“Ấy. đây là trẻ con nhà ai đốt lửa vậy?”
Lâm Vãn Vinh kì lạ hỏi.
Tần Tiên Nhân nhìn thấy đoá bạch liên hó thì mặt mày biến sắc, nghe thấy câu nói của Lâm Vãn Vinh thì không nén nổi cười khúc khích rồi liếc hắn một cái.
“Lâm công tử, chàng đã không muốn làm tiên sinh của Tiên Nhân vậy sau này có thể thường xuyên đến thăm thiếp được không, nói chuyện với chàng khiến Tiên Nhân thoải mái hơn rất nhiều. ”
Tần Tiên Nhân nói.
“Không được. ”
Lâm Vãn Vinh quả quyết cự tuyệt.
Tần Tiên Nhân sững người ra một lát, trước nay chưa từng có người đàn ông nào cự tuyệt nàng một cách thẳng thừng như vậy nên không nén nổi có chút buồn bã nói:
“Lẽ nào trong mắt công tử Tiên Nhân lại không là gì sao?”
Lâm Vãn Vinh cười hì hì nói:
“Diệu Ngọc Phường này là nơi nào kia chứ. Ta chỉ là một gia đinh nhỏ nhoi làm sao có thể ngày nào cũng đến đây chứ? Có lòng đó thì cũng không có ngân lượng.”
Tần Tiên Nhân giận dữ nói:
“Công tử lúc nào cũng thích làm bộ trêu chọc Tiên Nhân. Hừm. Nếu chàng không đến thiếp sẽ cho người mang danh lạt của thiếp đến Tiêu phủ mời chàng đến đó.”
Khi hai người đã quen biết rồi thì Tần Tiên Nhân dường như thay đổi hẳn tính cách, giống hệt như một cô gái nhỏ làm nũng khiến cho Lâm Vãn Vinh nảy sinh tình cảm, trong lòng xuất hiện một sự yêu thích mơ hồ. Được một cô gái xinh đẹp luôn luôn hoan nghênh, hắn thầm thở dài trong lòng.
Tần Tiên Nhân dường như có chút bất an trong tâm, Lâm Vãn Vinh biết đã đến lúc cáo từ rồi bèn chắp tay nói:
“Thời gian không còn sớm nữa, hôm nay đã làm phiền tiểu thư rồi, xin nàng lượng thứ cho ta. ”
Tần Tiên Nhân vừa tức giận vừa cười nói:
“Công tử sao đột nhiên lại khách sáo như vậy chứ. Tiên Nhân nhất thời không quen đâu.”
Lâm Vãn Vinh cười ha hả nói:
“Công phu trên bộ mặt này cũng phải thực hành một chút để tránh có người trách ta làm kinh động giai nhân.”
Tần Tiên Nhân thấy hắn nói chuyện thẳng thắn như vậy thì cười lớn vài tiếng rồi tiễn hắn ra cửa.
“Tiểu thư không cần tiễn xa đâu, đến cửa Diệu Ngọc Phường là được rồi. ”
Lâm Vãn Vinh toe toét cười nói.
Tần Tiên Nhân sững người ra một lát. Hôm nay gặp một kẻ mặt dày như Lâm công tử đã khiến nàng sững sờ không biết bao nhiêu lần rồi, so với từ trước đến nay có lẽ còn nhiều hơn. Khi hắn nói chuyện với mình thì trong lòng bản thân nàng không hề có ý nghĩ cự tuyệt mà ngược lại còn có cảm giác hắn không hề giống với các vị công tử khác.
“Mơ hão, thiếp chỉ tiễn chàng đến đây thôi. Lâm công tử bảo trọng. ”
Tần Tiên Nhân hừ giọng nói.
Lâm Vãn Vinh cười lớn bước đến phía cửa rồi đột nhiên quay đầu lại nói:
“Tần tiểu thư, xin cho ta hỏi một chuyện. ”
Tần Tiên Nhân gật đầu nói:
“Xin cứ nói. ”
“Tần tiểu thư, rốt cuộc nàng có biết hát ‘thập bát mạc’ không ?”
Lâm Vãn Vinh cười dâm đãng nói.
Tần Tiên Nhân :
“…….. ”
… Bạn đang đọc truyện Lâm Vãn Vinh – Quyển 1 tại nguồn: http://truyensextv1.com/lam-van-vinh-full/
Ra khỏi cửa của Diêu Ngọc Phường, nghĩ lại biểu tình của Tần Tiên Nhi vừa ngượng vừa giận khi nghe hắn hỏi. Lâm Vãn Vinh tựa như đạp phải phân trâu còn sướng hơn. Tiểu nữ ngươi, cho dù ngươi có là ‘bách biến ma nữ’.. chung quy vẫn không chơi lại được với bổn thiếu gia ta.
Nói tới thiếu gia, Lâm Vãn Vinh mới giật mình đập vào đầu một cái. Không được rùi, biểu thiếu gia còn ở trong đó, vừa rồi đi vội quá cũng không có hỏi Tần Tiên Nhi đưa Quách thiếu gia lừa tới nơi nào… thật là thiếu sót quá.
Đang hối hận vô cùng thì hắn chợt nhìn thấy một bóng hình xiêu vẹo bước ra từ Diệu Ngọc Phường, nhìn kĩ thì hoá ra chính là biểu thiếu gia.
Lâm Vãn Vinh vội vàng chạy đến gọi:
“Thiếu gia…. ”
Người đó khi ngẩng đầu lên thì thấy khắp mặt là những vết son đỏ thắm, không phải Quách Vô Thường thì là ai chứ.
“Thiếu gia, người như vậy là… ”
Lâm Vãn Vinh vội vàng nói.
“Các cô nương đó, thật là mạnh mẽ quá. ”
Toàn thân Quách Vô Thường toàn mùi rượu, mặt mày hớn hở nói.
Không cần nói Lâm Vãn Vinh cũng biết là chuyện gì rồi. Tần Tiên Nhi nhất định đã sắp xếp cho các cô nương của thanh lâu chăm sóc vị biểu thiếu gia này thật tận tình kỹ lưỡng rồi.
Bản thân hắn thì giao lưu tinh thần với Tần Tiên Nhi ở đó còn biểu thiếu gia thì lại tìm phụ nữ để giao lưu thân xác. Lâm Vãn Vinh thầm lắc đầu, đàn ông ư, vẫn không thể chịu được những người phụ nữ xinh đẹp.
Khắp người vị biểu thiếu gia này toàn là mùi phấn sáp, trên mặt thì không biết đã bị bao nhiêu cô nương hôn lên, chỗ nào cũng là những vết son đỏ chót, hơn nữa lại uống quá nhiều rượu nên khi đi trở nên xiêu xiêu vẹo vẹo thật khó coi. Không còn cách nào khác, Lâm Vãn Vinh đành phải dìu hắn đi về Tiêu phủ.
Đến một chỗ cách Tiêu phủ không xa, một loạt những âm thanh lọc cọc của vó ngựa xen lẫn với tiếng chuyển động của bánh xe truyền đến tai hai người. Lâm Vãn Vinh quay đầu nhìn thấy một cỗ xe ngựa chạy qua bên cạnh, một nam tử cưỡi bạch mã và vài tên gia đinh hộ vệ bên cạnh chiếc xe ngựa.
“Chi… ”
Một vài âm thanh khe khẽ vang lên, chiếc xe ngựa đó chầm chậm dừng lại, từ trong xe một giọng nói trong trẻo truyền ra:
“Người đi bên ngoài có phải là Quách biểu ca hay không?”
“Không phải Quách biểu ca mà là Lâm ca ca của ngươi đây. ”
Tên Quách Vô Thường này rất nặng nên Lâm Vãn Vinh dìu hắn rất tốn sức, trong lòng đã không được thoải mái, nghe thấy có người hỏi cũng không quan tâm là ai mà chỉ thuận miệng trả lời với khẩu khí không lấy gì làm dễ chịu.
“To gan. ”
Một tiếng quát tức giận của nam tử vang lên. Nam tử đó cưỡi bạch mã đi bên cạnh cỗ xe ngựa liền quay đầu lại tiến tới vài bước, tay chĩa roi về phía Lâm Vãn Vinh quát:
“Tên nô tài nhà ngươi thật to gan, lại dám nói giọng khinh bạc như vậy sao. ”
Gã nam tử này khoảng hơn hai mươi tuổi, cao cũng khoảng bằng Lâm Vãn Vinh, nghi biểu đường đường, mắt to mày rậm, trông giống như Chu Thì Mậu vậy. Lúc này hắn đang cưỡi trên con bạch mã uy phong lẫm liệt và vô cùng tức giận.
Bạch mã hoàng tử? Trong đầu Lâm Vãn Vinh chợt xuất hiện từ này. Không thể phủ nhận tướng mạo tên thanh niên này rất được mà còn anh võ hơn người, so với các thư sinh nho nhã thì hắn có sức hấp dẫn con gái hơn nhiều.
Mẹ nó. Cưỡi ngựa trắng thì nhất định là hoàng tử sao? Nói không chừng chính là Đường Tăng ý chứ, Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ.
Thấy gã thanh niên đó nhìn mình với ánh mắt tràn ngập sự khinh bỉ, trong lòng Lâm Vãn Vinh thầm tức giận nhưng hắn không nhìn gã mà chỉ lớn tiếng nói với con bạch mã:
“Cái giống súc sinh giống lừa mà lại không phải lừa như ngươi lại cản đường của ta là có ý gì hả?”
Gã thanh niên đó cũng chẳng phải loại hiền lành gì nên nghe hắn thầm mắng mình như thế bèn tức giận nói:
“Tên nô tài ngươi phát ngôn khinh bạc, ta sẽ thay Tiêu tiểu thư dạy dỗ ngươi một phen. ”
Nói xong gã thanh niên đó giơ cao roi ngựa, tàn nhẫn quất xuống người Lâm Vãn Vinh.
Lâm Vãn Vinh hơi giật mình nhảy dựng người lên. Mẹ kiếp, ngươi nói đánh là lão tử để cho ngươi đánh hay sao? Hắn còn phải dìu một người nữa nên cử động không thuận tiện lắm, nếu như tránh đi thì ngọn roi đó sẽ trúng vào người Quách Vô Thường.
Trong thời khắc quan trọng này Lâm Vãn Vinh đỡ một bên thân của Quách Vô Thường, hai người lăn một vòng dưới đất liền tránh được ngọn roi đó. Khi hắn đứng dậy thì toàn thân đã toàn bùn đất trông vô cùng bẩn thỉu khó chịu.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 13/04/2017 23:38 (GMT+7) |