Hắn đi ra khỏi Ngũ Tinh Tụ Quang trậ, bay lướt vào trong đại điện phủ thành chủ sâu xa nói:
– Tất cả mọi người đều ra đi, chúng ta chuẩn bị nghênh đón thiếu gia trở về!
Sưu sưu!
Lời của hắn vừa mới rơi xuống, từng đạo thân ảnh từ mấy phương hướng nhanh chóng bay lướt lại đây.
Phượng Tiêm Vận dẫn đầu hỏi:
– Tiếu, hắn trở về rồi sao?
Những người khác tất cả đều là khuôn mặt khẩn trương nhìn Huyền Diệu, chờ mong câu trả lời của hắn.
Huyền Diệu nhẹ gật gật đầu nói:
– Chúng ta nhanh một chút, có lẽ có thể ở cửa thành chờ hắn trở về!
Nói xong hắn liền dẫn đầu hướng ra ngoài bay lướt đi.
Những người khác cũng không chần chờ, lập tức theo sát phía sau.
Một khác kích động nhất này không ai bằng mấy nữ nhân rồi, nhất là Phượng Tiêm Vận, Thải Hà Nguyệt cùng với Bạch Vũ Tích tam nữ, chúng nữ cùng Lăng Tiếu chia cách đã có thời gian không ngắn rồi, trong lòng rất là nhớ nhung.
Đoàn người ở bên trong phủ thành chủ bay lướt ra, kinh động đến mọi người ở trong Địa Ngục thành.
– Người của phủ thành chủ đều đang làm gì a? Chẳng lẽ bọn họ quyết định rời khỏi chỗ này rồi sao?
– Có khả năng, bọn họ nhưng là lần đầu tiên toàn bộ xuất động, xem ra bọn họ cũng không muốn chết không hiểu ở chỗ này a!
– Đáng tiếc mấy bé con bổ mắt kia, mỗi lần nhìn thấy đều để cho tâm trí thanh thản, lòng dạ thảnh thơi, bây giờ đi rồi sau này lại không nhìn thấy nữa.
– Xem ra ai muốn vào trú ở phủ thành chủ lại sẽ có một phen tranh chấp không nhỏ a!
Lăng Tiếu cùng Hàn Khai vừa mới đến ngoài cổng thành!
Lăng Tiếu liền cảm ứng được từng cỗ khí tức quen thuộc, lập tức mỉm cười nói:
– Xem ra thần côn kia đã biết ta đến, cư nhiên toàn bộ đều đi ra.
Có thể biết hắn lúc này đến Địa Ngục thành, Lăng Tiếu có thể đoán được là kiệt tác của Huyền Diệu, chỉ có thần côn này mới có năng lực biết trước một chút.
Huyền Diệu, Diệp Vân Phong, Tàn Báo, Phong Nha, Lưu Quần, Phượng Tiêm Vận, Thải Hà Nguyệt, Bạch Vũ Tích, Lê Tuyết, Băng Nhược Thủy, Dao Thanh Mẫn, Cốc Kiều Kiều cùng với mấy vị Thiên Tôn bị thu phục hạ xuống cửa thành.
Mọi người đối diện Lăng Tiếu nhất tề cung kính nói:
– Hoan nghênh thiếu gia (phu quân) trở về!
Lăng Tiếu nhìn đoàn người hô lên mà cười:
– Tốt tốt… Gặp lại các ngươi đều ở đây, bản thiếu gia rất vui vẻ, từ hôm nay trở đi, liền là lúc Lăng Tiếu ta khai sáng cơ nghiệp!
Lăng Tiếu hào hùng vạn trượng, hắn đến chỗ khởi điểm nhân sinh rốt cuộc phóng thích ra tráng chí ở trong lòng hắn, hắn muốn từ chỗ này, muốn dùng những nhân mã này bắt đầu xưng bá Trung vực.
Mọi người đem hai người Lăng Tiếu đón vào trong phủ thành chủ, Lăng Tiếu đương nhiên ngồi lên chỗ ngồi của chức vị thành chủ bỏ trống đã lâu.
Những người này đều là huynh đệ, nữ nhân cùng với người đi theo mà hắn tụ họp lại, nhân số dù ít nhưng mà quý ở tinh nhuệ, muốn phát triển lên cũng sẽ không quá mức khó khăn.
Hàn Khai coi như là kiến thức được dã tâm của Lăng Tiếu, lão không nghĩ đến Lăng Tiếu đã sớm bắt đầu mưu hoạch ý đồ xưng bá rồi, mà chính mình trước đó vẫn còn dụ đạo hắn, thật sự là để lão cảm thấy tự giễu không thôi.
Bất quá lão cũng rất là may mắn chính mình không có nhìn nhầm người.
Lão tin tưởng chỉ cần Lăng Tiếu có thể phát triển lên, Dược tông bọn họ nhất định có thể lại một lần nữa trọng hiện Trung vực, dương danh Trung vực!
– Ta giới thiệu cho mọi người, vị này từng là giám sát trưởng lão bên trong Đan Minh, không chỉ thực lực có thể nói là tuyệt đỉnh, càng là một gã Thánh dược sư hàng thật giá thật, nhận được lão nhân gia hắn để mắt đến Lăng Tiếu ta, chịu rời núi giúp ta khai sáng cơ nghiệp, sau này lão chính là trưởng bối của chúng ta, tất cả mọi người gọi Hàn lão là được, có lão nhân gia hắn ở đây, đại nghiệp của chúng ta đã thành công một nửa rồi!
Lăng Tiếu long trọng hướng về phía người ở bên cạnh mình giới thiệu Hàn Khai nói.
Người ở bên trong điện thần sắc đều là biến đổi, bọn họ không nghĩ đến lão nhân sắp rụng hết răng này lại có thân phận cao quý như thế, lập tức đều đứng dậy khom người hành lễ vấn an một tiếng:
– Hàn lão!
Liền ngay cả Phong Nha một mực nhìn Lăng Tiếu không tốt cũng cam tâm tình nguyện khom người rồi.
Hắn vốn dĩ vì thân phận mình là Thánh giả đủ để Lăng Tiếu toàn lực lôi kéo rồi.
Chỉ tiếc, sau khi Lăng Tiếu cấp cho hắn nhiệm vụ bảo hộ mười năm, còn lại địa phương dùng đến hắn căn bản không nhiều lắm, hắn nguyên cho là chờ thời gian báo ân qua đi, hắn chắc chắn sẽ mang theo Tàn Báo rời khỏi Lăng Tiếu, nhưng mà hôm nay Hàn Khai đến đây lại để cho hắn cảm thấy chính mình tựa hồ có chút quá khinh thường Lăng Tiếu rồi, cũng đánh giá cao phân lượng của mình ở trong lòng Lăng Tiếu.
Đây để cho trong lòng hắn ít nhiều có chút không thăng bằng, hắn không nhịn được mà suy nghĩ:
– Chẳng lẽ tiểu tử này có thể trở thành một đời Thánh Hoàng mới hay sao?
– Thần côn, lúc trước đến Địa Ngục thành là ý của ngươi, bây giờ cũng do ngươi nói một chút đi, bây giờ nên làm như thế nào cho phải, bây giờ phá thành trì thật sự là có thể phá được!
Lăng Tiếu nói vào chính đề.
Hắn bây giờ một phút đồng hồ cũng là không muốn đợi nữa rồi, hận không thể lập tức đem thành trì này gây dựng lại, để nó trở thành địa bàn thứ nhất của mình.
Huyền Diệu vẫy nhẹ quạt giấy nói:
– Địa Ngục thành lại được xưng là tử vong chi thành, người sinh hoạt ở chỗ này nhiều nhất sống không quá ba năm, cho dù là cường giả Đế giai cũng là như thế, mê đoàn tồn tại mấy vạn năm ở chỗ này chỉ có đem tử vong chi mê vạch trần ra, mới là lúc chúng ta gây dựng lại thành trì, cũng là lúc chúng ta khai sáng đại nghiệp.
– Đạo lý này ai cũng hiểu, chỉ là chúng ta nên làm như thế nào mới có thể đem tử vong chi mê này vạch trần được?
Diệp Vân Phong không nhịn được hỏi.
Huyền Diệu cười nhẹ một chút nói:
– Hai năm nay ta đã sớm đem Địa Ngục thành xem xét một lần, mê đoàn này đã có đầu mối, chỉ là chỉ có chờ thiếu gia trở về mới có thể đem nó phá giải!
Đây đã trở thành một cái định luật tử vong.
Không biết bao nhiêu kỳ nhân dị sĩ đến đây đều xem xét cái bí tân này, nhưng mà đều là bất lực trở về, để cho Địa Ngục thành này trở thành một trong bảy đại mê đoàn của Trung vực.
Song Huyền Diệu lại nói hắn biết chỗ của mê đoàn này, để cho người đang ngồi đều hơi động dung.
Lăng Tiếu hỏi:
– Vì cái gì phải đợi bản thiếu gia trở về mới có thể phá giải?
Huyền Diệu nghiêm mặt nói:
– Ngươi là người đứng đầu Địa Ngục thành, không do ngươi đến phá giải thì do ai đến phá giải đây?
– Biện pháp để phá là gì, ngươi trước nói một chút xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đi, ta đi tới chỗ này liền cảm thấy có chút không phù hợp.
Lăng Tiếu cười nói.
Huyền Diệu còn chưa nói chuyện, Hàn Khai lại đã nói:
– Sinh mệnh lực đang biến mất, bất quá sau khi tiến vào phủ thành chủ này lại không có cái tình huống đó, chắc hẳn có người đã bày ra trận pháp đem tình huống quỷ dị kia cách tuyệt rồi!
Huyền Diệu cười nói:
– Không hổ là Hàn lão, chỗ này xác thật bị ta bày một tiểu hình trận pháp, đem chỗ này cùng với ngoại giới cách tuyệt rồi, ch nên chúng ta ở chỗ này sống bao lâu cũng sẽ không có cái vấn đề gì, nhưng mà người ở ngoài phủ thành chủ thì không được, vấn đề tử vong này vẫn phải giải quyết.
– Quân sư ngươi máu nói một chút đây là chuyện gì xảy ra, nghe đến ta cũng phải nổi cáu rồi.
Diệp Vân Phong vội vàng nói.
Diệp Vân Phong đến chỗ này hơn một năm rồi, cũng không có cùng Huyền Diệu điều tra qua vấn đề này, bây giờ hắn lại là có chút khẩn cấp rồi.
Huyền Diệu trầm ngâm một chút nói:
– Mọi người theo ta một chuyến đi, nhìn tình huống nơi đó các ngươi sẽ hiểu được đây là chuyện gì xảy ra rồi.
Nói xong, hắn dẫn đầu đứng lên, hướng về phía bên ngoài đại điện mà đi.
Những người khác đều lập tức đi theo.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lăng Tiếu - Quyển 12 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 07/07/2019 11:29 (GMT+7) |