Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv1.com là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Kiều » Phần 6

Kiều

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 6

Miêu Lãm nhìn lên nền trời đen mượt, mới đó y đã chờ mười tám năm. Mười tám năm ròng rã y phiêu bạt giang hồ… Nhưng y vẫn chưa tìm được Tiểu Kiều. Nàng dường như đã biến mất trên cõi đời này.

Y thở dài, con đường của một kiếm khách, y đã từng muốn từ bỏ. Y từng có một gia đình, có một nương tử y hết mực yêu thương. Nhưng tất cả chỉ tan biến trong nháy mắt.

– Mau đuổi theo, chớ để ả sống sót!

Tiếng hét ầm ĩ xé rách sự tĩnh lặng bao quanh y. Tiếng vó ngựa dồn dập. Những thanh âm đó phát ra từ cách y chừng ba dặm. Đối với Miêu Lãm, dù chỉ là một chiếc lá vàng rụng cách đó ba dặm cũng không lọt khỏi tai y. Song những lúc y đang tưởng nhớ Tiểu Kiều, những thanh âm này khiến y thấy rất phiền phức.

Một toán người đang ráo riết đuổi theo một cái bóng nhỏ chạy thẳng về phía y. Có vẻ kẻ bị truy sát đang mang thương thế, sức đã cùng, lực gần cạn kiệt, cước bộ lảo đảo. Tuy nhiên hắn vẫn cố hết sức chạy. Có điều sức người không thể địch lại sức ngựa, chẳng mấy chốc hắn đã bị kẻ thù vây quanh.

Chuyện chẳng liên quan đến bản thân, hơn nữa y đang muốn yên tịnh nên Miêu Lãm nhẹ nhàng ngự kiếm phi thân lên cao để tránh đám người kia. Toạ vị trên nhánh cây cao nhất của một cây đại thụ, y lơ đãng đưa mắt nhìn xuống.

Dưới ánh trăng, đám người kia đã kéo đến ngay dưới gốc cây. Kẻ bị vây lộ diện ra là một thiếu nữ. Khuôn mặt nàng nhọ nhem dính tèm lem bùn và máu nên y nhìn không rõ nhưng dựa vào thân hình, nữ lang này chỉ tầm mười sáu, mười bảy tuổi.

– Lũ khốn khiếp! Nếu không phải bổn cô nương mất cảnh giác để trúng độc kế của các ngươi, các ngươi đừng hòng sống sót qua ngày mai.

Thiếu nữ cất giọng lanh lảnh, lọt đến tai y. Đám người vây lấy nàng ta nhảy xuống ngựa, đứng thành vòng tròn, vây lấy thiếu nữ. Thiếu nữ lùi lại, thân chạm gốc cây. Nàng ta mồ hôi chảy xuống trán thành giọt, đưa tay ôm eo. Máu tươi từ vết thương nhỏ ra thấm ướt cả áo ngoài. Đối diện nàng là sáu gã lực lưỡng. Theo Miêu Lãm ước định sáu gã này khoảng cấp độ tư, võ công vô cùng tầm thường.

Ở đại lục địa, võ nghệ được chia làm năm cấp độ. Thấp nhất là cấp tư, tức là những kẻ từ sơ biết võ công cho đến mức có thể luyện được chút đỉnh ngạnh công. Cấp độ ba là những kẻ bắt đầu biết luyện khí, nhưng chưa biết tụ khí. Ở cấp độ hai người luyện bắt đầu biết tụ khí, song chưa dùng được khí lực để thi triển hết mức võ công của mình. Cấp độ một là những cao thủ dùng khí, thậm chí có thể dùng vũ khí khí lực. Số cao thủ cấp một ở đại lục địa không nhiều, tuy nhiên những cao thủ cấp một tuyệt đối không phải không thể đánh bại. Những cao thủ đẳng cấp vượt cả cao thủ cấp một thì không xếp hạng mà kêu bằng siêu cường cao thủ. Các siêu cường cao thủ năng lực phi phàm, nhưng không phải ai cũng bằng nhau. Có rất nhiều đẳng cấp trong số các siêu cường cao thủ, năng lực của mỗi người cũng vô cùng khác biệt. Miêu Lãm thành danh trong giang hồ từ rất sớm, hiện tại cũng đứng trong đẳng cấp siêu cường cao thủ.

Quay lại đám người ban nãy, một đại hán có râu đứng ra phía trước, cười ha hả nói với cô nương kia:

– Chết đến nơi mà còn to miệng lớn lối. Để ta xem xương của ngươi rắn đến cỡ nào! Các huynh đệ, đứa nào túm được cô ả, ta cho tùy tiện xử lí.

Gã vừa dứt lời thì cả đám đã xông lên. Vị tiểu cô nương lùi xuống mấy bước, trong tay vụt xuất hiện một thanh trường kiếm. Thanh kiếm này thân mảnh mà vững chắc, tuyệt đối là một thanh kiếm cực phẩm. Trường kiếm trong tay nàng hoa lên, chiêu thức mạnh lạc. Nữ nhân này chắc chắn có công phu cơ bản, đẳng cấp cao hơn hẳn sáu gã kia. Nhưng song thủ nan địch quần hùng, lại thêm có thương thế sẵn, nàng rõ ràng yếu thế hơn. Chỉ trong không đầy ba chiêu, nàng đã trúng ngay một chùy vào ngang sườn, miệng phun ra một búng máu, ngã xuống. Một mũi trường tiễn quấn chặt lấy tay nàng, giật mạnh. Thiếu nữ kêu lên một tiếng, thanh trường kiếm tuột khỏi tay. Trên cổ tay lưu lại một vết lằn đỏ.

Trường tiễn lại vút tới. Thiếu nữ hoảng hốt đưa tay lên đỡ. Tiễn quất mạnh vào tay, xé rách cả áo, lộ ra làn da trắng như tuyết. Thiếu nữ cắn mạnh răng, chịu đau, toan nhặt trường kiếm lên. Gã có râu ban nãy tiến lại, giẫm lên tay nàng khiến nàng phải buông rơi kiếm. Thấy vậy, gã được thể càng cười lớn:

– Mau bắt lấy ả, đợi hưởng thụ xong giết chết ả cũng chưa muộn.

Thiếu nữ nghe vậy thất sắc. Sáu gã kia liếm mép nhìn vào làn da trắng lấp ló sau phần áo rách của nàng. Thiếu nữ lấy hết sức quét một cước. Đại hán có râu nhảy lên tránh. Nhân cơ hội ấy, nàng chộp lấy thanh kiếm ném mạnh về phía trước rồi lăn mình thật nhanh tới mé sông. Tay ôm bên sườn, nàng quát:

– Bổn cô nương thà chết dưới đáy sông này cũng không để các lũ hỗn đản ngươi được như ý.

Dứt lời nàng lập tức tung mình xuống sông trong tiếng thét vang của đám người kia. Tên thủ lĩnh bừng bừng tức giận, gầm lên:

– Quân ăn hại! Mau vớt ả lên!

Đám người hùng hổ xồ lại bờ sông như một lũ thú đói mồi.

Bỗng…

Chỉ một ánh sáng loé mắt quét qua dưới ánh trăng. Đám người thất thần nhìn về phía trước. Lần lượt từng gã đảo tròng mắt, máu từ cổ phụt ra thành vòi, nghẹo đầu ngã xuống đất. Gã thủ lĩnh cả kinh, lùi lại sau ba bước, mồ hôi hột chảy đầy tay. Một bóng người cầm kiếm lừng lững xuất hiện. Ánh trăng sau lưng y chiếu vào thanh kiếm bạc còn dính loen máu tươi lấp lánh. Ánh mắt y sáng như sao giữa đêm tối, loé lên một thứ sát khí kinh người. Miêu Lãm nhìn thẳng vào tên thủ lĩnh, gằn giọng nói từng chữ một:

– Bình sinh ta ghét nhất là ỷ đông hiếp yếu.

Tên thủ lĩnh hồn vía bay lên mây, quay mình toan tìm đường tháo chạy. Có điều chân gã như bị chôn lại tại chỗ. Nơi chân gã chợt hơi nhói một chút. Gã đưa tay sờ vào bắp đùi. Một thứ chất lỏng dính vào tay y. Miêu Lãm không hề di động, lạnh lùng đưa tay thu lại phi kiếm. Gã thủ lĩnh rú lên một tiếng, đổ rập xuống đất. Hai cái chân bị cắt đứt lìa cũng đổ sập xuống nền cỏ, giật giật mấy cái. Gã sợ đến độ không còn thấy đau, lết trên đất, miệng rền rĩ:

– Xin…xin… xin …anh hùng… tha mạng…

Miêu Lãm cười gằn, tay phải khoát nhẹ một cái. Gã thủ lĩnh kia thấy mặt mát rượi như có gió phả vào, lập tức hồn lìa khỏi xác về chốn địa phủ. Một đường rạch dài chia đôi khuôn mặt suốt từ trán cho đến hết cằm. Miêu Lãm nhìn y đầy khinh thị, nói:

– Ta không phải anh hùng, ngươi gọi sai rồi.

Rồi y tiến từ tốn lại phía bờ sông.

Trăng đã lặn…

Bạn đang đọc truyện Kiều tại nguồn: http://truyensextv1.com/kieu/

Lệ Kiều nheo mắt, tiếng tí tách của lửa khiến nàng tỉnh giấc. Nàng thở hắt ra, khẽ cựa mình, thấy vết thương đã đỡ phần nào. Toàn thân của nàng khô ráo, cảm thấy rất khoan khoái. Nàng thử cử động. Bộ đồ có vẻ hơi rộng. Đưa mắt nhìn nhanh xuống, Lệ Kiều suýt hét lên, bộ y phục này đâu phải của nàng?

– Rốt cuộc chịu tỉnh lại rồi. Ta tưởng cô còn ngủ lâu chứ!

Lệ Kiều giật mình nhìn nam tử vừa lên tiếng. Y không mặc áo, để lộ một vết sẹo nhỏ trên ngực. Ánh lửa hắt lên đủ cho nàng nhận biết một khuôn mặt rất tuấn tú. Trông y khá trẻ, chỉ độ chưa đến ba mươi niên kỉ.

Say sưa đoán lai lịch của y, Lệ Kiều bất giác giật thót khi nhận ra tình cảnh của mình. Nàng hoảng hốt hỏi:

– Y phục của ta đâu, tại sao ta lại ăn mặc như thế này?

Nam nhân bật cười, đáp:

– Y phục của cô ướt hết, lại dính máu, không mặc được nữa. Thứ cô nương đây đang mặc chính là quần áo của tại hạ.

Lệ Kiều mặt cắt không còn giọt máu, hết nhìn xuống y phục trên người mình lại nhìn nam nhân kia, miệng lắp bắp:

– Ngươi… ngươi thay y phục cho ta?

Nam nhân kia vẫn cười cười, nheo mắt như trêu tức:

– Ở đây ngoài ta và cô nương thì còn ai nữa? Cô bị gãy mất ba cái xương sườn, nếu ta không kịp thời nối lại thì cô đã sớm nói lời vĩnh biệt với thế gian này rồi.

Lệ Kiều thất sắc:

– Vậy là … vậy là ngươi đã… Ngươi không phải… SẮC LANG!!!

Y nhướn mày nhìn cô, rồi lại phì cười, nhún vai ra vẻ khinh thị:

– Tiểu cô nương, cô xem thường ta quá rồi. Đối với thiếu nữ chưa phát triển hết, ta không có chút hứng thú nào.

Lệ Kiều đứng bật dậy, chỉ tay vào mặt y:

– Nếu ngươi không có ý đồ xấu, tại sao không mặc áo vào?

Nam nhân chắt lưỡi, chỉ vào bộ đồ nam nhân đang phơi cạnh đám lửa, đáp:

– Áo của ta vẫn chưa khô, bộ khô ráo thì mặc cho cô rồi cô nương.

Vừa tức vừa xấu hổ, Lệ Kiều bặm môi muốn bật khóc:

– Ngươi đã lợi dụng, còn lên tiếng chê bai. Tên sắc lang hỗn đản, đê tiện, mất nhân tính này! Ngươi đúng thực là ĐÊ TIỆN!

Miêu Lãm nói:

– Tiểu cô nương, dù gì ta cũng là ân nhân của cô. Cô cứ luôn mồm kêu ta là hỗn đản này, sắc lang nọ, đê tiện kia. Ta sẽ nổi giận đó.

Lệ Kiều càng nghe càng tức, luôn mồm gào lên:

– Đê tiện, đê tiện đê tiện đê tiện đê tiện đê tiện!!!

Y bất ngờ đè nàng xuống. Lệ Kiều thót tim, bàn tay của y cứng như sắt khoá chặt lấy thân hình nàng khiến nàng không tài nào cục cựa được. Tay còn lại của y nâng cằm nàng lên. Mặt hai người cách nhau chưa đến một gang tay, gần đến mức nàng thấy rõ từng chi tiết trên khuôn mặt y. Im lặng một chút, rồi Lệ Kiều sực tỉnh ra, la hoảng:

– Ngươi… ngươi định làm gì?

Y ghé sát vào mặt của nàng, nói thầm vào tai:

– Nếu cô tiếp tục la, không chừng ta lại có chút hứng thú đó.

Lệ Kiều lập tức im thin thít.

Miêu Lãm cười khẩy, rồi ngồi thẳng dậy. Y bước tới nhặt lấy hai con gà rừng đang nướng dở, rồi nói:

– Tiểu yêu, đói chưa? Đói thì ăn đi.

Lệ Kiều rụt rè ngồi dậy, rụt rè nhìn y rồi đón lấy con gà từ tay y. Nàng nhấm nháp từng miếng nhỏ, hiền lành hệt như một con mèo nhà. Thi thoảng nàng mới dám đưa mắt liếc trộm y một cái. Thấy bộ dạng sợ hãi đó của Lệ Kiều, Miêu Lãm không nén nổi bật cười mấy tiếng. Lệ Kiều thấy y cười thì không im lặng được nữa:

– Cười cái gì?

Y giật một miếng đùi lớn, đưa thêm cho Lệ Kiều, nói:

– Tiểu yêu ngươi nếu không lên tiếng thì cũng dịu hiền lắm.

Lệ Kiều gân cổ lên cãi:

– Ngươi hơn ta được bao nhiêu tuổi mà gọi ta là “tiểu yêu”.

Không nhìn nàng, y đáp:

– Nếu có diễm phúc thì cháu gái của ta đã bằng tuổi cô rồi.

Lệ Kiều nghe lời thấy lạ, ra vẻ đăm chiêu:

– Nhìn ngươi không giống người nhiều tuổi như vậy.

Y nghe vậy liền cười ngặt nghẽo, vứt xương gà xuống, giọng dạy dỗ:

– Nhưng thực chất ta đáng tuổi gia gia của cô đó. Vì vậy cô nên kính cẩn với ta hơn một chút. Con gái dữ quá sẽ không lấy được chồng đâu.

Lệ Kiều lầu bầu:

“Lắm điều y như gia gia của ta. Mặt thì trẻ mà lí luận thì lắm thế.”

Rồi nàng ngẩng lên:

– Được rồi, thích kính cẩn thì kính cẩn. Nhưng tiểu nữ cũng phải biết quý danh của lão bá đây chứ?

Y chống tay lên cằm, nhìn nàng, trong mắt đầy tiếu ý:

– Ta họ Miêu.

Lệ Kiều lẩm nhẩm cái gì đó trong miệng, bất ngờ cười rúc rích. Nàng lấy tay che miệng, làm bộ như đang cố nín cười mà nín không nổi. Nàng tính chờ đến khi Miêu Lãm nổi hứng tò mò mới nói, nhưng y chỉ nhìn nàng mà không nói gì. Tức mình, Lệ Kiều hét to lên:

– Lão Miêu. Đồ mèo già!

– Hả?

Y nhìn nàng, mắt hơi chớp như thể không hiểu cái tên này nghĩa là sao. Nàng được thể che miệng cười khúc khích, giải thích chầm chậm:

– Lão bá thích kính cẩn mà, gọi là “Lão Miêu” không phải rất kính cẩn sao?

Miêu Lãm không buồn đôi co với nàng:

– Cô nhóc thích gọi sao thì tùy. Vậy “lão Miêu” ta phải xưng hô với cô nương thế nào?

Lệ Kiều đáp trổng:

– Họ Chung, tên là Lệ Kiều. Cha mẹ thường gọi là Tiểu Kiều.

Y bỗng quay lại nhìn nàng:

– Kiều à?

Lệ Kiều chun mũi, dẩu mỏ lên đáp:

– Tên đẹp quá hả?

Y cười nhạt:

– Phải, rất đẹp. Hình như những người tên Kiều đều không hiền lành.

Ánh mắt y bỗng trở nên xa xăm. Y im lặng một lát không nói gì. Y đột nhiên im lặng khiến Lệ Kiều thấy là lạ, tự nhiên cũng im lặng. Tiếng lửa cháy tí tách là thanh âm duy nhất trong không gian. Hoa lửa bắn lên như kia cách hai người. Không ai nói với ai gì nữa, không gian trong miếu hoang bỗng chốc nặng như chì. Mỗi người đeo đuổi một suy nghĩ riêng của mình. Lệ Kiều nhìn y. Nãy giờ vừa tỉnh dậy nàng đã đôi co với y không ngừng, nghĩ lại vừa buồn cười vừa tức. Nam nhân này trông rất trẻ tuổi, vậy mà lại kêu rằng mình đáng tuổi cha nàng. Lúc nàng nhảy xuống sông tránh mấy tên cục súc kia, trước khi ngất xỉu, nàng cũng láng máng nhận ra có kẻ ôm lấy mình rồi bế mình lên bờ. Lúc đó mắt nàng đương mờ mịt vì nước, không nhìn thấy mặt kẻ kia. Song so vóc dáng của hai người đó, có vẻ gã nam nhân này đúng là kẻ đã cứu nàng.

Y cứu nàng lên, thay đồ cho nàng. Nghĩ tới đó mặt Lệ Kiều đỏ bừng lên vì xấu hổ. Thân thể nàng đã bị tên sắc lang mèo già kia thấy cả, thử hỏi mặt mũi nàng còn biết để vào đâu chứ. Nàng quắc mắt nhìn y đầy căm hờn, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống y. Nhưng ban nãy y tuỳ tiện dùng một đòn khoá mà nàng cố sao cũng không thoát được, đủ hiểu so năng lực võ công hai bên chênh lệch đến mức nào rồi. Nàng cũng đâu phải kẻ không biết suy tính. Y còn là ân nhân cứu mạng nàng, nên nàng không thể đánh hay móc mắt y được. Hơn nữa y cũng khiến nàng nhất mực tò mò.

Nhìn gương mặt Lệ Kiều thay đổi như chong chóng, bộc lệ hết tình cảm ra, Miêu Lãm không khỏi cười trong lòng. Các cô gái tên Kiều hình như đều vậy, đơn giản và dễ bộc lộ tình cảm. Tiểu Kiều cũng thế, có gì trong lòng đều biểu hiện hết ra mặt. Chớp mắt đã qua mười tám năm… Nghĩ đến đó Miêu Lãm hốt giật mình, lên tiếng hỏi.

– Năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?

Lệ Kiều giật bắn mình, nhưng rồi lấy lại bình tĩnh, câng mặt lên đáp:

– Thì mười lăm lên mười sáu.

Mặt y thoáng buồn, hạ giọng:

– Mới mười lăm, vậy thì không phải.

Rồi y im lặng, không nói thêm gì nữa, chăm chú nhìn vào lửa đỏ, trong mắt lộ vẻ bi thương vô hạn…

Tiểu Kiều nhìn y, cảm thấy rất tò mò, liền nhỏ giọng hỏi:

– Nè, Lão Miêu, bộ ông tìm ai hả? Nói ra nghe thử, biết đâu bổn cô nương giúp được?

Y nhìn nàng, tỏ vẻ không tin vào khả năng của nàng:

– Nhóc con ngươi ra đời chưa được bao lâu, giúp gì được cho ta chứ.

Lệ Kiều tự ái, vỗ ngực:

– Chớ coi thường ta, chưa có chuyện gì Chung Lệ Kiều này chịu thua cả.

Miễu Lãm cười cười, nheo mắt hướng về phía quần áo của Lệ Kiều vẫn đang phơi, hỏi nhỏ:

– Tự tin quá nhỉ, vậy ai đêm qua cùng đường phải nhảy xuống sông?

Câu nói làm sự tự tin của Tiểu Kiều xẹp mất quá nửa, nàng ta nhăn mặt:

– Lão già rồi sao còn trêu người khác vậy. Không muốn bổn cô nương giúp thì thôi… việc gì phải buông lời khinh bạc thế?

Miêu Lãm không muốn trêu trọc cô bé nữa, liền nói:

– Thôi được rồi. Ta đang tìm một cô gái, từ mười sáu đến mười bảy tuổi.

Lệ Kiều chăm chú nghe, hỏi:

– Gì nữa?

Y đáp cụt lủn:

– Hết rồi.

Lệ Kiều chưng hửng:

– Không có gì thêm à?

Miêu Lãm lắc đầu.

Lệ Kiều hỏi tiếp:

– Cô nương đó tên là gì?

Y lắc đầu.

– Vậy nhà ở đâu?

Y lại lắc đầu. Lệ Kiều hỏi vớt lấy câu cuối cùng:

– Vậy chắc diện mạo cô nương đó lão phải biết chứ?

Miêu Lãm cười buồn, lắc đầu. Đến lúc này thì Lệ Kiều bĩu môi, đáp:

– Có đến hàng trăm hàng ngàn cô nương mười sáu mười bảy tuổi, lão không biết tên tuổi, địa chỉ của người ta, như vậy khác gì mò kim đáy bể, lão già rồi nên khùng hả?

Lão Miêu cười, xua tay nói:

– Ta đã nói cô không giúp gì được cho ta mà. Tại cô muốn biết thôi.

Câu nói kích thích trí tò mò của vị tiểu cô nương Lệ Kiều. Nàng xích lại gần Miêu Lãm, nhưng vẫn giữ khoảng cách an toàn, lên tiếng hỏi:

– Cô ta là ai vậy? Con gái của ông à?

Y dửng dưng đáp:

– Không. Nương tử của ta.

Lệ Kiều nhảy dựng lên:

– Nương tử? Mới mười sáu mười bảy tuổi mà đã làm nương tử ông. Lão Miêu, ông không phải lừa vị cô nương đó chứ?

Miêu Lãm nhìn dáng vẻ tò mò của Lệ Kiều, bỗng nổi hứng trêu nàng ta:

– Không tìm được thì thế cô vào nhé. Dù gì ta cũng nhìn thấy hết rồi. Ta không phải loại vô trách nhiệm. Chỉ là đợi cô lớn thêm chút nữa. Không sao, ta chờ được.

Lệ Kiều đỏ bừng mặt:

– Ông đừng được nước làm tới. Có chết ta cũng không lấy ông.

Bộ dạng của nàng ta làm y bật cười, lâu rồi y không đùa vui với ai như thế như vậy. Lâu lắm rồi.

Nhưng nụ cười của y vụt tắt. Ánh mắt y thoắt thay đổi.

– Có người đến. – Y nói lạnh băng.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Thông tin truyện
Tên truyện Kiều
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện sắc hiệp
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 08/11/2017 12:38 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Nuôi sói trong nhà
Mặc dù tôi cảm thấy Khả Hân không có ở trong nhà tắm, nhưng tôi vẫn bật đèn, sau đó đi vào nhà tắm để xem xét, kết quả phát hiện quả nhiên nàng không có ở trong nhà tắm. Tôi không dám nghĩ về một địa điểm khác, tôi không thể tin nàng bí mật đi đến nơi đó sau khi tôi ngủ thiếp đi. Tôi...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện sex ngoại tình
Nỗi đau
Nó thấy chị có vẻ u buồn khi nhắc lại những gì trong cuộc đời đã qua của mình, cặp mi dài cong vút chớp chớp đôi mắt lung linh muốn ứa lệ. Nó không biết điều đó ra sao nhưng tự nhiên thương chị lắm, chị và nó có gì đó giống nhau những mảnh đời lạc lõng. Chị thấy nó nhìn mình chăm chú...
Phân loại: Truyện sex dài tập Some Thuốc kích dục Truyện bóp vú Truyện liếm lồn Truyện sex phá trinh
Ngôi nhà hạnh phúc - Tác giả Chồng cô Thảo
Hụt hẫng Đạt bước ra khỏi phòng, anh chàng ga lăng đã kịp thu dọn chiến trường, mang ga giường vứt vào máy giặt. Anh cũng gặp Hiền choàng áo mỏng, bên trong là bộ đồ ngủ sexy, ôm ga bước từ phòng ra. Cả hai nhìn nhau ngượng ngùng vì đã biết chuyện gì vừa xảy ra trong 2 căn phòng đầy dục...
Phân loại: Truyện sex dài tập
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân