Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv1.com là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Lâm Vãn Vinh – Quyển 5

Lâm Vãn Vinh - Quyển 5

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Bạn đang đọc Quyển 5, xem thêm các Quyển khác trong bộ “Lâm Vãn Vinh” tại đây: http://truyensextv1.com/tag/tuyen-tap-lam-van-vinh/


“Sư phụ tỷ tỷ cũng đi theo? Không nhầm chứ? Vậy chẳng phải là ôm bom bên mình sao?” Lâm Vãn Vinh đối với vị tỷ tỷ này kính nhi viễn chi, có cô ta ở bên cạnh, hắn hoàn toàn không có cảm giác an toàn..

Tiên Nhi níu chặt cánh tay của hắn nói:
– Tướng công, sư phụ theo chúng ta cùng về Kim Lăng, có được không?

Lâm Vãn Vinh cười giả lả:
– Sư phụ tỷ tỷ cùng chúng ta tới Kim Lăng? Ấy dà, như vậy quá tốt rồi, ta đương nhiên hai tay, hai chân, năm chi đều tán thành. Bất quá, sư phụ tỷ tỷ, chúng ta trên đường về Kim Lăng, người chớ kể lại chuyện ma cho ta nhé, gan của ta đã bị dọa hỏng rồi, thật sự không chịu được sự dày vò như vậy của người đâu!

An Bích Như liếc hắn một cái, cười nói:
– Chỉ cần ngươi không giả thần giả quỷ, ta tự nhiên cũng sẽ không hù dọa ngươi.

Hai người đều là trong lời có thâm ý, Tần Tiên Nhi nghe được cũng mơ hồ, nhưng thấy sư phụ và tướng công của mình cùng đi, trong lòng tự nhiên vui sướng, không tính truy cứu nữa.

Bái Huyện này chính là nơi Lâm Vãn Vinh đánh trận đầu tiên, ngày đó hơn ba trăm tướng sĩ tử chiến tại đây, hôm nay trở về đất cũ, tự nhiên không thể ngăn được cúi đầu tưởng niệm một chút.

Lâm Vãn Vinh dập đầu với bia mộ, An Bích Như nhìn thấy chữ khắc trên bia đá, trong miệng lại hừ một tiếng. Nhưng cũng khó trách, những tướng sĩ này đối với Lâm Vãn Vinh mà nói là huynh đệ, đối với An Bích Như thì lại là địch nhân, nàng phản ứng như thế có thể lý giải được.

– Sư phụ tỷ tỷ, các ngươi ngày đó phái người đánh lén ta, là vì cớ gì?
Lâm Vãn Vinh nhớ lại nghi vấn luôn bồi hồi trong lòng, liền mở miệng hỏi.

An Bích Như mỉm cười nói:
– Lâm tướng quân, ngươi là người thông minh, còn không đoán ra sao?

Lâm Vãn Vinh thử dò xét:
– Là vì hỏa pháo kia?

An Bích Như gật đầu nói:
– Đúng một nửa thôi.

Hôm này vật đổi sao đời, hai địch nhân ngày trước đứng cùng với nhau, thảo luận chiến thuật mỗi bên. Dường như có chút hương vị cởi bỏ ân cừu.

– Lấy hỏa pháo, nhanh chóng tiến thêm mười dặm, nã vào Từ đại nhân?
Lâm Vãn Vinh đoán.

An Bích Như kinh dị nhìn hắn một cái, khẽ than dài:
– Ngươi thật ra cũng có chút kiến thức. Mạnh Đô và Lục Khảm Ly thua trong tay ngươi cũng chẳng oan uổng.

Lâm Vãn Vinh hung hăng nói:
– Đều là chủ ý của ta, dám coi ta như trái hồng thối. Ta không thu thập bọn chúng, vậy không còn thiên lý nữa.

An Bích Như cười khanh khách:
– Ta nhìn rõ toàn cục, nhưng không nhìn ra một tên tướng quân vận lương nho nhỏ như ngươi, Bạch Liên giáo bại trên tay ngươi, xem ra cũng là ông trời đã an bài.

Bạch Liên giáo là do An Bích Như một tay lập nên, hôm nay thất bại, trên mặt nàng mặc dù có chút cảm khái, nhưng không thấy có bao nhiêu bi phẫn. Việc này vẫn là điều Lâm Vãn Vinh cảm thấy nghi hoặc: “Vị An tỷ tỷ này, sẽ không khoáng đạt như vậy chứ.”

Tiên Nhi kéo ống tay áo hắn nói:
– Tướng công, việc đánh lén ngày ấy. Trước khi xảy ra Tiên Nhi cũng không biết, sau khi Mạnh Đô thất bại, sư phụ mới nói với thiếp, chàng đừng trách thiếp được không?

An Bích Như cười nói:
– Nha đầu ngốc, ta không nói với con. Chính là sợ con làm hỏng đại sự của ta. Hắn nếu vì việc này mà trách con, người này cũng không đáng để con phó thác chung thân nữa.

“Ngất, cô nói thiếu một câu thì chết à.” Lâm Vãn Vinh hung hăng trừng mắt nhìn An Bích Như, nhưng cô ta lại coi như chẳng nhìn thấy, ánh mắt sâu xa, cũng không biết lại nghĩ ra chủ ý gì.

Tần Tiên Nhi trước mộ cũng vái lạy nói:
– Chư vị đại ca, Tiên Nhi và các ngươi tuy là địch nhân, nhưng chư vị bảo vệ tướng công của ta, vậy cũng là ân nhân của ta, ta nên phải vái lạy ở đây.

Tin tức đại quân triều đình tiễu diệt Bạch Liên giáo, sớm đã truyền khắp mấy tỉnh xung quanh. Bái Huyện này ở phía nam của Tế Ninh, chịu mối họa Bạch Liên giáo nhiều năm, nay thấy Bạch Liên đã được trừ, bách tính chạy đi loan báo cho nhau, pháo hoa được phóng lên liên hồi. Lâm Vãn Vinh đi trên đường, thấy khung cảnh náo nhiệt, trong lòng nhịn không được khẽ thở dài. An Bích Như thân là đầu sỏ của Bạch Liên giáo, nhìn thấy quang cảnh này nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh, cũng không biết nghĩ cái gì.

Tìm người nghe ngóng một chút, mới biết đại quân của Từ Vị mấy ngày trước đây đã ngang qua Bái Huyện, tiến vào địa phận Giang Tô rồi. Bạch Liên giáo đã bị tiêu diệt, cả Giang Tô đều biết, đại quân cũng không cần che dấu tung tích nữa. Nhớ tới việc Từ Vị nói qua, Lâm Vãn Vinh trong lòng nhịn không được nhảy loạn lên: “Giải quyết Bạch Liên rồi, bước tiếp theo phải giải quyết Trình Đức. Cũng không biết Lạc Mẫn và Từ Vị bọn họ có biện pháp gì. Trình Đức kia có phát hiện ra sẽ động thủ với hắn chưa. Kim Lăng biến thành thế nào rồi?” Vừa nghĩ như thế, hắn càng đứng ngồi không yên, hận không thể lắp thêm cánh bay về Kim Lăng, xem Xảo Xảo và Tiêu gia bọn họ thế nào.

Tiên Nhi hiểu được tâm tình của hắn, kéo tay hắn, nhẹ nhàng nói:
– Tướng công, chàng trọng thương mới lành, chớ có quá lo lắng, chúng ta tìm khoái mã, sẽ sớm về Kim Lăng thôi.

Từ Bái Huyện tới Kim Lăng, còn có vài trăm dặm đường. Lâm Vãn Vinh lòng nóng như lửa, một khắc cũng không chịu trì hoãn, liền muốn cưỡi ngựa trực tiếp chạy về. Nhưng An Bích Như và Tần Tiên Nhi đều không đồng ý, hắn lúc này trọng thương mới lành, cần phải an dưỡng, không thể vận động mạnh, hai người sư đồ không để ý sự phản đối của hắn, thuê một cái xe ngựa, ép hắn đi lên, chậm rãi tiến về Kim Lăng.

Lâm Vãn Vinh trọng thương, căn bản là không có đường phản kháng, chỉ đành mặc cho hai người an bài. An Bích Như nhìn bộ dạng phiền muộn không vui của hắn, nhịn không được nói:
– Đệ đệ bướng bỉnh, ngươi tức giận với ai chứ, Tiên Nhi là vì yêu thương ngươi, mới chiếu cố đến ngươi như thế. Đổi lại là ta, ngươi sống hay chết, có liên quan gì với ta?

Tiên Nhi lại nhẹ nhàng khoác trường bào lên thân hắn:
– Sư phụ, đến lúc châm cứu cho tướng công rồi.

Lâm Vãn Vinh trọng thương, toàn dựa vào thuật châm huyệt thần kỳ này mới có thể nhanh chóng bình phục như vậy. An Bích Như mỗi ngày châm cứu ba lần cho hắn, liền trong mấy ngày, cơ thể hắn mới có thể hồi phục cực nhanh.

Trước mặt hai nữ nữ cởi ra y phục, Lâm Vãn Vinh ngược lại chẳng để ý, dù sao một người là lão bà của mình, một là thầy thuốc riêng, dù nhìn thấy cũng chẳng có gì. Nhưng thấy sư phụ tỷ tỷ trên mặt đeo nụ cười mê hoặc, tay cầm ngân châm nhằm vào hắn, hắn nhịn không được cả người run rẩy: “Mẹ nó, lần này không phải muốn cắm vào mông nữa chứ.”

– Lâm tướng quân, chuẩn bị sẵn sàng chứ?
An Bích Như cười thần bí, gương mặt đầy nét quyến rũ, làm Lâm tướng quân sợ đến lông tóc dựng lên.

– Tiên Nhi…
Lâm Vãn Vinh nắm tay thê tử :
– Khi sư phụ tỷ tỷ phóng châm, nàng không được đi đâu nhé! Nhất định coi ta thật kĩ!

Tiên Nhi không biết điển cố giữa hắn và sư phụ, nghe hắn nói châm cứu thành phóng châm, trong lòng thầm buồn cười, vuốt nhẹ mái tóc hắn nói:
– Tướng công, chớ có sợ, ta ở đây, thủ pháp châm cứu của sư phụ rất giỏi, một chút cũng không đau…

“Đau hay không đau đều cắm lên người ta. Nàng có biết không, mông ta đến giờ vẫn còn nhức đấy.” Lâm Vãn Vinh toàn thân run rẩy, tiếp nhận sự trị liệu của cừu địch ngày trước.

An Bích Như cũng không làm khó hắn nữa, thủ pháp nhẹ hơn rất nhiều, ngân châm đều vừa lực mà đâm vào, Lâm Vãn Vinh trên người vừa nóng vừa nhức. Nhưng cũng vô cùng thoải mái. Tiên Nhi sợ hắn thật sự đau đớn, liền vươn bàn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng xoa bóp trên lưng hắn.
Bàn tay nhỏ vừa mềm mại lại nóng ấm, chậm rãi di chuyển trên lưng hắn, như có một dòng điện kích thích truyền thẳng vào tâm can hắn:
– Hừm…

Lâm Vãn Vinh thoải mái kêu to một tiếng:
– Bảo bối, xuống thấp chút nữa. Lại xuống thấp chút nữa… dùng sức, đừng dừng lại…

Tần Tiên Nhi nghe hắn hô hoán quái dị, cầm không được, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thẹn thùng không dám di chuyển, Lâm Vãn Vinh nắm được bàn tay nhỏ bé dang chuyển động qua lại trên người hắn. Kêu lên khác thường:
– Bảo bối, không phải chỗ đó, đi xuống, lại xuống chút…

Bàn tay nhỏ bé kia vừa sờ tới mông hắn, một tiếng cười phóng túng vang lên:
– Là nơi này sao?

– Đúng… á….. á…
Lâm Vãn Vinh kêu to một tiếng, vừa rồi nghe giọng nói dường như không phải, bị dọa tới mức thiếu chút nữa ngất, vội vàng quay đầu, chỉ thấy trên tay An Bích Như cầm một cây ngân châm, môi cười mà tựa như không, đại thủ của mình lại đang nắm tay của sư phụ tỷ tỷ kéo xuống dưới.

Trời ơi. Lâm Vãn Vinh bị dọa phát run, tức thì buông tay nàng ra, sắc mặt biến thành trắng bệch, thiếu chút nữa thành ‘bãi liễu ô long’, tự mình đâm mình một châm.

– Sao không muốn nữa ư?
An Bích Như cười lạnh.

Tần Tiên Nhi cười khanh khách, gương mặt đỏ bừng nghiêm nghị nói:
– Tướng công, sư phụ cẩn thận châm cứu cho chàng, chàng nhớ làm loạn. Những lời chàng nói vừa nãy, làm Tiên Nhi nghe thấy cũng ngượng ngùng.

Mặt Lâm Vãn Vinh đỏ lên một chút, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng:
– Vậy sự phó của nàng tùy tiện châm. Tiên Nhi, ta xem chỉ tay cho nàng nhé.

Tần Tiên Nhi khóe môi cong duyên dáng nói:
– Tướng công, chàng còn có bản lĩnh này a, sao trước kia thiếp chưa từng thấy chàng thi triển qua?

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
– Bản lĩnh của ta còn nhiều, sao có thể dễ dàng thi triển hết, cục cưng bé nhỏ, nàng theo ta rất có phúc đó.

An Bích Như đang thi châm cũng cười khúc khích, nói:
– Đệ đệ yêu quý, từ khi thấy ngươi, ta mới biết, chuyện tốt Bạch Liên giáo ta đã làm so với trò lừa bịp của người, còn kém rất xa a!

Lâm Vãn Vinh làm bộ không nghe được lời của cô ta, nắm bàn tay nhỏ bé của Tiên Nhi, làm ra vẻ xem xét cẩn thận một phen, không ngừng vuốt ve xoa nắn, làm Tần Tiên Nhi mặt đỏ tận mang tai, mới nói:
– Tiên Nhi, tướng tốt, tướng tốt!

– Tốt thế nào?
Tiên Nhi vui mừng hỏi.

– Nàng xem, bàn tay mỗi người đều có ba đường, chia ra gọi là đường sự nghiệp, đường tình yêu, và đường sinh mệnh.

Tiên Nhi thuận theo hướng tay hắn chỉ nhìn lại, quả nhiên, trong lòng bàn tay có ba đường đỏ mờ.

– Đường sinh mệnh của nàng dày lại vững chắc tươi tốt, đường tình yêu mạnh mẽ tiến về phía trước, đường sự nghiệp có trắc trở, nhưng rồi cũng nhanh chóng thuận lợi, nhất là, ở chỗ này, đúng, chính là ở chỗ này, gốc của ba đường tụ về một gốc, điều này ngụ ý việc quan trọng nhất trong cuộc đời của nàng xảy ra rồi.

– Là việc gì quan trọng nhất đã xảy ra?
Tiên Nhi nhìn hắn một cái đầy vẻ thâm tình.

– Đó là người quan trọng nhất trong cuộc đời nàng đã xuất hiện, người này anh minh thần vũ, cao lớn dũng mãnh, đẹp trai đa tình, ngọc thụ lâm phong.
Lâm Vãn Vinh lớn giọng không biết ngượng nói tiếp:
– Từ sau khi người này xuất hiện, cuộc đời của nàng, sinh mệnh của nàng, tình yêu của nàng phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, tại đó hội ngộ làm một thể, trường thịnh mà không suy. Người này xuất hiện, như một đạo cầu vồng vắt ngang trời, chiếu sáng cuộc đời nàng. Từ đó về sau nàng ăn ngon, ngủ yên, trượng phu lại càng tốt, vượng phu diệu tổ, đại phú đại quý, trăm con ngàn cháu, hạnh phúc đầy nhà… chậc chậc, bàn tay nhỏ bé của cục cưng của ta, thật sự là mềm mại a, mỗi ngày sờ một ngàn lần cũng không đủ…

Phía trước nghe còn có chút cảm động, phía sau lại hèn mọn, Tần Tiên Nhi vội vàng rụt tay lại, e thẹn nói:
– Tướng công, chàng xấu chết được. Sư phụ, người sao không để chàng xem đi?

Toát mồ hôi, nghe những lời này làm Lâm Vãn Vinh toàn thân nổi da gà, ta và nàng là phu thê, sờ sờ mó mó vốn hợp tình, hợp lý, hợp pháp, muốn sư phụ nàng tới làm cái gì.

– Lâm tướng quân, vậy ngươi xem coi, chỉ tay của ta như thế nào?
Bàn tay sáng bóng như ngó sen của An Bích Như duỗi ngay trước mặt hắn, giữa bàn tay mềm mại đang vẫy vẫy, một luồng ánh bạc chói mắt lóe lên, cẩn thận nhìn lại, giữa ngón tay nhỏ nhắn như cọng hành, lại mang theo một cây ngân châm lóe sáng.

Trời ơi, Lâm Vãn Vinh vội vàng rụt đầu lại: “Ta với lão bà tán tỉnh, cô lại tới uy hiếp ta, không còn thiên lý nữa à.”

– Lâm tướng quân quả nhiên kiến thức rộng lớn không giống người thường, mới vừa rồi giải tướng tay của Tiên Nhi thật hay, vậy phiền ngươi cũng giải cho ta một cái.
An Bích Như khanh khách cười, giọng điệu ngọt mật nhưng lại tựa như vô ý lộ ra đầu châm kín đáo. Không biết còn tưởng là tình nhân làm nũng, chỉ có Lâm Vãn Vinh là tường tận vị tỷ tỷ này đáng sợ cỡ nào.

– Cái này, chỉ tay của người gọi là ba đường gai đâm, là một loại tướng kém. Trong tay ngươi gắn gái nhọn, tuy bề ngoài nhìn thì phong mang rộng rãi, khí thế ép người, chỉ là mũi nhọn này lại mắc kẹt hướng tiến tới của ba đường vận mệnh, chính là thứ phá tướng, chính là đại hung. Bởi vì cái này, những năm tháng phía trước của ngươi thập phần đau khổ, chẳng có gia thất, chẳng có con trai, ba nghiệp đều là bất thành. Đề nghị tỷ tỷ mau chóng ném hung khí đi, sớm ngày quay lại chánh đạo.
Lâm Vãn Vinh lắc đầu, làm ra vẻ phán quyết.

Những câu này nửa thật nửa giả, An Bích Như nghe được sững ra một chút, lập tức lớn tiếng cười khanh khách, nàng càng cười càng hăng, tựa như không ngừng được, gò má như ngọc đỏ bừng, đôi môi đỏ mọng kiều diễm dồn dập thở dốc, vai thơm rung động nhè nhẹ, song phong trước ngực nàng run rẩy kịch liệt, tán ra từng làn sóng hoa mắt, hai khối bạch thỏ linh động tựa như, lúc nào cũng có thể đột phá sự bó buộc cuả y sam mà vọt ra.

“Bà nội nó, không phải là đồ giả đấy chứ”, trái tim nhỏ thót một nhịp, Lâm tướng quân vội nuốt nước bọt, chuyển ánh mắt đến bên người kiều thê, nhích lại gần bên nàng hôn một cái: “cục cưng, cái của nàng ta với cái của nàng, thật lớn a!”

– Tướng công…
Tần Tiên Nhi thân thể mềm nhũng, hơi thở gấp vài nhịp

– Đừng như thế, sư phụ còn ở trên xe đó.

An Bích Như vô vùng khổ cực mới dứt cười cơn được nói:
– Lâm tướng quân, Bạch Liên giáo của ta đối nghịch với người, thật sự là đại đại bất trí. Chỉ bằng vào ngươi hé miệng, cũng được như trăm vạn đại quân. Tiên Nhi gặp được một phu quân như ngươi, mặc dù là phúc phận, nhưng ta càng lo lắng cho nó. Sau này nó bị ngươi khi phụ, sợ là khổ sở cũng không nói được ra miệng.

“Trời a! Ta dám khẳng định sẽ không khi phụ nàng, lão bà của ta, ta yêu thương còn không kịp nữa là…” Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc nói:
– Sư phụ tỷ tỷ xin hãy yên tâm, cả đời ta sẽ yêu thương bảo vệ Tiên Nhi, để ngươi vĩnh viễn không thấy có ngày nàng kể khổ.

Tần Tiên Nhi cười ngọt ngào, rúc vào lòng tướng quân. An Bích Như khẽ khẽ thở dài, cũng không nói gì, trong xe ngựa tĩnh mịch, thẳng tiến Kim Lăng gấp gáp chạy về.

Vì chiếu cố Lâm tướng quân trọng thương mới lành, xe ngựa đi cực chậm, Tiên Nhi ngay cả một chút va chạm cũng không để cho hắn phải chịu. Trên đường trở về, cũng không biết trải qua bao lâu, Lâm Vãn Vinh đang mơ màng ngủ, chợt nghe Tiên Nhi yêu kiều hô lên:
– Tướng công, Kim Lăng, chúng ta tới Kim Lăng rồi!

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Danh sách truyện cùng bộ:
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
Lâm Vãn Vinh – Quyển 2
Lâm Vãn Vinh – Quyển 3
Lâm Vãn Vinh – Quyển 4
Lâm Vãn Vinh – Quyển 5
Lâm Vãn Vinh – Quyển 6
Lâm Vãn Vinh – Quyển 7
Lâm Vãn Vinh – Quyển 8
Lâm Vãn Vinh – Quyển 9
Lâm Vãn Vinh – Quyển 10
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Lâm Vãn Vinh – Quyển 12
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 5
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 23/04/2017 13:36 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Lăng Tiếu – Quyển 27
Ởbên trong không ít băng sơn vạn năm, thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy vô số nhân loại đã bị đông lạnh thành băng. Bọn họ đều là muốn ở chỗ này tu luyện hoặc là tìm thần vật Băng thuộc tính, nhưng cuối cùng lại bị đông lạnh thành băng, không có cách nào thoát ra vây hãm mà bị chết...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu
Ma Vương – Quyển 6
Phản Khách Vi Chủ* Âm thanh chú ngữ thủy hệ ma pháp từ trong miệng Đế Á Na ngâm lên, đột nhiên xuất hiện những bông tuyết rơi xuống, thiên địa kết băng, vạn vật đông cứng. Uy lực ma pháp càng kinh khủng, thời gian ngâm xướng chú ngữ càng dài. Đây là chân lý mà ma pháp giới công nhận. Mắt...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển Tập Ma Vương
Cái tội mê gái - Tác giả The Kid
Lâm vừa kết thúc một ngày làm việc mệt mỏi. Buổi tối anh đi bộ vòng vòng nhìn ngắm phố phường. Sài Gòn về đêm thật đẹp. Khi thấy các cặp đôi đưa nhau đi chơi, Lâm buồn bã nghĩ về cuộc sống độc thân của mình. Lâm nhìn thấy có một cô gái ngồi ở ghế đá chỗ bờ sông. Lâm tiến lại...
Phân loại: Truyện nonSEX
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân