đó. Suốt đời em chỉ yêu 1 mình anh thôi hức… hức…
– Đừng tự làm khổ mình nữa Linh ạ – Nó thở dài, rút tay ra khỏi tay Linh, nó quay ra nhìn vào mắt Linh…
– Từ khi biết rằng bản thân em đã yêu anh thì em biết em sẽ khổ rồi, nhưng em chấp nhận, chỉ xin anh đừng đẩy em ra dù bất cứ chuyện gì?
Nhỏ Linh òa khóc, ôm lấy nó, nó đẩy Linh ra, có lẽ trong lòng nó bây giờ không muốn chuyện tình cảm của Linh với nó làm ảnh hưởng đến em nữa. Và nó nghĩ rằng nó cần phải phũ Linh thì mọi chuyện mới trở về bình thường được. Nó chỉ yêu em, nó muốn một lòng một dạ yêu em chứ không phải chi phối cảm xúc của mình từ những hành động như thế này nữa. Có thể đó là tàn nhẫn, nhưng nó nghĩ Linh nên chịu tổn thương một lần để có thể tốt hơn và trưởng thành hơn. Nó đẩy mạnh Linh ra khiến nhỏ ngã xuống nền gạch, nhỏ nhìn nó sững sờ…
– Linh say rồi, nhưng nhân tiện đây tôi cũng nói luôn, tôi không yêu Linh và mãi mãi không yêu Linh đâu. Linh rất phiền phức và làm tôi mệt mỏi khi Linh đứng trước mặt tôi, tôi hy vọng rằng từ giờ Linh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Cút đi…
Nó nén cảm xúc, gằn giọng lên với Linh, đôi khi phải cố cái gì đó khiến nó gượng gạo, nhưng có lẽ lúc này, nó đã làm tròn vai…
Linh đứng dậy, ánh mắt nhìn nó sững sờ rồi nhòe đi bởi nước mắt, bộ váy trắng đã dính bẩn, nhỏ ôm miệng mở cửa chạy nhanh vào trong trước sự sững sờ của đám bạn nó, em quay ra nhìn nó nheo mắt nhưng muốn hỏi nó có chuyện gì. Nó chỉ gật nhẹ đầu ra hiệu cho em rồi tiến sang bên góc khuất đứng. Nó đang trốn tránh, nó trốn tránh ánh mắt của mọi người hay trốn tránh nỗi lòng của nó. Chắc chỉ nó hiểu…
Điếu thuốc thứ 4 được châm cũng là lúc nó khóc, nó không khóc to, không khóc nấc lên mà chỉ chảy nước mắt và sụt sịt lại như muốn kìm nén cái cảm xúc đang chực vỡ òa trong lòng nó. Một cái khăn giấy chìa ra, nó quay sang nhìn, là nhỏ Thư đang đứng cạnh đó, trên miệng nhỏ vẫn nở một nụ cười…
– Có vẻ Nam không ổn, tớ đứng đây được chứ…
Nó không trả lời, chỉ cầm khăn giấy lên lau bỏ giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt, điếu thuốc tàn, nó lại châm, nó và nhỏ đứng đó hơn 10p nhưng chẳng ai nói với ai câu nào.
– Hút vậy đủ rồi, hút thêm thì tâm trạng cũng không ổn đâu – Nhỏ đưa tay gỡ nhẹ nhàng điếu thuốc đang kẹp trong tay nó, dụi bỏ tàn…
– Biết rằng sẽ đau lòng, tại sao phải làm vậy?
– Sẽ tốt hơn thôi – Nó đáp lại nhỏ…
– Anh sẽ không làm thế với em, đúng không?
Nhỏ thay đổi cách xưng hô khiến nó ngạc nhiên, nó quay sang nhìn nhỏ như đang không hiểu chuyện gì? Nhỏ vẫn cười, đôi mắt ấy giống như một vùng trũng xoáy vào trong tâm nó, nó như bị hút hồn bởi đôi mắt to và đen láy ấy…
– Hôm nay là kỷ yếu, em chỉ học chúng nó và nói ra lòng mình thôi, em thích anh…
– Cậu say rồi đấy Thư – Nó toan bước vào trong thì nhỏ kéo nó lại, nhỏ kéo dứt khoát, môi nhỏ chạm vào môi nó… Nó giằng ra ngay lập tức…
– Cậu bị điên à?
– Trong một ngày đặc biệt thì bản thân cũng phải có một điều đặc biệt phải không? Anh yên tâm chỗ này rất khuất và Mai sẽ không thấy đâu, cũng chẳng ai thấy cả. Đó là điều em muốn làm vào ngày hôm nay, có thể ngày mai em lại không đủ can đảm để làm nữa.
Nhỏ nhún vai, nhìn cái vẻ bình thản của nhỏ nó cũng hơi tò mò. Không phải là cảm động như em, không phải là sướt mướt như nhỏ Linh. Ở đây nó thấy nhỏ khác, nhỏ dứt khoát như đang làm một việc cần làm vậy?
– Haizz – Nó thở dài, nó cũng chẳng muốn vào nữa, lại tiếp tục châm thuốc hút…
Hôm nay là kỷ yếu, là ngày chia tay, là ngày đặc biệt và cũng là ngày lắm chuyện đối với nó. Nó cũng quá chán nản để có thể tự hỏi nhỏ Thư tại sao lại làm vậy. Nhưng cũng chẳng đợi quá lâu, nhỏ đã lên tiếng ngay sau đó…
– Anh không cần ngạc nhiên đến vậy, em chỉ muốn hôm nay em là em thôi, em cũng chẳng như cái Linh, bám lấy anh và làm ảnh hưởng đến anh đâu, anh yên tâm… Chỉ duy nhất hôm nay thôi…
Nhỏ vẫn cười, nó chẳng dám nhìn vào mắt nhỏ nữa, nó sợ nó không làm chủ được bản thân trước đôi mắt ấy… Nụ hôn của nhỏ khi nãy khiến nó thấy có cảm giác lạ lẫm, cảm giác mà nó chẳng giải thích được vì sao?
– Hôm nay chúng ta chưa từng chụp chung một bức ảnh nào đúng không?
– À ừ tớ xin lỗi, tại vì…
Nhỏ đưa thỏi son ra trước miệng nó, ra hiệu cho nó im lặng…
– Chúng ta không còn là bạn nữa rồi, ít nhất là đối với em… Anh xưng anh với em được không?
– Vì sao lại vậy?
– Vì em muốn em là người đặc biệt…
Nó suy tư một lúc, giờ nó cũng chẳng có ngại ngần gì nữa, bản tính nó chai sạn hơn trước rồi. Ở trong trại giam, anh Minh, anh Hoàn đã dạy nó nhiều điều, và trong đó là việc cuộc sống này không dễ dàng và công bằng với ai cả. Vì vậy nếu như được lợi thì cứ đón nhận lấy, đừng suy nghĩ quá nhiều rằng nó có mục đích gì. Nói chung bản thân nó bây giờ sống thoáng hơn và không còn quá cầu toàn cho bản thân nữa. Tặc lưỡi, nó quay qua nhỏ Thư…
– Ok, đó là do em tự bày ra nhé, anh không có ép em…
– Ghê gớm, đúng là anh thay đổi hơn trước mà, nói không biết ngượng mồm à? – Nhỏ cười tươi đánh nhẹ vào tay nó…
– Em cũng đâu có ngượng mồm đâu…
– Em khác, anh khác, à anh biết đây là gì không?
Nhỏ Thư đưa thỏi son ra trước mặt nó lắc lắc…
– Son chứ mù đâu mà không thấy, ngu đâu mà không biết…
– Thông minh hì…
Nhỏ mở thỏi son ra, đánh lên đôi môi của nhỏ, vừa đánh nhỏ vừa nhìn cái gương bé xíu của nhỏ…
– Anh xòe tay ra, xòe úp lòng bàn tay xuống như thế này này – Nhỏ vừa nói vừa cầm bàn tay nó chỉnh đi chỉnh lại…
– Rồi này…
Nhỏ vòng tay qua nắm lấy tay nó từ dưới lên, miệng cười tươi…
– Anh nắm tay vào đi, nhanh lên xong em bảo…
Chẳng hiểu sao lúc ấy nó làm theo lời nhỏ răm rắp, nó nắm chặt lấy tay nhỏ. Nhỏ đưa lên cao, rồi thơm vào bàn tay của nó, vết son vừa đánh của nhỏ in hằn đôi môi trên tay. Nó hơi rụt rè…
– Anh để yên đó, đợi em 1 chút…
Vừa nói nhỏ vừa mở túi xách lấy điện thoại của nhỏ, bấm camera rồi đưa lên căn chỉnh và bấm chụp… Nhỏ chụp tay nó đang nắm lấy tay nhỏ, trên mu bàn tay của nó in rõ vết son môi của nhỏ… Một bức hình theo nó thấy là bình thường nhưng nhỏ Thư thì cười trông có vẻ hạnh phúc lắm…
– Rồi thế lau đi được chưa? – Nó hỏi nhỏ…
– Vâng, anh đi rửa đi, mà phải rửa kỹ vào vì son này lì lắm đó…
– Lắm chuyện quá đấy…
Nó toan bước vào nhà wc để rửa thì nhỏ Thư bấu vào cổ nó lôi khẽ khiến nó nhìn vào mắt nhỏ, 4 mắt nhìn nhau khiến nó như có 1 dòng điện chạy qua. Lúc đó nó không thể rời khỏi đôi mắt của nhỏ được, đôi mắt của nhỏ giống như cục nam chậm hút ánh mắt của nó vào đó vậy. Chân tay nó trở nên cứng đờ, chỉ có mỗi khứu giác là đang hoạt động, vì nhỏ thơm quá, mùi nước hoa và mùi từ mái tóc của nhỏ tỏa ra giống như một mùi hương “kích dục” vậy. Người nó bỗng nóng bừng lên, đầu óc nó lạc đi…
– Đừng… đừng Thư, thả ra… – Nó nói lắp bắp, ánh mắt vẫn dán chặt vào đôi mắt của nhỏ Thư…
– Không kịp nữa rồi…
Nhỏ hôn nó, từ từ và chậm rãi. Nụ hôn ấy giống như tác động cuối cùng để đánh gục bức tường phòng thủ trong nó. Nó ôm bờ eo thon của nhỏ, đáp lại nụ hôn đó, một nụ hôn kiểu pháp đầy chất thơ và lãng mạn…
Nụ hôn ấy không biết đã kéo dài bao lâu, nó chỉ biết bản thân nó bây giờ đang buông theo đôi môi của nhỏ. Rời môi, nhỏ nhìn nó và mắt nhỏ rưng rưng…
– Em yêu anh – Một nụ cười nhẹ để khiến 2 giọt nước mắt của nhỏ rời khỏi khóe mắt và chảy xuống…
Nó cũng cười lại với nhỏ, nó không nói gì chỉ đứng đó nhìn nhỏ. Bởi nó biết bây giờ nó có gồng lên, có chối đẩy hay xin lỗi về những việc vừa làm thì cũng không giải quyết được vấn đề gì mà chỉ khiến nó thấy bản thân nó trở nên giả tạo hơn thôi. Nụ hôn vừa rồi, là nó chấp nhận…
– Anh yên tâm, chỉ hôm nay thôi, cảm ơn đã khiến ngày hôm nay trở nên đặc biệt hơn với em… hy vọng rằng khi em trở lại Việt Nam, vẫn sẽ thấy anh ở đây, vui vẻ và bình an…
– Em sẽ đi đâu? – Nó hơi ngạc nhiên trước lời nói của nhỏ…
– Thi tốt nghiệp xong em sẽ sang Nga với bố mẹ một thời gian, em cũng sẽ học một trường về kinh doanh bên đó rồi về tiếp quản công việc của gia đình… Nhưng em sẽ quay trở lại đây, sớm thôi…
Nó lại thở dài, buổi tối hôm nay, à không ngày hôm nay chứ. Đã quay trở lại đúng với ý nghĩa và tính chất của nó… Đó là tạm biệt và chia ly. Vậy là sau này, mỗi người trong lớp nó sẽ có một cuộc sống riêng, đi một con đường riêng… Chẳng biết bao giờ có thể gặp lại…
– Khi em trở về, em mong rằng em sẽ được ngồi và kể lại cho anh những chuyện của em…
– Chúc em sang bên…
Nhỏ Thư đưa tay lên chặn miệng nó lắc đầu, nhỏ cười buồn…
– Đừng chúc gì em cả, vì chỉ khi chia ly mới chúc nhau thôi, em sẽ về…
Nó gật đầu, đôi mắt lại hướng lên màn đêm vô tận ấy. Tiếng cạnh cửa mở ra, thằng Quân và thằng Ơn đang khoác vai nhau đi ngất ngưởng vì say. Thấy nó đang đứng với Thư, thằng Quân lè nhè…
– Mẹ mày thằng chó, mày bỏ anh em ra đây đứng với gái à? Đi vào đây nhanh lên, hôm nay chúng ta phải say…
Nó cười cười, thằng Quân chạy ra lôi xềnh xệch nó vào phòng, không khí trong phòng có vẻ trầm xuống khi đã có vài tiếng thút thít vang lên từ chỗ bọn con gái… Nó nhìn quanh phòng, nó thấy em và nhỏ Linh đang ngồi nói chuyện với nhau, em thì có vẻ đã khá say nên ngồi không vững, nhỏ Linh thì vẫn đang khóc, nhỏ đã thay bộ váy khác… Tự nhiên nó thấy buồn và mặc cảm tội lỗi dâng lên, vơ lấy chai rượu, nó đưa lên miệng và tu. Mấy thằng bạn nó thấy vậy thì hơi sững sờ, nhưng rồi cũng cầm rượu lên uống cùng nó…
Một ngày đặc biệt và nhiều chuyện, hôm nay, nó muốn say, ít nhất là say mất trí nhớ… Để có thể quên đi một người…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hồi ký mưa |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 31/01/2024 11:46 (GMT+7) |