– Này tao bảo, đcm im để tao nói – Nó gắt lên làm thằng Công, thằng Đức quay sang nhìn nó khó hiểu…
– Chúng mày nhìn con bé kia đi – Nó nói rồi chỉ chỉ về phía Thư…
– Ui đm dáng người ngon thế, nhìn sành điệu vãi – Thằng Công trầm trồ…
– Đm giờ không phải là lúc ngắm gái, nghe tao đây, lát nữa nếu con bé kia đến hỏi tao thì chúng mày cứ nói là không biết nhé và cũng đừng có nói gì quá nhiều… – Nó sốt sắng vì nhỏ đang tiến ngày càng…
– Nghĩa là sao? – 2 Thằng bạn nó tròn mắt lên nhìn nó…
– Cứ nghe tao dặn đi, cứ bảo không biết…
Nói rồi nó cúi người chạy thẳng về phía nhà xe… rồi luồn qua hàng rào đi thẳng lên nhà Hiệu bộ, nó đứng ở đó ngó xuống thì thấy nhỏ đang đứng hỏi han 2 thằng bạn nó… Bỗng thằng Công dơ tay chỉ về phía nó đứng làm nó giật thót mình lẩm bẩm…
– Cái đm thằng đầu khấc này ngu đéo chịu được…
Nhưng Thư chỉ nhìn lên rồi gật đầu, sau đó thì nhỏ đi ra ngoài chỗ đỗ xe… Nó nhìn theo một lúc lâu đến khi nhỏ vào trong xe và lái lên cổng nhà hiệu bộ thì nó mới lon ton chạy về lại quán trà đá… Nhìn nó hớt hải mà 2 thằng bạn nó cười ầm lên…
– Cười đmm, sao nãy chỉ lên chỗ tao đứng ăn lol à? – Nó bực tức…
– Chỉ gì đâu?
– Tao đứng đó thấy chúng mày chỉ lên chỗ tao rồi nhé, thích cãi không, tao đã nói con bé đó hỏi tao thì nói không biết mà?
– Mày ngáo à – Thằng Công nheo mắt nhìn nó…
– Thế như nào, kể xem…
– Nó hỏi tao là biết báo chí kxx đang học ở đâu không? Tao mới bảo là tao cũng học báo chí đây…
– Đm thằng ngu nói thế xong nó hỏi tao thì chúng mày bảo không biết, như thế khác gì tự bảo chúng mày nói dối… – Nó vẫn gắt lên, đưa cốc trà đá lên uống nốt…
– Mày câm mồm bọn bố chưa kể hết mà… – Thằng Đức vỗ đầu nó…
– Tiếp đi… thế nào nữa…
– Đúng là con bé đó có hỏi bọn tao là biết mày không? Xong bọn tao bảo biết nhưng lâu lắm rồi không thấy mày đi học… Con bé đó sốt sắng hỏi tao lý do, rồi còn hỏi có biết mày đang ở đâu không… Mà hỏi nhiều lắm…
– Thế hỏi thế liên quan đéo gì việc chúng mày chỉ tay lên chỗ tao đứng?
– Mày ngu vcl… Tao chỉ lên nhà Hiệu bộ, nói nó lên văn phòng khoa mà hỏi… Chứ nó hỏi nhiều tao mệt lắm, tao chỉ ngồi ngắm nó thôi… Xinh vcđ – Thằng Công hớn hở…
– Ờ thế được rồi, còn gì nữa không?
– À mà lúc bọn tao bảo là mày không đi học 2 tháng, con bé đó nhìn như sắp khóc mà kiểu lo lắng lắm…
– Ờ kệ đi…
– Mà mặt nhìn như cái thằng thộn sao lắm gái xinh theo thế… Chắc 18cm 30 phút à? – Thằng Đức vỗ vai nó…
– Không, mệt lol lắm… thôi chúng mày ăn gì không?
Nó gọi thêm 2 cái bánh mì với 3 cái xúc xích để cảm ơn 2 thằng bạn nó, 2 thằng kia thấy được ăn là mắt hau háu ra luôn… Nó đang ăn dở cái xúc xích thì thấy có điện thoại, là em gọi, nó bấm nghe luôn…
– Anh đây, anh chuẩn bị về bây giờ, đang đợi thằng Dũng thi xong thì anh đi cùng nó về…
– Anh ơi, ngồi ở giảng đường đợi em 5p, em đang vào đón anh đây…
– Ơ anh tưởng em đi lấy hàng mà…
– Tự dưng hồi sáng con Tiên nó mua xôi xéo vào cửa hàng ăn, em ngửi mùi cái nghén luôn… Nên em mệt chẳng đi nữa, cho mấy đứa nó tự đi…
– Thế em có làm sao không? Nghén có nhiều không? – Nó sốt sắng nên nói hơi to, 2 bàn cạnh đó tròn xe nhìn nó ngạc nhiên, 2 thằng bạn nó cũng nhìn nó… Nó biết hơi lố nên nói nhỏ lại…
– Thôi em cứ vào đây đã rồi tính, đi cẩn thận nhé…
Nó cúp máy, 2 thằng bạn nó vẫn nhìn nó rồi lại quay sang nhìn nhau…
– Nghén?
– Có bầu?
– Thằng Nam làm bố?
– Chính xác… – Thằng Đức dơ ngón tay ra like…
2 thằng bạn nó nói xong lại quay ra nhìn nó… Nó hơi khó chịu nên xua tay rồi nhấp ngụm trà đá…
– Nam ơi, mày làm con nhà người ta có bầu à? Là chị đợt trước hay con bé đợt lên giảng đường đón mày đó… – Thằng Công hét toáng lên, lại một lần nữa 2 bàn cạnh nó quay sang nhìn nó…
– Đmm nói nhỏ thôi được không? Mày đang bôi mỡ lên người bố mày đấy… – Nó gắt thằng Công…
– Ừ ừ thế là mày sắp cưới rồi à?
– Ừ… bầu 1 tháng rồi…
– Vãi cả lol – 2 thằng bạn nó đồng thanh hô lên…
Nó không đáp lại nữa, chỉ nhìn ra phía cổng trường, một lúc sau thì xe em đến, nó rút tiền ra trả rồi đứng dậy… Nhưng cuộc đời nó mà không có sự trùng hợp, không có biến cố, không có drama thì sẽ chẳng có cuốn hồi ký này đâu… Em bước ra rồi ngó nghiêng xong rút điện thoại ra gọi nó… Nó dơ tay ra hiệu cho em rồi định chạy ra thì khựng người lại… Xe nhỏ Thư đang tiến đến chỗ em đang đỗ xe… Nhỏ dừng lại, em quay ra nheo mắt nhìn… Nó thì quay trở lại bàn trà đá ngồi nhìn hướng ra đó…
– Ơ người đẹp đến đón mà đéo về à?
– Im lặng để xem…
2 thằng bạn nó nhìn theo hướng nhìn của nó, dường như hiểu ra điều gì đó khiến 2 cậu vỗ tay đẹt đẹt…
– Ô hay kịch hay, kịch hay…
Nó không trả lời, vẫn đang nhìn xem sẽ có chuyện gì… Em quay ra nhìn một lúc, nhỏ Thư bước xuống xe… Nó thấy 2 nhỏ chạy vào ôm lấy nhau thân thiết lắm… Ôi dồi xong! Vậy là xong, nó ở đó thấy khó chịu quá vì chẳng biết được em và nhỏ Thư đang nói chuyện gì với nhau… Chỉ biết đứng nói chuyện khá lâu, còn điện thoại của nó thì rung từng hồi… Em cứ bấm số nó rồi gọi, còn nó chẳng nghe máy… Khoảng 10p sau thì nhỏ Thư bước lên xe và đi… Em vẫn đứng đó gọi nó… Thấy xe nhỏ đi khuất hẳn thì nó mới chạy ra chỗ em… Thấy nó thì em gắt lên…
– Anh tí tởn với con nào mà em gọi anh không nghe máy…
– À ừ anh ấn nhầm để im lặng, với cả chém gió quá anh không để ý…
– Im lặng thì vẫn phải có rung chứ, anh lại nói dối em à?
– À ừ thì…
– Em hỏi anh, nãy anh ở đâu? – Em vẫn gắt lên, bực bội…
– Anh ngồi trà đá trên kia kìa… Thôi anh xin lỗi, không giận nữa không hại sức khỏe… Mình về thôi…
Nó vừa nói vừa xoa xoa vào bụng em rồi mở cửa xe cho em lên… Trên đường về em cứ cằn nhằn nó vì cái tội không nghe điện thoại… Nó thì cứ ậm ừ cho xong chứ chẳng nói lại không lại thành ra cãi nhau… Giờ em có bầu nên tốt nhất nó nên câm lặng và nhường nhịn em nhiều hơn…
– Nãy Thư bảo gì đó?
– Nãy anh nhìn thấy à? – Em quay sang nhìn nó…
– Ừ anh ngồi trà đá nhìn thấy…
– Hóa ra đây là lý do mà em gọi anh không nghe đúng không?
– Ừ tại anh không muốn gặp Thư… – Nó thở dài…
– Nghe vẻ miễn cưỡng với buồn nhờ – Em nói giọng khoáy nó…
– Đâu có, không gặp thì tốt hơn… Mà trưa nay em ăn gì?
– Ăn gì cũng được, em có mua xoài, tí anh làm sinh tố xoài cho em nhé…
– Đơn giản, thích ăn gì cứ bảo để anh đi mua nhé…
– À nãy Thư nó hỏi anh, em bảo anh đang ở với em… Với bọn em nói một số chuyện nữa thôi…
– Ừ…
– Ừ nhạt thế à, không tò mò bọn em nói chuyện gì à?
– Không, chuyện phụ nữ anh biết làm gì?
– Chuyện liên quan đến anh nhiều hơn đó…
– Vậy thì anh càng không muốn nghe…
Nó thấy em cười mỉm rồi chẳng nói gì thêm với nó nữa… Nó đỡ em lên nhà rồi chạy xuống đi mua thức ăn… Lựa chọn mãi mà chốt lại chẳng biết ăn gì, cuối cùng thì cũng mua ít xương sườn về ninh canh khoai cho em ăn… Em thích ăn nhất món đó… Về đến nơi thì thấy em đang xem phim cười khúc khích… Nó bắt tay vào nấu cơm luôn…
Bữa tối hôm đó em ăn ngon lành, nó ăn xong ra đứng nhìn cái lịch treo tường rồi nhẩm tính… Vậy là thứ 7 tuần sau thì sẽ ra siêu âm lại sẽ rõ ràng hơn… Tự nhiên trong lòng nó vui và háo hức đến kỳ lạ, nó bổ đĩa cam rồi vắt cho em uống, còn lại mang ra cho em… Ngồi xuống ôm lấy em, tay xoa xoa vào bụng…
– Thế sáng nay nghén thế nào?
– Híc cái mùi xôi xéo nó kinh dị thật… Em nôn hết cả bát phở ý…
– Mai Anh, em vất vả rồi…
Em tựa đầu vào vai nó, nhón cho nó múi cam…
– Em không sợ khổ, em chỉ sợ anh đối xử tệ với em thôi…
– Làm gì có, anh yêu em còn không hết ấy…
– Em sợ mất anh lắm, cái đồ đào hoa, đi đến đâu cũng có người thích… Trong khi chả được điểm gì tốt cả – Em cắn nhẹ vào tai nó…
– Không được điểm gì tốt sao em vẫn yêu, lại bắt đầu xàm lìn…
– Nói bậy, cái mồm nói bậy – Em tát yêu nó, nhăn mặt…
– Bậy đâu mà bậy…
– Anh nói thế con nó nghe thấy nó lại học theo đấy…
– Sau này con ra đời, nhất định nó sẽ đẹp trai như anh và xinh gái thông minh như em… Vợ nhờ…
– Gì cũng được nhưng đừng có đào hoa như anh là được…
Em bĩu môi trêu nó… Ngồi thủ thỉ với nhau một lúc thì nó đi rửa bát để em đi tắm… Tối đó em mệt nên ngủ sớm… Nó ngồi ôn tập lại một chút vì mấy ngày tới thi hết học phần rồi… Bình thường kỳ trước đến lúc thi thì nó toàn mang phao vào chép thôi… Từ lúc nó biết mình sắp làm bố thì trách nhiệm của nó lên cao lắm… Nó từ chối hết mấy cuộc nhậu hay kèo cọt, chỉ quanh quẩn bên em chăm em thôi… Thi thoảng thì đưa em đi dạo cho đỡ mỏi người và thể dục luôn…
Đang ngồi thì nó có tin nhắn, từ số lạ…
“Chào anh, chàng trai em khiến em rung động… Có lẽ đây là lần cuối cùng em về Việt Nam và tìm anh… Em không biết tại sao anh lại trốn tránh em, em rất nhớ anh, gần 2 năm qua, không một ngày nào là em không nhớ anh… Dù công việc em rất bận vì vừa học vừa phải đi làm và quản lý… Thực sự nhiều lúc em mệt mỏi lắm Nam ạ… Nhưng mỗi lúc mệt mỏi em lại lôi ảnh kỷ yếu của chúng ta ra ngắm và em đã cười rất nhiều… Nó giống như là động lực để giúp em vượt qua… Anh có biết không? Lần đầu tiên em lên máy bay để trở về Việt Nam sau 1 năm, em đã rất vui, em rất háo hức và hồi hộp… Em đã tìm lên anh, em cứ ngỡ rằng anh sẽ rất vui khi gặp lại em… Nhưng không? Em không thấy anh đâu cả, anh đã trốn tránh em, em biết… Nhưng em lại cố chấp rằng mọi chuyện là sự trùng hợp và em là kẻ đen đủi… Nhưng cuối cùng sự thật vẫn là sự thật, anh không muốn gặp em… Em buồn lắm Nam ạ, em đã khóc rất nhiều… Hôm nay em gặp Mai, Mai nói anh và Mai sắp cưới, có phải không anh? Anh với Mai sẽ làm đám cưới sao… Em cũng đã nhờ Mai để em có thể gặp anh một lần duy nhất… Nhưng cuối cùng, em chẳng thể gặp được anh nữa rồi… Em đau lắm Nam ạ… Em không ngờ rằng tình yêu lại khiến bản thân mình đau đến như thế này… Có lẽ em không hợp với khí hậu Việt Nam, vì cứ mỗi lần về đây là em phải khóc, phải buồn, phải đau… Vậy nên em sẽ trở lại bên Nga… Nam của em, người đầu tiên khiến em rung động, người đầu tiên khiến em yêu, người có nụ hôn đầu của em… Chúc anh hạnh phúc, Mai là cô gái tốt và sẽ chăm sóc, đối xử tốt với anh… Em yên tâm lắm… Tạm biệt anh, tình yêu của em, tạm biệt… Đồ giáo sư khó tính…”
Nó ra ngoài ban công, lặng lẽ châm điếu thuốc và thở dài… Vũ Nguyễn Anh Thư, cái tên thật đẹp, cái tên đặc biệt đối với nó… Nhưng đáng tiếc rằng nó lại chẳng thể đáp lại tình cảm của em… Nó ấn trả lời tin nhắn… Định viết một vài dòng nhưng cứ viết ra rồi lại xóa đi, nó chẳng biết phải viết gì cho em cả. Có lẽ nên thôi vậy, để chuyện tình này theo theo em rời khỏi Việt Nam… Anh Thư, em nói đúng, ở Việt Nam chỉ toàn đau buồn và nước mắt thôi… hy vọng bên đất nước lạnh lẽo đó, em sẽ vui vẻ và hạnh phúc hơn khi ở đây…
‘Em tặng anh một bản tình ca, mang tâm tư của mùa hạ cũ…
Anh trả em một chuyện tình buồn, dệt âm thầm suốt mấy mùa dông’
… Vũ Nguyễn Anh Thư…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hồi ký mưa |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 31/01/2024 11:46 (GMT+7) |