Phương Nghi không nói gì, cũng không hề tránh ra, chỉ lạnh lùng nhìn đối phương. Nếu không vì việc kia nàng cũng chẳng thèm quan tâm tới việc hắn sống chết ra sao.
– Tránh ra, Phương Nghi, em không phải đối thủ của tôi, tôi cũng không muốn ra tay với em. Tuy hắn đã mất đi lý trí nhưng với người thầm thương trộm nhớ vẫn không hề có ý ra tay.
– Tôi nói cho anh nghe, nếu tôi tránh ra thì hôm nay anh sẽ chết, anh hiểu không? Phương Nghi cũng không nghĩ Hướng Nhật sẽ nương tay, từ lần gặp mặt trước đó đã thấy qua.
– Tránh ra! Sự điên cuồng tràn ngập trong ánh mắt hắn, biểu hiện Phương Nghi như vậy càng khiến hắn khẳng định nàng có hảo cảm với kẻ kia, chuyện này không thể xảy ra. Dù phải giết đối phương hắn cũng không tiếc, với hắn mà nói, giết một người bình thường cũng không tính là phạm tội.
– Anh muốn chết đúng không? Sắc mặt Phương Nghi xám xịt, nàng đã muốn bỏ đi, không thèm quan tâm tới sự sống chết của đối phương… Nhưng nàng không thể, nếu làm vậy hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
– Phương tiểu thư, bỏ đi, người ta đã cự tuyệt lòng tốt của cô, vậy cô cần gì phải để ý tới kẻ ngu ngốc này nữa? Hướng Nhật có chút vui sướng khi người khác gặp họa. Hắn cảm nhận rất rõ ràng sát khí của gã đàn ông kia, sát ý không chút che giấu. Nếu là trước kia thì kẻ này đã sớm thành cái xác, nhưng bởi lúc này tự tin với thực lực cường đại một cách tuyệt đối nên rất ít đánh giết, trừ khi kẻ đó chọc giận hắn. Đương nhiên Hướng Nhật không có sát tâm không có nghĩa là hắn sẽ cho đối phương sống yên ổn.
– Tôi thấy anh đi là hay nhất. Phương Nghi nói, vẫn chăm chú nhìn gã đàn ông kia, nàng nghĩ rằng chỉ cần Hướng Nhật bỏ đi thì đối phương cũng sẽ không còn điên loạn nữa. Thực ra nàng cũng sớm biết đối phương có tình ý với mình, đáng tiếc lòng nàng đã nguội lạnh, không còn chút tình cảm gì giành cho đàn ông, hai người không thể đến với nhau.
– Cô sợ tôi giết hắn sao? Hướng Nhật dễ dàng đoán ra ý nàng, khẽ cười nói:
– Thực ra cô có thể yên tâm, gần đây cảnh sát Hồng Kông đang tìm tôi làm phiền, tôi cũng không rảnh rước thêm phiền toái, như vậy sẽ không ổn. Nếu đổi lại là một chỗ vắng vẻ có lẽ tôi sẽ làm vậy.
– Phương Nghi, tôi nhắc lại một lần nữa, tránh ra! Tuy Hướng Nhật biểu đạt rõ ý tứ, nhưng trong mắt kẻ kia chỉ có Phương Nghi, những người khác đối với hắn không đáng để nghe. Hắn chỉ muốn giết kẻ mà Phương Nghi có hảo cảm.
– Được, tôi tránh ra, nhưng hy vọng anh đừng hối hận. Phương Nghi hơi do dự một chút rồi tránh sang một bên. Nàng cũng thấy Hướng Nhật không hề có sát tâm, mà việc này cũng không cần phải lừa nàng. Dạy dỗ kẻ kia một chút cũng tốt, đỡ mất công hắn luôn cho rằng trong thiên hạ mình nhận thứ hai thì không ai thứ nhất. Phương Nghi vừa tránh đi, sát ý cùng sự ghen tị trong lòng đối phương liền bộc phát, thân hình lóe lên lao về phía Hướng Nhật, ánh lửa chớp động theo sát thân ảnh hắn. Hai ngọn lửa bao quanh tay hắn bùng cháy, hiển nhiên hắn không ngại tạo nên một án mạng rùng rợn ngay trên con đường này. Nhưng vọt tới cách Hướng Nhật một thước hắn liền cảm thấy không thể cử động, dường như mắc phải vũng bùn, muốn quơ tay nhưng tư thế vẫn giữ nguyên, không thể nhúc nhích.
– Lĩnh, lĩnh vực… Cảm giác này lập tức khiến hắn nhớ ra, ánh mắt lộ rõ sự hoảng sợ.
– Mày nên vui mừng vì tao không phải như trước kia, vậy nên cái mạng nhỏ của mày vẫn còn. Hướng Nhật thản nhiên nhìn hắn, ngọn lửa trong tay đối phương cũng bị lĩnh vực dập tắt, dù người qua đường có thấy cũng chỉ coi như đang biểu diễn nghệ thuật chứ không phải là sự kinh hãi.
– Nhưng, súc vật dám cắn người mà không bị ăn đòn thì ta không phải rất mất mặt sao? Hướng Nhật lạnh giọng. Rất nhanh kẻ kia đã cảm thấy ngực nhức nhối, cảm giác đau đớn liên tục truyền tới tựa như có một nắm tay vô hình không ngừng nện vào lồng ngực.”Bốp, bốp, bốp…” tựa như chày giã thịt. Rốt cục đối phương đã không chịu nổi, máu tươi bắn tung tóe, thân thể rũ rượi. Ánh mắt nhìn Hướng Nhật tràn ngập sự sợ hãi cùng sự van xin.
– Yên tâm, tao đã nói sẽ không giết mày, nhưng vẫn cần có một bài học. Bởi Hướng Nhật không muốn bị chú ý nên lạnh lùng nói một câu rồi thu hồi lĩnh vực. Thân thể đối phương mềm nhũn ra, thiếu chút nữa đã té ra đất, nhưng hắn vẫn cố gắng đứng vững. Sợ hãi nhìn Hướng Nhật, không nói một lời đã lặng lẽ bỏ đi. Trước mặt người trong lòng bị một gã đàn ông đánh thảm hại, cảm giác nhục nhã này sợ rằng không ai chịu nổi.
– Sao cô không đuổi theo? Hướng Nhật nhìn Phương Nghi đang suy tư:
– Để được gì? Phương Nghi thản nhiên hỏi lại, ánh mắt vẫn nhìn về nơi gã đàn ông kia bỏ đi.
– Nói thật nhé, tôi cũng không định hỏi, nhưng giờ lại rất tò mò, rốt cục cô và hắn có quan hệ gì? Tôi thấy cô vốn không ưa gì hắn, nhưng vẫn đi cùng kẻ đó.
– Cái này hình như chẳng liên quan gì tới anh. Phương Nghi vẫn lạnh nhạt.
– Đương nhiên rồi, chỉ tiện miệng hỏi chơi thôi. Tuy Hướng Nhật tò mò nhưng cũng không rảnh chĩa mũi vào việc của người khác, mà Phương nữ yêu cũng chẳng có quan hệ gì với hắn.
– Phạm Thải Hồng đang ở đâu? Lúc Hướng Nhật chuẩn bị rời đi, đột nhiên Phương Nghi hỏi, đây là lần đầu tiên nàng nhắc tới tên “Phạm Thải Hồng”, mà giọng điệu cũng có chút quái dị.
– Trong nhà tôi. Hướng Nhật thản nhiên đáp, dường như nàng hận Phạm Thải Hồng cùng với Phạm Thải Hồng hận nàng mãnh liệt như nhau.
– Trong nhà anh? Phương Nghi biến sắc:
– Vì sao nàng ở đó?
– Vấn đề này thì cô nên hỏi cô ta. Thực ra Hướng Nhật có thể trả lời, bác gái họ Phạm kia ở đó với mục đích là cưa Thiết Uyển, nhưng chuyện này có thể nói ra sao?
– Nhà anh ở đâu? Sắc mặt Phương Nghi tái mét, hiển nhiên câu trả lời của hắn không làm nàng vừa lòng, dường như suy nghĩ cũng chuyển sang chiều hướng không tốt.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hướng Nhật - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 20/09/2022 03:33 (GMT+7) |