Vốn dĩ Từ Nhuyễn định đi, nhưng khi cô đang thu dọn đồ đạc sắp xếp để ngày mai về thì Kim Khả Khả sau khi buổi tiệc kết thúc lại đến tìm cô: “Từ Nhuyễn, nói cho cô một tin tốt, mợ tôi rất coi trọng tay nghề của cô, hỏi cô có hứng thú không, mợ ấy chuẩn bị mở một tiệm bán quần áo, muốn bán trang phục độc đáo do tự mình làm ra, cho nên muốn tìm cô hợp tác, bà ấy bỏ tiền ra cho cô mở cửa tiệm.”
Từ Nhuyễn nghe thế thì sợ hết hồn, lập tức từ chối: “Không được, Khả Khả, sao có thể làm vậy được? Tại sao có thể đưa tiền cho tôi mở cửa tiệm, nếu cô nói mời tôi hợp tác thì còn chấp nhận được, đằng này để một mình tôi mở cửa tiệm, tôi không làm được, hơn nữa đây không phải là tiền của tôi.”
Kim Khả Khả cười ôm lấy bả vai cô nói: “Tôi hỏi cô sợ hãi điều gì? Ý cô không phải cũng giống ý tôi sao? Chỉ là đưa tiền cho cô để cô mở cửa tiệm thôi mà, cô muốn tiền lương bao nhiêu thì cứ lấy bấy nhiêu, toàn bộ cửa hàng cũng đâu phải cho cô, mợ tôi cảm thấy rất hợp với cô, đúng lúc tay nghề của cô không tồi, vừa nãy mợ ấy được mấy vị phu nhân hết mực khen ngợi, vì thế muốn mời cô, cô đừng cự tuyệt mà, cô theo mợ tôi đi.”
“Hơn nữa bây giờ cô vẫn chưa tìm được việc, trước khi tìm được việc làm thì cứ làm trước đi, biết đâu sau này cô trở thành quản lý cửa hàng hay đại loại gì đó, lúc đó tự mình có thể mở một cửa hàng nữa không phải tốt hơn sao? Lúc này đầu tiên cô phải có vốn đã.”
Ban đầu Từ Nhuyễn định về quê, nhưng vừa nghe thế thì lập tức động tâm, không thể cả đời chôn mặt ở trong thôn ngốc nghếch được, bị đuổi khỏi xưởng dệt, bản thân cũng có tay nghề, vừa lúc có thể ở đây mở cửa tiệm.
Tối nay cô vừa gọi điện thoại về thôn, ở trong thôn chỉ có nhà của trưởng thôn là có điện thoại, gọi cho trưởng thôn muốn tìm cha mẹ chồng đến, cô nói cho cha mẹ chồng biết việc này, cha mẹ chồng rất tốt, nói hai vợ chồng cô ở trong thành phố cũng không sao, ở nhà không cần ai chăm sóc, chỉ cần cô chăm sóc cho Quý Trình là được.
Cha mẹ chồng không có ý kiến gì lập tức yên tâm đồng ý.
Ngày hôm sau cô đi theo Lục phu nhân thương lượng.
Thảo luận vài ngày cô phát hiện ra bản thân rất hứng thú với công việc này, bởi vì cô rất thích làm trang phục, thêm vào nữa cô cũng đã có kiến thức nền tảng, cho nên vô cùng thích thú không hề cảm thấy nặng nhọc, hơn nữa Lục phu nhân là người rất tốt, trợ giúp cô không ít.
Sau mấy ngày quan sát rồi liên lạc, đã tìm được một chỗ tốt để mở tiệm, đó là một cửa hàng của nhà bọn họ, nằm ngay mặt đường trong trung tâm thành phố, việc cần làm chỉ là may trang phục rồi đưa vào là được.
Mấy ngày nay cô bận rộn thiết kế mẫu mã, sau đó lại tự mình làm trang phục.
Cô làm quần áo hết sức sáng tạo, Lục phu nhân vô cùng hài lòng.
Lục phu nhân và cô hai người nói chuyện phiếm rất nhiều, quan hệ trở nên thân thiết hơn so với trước kia.
Gần đây Quý Trình có tìm cô, bởi vì gọi điện thoại về nhà hỏi thăm cô đã về nhà an toàn chưa, lo lắng cô chưa về được đến nhà.
Cha mẹ anh nói Từ Nhuyễn ở lại trong thành phố với anh tìm công việc, còn hỏi anh sao không biết chuyện này, vì thế anh nghi ngờ, sau khi an ủi cha mẹ lập tức gọi điện thoại đến Lục gia tìm người.
Từ Nhuyễn biết anh tìm cô, nhưng cô cũng không gọi điện lại cho anh bởi vì cô sợ hãi, cô chưa biết lúc này nên làm gì, sợ bản thân làm hại anh ấy, vì thế lúc nào còn chưa suy nghĩ rõ ràng thì lúc đó sẽ chưa thể liên lạc với anh.
Mấy ngày nay, ngày nào Quý Trình cũng gọi điện thoại đến, nhưng lần nào cũng bị cúp thẳng thừng, không liên lạc được với cô cả người anh giống như phát điên lên rồi.
Hôm nay anh ra ngoài mua đồ, thế nhưng có người chỉ cho anh: “Anh Trình, người kia không phải cô vợ nhỏ của anh à? Vợ anh ở ngay đây, chỗ này là cửa tiệm của vợ Lục thủ trưởng, sao để người ngoài giúp đỡ vậy?”
Quý Trình nghe được ngẩng đầu lên nhìn, thấy cách đó không xa có người đang ngồi bán hàng, chính xác là vợ nhỏ của anh, rõ ràng là ở Lục gia nhưng không nghe điện thoại của anh, anh vô cùng buồn bực, nhưng lúc này không đi đến quấy rầy bởi vì đang có rất nhiều khách, anh đi về đơn vị trước, đưa đồ mang về đã sau đó thừa dịp buổi tối xin nghỉ đi ra ngoài.
… Bạn đang đọc truyện Không khép nổi chân tại nguồn: http://truyensextv1.com/khong-khep-noi-chan/
Thời gian đã rất khuya, mười giờ tối hai bên đường trái phải không có chợ đêm, vậy nên vào lúc này bên ngoài đường đã không còn ai, vắng ngắt, Từ Nhuyễn đóng cửa sau đó chuẩn bị về nhà, ngay sau khi cô đóng cửa, đột nhiên có người cầm lấy cánh tay cô, kéo cô đến trước mặt anh giữ chặt lấy eo.
Cô vừa định thét chói tai, thế nhưng nhìn thấy người trước mặt là Quý Trình.
Từ Nhuyễn sợ hết hồn, sao lại là anh.
Mặt Quý Trình tối sầm nhìn cô, Từ Nhuyễn rất sợ hãi.
Quý Trình hỏi cô: “Tại sao không nghe điện thoại của anh? Mấy ngày qua anh tìm em muốn điên lên rồi, tại sao không để ý đến anh?”
Từ Nhuyễn nhìn mặt sắc mặt xấu của anh, cũng biết anh tuyệt đối rất tức giận, sợ hãi nói: “Mấy ngày nay do em vội vàng làm việc, đi sớm về trễ không tiện quấy rầy anh.”
Quý Trình vẫn giận dữ, tức giận nàng dâu nhỏ ngoan ngoãn không để ý đến anh, vì thế lúc này không có ai lập tức ép cô vào góc tường, không cho chạy trốn, cởi quần cô ra, sau khi cởi quần cũng cởi luôn quần lót, gió lạnh cứ thể thổi qua hạ thân cô làm cô hoảng sợ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Không khép nổi chân |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện bóp vú, Truyện dịch, Truyện liếm lồn |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 08/04/2023 03:33 (GMT+7) |