Cô Ngọc Lan: “Hôm nay không phải rửa bát đâu, tí cô tự rửa cũng được, em đi về đi”
Anh Lâm mặt hớn hở: “Đúng rồi, để anh chị rửa, em về nghỉ sớm đi nhé”
Tôi: “Vâng, thế em về nhé, anh với cô dọn giúp em nhé”
Tôi lủi thủi đi về, cửa nhà để mở ra cho thoáng khí, tôi ra đóng cổng lại đi về, bên trong vọng lại tiếng anh Lâm: “Tắm chung với chồng nhé”
Cô Ngọc Lan: “Nào, bỏ ra, cửa còn mở kìa”
Anh Lâm: “Nhớ vợ quá đi”
Cô Ngọc Lan: “Nào, thôi, Aaaa…”
Tôi quay mặt đi về, không dám quay lại nhìn, sợ nhìn thấy cảnh anh chị hạnh phúc, tôi không kìm lòng được.
Giờ đi về nấu ăn thì cũng đã muộn, tôi quyết định đi ra ngoài quán cơm sinh viên làm một suất ăn cho nhanh chứ về giờ mới nấu thì đến mùa quýt chưa được ăn. Đi bộ một lúc, ghé vào một tiệm đồ ăn sinh viên khá đông người ăn. Họ lấy một khay thức ăn, chia thành nhiều ô nhỏ để đựng các loại thức ăn.
Cô chủ quán: “Em ăn gì”
Tôi: “Cho em món sườn, đậu, rau xào, một ít canh”
Cô chủ quán: “Ok, canh thì em lấy ở nồi to bên kia giúp chị nhé, có cái muôi to ở đó luôn”
Nhìn lại khay thức ăn, cũng là ăn cơm, nhưng ở một hoàn cảnh khác, không cùng cô Ngọc Lan ăn nữa, mà giờ là một mình, giữa những người xa lạ trong một tiệm ăn đông đúc, ồn ào. Cũng là món sườn, nhưng tôi không tìm thấy cảm giác thèm ăn nữa, mà cảm xúc tôi lúc này rất hỗn độn, có chút đau lòng, có chút mất mát, có chút ghen tị, có chút bất lực, có chút yếu đuối, có chút cô đơn, kèm rất nhiều sự tự ti vào bản thân.
Ăn cơm xong, tôi không trở về phòng ngay, mà tôi lượn lờ quanh khuôn viên trường, những dòng người nối đuôi nhau từng nhóm từng nhóm đi qua, cười nói rất vui vẻ, đầy sức sống, trông họ rất tự tin, hồn nhiên vui đùa cười nói. Nhìn lại mình tôi thấy sao mình cô đơn quá. Rồi lại nhìn những người bán đồ ăn tối ven đường, tôi lại thấy mình may mắn hơn họ, cuộc sống họ khổ cực bươn chải kiếm từng đồng hàng ngày để chăm lo cho các con đang ở nhà trông ngóng, có khi hôm nay họ ế khách chẳng còn lãi được bao nhiêu nữa.
Tôi thấy mình thật vô dụng, bất tài, không có ý chí vươn lên. Đã được ăn học đầy đủ lại không biết phấn đấu, cứ nhìn vào những thứ tầm thường trước mắt rồi than vãn mà không nhìn ra tương lai phía trước. Trong lòng tôi quyết tâm phải học thật tốt, tôi phải cố gắng hết mình, cho dù kết quả ra sao.
Còn tình cảm với cô Ngọc Lan có lẽ tôi nên dừng lại ở đây, nếu tiếp tục tình cảm không được đáp lại tôi sẽ tự làm tổn thương chính mình hoặc nếu có đi chăng nữa tôi lại trở thành kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy, hôm nay là cuối tuần thứ 6, khởi đầu hôm nay lại là 2 tiết tôi muốn tránh: Tiếng Anh. Ngày hôm qua tôi đau khổ dằn vặt, hôm nay đã phải đối mặt với cô luôn trên lớp học, có vẻ tôi chưa kịp thích ứng. Do vậy khi đến lớp, tôi mò xuống bàn cuối cùng để ngồi, đứa ngồi trên cùng tôi là một tên béo, giống như một lá chắn che chở tôi vậy.
Trước khi vào lớp vài phút, tên Thế Anh lớp trưởng và lớp phó bắt đầu điểm danh, tiếng chuông vào lớp vang lên, cô Ngọc Lan đi vào lớp, cả lớp đứng chào, rồi ngồi xuống. Tiết học bắt đầu với từ mới, mọi người bắt đầu đọc theo cô, tôi vẫn không nhìn lên bảng, cứ nép mình sau lưng tên Béo. Tiết học trôi qua khá yên bình, tôi thấy mình được bảo vệ an toàn khá đắc ý, cảm giác mình tàng hình trong lớp luôn.
Sang tiết 2, mọi thứ vẫn khá yên bình. Tiết này chữa bài chia động từ, các mẫu câu… cô gọi vài người lên chữa bài. Tôi đang chăm chú chia động từ thì chiếc bàn động đậy và phía trước tôi ánh sáng lớn hơn bình thường. Tôi nhìn lên, cô Ngọc Lan cũng đang nhìn xuống, chúng tôi chạm mặt nhau.
Tôi nhanh chóng quay mặt xuống bàn tiếp tục làm bài. Thì ra tên béo đi lên bảng làm bài, tôi giờ cảm thấy không còn được bảo vệ, cảm giác cả người tôi trần truồng không mảnh vải che thân bị cô Ngọc Lan nhìn thấu vậy. Cảm giác khá bực mình. Được một lúc tên Béo quay trở lại tôi mới cảm thấy được che chắn an toàn.
Tiếp đến là bài nghe, bài nghe thì dùng một cái đài Castle khá to dùng đĩa, nghe đi nghe lại mấy lần bài nghe để đoán nội dung, rồi cô bắt đầu giải thích nội dung. Từng đoạn cô bắt đầu gọi người lên hỏi có nghe được gì không, tự nhiên cô gọi tên tôi: “Nguyên, đoạn tiếp theo nội dung là gì”
Tôi đang hơi bối rối, đúng đoạn hơi khó nghe thì gọi tôi: “Em không nghe được ạ”
Cô Ngọc Lan: “Ngồi xuống đi, có ai nghe được đoạn này không”
Cả lớp nín lặng, chờ đợi xem ai sẽ bị réo tên không.
Cô Ngọc Lan: “Đoạn này có 2 từ, có thể với nhiều người đó là từ mới”
Tôi nghĩ thầm: “Từ mới thì giới thiệu từ đầu đi cho rồi, mắc công nghe xong mới giải thích, hay là cô cố tình thử trình của tôi không biết”
… Bạn đang đọc truyện Lén lút tại nguồn: http://truyensextv1.com/len-lut/
Tiết học cuối cùng cũng kết thúc, tôi thở phào nhẹ nhõm, giờ tôi không muốn đối mặt với cô.
Học hết 5 tiết, trên đường về khá mệt và đói, ghé qua chợ mua vài đồ ăn đơn giản, về nhà nấu ăn xong nghỉ trưa.
Buổi chiều dậy dùng rượu đặc biệt xoa bóp ngón tay bị kẹp, giờ tôi cảm thấy ổn hơn, không đau nhiều nữa, ngón tay cử động linh hoạt được.
Tôi lại đi chợ, nấu ăn như thường lệ, hôm nay thứ bảy nhưng không có ai ở nhà, nhưng không thấy anh chị nhắn gì, nên tôi vẫn làm việc bình thường.
Sau khi dọn dẹp xong, đang nấu cơm thì thấy anh chị đi về, cả hai mặt mày hớn hở, cười cười nói, anh chị vừa mới lên trung tâm Thành phố uống Café với vào trung tâm thương mại mua ít quần áo.
Tôi thì cứ lủi thủi trong bếp, anh chị thì lên trên tầng. Mãi đến khi tôi nấu ăn xong, một lúc sau anh chị mới xuống, má cô Ngọc Lan hơi phiếm hồng, còn anh Lâm hôm nay không thấy anh ấy xuống tầng 1 tắm nữa, nhưng đã thay đồ và sấy tóc nhưng vẫn còn hơi chút ướt.
Những ngày tiếp theo tôi tránh mặt cô Ngọc Lan, không quá để ý đến cô nữa, làm xong hết việc lại đi về. Muốn tránh mặt không khó, nếu buổi chiều cô có ở nhà thì cũng ở trên phòng làm việc, tôi chỉ cần dọn nhanh trên tầng 2, rồi xuống dưới tầng 1 là xong.
Thêm nữa là tôi và cô không còn hay nhắn tin tâm sự trên FB nữa, mà tôi hay hỏi thăm anh Lâm hơn, vài bữa lại hỏi thăm anh muốn ăn gì thì nhắn em nhé, em sẽ đi chợ nấu cho anh ăn.
Nhà anh Lâm có một mảnh vườn ở sau nhà, hiện tại đang để cỏ mọc um tùm, tôi nhắn tin rủ anh Lâm trồng rau xanh trên mảnh vườn ấy, lúc đầu anh Lâm bảo hơi khó, sợ không có thời gian làm. Tôi thì quân sư cho anh luôn, mình thuê người làm cỏ với làm đất, cùng lắm 1 ngày công là xong, mất bao nhiêu công đâu. Xong mình tự trồng rau lên đó rồi chăm bón, quá đơn giản.
Kế hoạch trồng rau nhanh chóng được thực hiện, thuê được một anh làm nghề nông phát cỏ, dùng cuốc xới tung mảnh vườn lên, chia thành 3 luống. Đến cuối tuần anh Lâm và cô Ngọc Lan có thời gian rảnh chúng tôi bắt đầu bón phân và trồng, một luống trồng hành, rau mùi, xà lách, một luống trồng rau cải, một luống trồng bắp cải, súp lơ. Trồng xong chúng tôi xếp một hàng gạch ở giữa lối đi để tiện đi lại không bị bùn đất dính vào dép.
Nhìn sang cặp vợ chồng anh chị nhìn họ khá háo hức với việc trồng rau này, đây là công việc khá mới lạ, nên cô Ngọc Lan vui vẻ, nhí nhảnh lên nhiều. Thỉnh thoảng cô cong mông ngồi xuống, hoặc cúi xuống lộ ra bộ ngực căng tròn bên trong, thậm chí khi cô ngồi đối diện với tôi hai đùi banh ra tôi có thể nhìn thấy thứ gì đó ở giữa hơi nổi lên. Làm tôi khó có thể khống chế bản thân, bắt đầu suy nghĩ đen tối.
Cuộc sống của tôi cứ thế bình thường tiếp diễn, đến một hôm thứ 6 cuối tuần, lại là môn học Tiếng Anh của cô. Tôi vẫn ngồi bàn cuối, cảm thấy rất an toàn sau khi núp sau lưng tên béo, tuy nhiên sự an toàn của tôi chỉ đến khi cô Ngọc Lan ở trên bục giảng, hôm nay cô lại hay lượn lờ đi xung quanh lớp, đến phần bài đọc, cô bắt đầu gọi người lên đọc hội thoại, một bạn nữ và… Khải Nguyên… chính là tôi.
Bắt đầu bài đọc, cô đứng ngay cạnh tôi, khi chúng tôi đọc, cô thỉnh thoảng chỉnh lại một số từ phát âm chưa đúng, tôi có thể ngửi được mùi nước hoa thoang thoảng của cô, hôm nay cô mặc sơ mi, quần dài khá đơn giản, nhưng người đẹp thì thực là mặc gì cũng đẹp mà.
Đến phần bài nghe, hôm nay không là cái đài castle nữa mà cô mang theo Laptop, kèm một cái loa Bluetooth nho nhỏ nhìn khá xịn, tiếng cũng khá lớn. Nghe được vài lần thì tắt ngúm, chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Tên Thế Anh lớp trưởng chạy lên xem rồi báo: “Lỗi Win”, rồi hắn hỏi cô còn đĩa cài Win không? Cô bảo: Máy cô mua cũng lâu rồi không còn giữ cái hộp nữa.
Khi tôi nhìn lên cô cũng nhìn xuống tôi, ánh mắt như muốn nói điều gì đó, tên Thế Anh cứ thao thao bất tuyệt làm cô ừ ừ vài cái. Tiết học lại chuyển sang phần khác rồi kết thúc.
Buổi chiều sau một hồi ngủ trưa li bì, tôi chuẩn bị đi chợ, ra đến cổng tôi thấy một người nhìn quen quen đi xe qua, đang nghĩ ra là ai thì người đó đi vào nhà cô Ngọc Lan, một lúc sau cô Ngọc Lan ra mở cửa, khi hắn quay người đi vào trong nhà tôi nhìn thấy mặt hắn, là Thế Anh. Tôi tiến lại gần hơn để quan sát, nhìn thấy cổng và cửa nhà vẫn mở tôi tạm thời yên tâm. Tôi không tiến vào gần hơn để quan sát bên trong, nhìn vậy là đủ rồi, nhà mở cửa chắc là sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.
Nhưng tôi lại chợt nghĩ ra điều gì đó. Tôi trở lại phòng, lấy điện thoại ra gọi cho anh Lâm: “Anh ơi hôm nay anh muốn ăn gì?”
Anh Lâm: “Ăn gì cũng được em, giờ này anh đang bận, thế nhé”
Tôi: “Mà…” Tút tút.
Tôi chưa bao giờ gọi điện cho anh Lâm vào giờ làm việc, hôm nay hơi bất thường, tôi định gọi lại, nhưng thôi chắc lại làm phiền anh. Thôi thì nhắn tin vậy, anh đọc thì đọc không thì thôi.
Tôi nhắn tin: “Hôm nay em thấy nhà anh có khách, nên mới hỏi nên nấu cho mấy người ăn thôi”
Anh Lâm nhắn: “Khách nào vậy em, sao không hỏi vợ anh”
Tôi: “Thế Anh lớp trưởng, không biết có ở lại ăn cơm không nên em mới hỏi”
Anh Lâm nhắn tin: “Em sang nhà anh hỏi vợ anh giúp anh với”
Tôi tắt nguồn điện thoại và đi chợ luôn, kệ nó, ai mà đi lo chuyện bao đồng, kệ mẹ anh luôn, ở đó mà bận với tôi này.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lén lút |
Tác giả | Khởi nguồn dục vọng |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Đụ máy bay, Truyện bóp vú, Truyện sex cô giáo |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 14/10/2021 22:33 (GMT+7) |