– Gì đấy – tôi hỏi…
– Hông gì – nhỏ đáp…
Lúc này ngoại tôi bước ra, 2 ông bà dìu nhau ra nhìn cái thằng cháu lâu rồi không gặp…
– Ôi cha cháu tôi đây sau – bà ngoại vừa nói vừa xoa đầu tôi…
– Chào ba mẹ – ba mẹ tôi cúi đầu chào…
– Ừmm chào hai con.
Lúc này ông tôi mới nhón người liếc qua phía sau tôi nhìn với ánh mắt tò mò…
– Ơ con bé này là ai đây…
– Bồ nhí ổng đó ngoại – con em sen ngang…
Mặt nhỏ đỏ rất bấu chặt vào tôi, tôi lườm nó sát gạt…
– Có bồ rồi à, ngon dữ bây – ông ngoại cười khà khà vuốt gâu…
– Đâu ngoại ơi, bạn ở nhờ á mà – tôi nói…
– Là sao mày – ngoại nhướng mài…
– Dài dòng lắm tí con kể ngoại nghe ha, mình vào nhà đã – tôi vừa đi vừa bốp vai cho ngoại…
Ngoại tôi già rồi gần 70 rồi chứ đâu có ít, nhưng nói gì thì nói vẫn còn sì tin tràn đầy sức sống lắm, mấy đứa cháu chạy lăn xăn sang nhà chào tôi xin tiền lì xì…
Cái gió biển cứ mơn trớn trên người tôi, cái cảm giác mặn mà của biển, nắng buông mình dần xuống giữa lòng đại dương, một màu cam bao trùm cả không gian trong tiếng vỗ rì rào của biển, Ngồi trên mổm đá đóng đầy rêu xanh, tôi lại mơ tưởng về, những ngày khó khăn, những ngày vấp ngã mới biết đâu là thật lòng đâu là giả dối. Đời nhiều cạm bẩy thật nhưng ta sẽ vượt qua thôi, tôi tự nhủ với lòng mình như vậy.
Từng dòng người vẫn còn đắm chìm trong lòng của mẹ biển cả, họ vui vẻ cười nói quên cả cái vẻ đẹp của hoàng hôn biển cả…
– Thì ra là anh ở đây – một tiếng nói phát ra từ phía sau tôi…
Tôi quay lại nhìn, thì ra là con Ly đứa em gái của tôi…
– Ờ – tôi đáp cụt ngủng…
– Lâu rồi anh nhỉ…
– Lâu gì…
– Thì lâu rồi mình mới được về chỗ này…
– Ôi trời tưởng gì…
– À mà nè anh em hỏi cái này nhe – nó quay sang nhìn tôi với ánh mắt thật nghiêm nghị…
– Hỏi đê…
– Anh ở chung nhà với con bé đó, giữa hai người có gì không vậy – nó làm tôi giật mình…
– Có gì là có gì – tôi chối quanh…
– Thì trai gái ở chung không có gì mới lạ à nhe – nó dò xét tôi tinh quái…
– Thế mày nghĩ anh mày thuộc dạng đó à – tôi trợn mắt…
– Ai biết được, ngàt xưa chiến tích lẫy lừng quá mà – nó nhìn tôi cười gian…
– Ơ cái con này đá chết bây giờ…
– Lêu lêu đừng có hòng – nó nhảy cẩn lên lè lưỡi trêu tôi…
Nó cũng nói đúng mà, sự thật phũ phàng… tôi thở dài rồi nhẹ nhàng thả hồn mình vào sóng biển, nắng chiều đã tắt tôi lang thang trên con đường rộng lớn, ánh đèn hiu hắt giữa đêm. Từng ánh sáng bừng của những chiếc xe gắn máy cứ nối đuôi nhau thành một hàng dài dăng dẳng, tiếng cười nói ríu rít của những cập tình nhân đang tay nhau nhẹ bước trên vỉa hè trước mặt tôi, làm tôi chạnh lòng chua xót. Cứ đi cứ đi mãi, đi không biết mình đi đâu, bước chân dài tiến về phía trước không điểm dừng trước mắt tôi là một nhà nghĩ, và một người phụ nữ đứng nép vào từng nói nhỏ.
– Muốn ngọt ngào đêm nay không anh?
… Bạn đang đọc truyện Lạc lõng tại nguồn: http://truyensextv1.com/lac-long/
Đứng nheo mắt nhìn vào cái góc khuất nơi phát ra cái giọng nói đó, một người con gái trẻ đứng tựa tường với tàn thuốc còn vương vấn trên tay, tôi nhìn rồi cười nhẹ một cái bỏ đi, dù sao thì cũng nên tránh cái loại này cũng tốt hơn. Hàng đứng kiểu này kiểu gì cũng hết date rồi còn đâu, ham vui mà chuốc bệnh vào thân cũng không nên. Gió rít nhẹ khe khẽ đủ làm tôi run người, từng dòng xe lội ngược dòng sáng cả đêm. Gió đêm có chút mùi biển mặn khe khẽ luồn lách vào cơ thể tôi, tôi co ro nằm trên giường với chiếc chăng mỏng tanh, Tuyền và đứa em tôi ngủ ở phòng kia, còn tôi thì hết phòng nên phải nằm salon để ngủ, nhìn đồng hồ thì giờ cũng 10h đêm rồi, cái tiếng lọc cạch lọc cọc của mấy cây kim đồng hồ cũng đủ mình trăn trở, chẳng hiểu sao lại không ngủ được, quay tới quay lui nháy nháy mắt nhìn lên thì thấy nguyên hai con mắt sáng như bóng đèn cùng với cái mắt trắng bệch nhìn chăm chăm vào mình…
– A đậu má, đậu đen đậu đỏ, đậu ngủ cốc – tôi giật mình như vừa gặp ma…
– Á… a. A. A… a. A – con nhỏ cũng giật mình bật ngửa ra phía sau…
– Cái con nhỏ này làm gì vậy hết hồn – tôi nheo mắt lèm bèm…
Nhỏ lúc này cũng định thần lại lèm bèm nhìn tôi với cặp mắt sắt lẽm.
– Đi xuống uống nước, sẵn tiện coi cái con “già dê” nó ngủ có được không – con nhỏ nhấn mạnh…
– Nhà này làm gì có nuôi dê – tôi đáp lại.
– Ơ có mà tại anh không biết thôi, em lên ngủ đây…
Cũng may là cả nhà đã ngủ say hết không thì sáng nhà mẹ nói rồi…
– Cái con nhỏ này làm giật cả mình tưởng gặp mà – tôi lèm bèm…
Lèm bèm một lát rồi cũng nằm xuống ngủ tiếp, mà gió tết lạnh vãi linh hồn các bác ạ, có mõi cái mền thì thấm tháp vào đâu, nhưng kệ chứ biết sao giờ. Nằm co ro lại trong cái ghế salon nhỏ, thì bất chợt có tiếng bước chân lạch bạch gần tới, tôi thầm nghĩ chắc là ai xuống kiếm gì uống đây, tôi nghĩ vẩn vơ chẳng thèm ngốc đầu lên nhìn thì nguyên một cái mềm to đùng đè lên người mình.
– Cho anh đó đăp đi không lại cảm – nhỏ hất càm nhìn tôi…
– Thế trên phòng có cái mền nào không mà đem xuống cho anh? 2 chị em lạnh rồi sao? – Tôi hỏi…
– Anh khỏi lo, em với chị chả lạnh đâu, 2 người ôm nhau ấm quá rồi. Chỉ sợ có con già dê nó bị lạnh dưới này thôi – nhỏ trêu.
– Ồ quan tâm phếch – tôi cười khì…
– Chị bảo đem đấy chứ có phải em tự động đem xuống cho anh đâu – nhỏ lườm…
– Thế anh đã bảo em quan tâm anh đâu, ngộ nhận à haha – tôi cười giòn giả…
– Ơ… ơ – nhỏ cứng đờ họng vì hố…
– Thôi em đi ngủ đây – nhỏ chạy lên…
– Ừm em ngủ ngon.
– Anh ngủ ngon.
Đắp cái chăn con nhỏ đưa cho đúng là ấm dễ sợ, ngủ ngon hơn hẳn, cuộn tròn người rồi êm đềm trong màn đêm tĩnh mịch.
Nắng sáng, từng hơi ấm hòa trộn vào cơn gió mùa xuân se se lạnh len lách vào căn nhà này, lúc này tôi vẫn còn ôm chăn nằm ngủ ấm. Bổng từ đâu có một cú đá huỵch mạch vào người làm tôi đau nhói, định bật dậy chửi…
– Cái đị…
Thì bấc giác nhìn lại là con nhỏ, kế bên là con Ly em gái mình.
– Giờ này còn nướng nữa à thức dậy đê ông già.
– Kệ tao, tao vẫn còn muốn ngủ – tôi lèm bèm đáp với con em.
– Thức đê còn ra biển nữa kìa…
– Biển gì cơ… – tôi ngáp dài…
– Thì đi ra biến chơi chứ gì, cái thằng này.
– Tao anh mày nhá, chứ không phải bồ mày đâu mà kêu thằng, đá phát chết giờ – tôi lèm bèm…
Giờ mới mắt thật to ra để nhìn chỉ biết thốt lên OMG nhỏ Tuyền hôm nay sao đẹp quá vậy trời nhìn yêu thế không biết, nhỏ xúng xính trong cái đầm màu hồng ôm sát người, cái mùi nước hoa nhè nhè thấp thoáng trong gió cũng đủ làm tôi tỉnh giấc. Tôi ngồi đơ ra nhìn ngơ ngáo thì con em nó vã vào mặt một cái đau điếng.
– Mê rồi hả cưng, thấy chưa chị đã nói rồi mà em không tin – nó nói…
– Ra biển chơi mà mặc váy à – tôi trợn mắt…
– Ơ. Thế không được à – nhỏ nhìn tôi lườm lườm…
– Hâm vừa thôi, mặc đồ tắm đi – híhí các bác cũng biết mà…
– Tắm cái đầu anh ấy.
– Ơ đã thế thì thôi…
– Nhanh đi còn đi ra biển chơi – con em lườm lườm…
– Rồi rồi…
Chạy lên phòng ngáp dài ngáp ngắn rồi tắm rửa thay đồ, tôi ninh cái quần sọt với cái áo rộng rồi chạy te te với con em và nhỏ ra biển tắm sáng.
Nắng lên cao, những tia nắng ấm áp lấp lánh trên những con sóng bạc đang vỗ về vào bờ trắng xóa, công nhận đúng là tết, biển đông dễ sợ, nhìn từ xa chẳng khác nào một đàn kiến đang chạy thẳng ra biển lớn, khẽ cười cười quay sang nhìn thì, thấy nhỏ nhìn biển với vẻ mặt thích thú và nhìn yêu là cơ: X.
– Lần đầu thấy biển à – tôi hỏi…
– Không, chỉ tại lâu rồi mới ra biển chơi thôi – nhỏ đáp…
– Thôi ra nhanh đi hai – con em giục rồi kéo tay 2 đứa chạy băng băng ra biển.
Tôi nằm dài trên cát, đợi cho con em với nhỏ đi thay đồ tắm =p~
Nằm một lúc thì cuối cùng 2 đứa nó cũng ra, tôi há hốc mồm nhìn chăm chủ vào hai mảnh vải trên người con nhỏ, mà không chỉ tôi thôi đâu mà còn nguyên đám đàn ông xung quanh đó nữa, nhỏ bất chợt thấy tôi nhìn chăm chú quá nên ngượng che lại và lườm tôi.
– Nhìn cái gì móc mắt bây giờ – nhỏ la hét tôi…
– Há há, mê rồi phải không – con em nó nhìn tôi cười gian trá…
– Mê mê cái đầu bô mày – tôi đáp…
– Em thừa biết tính anh mà haha – nó cười…
– Thôi ra tắm đi em kệ ổng đi – nó nói tiếp rồi kéo con em đi…
Bất chợt nhỏ đứng trơ ra dậm chân tại chỗ…
– Ơ sao không đi – em tôi hỏi…
– Em… emm… mmemm không biết bơi…
– Wtf – tôi thốt lên…
– Bộ lạ lắm à mà làm v – nhỏ quay lại lườm rồi bẹo vào hông tôi đau điếng…
– Haha đâu có – tôi cười…
– Thôi ra đi, chị tập cho…
– Nhưng mà… Em sợ…
– Sợ gì, ra đây – nói rồi nó nắm tay nhỏ chạy te te ra biển…
Tôi thì ngồi cười tỉnh bơ, bất chợt một dáng vẻ thân thuộc thoáng qua mắt tôi, như một bản năng tôi đi theo cái hình dáng đó, len lỏi qua dòng người đông đúc cứ đi đi mãi một lúc sau thì tôi cũng bắt kịp người đó…
– Linh… – tôi đặt tay lên người đó…
– Anh là ai vậy – ngươì đó quay lại với gương mặt lạ hoắc…
– Xin lỗi tôi nhận lầm người – thì ra là không phải em…
– Anh tìm em à? – Một giọng nói thân thuộc, một cảm giác thân quen ùa về trong tâm trí tôi…
Tôi bấc giác quay lại nhìn, đúng là em, người con gái hy sinh tất cả vì tôi nhưng tôi lại không biến trân trọng. Cả không gian như đứng lại, tiếng ồn ào trên biển cả phút chóc tan biển chỉ còn lại tiếng đập rộn ràng của con tim tôi…
– Anh…
Chưa kịp dứt tiếng thì em đã ôm chặt lấy tôi, mềm mại ấm áp và thân quen. Lâu rồi tôi không chạm được cơ thể này, lâu rồi tôi chưa tìm hơi ấm ngày xưa này.
– Em nhớ anh nhiều lắm – em thúc thích trong lòng tôi…
Hàng ngàn ánh mắt đổ dồn về phía tôi, và trong đó có cả nhỏ và đứa em tôi…
– Anh hai… Ơ ơ… – đứa em tôi bần thần đứng nhìn…
Còn nhỏ thì hai khóe mắt đỏ hoe, tôi chẳng biết vì sao lại thế, chẳng biết vì sao tôi lại gặp em lần nữa, chẳng biết tình cảm trong tôi là gì… Có thể đây là bước ngoặc hay một bàii thử thách của ông trời giành cho tôi?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lạc lõng |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex có thật, Truyện sex hay, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Update Phần 48 |
Ngày cập nhật | 25/12/2020 12:29 (GMT+7) |