Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv1.com là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Lâm Vãn Vinh – Quyển 6 » Phần 3

Lâm Vãn Vinh - Quyển 6

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 3

Chỉ là một vấn đề đơn giản hoa nào là hoa khôi, lại có thể đưa đến nhiều đạo lý như vậy, thậm chí đã được thăng cấp cao độ chuyển thành bàn luận về quốc sách, mặc dù vượt ngoài ý liệu, nhưng cũng chính là hợp với tâm ý của lão giả trong đình. Thật có chút tiếc nuối đó là trong lần đối đáp này, Trạng Nguyên lang không chỉ có bị Từ Chỉ Tình qua mặt, càng bị Lâm Vãn Vinh đè đầu, khiến người thất vọng.

Tô Mộ Bạch trên mặt tuy tươi cười, chỉ là nét cười trên mặt hết sức miễn cưỡng, trong ánh mắt lấp loé nhìn vào Lâm Tam, cũng không rõ là đang nghĩ những gì.

Nhìn Lâm Tam ngồi bên trái Từ Chỉ Tình, Lão giả cười nhìn gã một cái, nói với lão đầu mù:
– Tiểu Ngụy Tử, ngươi nói Lâm Tam này thật ra là thông minh, hay là hồ đồ?

Lão đầu mù cả kinh đáp:
– Nô tài không biết.

Lão giả mỉm cười nói:
– Nếu nói gã thông minh, thì không ai phủ nhận. Nhưng nếu là người thông minh, lại nhiều lần đoán không ra ta là ai, ngươi nói xem việc này lại là sao?
Tiểu Nguỵ Tử trong lòng trống đánh huỳnh huỵch, không dám đáp lại.

– Nếu thật không biết thật, thì vậy cũng không đáng sợ. Sợ là sợ một số kẻ thông minh nhưng lại giả hồ đồ, tâm tư này…
Lão giả cười nhưng lại như không, trong miệng hừ nhẹ một tiếng.

Tiểu Nguỵ Tử vội vàng nói:
– Chủ Tử minh giám. Nô tài nhận thấy Lâm Tam tuyệt không có vẻ che dấu. Nô tài tại Kim Lăng từng cùng gã tiếp xúc nhiều ngày, người này có lúc thì hết sức thông minh, hiểu biết nhiều việc nghe chưa từng nghe, thấy chưa từng thấy. Nhưng có những việc lại thật quá hồ đồ, như là đối với quan chế của Đại Hoa ta, nhân tình, lễ nghi, tất cả đều hết sức ngỡ ngàng. Ngay cả nô tài có lúc cũng không rõ ràng, người này thật ra là thông minh, hay là hồ đồ.

– Là thông minh hay là hồ đồ?
Lão giả sau khi khẽ nói lại câu đó, thì lập tức cười to nói:
– Tiểu tử này thật cũng có ý tứ nghe, là thông minh là hồ đồ lại thật khiến người không phân biệt được. Bỏ đi, bỏ đi, khó có thể gặp được một tiểu tử lý thú như vậy. Nếu mà lập tức có thể hiểu được liền, thì cũng không có vui, vậy cứ để gã tiếp tục hồ đồ đi.

– Chủ tử thánh minh.
Tiểu Nguỵ Tử cung kính đáp lại, trên người tươm ra từng lớp mồ hôi lạnh. Vị Chủ Tử hỉ nộ vô thường này, những lời nói vừa rồi tựa hồ như có ý, lại dường như vô ý, ai cũng khó mà suy đoán ra được tâm lý của ông ta đang nghĩ gì. Nếu ông ta thật sự nghi ngờ đến Lâm Tam, vậy coi như tất cả đều xong.

– Mộ Bạch lần này coi như được một chút giáo huấn.
Lão giả nhìn Tô Trạng Nguyên đang trầm mặc ít nói một cái, thở dài nói:
– Như vậy cũng tốt. Để gã tưởng được làm Trạng Nguyên rồi thì đầy đắc ý, cho gã thấy được một điều là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.

Thấy Chủ Tử lại nhắc đến Tô Mộ Bạch, lão đầu mù liền tự động ngậm miệng, quả nhiên, lão giả đó lại hỏi:

– Tiểu Nguỵ Tử, Tô Mộ Bạch này tuy là có tài làm Trạng Nguyên, chỉ là chưa được trải qua rèn luyện, lưu lại học bộ cũng chỉ là việc tạm thời, không nên để lâu. Theo như ngươi thấy, ta nên giao gã việc gì cho thoả đáng?

Tiểu Nguỵ Tử khom người nói:
– Nô tài không biết. Tài học kiến thức của Tô Trạng Nguyên ở trong thiên hạ thật là ít có, lại được Chủ tử ngài tự thân bồi dưỡng ra, đến đâu cũng đều có thể gánh được trọng nhiệm, chỉ là đại tài của quốc gia, nô tài không dám tự mình suy đoán.

Chủ Tử nhìn ông ta một cái đầy thâm ý, khẽ thở dài một tiếng. Ở trong đình đi vài bước, nhìn lên đám mây trắng đang bay, thở dài nói:
– Tiểu Nguỵ Tử, ngươi không cần lo lắng, có gì thì cứ nói ra đi, ta sẽ không trách ngươi đâu. Ngươi là lão nhân đã theo ta gần năm mươi năm rồi, nếu ngay cả ngươi cũng không dám nói lời thật, còn ai dám cùng ta nói lời thẳng thắn?

Tiểu Nguỵ Tử trầm mặc đến nửa ngày, mới chậm rãi đáp:
– Theo nô tài thấy được, Đại Hoa ta cần không phải là một vị Trạng Nguyên, mà là…

Lời sau còn chưa kịp nói xong, lão giả sắc mặt biến đổi, hừ lớn một tiếng. Lão đầu mù vội vàng thở mạnh một tiếng quỳ xuống xin tội:
– Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết. Xin Chủ Tử thứ tội.

Lão giả trên mặt không ngừng biến đổi, trầm mặc hồi lâu, rồi mới lên tiếng:
– Chuyện này là do ta để ngươi nói, nên ngươi lại có tội gì? Mau đứng dậy đi.

Tiểu Nguỵ Tử đối với vị Chủ Tử hiểu biết rất sâu, quỳ phục dưới đất, không dám động đậy, lão giả thấy ông ta cố chấp, nên cũng không nói lại nữa, trầm ngâm một lúc, nói:
– Tô Mộ Bạch này cần phải tăng thêm rèn luyện, để ở vị trí cao, ta sợ gã tiêm nhiễm thói hư quan trường, để ở Học Bộ e rằng về lâu dài tính gã trở nên kiêu ngạo, xem ra muốn làm cho tốt thật khó.

Ông ta như là đang cùng lão đầu mù thương lượng, chỉ là Tiểu Nguỵ Tử trong lòng tự rõ, lời này chỉ là Chủ tử tự nói với mình, ông ta chắc chắn đã có sự an bày ổn thoả rồi.

Thật là không sai, lão giả đó dạo vài bước, trầm giọng nói:
– Hơn một tháng nữa, Đại Hoa ta chuẩn bị sắp xếp ra quân, cùng đám Hồ nhân quyết một phen tử chiến. Trước mắt trong triều không lương tướng, đơn độc chỉ có Lý Thái một người, cho dù có ba đầu sáu tay cũng khó chống được tám phương. Tô Mộ Bạch không những có tài làm Trạng Nguyên, cũng có nghiên cứu binh pháp trận mưu, tính ra cũng có chút thành tựu. Ta chuẩn bị đưa gã sắp đặt ở trong đại quân, để gã kiến thức được nhiều hơn, đồng thời làm phụ tá Lý Thái cho tốt, đem sự việc dùng binh nghiên cứu cho thấu triệt. Tiểu Nguỵ Tử, ngươi thấy như thế nào?

Tiểu Nguỵ Tử trong lòng run lên, quả nhiên là được Thiên tử tự thân dạy dỗ, nên trời sinh đã được ưu ái. Tô Mộ Bạch cho dù hôm nay nhất thời thất ý trong việc luận bàn quốc sách, cũng không thể lay động được căn cơ của gã trong lòng của Chủ tử, Tô Mộ Bạch vẫn chiếm vị trí đệ nhất. Để Tô Mộ Bạch nhập quân, nói là phụ tá Lý Thái, kỳ thật là để hắn tích luỹ kinh nghiệm, thậm chí dần dần nắm giữ binh quyền, đây mới là dụng ý bên trong, không cần nói ra cũng rõ.

Thấy Tiểu Nguỵ Tử không dám đáp lại, lão giả đó nói:
– Ngươi chớ có nghĩ là ta thiên vị một bên, ta vừa rồi có nói qua, cơ hội là bình đẳng, nếu Lâm Tam nguyện ý gia nhập quân đội làm phụ tá Lý Thái, ta cũng sẽ không bạc đãi gã. Gã cùng Tô Mộ Bạch, ai lập được đại công, người đó là anh hùng, Vạn lý giang sơn của Đại Hoa ta, tuyệt đối không thể để rơi vào tay kẻ vô dụng.

“Nhập quân? Tiểu tử này có thể nguyện ý sao?” Tiểu Nguỵ Tử bất đắc dĩ lắc đầu, lần trước để Từ Vị giao hảo với Lâm Tam, giúp đỡ Từ Vị tiêu diệt Bạch Liên giáo, đã phải tốn một phen miệng lưỡi, lại còn là cuộc mua bán không lỗ vốn lấy mười đánh một. Lần này đối phó với Hồ nhân chính là đao thật thương thật, so với tiêu diệt Bạch Liên giáo là một trời một vực, tiểu tử này nguyện ý đi sao?

Lão giả đưa mắt nhìn mấy người trong vườn, ánh mắt dừng lại trên người Tiêu Ngọc Nhược, trầm mặc hồi lâu rồi thở dài, hứng ý nguội lạnh đưa tay xua xua:
– Hôm nay có chút hơi mệt, tới đây được rồi.
Vừa dứt lời, ông ta liền phất tay, bước ra khởi đình viện, đám hộ vệ liền vội vàng đi theo hộ vệ xung quanh.

Lâm Vãn Vinh ngồi ở bên ngoài một hồi, nghe bên trong không có chút động tĩnh nào, dần dần mất nhẫn nại. Đang định đứng lên, chợt nhìn thấy nét mặt tủm tỉm của Từ tiểu thư, có vẻ tươi cười đang ân cần nhìn mình.

– Từ tiểu thư, tuy là ta không phải là rất để ý, chỉ là ta dù sao cũng còn là một nam nhân chưa có kết hôn, nên vẫn còn mang sự ngượng ngùng vô cùng, cái cách ngươi nhìn ta như vậy, thật làm danh dự của ta tổn thất rất rất lớn, khẩn mong tiểu thư tự trọng.
Lâm Vãn Vinh lời ngay nghĩa chính nói.

Từ Chỉ Tình cắn cắn môi, cố nén cười nói:
– Cái tên nhà ngươi, mới vừa rồi còn đả kích châm biếm ta, cách nhìn của ta và ngươi không giống nhau, chẳng lẽ ta ngó ngươi hai cái, vậy là chọc đến ngươi sao?

“Còn chưa thật sự chọc đến”, Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười một tiếng, đang muốn nói thì đột nhiên thấy hiên rèm cửa vén lên, từ trong đình lộ ra một cái kiệu nhỏ bằng tre, được khiên lên rồi đi luôn, ngay cả bóng của lão giả ra sao cũng không thấy được.

Vậy là đi sao? Lâm Vãn Vinh ngơ ngẩn cả ngươi, đây là thần tiên ở lộ nào, tới thần bí, đi vội vã thật là khiến người không hiểu được.
Tô Mộ Bạch đó thấy người ở trong đình bỏ đi hết, cũng vội vàng vòng tay ôm quyền hướng Từ Chỉ Tình nói:
– Từ tiểu thư Mộ Bạch cáo từ đi trước.

Từ Chỉ Tình khẽ gật đầu, Tô Trạng Nguyên liếc Lâm Vãn Vinh một cái, rồi vội vã rời đi.

– Đại tiểu thư, ngươi thật không nhận người đó là ai sao?
Lâm Vãn Vinh nói:
– Ta thấy ông ta luôn quyến luyến nhắc đến phu nhân, phu nhân chẳng lẽ không có kể qua với đại tiểu thư ư?

Tiêu Ngọc Nhược lắc đầu:
– Nương thân luôn rất ít nói đến chuyện ở kinh thành với ta, vị quý nhân này là ai, ta căn bản thật là không biết.

“Cái tên này đúng là ngốc thật hay là giả ngốc?” Từ Chỉ Tình nghi hoặc liếc nhìn Lâm Tam một cái, không nhịn được lắc đầu mỉm cười, cái tên gia hoả này thật là quá cổ quái.

– Từ tỷ tỷ, người có phải là nhận biết cái vị trưởng giả đó phải không?
Đại tiểu thư nhìn thấy bộ dạng Từ Chỉ Tình đang khẽ cười, nên vội vàng hỏi.

Từ tiểu thư cười cười gật đầu nói:
– Xem như là có chút nhận biết, Tiêu gia muội muội, muội hôm nay gặp được quý nhân rồi.

– Quý nhân?
Tiêu Ngọc Nhược nắm lấy Từ Chỉ Tình, gấp gáp hỏi:
– Tỷ tỷ, là quý nhân gì, xin người nói rõ ràng một chút?

Thấy Lâm Tam đang vảnh tai lên nghe lén. Từ tiểu thư mỉm môi cười, nhẹ nhàng nói:
– Quý nhân thì là quý nhân. Thân phận của ông ta, ta không dám nói… gan bọn ngươi không phải là lớn lắm hay sao, cứ đi tới hỏi ông ta chẳng phải là biết được liền?

Đại tiểu thư cười ngượng ngùng, chính đang định nói, chợt thấy xa xa một đám hoà thượng lớn nhỏ đang đi tới, người đi đầu thân khoắt áo cà sa màu đỏ, dáng vẻ xem ra cũng giống một cao tăng đắc đạo. Đám người đi tới trước mặt ba người thì dừng lại, cao tăng khom người niệm phật hiệu, rồi cười nói:
– Lão nạp Tuệ Không, đang là chủ trì bổn tự, xin chào các vị thí chủ.

– Tuệ Không thiện sư?
Từ Chỉ Tình vội vàng hai tay chắp lại, mặt cung kính nói:
– Đệ tử Từ Chỉ Tình, xin chào ra mắt đại sư. Gia phụ Từ Vị từng được đại sư chỉ điểm kỳ nghệ, nhiều năm chẳng quên, tiểu nữ thay mặt gia phụ cảm tạ ân đức của đại sư.

Cao tăng mỉm cười nói:
– Tiểu đàn việt chính là thiên kim của Văn Trường tiên sinh? Thất kính thất kính! Một chút kỹ xảo lại thật đã làm Văn Trường tiên sinh bận lòng. Xin hỏi Từ tiểu thư, ở đây vị nào là Lâm Tam Lâm thí chủ?

“Tới tìm ta?” Lâm Vãn Vinh sửng sốt, đừng nói là vì ngắt mấy đoá mẫu đơn trong vườn này mà bắt ta bồi thường tiền à! Ngất, muốn lấy tiền của kẻ khoá sắt này? Không có cửa đâu?

Gã cười hắc hắc một tiếng:
– Hoà thượng đại sư, bọn ngươi muốn tìm Lâm Tam? À, ta mới thấy hắn vừa ra khỏi cửa, hình như là đi cầu tiêu rồi… Đại sư, người tìm hắn làm gì? Hắn cái gì cũng không có làm qua, ta có thể làm chứng cho hắn.

Cao tăng nhìn gã khẽ mỉm cười:
– Thật không đúng lúc, ta chỉ tới để chuyển lời của người ta.

Truyền lời? Lâm Vãn Vinh trong lòng ngạc nhiên, tìm đại hoà thượng truyền lời, chẳng lẽ là Bồ Tát muốn tìm ta? Choáng, gặp tà rồi.

– Cái đó, đại sư, là người nào muốn chuyển lời cho Lâm Tam? À, ta là Lâm Nhị ca ca của Lâm Tam, chuyển lời cho ta cũng giống nhau.
Lâm Vãn Vinh hi hi cười nói.

Đại sư khẽ gật đầu một cái nói:
– Như vậy cũng được. Vậy Lâm thí chủ chuyển lời dùm, có một vị nữ thí chủ, cô ta nói cô ta họ Tiếu!

– Là họ gì?
Lâm Vãn Vinh giống như là dưới mông bị châm chích vào, nhảy dựng người lên hỏi.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Danh sách truyện cùng bộ:
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
Lâm Vãn Vinh – Quyển 2
Lâm Vãn Vinh – Quyển 3
Lâm Vãn Vinh – Quyển 4
Lâm Vãn Vinh – Quyển 5
Lâm Vãn Vinh – Quyển 6
Lâm Vãn Vinh – Quyển 7
Lâm Vãn Vinh – Quyển 8
Lâm Vãn Vinh – Quyển 9
Lâm Vãn Vinh – Quyển 10
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Lâm Vãn Vinh – Quyển 12
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 6
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 26/04/2017 13:56 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Quan Trường – Quyển 15
Từ đầu đến cuối, Bành Vân Phong chỉ là khán giả và tiếp đón khách, không nói lời nào, ngoài bưng trà rót nước ra, chẳng những không ngồi xuống, thậm chí Hạ Tưởng không nói tên của y, Ngô Tài Dương cũng không chủ động nói với y một câu. Bành Vân Phong lại không có chút cảm giác mất mát...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Hạ Thiên – Quyển 4
Hạ Thiên dùng ánh mắt buồn bực nhìn Triệu Thanh Thanh: Em không đủ xinh đẹp, anh không cần. Sư phụ, anh kiên nhẫn chờ thêm chút thời gian, em sẽ càng thêm xinh đẹp. Triệu Thanh Thanh cũng rất khó hiểu, ánh mắt sư phụ sao lại cao như vậy? Không hạ thấp quan điểm xuống được sao? Chỉ cần hạ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Hạ Thiên
Hàn Lập – Quyển 18
Bất quá, ảo trận tại quảng trường kia cũng không phải là loại bình thường. Hai người này nếu không có thủ đoạn đặc thù thì tuyệt không trong khoảng thời gian ngắn mà thông qua được. Nhưng cho dù là như thế thì thời gian dành cho bọn họ cũng không nhiều lắm, tối đa chỉ điều tra được...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân