Đại quân Lý Thái trước khi xuất phát vẫn ở tại giáo trường thao luyện diễn tập. Đa số lương thảo trong trường là cỏ khô dành cho chiến mã trong nhiều ngày, chuẩn bị cực kỳ dồi dào. Được Lâm tướng quân lợi dụng để dùng, một phát pháo đốt lên, hỏa thế kìa càng ngày càng vượng đem mấy ngàn bộ binh ngăn trở bên ngoài vòng lửa dữ, có thể dễ dàng dập tắt được sao?
“Con mẹ nó. Cái này mới được goi là chiến tranh chứ.” Trong mắt Hồ Bất Quy hung tính đại phát, cũng bất chấp đối thủ cũng là tinh nhuệ của Đại Hoa, trường đao nâng lên, cao giọng hét :” Các huynh đệ, xông lên…”
Thủ hạ của hắn là năm trăm kỵ binh như một trận gió lốc, hướng về phía trước cuốn tới. Đây đều là do Hồ Bất Quy tỉ mỉ chọn ra đích thực là hổ lang chi sư, trải qua đại chiến thử thách, hung mãnh bưu hãn không phải là nói quá, lấy một địch ba cũng không phải là nói phét.
Thủ hạ Tô Mộ Bạch cũng là kỵ binh tinh nhuệ của Đại Hoa. Chỉ là hôm nay bị vây chặt, chưa giao thủ cũng đã tổn hại gần một nửa nhân mã, lại là binh linh mệt mỏi, lòng người hoảng sợ, sức chiến đâu đại giảm. Mặc dù thiên hộ kia đang chỉ huy phía dưới liều chết ngoan cường kháng cự, nhưng cũng không phải là đối thủ của Hồ Bất Quy. Hồ Bất Quy dĩ đại cật lao, sĩ khí đang vượng, năm trăm kỵ binh xông vào, liền như gió cuốn mây bay, đao chém thương gạt. Đem kỵ binh đối phương gạt rơi xuống ngựa, tuy là thương chẳng có đầu, đao không có mũi nhọn, nhưng kỵ binh giao chiến, bị gạt xuống ngựa chính là thất bại.
(Chú thích: Dĩ dật đãi lao : Nghĩa đen của kế này là lấy nhàn hạ chọi với nhọc mệt, tức là dùng mưu kế để không mệt sức mình mà xử trí với quân địch bị nhọc mệt, hay bị mình làm cho mệt.)
Cháu ruột của Lý Thái là Lý Vũ Lăng tuổi tuy còn nhỏ nhưng cũng ngoan cường theo sát phía sau Hồ Bất Quy cùng Hứa Chấn. Vọt lên thứ ba, tiến tới trận địa địch đâm chém, trong nháy mắt hai người tung hòanh, uy mãnh dị thường, tướng môn hổ tử quả nhiên danh bất hư truyền.
Hồ Bất Quy bên này chiến đấu với kỵ doanh gần đến hồi kết, Đỗ Tu Nguyên đưa mắt chuyển hướng đến bộ doanh đối diện, nhất thời cả kinh nói: “Lâm tướng quân, quân địch sắp xuyên qua hỏa trường rồi.”
Lương thảo thiêu đốt cực kì mãnh liệt. Ba nghìn bộ binh căn bản không thể dập tắt, chỉ là ngăn lửa lớn hai bên, ở giữa hình thành một thông đạo không rộng lắm, mấy nghìn nhân mã từ đó xuyên qua, tới trợ giúp kỵ doanh.
Lâm Vãn Vinh liếc mắt nhìn phía xa xa, thấy mấy ngàn bộ binh đao thương sáng ngời, sóng người cuồn cuộn, giống như một dòng nước đen cuốn về đối phương đánh tới. Hắn cười hắc hắc, quạt lông trong tay phe phẩy :” Binh gấp năm lần có thể công thành. Hôm nay là tác chiến trên bình nguyên, Tô Mộ Bạch tuy là chủ công, nhưng tại sao lại cần phải dùng binh gấp năm lần ! Trạng nguyên huynh này quả là rất cẩn thận.
Đỗ Tu Nguyên thấy hắn mặt mày tươi cười, thật nhẹ nhàng thoải mái, tựa hồ một chút cũng không nóng nảy, cũng không biết hắn có cái chủ ý gì. Nhưng thấy bộ binh đối phương càng tụ càng nhiều, đại bộ phận vượt qua vòng lửa, tập kết đội hình, chính là kết đội công tới phía trước.
Không thể không thừa nhận, Tô Mộ Bạch này dùng binh, nhất cử nhất động đều hàm chứa đạo của binh thư một cách thâm sâu. Ba ngàn bộ binh trước mắt trận hình chặt chẽ, tiến có thể công, lùi có thể thủ, lĩnh hội thấu đáo đạo dùng binh, xem ra trạng nguyên huynh đối với binh thư đích xác cũng khổ công một phen.
“Đỗ đại ca, huynh giúp ta xem xem, bộ binh Tô Mộ Bạch đã tới chưa?” Lâm Vãn Vinh mỉm cười nói.
Đỗ Tu Nguyên ngưng mắt nhìn ra xa nói : “Bẩm cáo tướng quân, ba nghìn nhân mã đã qua một nửa.”
Lâm Văn Vinh gật gật đầu, Hồ Bất Quy suất lĩnh kỵ binh, nhìn thoáng qua, chỉ thấy song phương kịch chiến đã gần đến hồi kết, kỵ binh đối thủ phần lớn đã bị gạt xuống ngựa, chỉ còn thừa mấy tên còn đang liều mạng giãy dụa. Giữa trường chiến mã náo loạn, chạy chốn tứ xứ, vô cùng hỗn độn.
Lâm tướng quân giương lông mày, hét lớn một tiếng : “Đỗ Tu Nguyên đâu?”
Tới rồi, tới rồi, cuối cùng cũng tới rồi. Đỗ Tu Nguyên trong lòng căng thẳng, vội vàng ôm quyền lớn tiếng nói : “Mạt tướng ở đây!”
“Ngươi suất lĩnh bốn trăm bộ doanh, hiệp trợ Hồ Bất Quy chỉnh đốn lại ngựa của kỵ doanh đối phương. Chỉ cần là còn thở, ngựa không gẫy chân, tất cả đều thu thập lại cho ta, tụ tập tại chính diện địch quân, giao cho Lý Thánh xử lý.
“Tuân lệnh.” Đỗ Tu Nguyên hưng phấn đáp. Mặc dù không biết Lâm tướng quân muốn chiến mã này làm cái gì, nhưng nhìn hắn mặt gian có ý cười, bản năng Đỗ Tu Nguyên có một loại trực giác, Lâm tướng quân sớm đã có chủ ý rồi.
Bốn trăm tướng sĩ bộ binh dành sức sẵn sàng hành động. Dưới sự chỉ huy của Đỗ Tu Nguyên, cấp tốc chạy tới hướng kỵ binh giao chiến. Ghi nhớ lời dặn dò của Lâm tướng quân, bốn trăm binh sĩ thấy giữa trường chiến mã tán loạn liền liều mạng tiến lên tóm lấy dây cương. Những chiến mã này bị ánh lửa làm cho sợ hãi, sinh ra bất an cùng cực, vất vả lắm mới đưa chúng đồng thời tập trung lại, mỗi người đều nắm trong tay hai thớt chiến mã, người hét ngựa hí, náo nhiệt phi thường.
Hồ Bất Quý nói dùng một địch ba, tuyệt không phải giả. Trong chớp mắt, tàn dư của kỵ binh đối phương chỉ còn lại có một người chủ tướng kia thôi. Hồ Bất Quy một đao đánh lên người thiên hộ đầu lĩnh của đối phương, đem hắn ngã xuống ngựa, thiên hộ kia trên mặt đất lăn một vòng, lại trợn mắt tức giận đứng lên, vô cùng không phục.
Hồ Bất Quy ha hả cười to nói : “Lưu Quốc Hiên, ngươi phục hay là không phục.”
Lưu Quốc Hiên mắt hổ mở to nói : “Dùng pháo đánh lén, chút âm mưu quỷ kế lừa đảo. Lưu Quốc Hiên ta không phục, có bản lĩnh cùng ta đao thật thương thật chém giết một hồi.”
Hồ Bất Quy cười lạnh nói : “Các ngươi năm nghìn vây áp chúng ta một nghìn, ngươi cũng có khí phách cùng nói ta âm mưu quỷ kế sao? Nếu hôm nay bị gạt xuống ngựa là ta, ngươi còn có thể nói cái gì âm mưu quỷ kế không?”
Trên mặt Lưu Quốc Hiên hiện lên một tia xấu hổ, không nói gì nữa. Lâm Văn Vinh nhìn thấy liền lắc đầu, hán tử ngay thẳng này quá ngay thẳng rồi, ở chiến trường không thể giảng giải dũng mãnh chính trực, mọi người đều quang minh lỗi lạc. Nói ra thật là dễ nghe, nhưng có thể dựa vào đó mà đánh nhau sao?
“Bẩm tướng quân, kỵ binh quân địch đã bị quét sạch, xin tướng quân hạ lệnh.” Hồ Bất Quy thúc ngựa chạy tới, hưng phấn báo cáo.
Lâm Văn Vinh gật gật đầu, đã thấy từ xa Lý Thánh cũng thúc ngựa chạy lại, báo cáo : “Bẩm tướng quân, thần cơ doanh của ta đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ tướng quân ra lệnh một tiếng.”
Lâm Văn Vinh mỉm cười, gật đầu ra hiệu, Hồ Bất Quy hiếu kỳ nói :” Lý Thánh, tướng quân bảo ngươi đi làm gì vậy?”
Hôm nay, Lý Thánh một phát pháo bắn trúng giữa đống lương thảo, không sai một phân một ly nào, chính là công đầu, trong lòng đang đắc ý, nghe được câu hỏi của Hồ Bất Quy, liền cười nói :” Thiên cơ bất khả lộ, ngươi muốn hỏi, hãy đi hỏi Lâm tướng quân.”
Hắn đối với Lâm tướng quân không thể đơn giản dùng hai chữ bội phục mà hình dùng được. Đây quả thật là thần, phòng ngừa cẩn thận, đoán trước diễn biến. Trước lúc điều binh kiển tướng, đã tự mình an bài chuẩn bị rất nhiều thứ hữu dụng, lúc này mỗi thứ đều có thể dùng tới rồi. Lý Thánh mặc dù đối với Lâm tướng quân vạn phần kính ngưỡng, chỉ là hắn không nghĩ ra, Lâm tướng quân đề phòng cái gì căn bản không đề cập đến, cho dù địch nhân chỉ có một ngàn binh mã, Lâm tướng quân cũng dám chắc cũng sẽ như vậy dùng tới những thứ đồ chơi này. Nguyên tắc của Lâm tướng quân chính là, có thể nằm thì tuyệt đối không ngồi, có thủ đoạn thì cứ đem ra dùng hết, đơn giản thế nào thì làm thế ấy!
Lâm Vãn Vinh phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy phía trước Đỗ Tu Nguyên cùng chúng tướng sĩ thủ hạ chung lòng hợp lực, đã tụ tập được tám trăm thớt ngựa đang cùng đợi hắn ra lệnh
Lâm tướng quân cười hắc hắc. Xoay người lên ngựa, áo bào quét qua, quạt lông phe phẩy, lại có một loại khí chất tiêu sái dị thường: “Hồ đại ca! Lý đại ca! Chúng ta cùng Đỗ đại ca hội họp thôi.” Lời vừa thoát ra, roi ngựa vút lên, hắn phóng ngựa dẫn đầu, xông lên phía trước, chạy tới đám người Đỗ Tu Nguyên.
… Bạn đang đọc truyện Lâm Vãn Vinh – Quyển 6 tại nguồn: http://truyensextv1.com/lam-van-vinh-quyen-6-full/
“Bộ binh của Tô Mộ Bạch đã qua tuyến lửa, vẫn có ưu thế áp đảo. Lý ái khanh, ngươi xem trận đánh tiếp theo sẽ thế nào?” Hoàng đế trầm mi nhìn ra phương xa, mặt mang nét cười khẽ, trong mắt thần quang lấp lóe, không ai có thể đoán được hắn đang suy nghĩ gì.
“Binh lực chiếm ưu thế, chưa chắc chiếm lợi về tình thế. Trận này Lâm Tam, chỉ tốn không tới trăm người, liền làm tổn hại tới một ngàn năm tinh kỵ của Tô Mộ Bạch, có thể nói là đại thắng. Thanh thế đang cường thịnh, hơn nữa Lâm Tam này dụng binh khó đoán, không ai thấy được hậu chước của hắn ở đâu. Tô Mộ Bạch kia nếu muốn gỡ lại một ván, sợ là cũng không phải dễ dàng như vậy.” Lý Thái nhìn xa trông rộng, đem chiến sự xem rõ ràng rành mạch, mọi người nghe hắn nói, đều khe khẽ gật đầu. Từ Vị trong lòng cảm thán, Lâm Tam này thật sự là kỳ nhân kỳ mưu, làm kẻ khác kinh hãi vô cùng.
“Dù vậy…” Lý Thái lời nói vừa chuyển, lại mang theo chút bực mình nói :”Tiểu tử này vô pháp vô thiên, trước mặt hoàng thượng cũng công nhiên bắn pháo, lại đem lương thảo của hơn mười nghìn chiến mã đại quân làm đuốc, thật sự làm người ta phiền não. Nếu không phải đã từng nói chiến tranh không cần phải để ý, lão thần nhất định phải làm nghiêm khắc với hắn.”
Mọi người không dám đáp lời, Lý thái rõ ràng đang trách cứ Lâm Tam, ý tứ ngầm thực sự, người thông minh đều nhìn ra, đây là vuốt đuôi tâm tình của hoàng thượng, bào chữa cho Lâm Tam.
Hòang đế mỉm cười nói: “Nếu trận đánh hôm nay, hắn đánh thắng, trẫm liền khoan thứ cho hắn, nhưng nếu hắn thua, lại đốt mất lương thảo của trẫm, hắc hắc, lão tướng quân, sẽ giao cho ngươi nghiêm trị.”
“Hoàng Thượng thánh minh” Từ Vị liền phản ứng trước hết, vội vàng ôm quyền nói. Hoàng đế ha ha cười vài tiếng, lại nghe Từ Vị nói: “Tuy vậy, thật có một chuyện thần không rõ.”
“Nói!”
Từ Vị dừng lại một chút, len lén nhìn qua sắc mặt của hoàng đế, nói khẽ :” Hôm nay hai bên diễn võ, Tô Mộ Bạch lại tự tiện điều binh, cái này, cái này, thật sự không hợp tình hợp lý.”
“Không phải vậy, không phải vậy.” Lý Thái lắc đầu nói:” Từ lão đệ, người thực tình không hiểu. Diễn binh hôm nay chính là lão phu vì Tô Mộ Bạch mà sắp đặt. Sớm đã nói rõ, hắn thống suất ra trên trận này, hôm nay mấy vạn binh mã ở giáo trường, trừ số của Lâm Tam, còn lại đều tùy ý hắn điều động. Hiện tại tụ tập năm nghìn binh mã, cũng không vượt quá quyền hạn. Trên thực tế, nếu hắn muốn, hơn vạn binh mã còn thừa đều có thể sử dụng, Tô Mộ Bạch khổ đọc binh thư, rất có cái nhìn bài binh bố trận, có thể tùy cơ ứng biến, dùng binh gấp năm lần làm chủ công, chỉnh hợp tỷ lệ binh lính. Đại Hoa ta cùng người Hồ giao chiến, chính là hành động lão luyện thành thục, lấy đại chiến diễn luyện, dù có rất nhiều hạn chế, nhưng cũng xứng đáng gọi là nhân tài có thể đào tạo. Trận đánh hôm nay cũng rất đáng ca ngợi, nếu không gặp phải Lâm Tam, thủ thắng là chuyện không cần phải bàn.
Lý Thái không hổ là bậc lương đống quốc gia ( trụ cột ), trung thành thẳng thắn, nói chuyện đúng trọng tâm, không lệch về Tô Mô Bạch, lại không giúp Lâm Tam, một lời này nói ra mọi người đều gật đầu.
Hoàng đế cười to nói : “Thì ra Lâm Tam vô tình phải diễn vai người Hồ một hồi, đã ủy khất cho hắn rồi. Có một Tô Mộ Bạch, lại còn có một người càng thêm thần kỳ chính là Lâm Tam, nước có anh tài, lại là thiếu niên anh tuấn, đây là phúc của Đại Hoa ta.”
… Bạn đang đọc truyện Lâm Vãn Vinh – Quyển 6 tại nguồn: http://truyensextv1.com/lam-van-vinh-quyen-6-full/
Quay đi quay lại, ba nghìn bộ binh đối diện đã toàn bộ vượt qua tuyến lửa, mặt sau còn có năm trăm kỵ binh, là đội dự bị của Tô Mộ Bạch. Hơn ba nghìn người, một màn đen kịt, hướng thẳng vào quân Lâm Tam xông tới.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 26/04/2017 13:56 (GMT+7) |