Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv1.com là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Lưu Phong – Quyển 1 » Phần 47

Lưu Phong - Quyển 1

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 47

“Ban ngày ban mặt mà ngươi dám buông lời đại nghịch bất đạo như thế, trong mắt ngươi còn có Vương pháp hay không? ” Thiếu nữ trợn mắt nhìn, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn phiền, chẳng lẽ tại vùng đất Giang Nam thịnh vượng này lại không có ai chủ trì công đạo hay sao?

Bạch Thiên Kiệt cười tít mắt nói:

– Vương pháp? Lão tử chính là vương pháp đây. Ngươi chưa nghe đến Tiểu Bạch Long ta hay sao? Được ta để mắt đến còn là phúc khí của ngươi đấy.

“Lưu manh… cút ngay. ”

Thiếu nữ không còn nhịn được nữa.

Bạch Thiên Kiệt cười lạnh, đưa tay lắm lấy bàn tay của thiếu nữ, thô bạo kéo nàng ra khỏi tửu lâu.

Thiếu nữ lập tức chống trả quyết liệt nhưng đáng tiếc, Bạch Thiên Kiệt quả cũng có chút bản lãnh, ngay cả nam nhân bị hắn kìm chế còn không thoát được, huống chi đây chỉ là một thiếu nữ yếu đuối.

Thiếu nữ trong lòng hoảng hốt, mắt nhìn bốn phía cầu cứu nhưng chỉ thấy người người giương mắt đứng nhìn, không ai dám ra tay trượng nghĩa.

Tên kia thật to gan dám trước mặt ta mà bỡn cợt nữ nhân. Lưu Phong cuối cùng cũng ăn xong miếng thịt gà cuối cùng, hắn đứng lên quát một tiếng:

– Cuồng đồ lớn mật, còn không mau ngừng tay.

Thiếu nữ nghe vậy, trong lòng mừng rỡ, cuối cùng cũng vẫn còn có người tốt, bất quá khi nhìn kỹ thì nàng lại chùng xuống, cứ ngỡ kẻ vừa lên tiếng là ai, thì ra chỉ là một vị thư sinh công tử, mặc dù phong lưu anh tuấn tuy nhiên dáng vẻ thư sinh như thế làm sao có thể cứu thoát nàng khỏi tay của tên vô lại này.

Bạch Thiên Kiệt cười lạnh, nghĩ thầm. Hôm nay lại có kẻ không sợ chết. Nhìn tên thư sinh kia xem ra cũng đồng dạng như ả tiểu nương tử này, yếu đuối như nhau, Không nghĩ ra lại muốn đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân. Thật là quá sức buồn cười.

“Ta hôm nay chính là muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân đây. ” Lưu Phong tựa hồ như hiểu được ý nghĩ trong đầu của Bạch Thiên Kiệt, ánh mắt thân thiện hướng về thiếu nữ mỉm cười.

“Lão nhị, không phải ngươi rất thích ‘thỏ con’ hay sao? Tiểu tử này… không sai, bắt hắn về đêm nay hầu hạ cho ngươi xem ra rất tốt đây. ” Bạch Thiên Kiệt khóe miệng lộ ra một nụ cười mập mờ, quay lại nói với một người hán tử sau lưng hắn.

Hán tử kia lúc mới bước vào tửu lâu đã chú ý đến Lưu Phong, bây giờ thấy lão Đại lên tiếng thì cao hứng lắm:

– Lão Đại, ngươi cứ yên tâm đối phó với tiểu nương tử, con ‘thỏ nhỏ’ này để ta thu thập.

Hảo, con thỏ nhỏ này phải là của ta.

Lưu Phong thấy vậy không khỏi thấy buồn phiền, không nghĩ ra tại thời cổ đại này, đẹp trai cũng bị làm phiền như thế giới trước kia của hắn.

Bạch Thiên Kiệt căn bản không thèm để ý Lưu Phong vào mắt, hừ một tiếng, ma trảo không hề thương tiếc đặt lên thân thể ngọc ngà của thiếu nữ lôi đi.

Thiếu nữ kinh hãi kêu lên, hai tay ôm khư khư lấy bộ ngực sữa của mình, hai mắt thể hiện sự tuyệt vọng đến cùng cực.

Lúc này, một tiếng hét thảm thiết vang lên, chỉ thấy Bạch Thiên Kiệt đã ngã lăn ra đất. Thiếu nữ kinh ngạc phát hiện ra mình đang nằm trong vòng tay của vị công tử xinh đẹp từ lúc nào không biết.

Bạch Thiên Kiệt lăn lộn mấy vòng rồi đứng lên, quay về đám đồng bọn rống lên:

– Các ngươi… con mẹ nó, chết hết rồi à? Mau đánh chúng nó cho ta, cả hai đứa cẩu nam nữ này đều phải trừng trị.

Bạch Thiên Kiệt hoành hành tại Giang Nam đã từ lâu, chưa bao giờ bị thê thảm như ngày hôm nay, tự nhiên xuất hiện một tên mặt trắng đánh ngã lăn ra đất. Hắn đã thực sự nổi giận, ngay cả nữ tử kia cũng không còn tâm tư thưởng thức nữa.

Trong khi đám lưu manh hùng hổ xông vào thì Lưu Phong vẫn bình thản quay sang nhìn thiếu nữ, nở nụ cười đặc trưng của hắn.

Ây da… nụ cười đó thực là hấp dẫn, thiếu nữ kia thẹn thùng, trống ngực đập liên hồi, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng.

Thiếu nữ đỏ mặt, cúi đầu xuống, cũng quên mất là mình và vị công tử đang ôm nhau.

“Chát, chát… ”

Vài âm thanh vang lên, mấy tên lưu manh lần lượt bị Lưu Phong thuận tay tát một cái, thuận chân đá một cái, cứ như đồ chơi bay ra ngoài.

Trong tửu lâu mọi người nhất thời ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, không hiểu Lưu Phong đã động thủ như thế nào nữa.

“Một đám rác rưởi, bản lãnh như vậy mà cũng dám trêu hoa ghẹo nguyệt, hoành hành bá đạo. ” Đối mặt với đám lưu manh, Lưu Phong thu hồi lại nụ cười của mình, chuyển sang vẻ mặt đằng đằng sát khí, lạnh lẽo như băng.

“Tiểu thỏ tử, ngươi quả là không muốn sống nữa. Ngươi có biết sau lưng ta là ai hay không? ” Bạch Thiên Kiệt mặc dù vô lại, thế nhưng cũng không phải kẻ ngu, thấy Lưu Phong ra tay như vậy, ắt không phải là nhân vật tầm thường, hắn cũng đang tò mò, không biết người này lai lịch ra sao.

Mẹ kiếp ngay cả huynh đệ của ngươi là Vương Bảo Nhi ta còn không xem là gì, huống chi loại cầm kê dê ngỗng như ngươi. Lưu Phong chửi trong lòng như vậy, đoạn lạnh lùng nói:

– Để ngươi nhớ đời, trừ phi hôm nay ngươi có hoàng đế lão tử đứng ra can thiệp, còn không thì ta nhất định sẽ biến ngươi thành thái giám.

Lưu Phong ánh mắt lúc này săm soi nhìn vào vùng không gian giữa hai chân của Bạch Thiên Kiệt.

Bạch Thiên Kiệt cảm giác được ánh mắt người kia quét đến đâu, hàn khí lập tức đi theo đến đấy, hắn cảm nhận được một loại khí tức lạnh lẽo từ từ nổi nên lên ở đũng quần của mình, hai tay tức thì bịt chặt hạ bộ nói:

– Ngươi… đừng có động thủ, công tử của Tuần phủ đại nhân chính là huynh đệ của ta, ngươi… ngươi nếu… nếu làm ẩu, huynh đệ ta sẽ không buông tha cho ngươi.

Lưu Phong buồn cười nói:

– Ta nói tiếng người mà ngươi không hiểu sao? Trừ phi là ngươi có hoàng đế chống lưng, bằng không hôm nay sẽ là ngày ngươi trở thành thái giám.

Bạch Thiên Kiệt tưởng tượng đến lúc mình trở thành thái giám, không khỏi kinh hãi, cất tiếng kêu gào:

– Ngăn hắn cho ta, mỗi một người ta sẽ thưởng 100 lạng bạc.

Trọng thưởng tất sẽ có dũng phu. Đám lưu manh vẫn còn đau đớn dưới đất, nghe nói có cơ hội kiếm được 100 lạng bạc, tức thì dựng đứng lên, lao về phía Lưu Phong.

“Một đám chẳng còn thiết sống nữa rồi. ”

Lưu Phong hừ một tiếng, tung ra một chưởng, chỉ thấy tiếng kêu la vang lên, kẻ ngã trái, người đổ phải la liệt nằm dưới mặt đất.

“Các ngươi mặc dù là đi theo giúp sức cho ác bá tuy nhiên cũng chưa đến mức phải chết. ” Lưu Phong dù sao cũng mang theo ý thức của người hiện đại. Tùy ý giết người không phải là việc mà hắn ưa thích.

Tiền bạc đương nhiên là quan trọng, tuy nhiên mạng sống còn quan trọng hơn. Đám hạ nhân dưới tay Bạch Thiên Kiệt lúc này kêu khóc đồng loạt chạy mất dạng. Không còn ai có đủ dũng khí tiếp thêm một chưởng của hắn nữa.

Lưu Phong chắp tay sau lưng, nhìn đám vô lại chạy đi, quay về nhìn thiếu nữ mỉm cười an ủi nàng.

Mỹ nữ ái anh hùng, đây chính là chân lý từ ngàn xưa truyền lại.

Thiếu nữ này cũng không ngoại lệ, lúc này qua thật là như rớt vào lưới tình.

“Đa tạ công tử đã ra tay cứu giúp. ” Thiếu nữ ấp a ấp úng cả nửa ngày, cuối cùng mới nói ra được câu nói này.

Lưu Phong nghiêm mặt nói:

– Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ vốn là việc làm bình thường của người quân tử. Tiểu thư không cần khách khí. ” Cảm tạ Bạch Thiên Kiệt, cảm tạ đám lưu manh, các ngươi lần này đã ban cho ta cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Thật là người tốt, nam nhân như vậy mới chính là nam nhân. Thiếu nữ trong lòng lại càng tôn sùng hắn. Đang muốn nói tiếp thì thấy hắn đã đi đến trước mặt Bạch Thiên Kiệt. ”Ban ngày ban mặt mà ngươi dám buông lời đại nghịch bất đạo như thế, trong mắt ngươi còn có Vương pháp hay không? ” Thiếu nữ trợn mắt nhìn, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn phiền, chẳng lẽ tại vùng đất Giang Nam thịnh vượng này lại không có ai chủ trì công đạo hay sao?

Bạch Thiên Kiệt cười tít mắt nói:

– Vương pháp? Lão tử chính là vương pháp đây. Ngươi chưa nghe đến Tiểu Bạch Long ta hay sao? Được ta để mắt đến còn là phúc khí của ngươi đấy.

“Lưu manh… cút ngay. ”

Thiếu nữ không còn nhịn được nữa.

Bạch Thiên Kiệt cười lạnh, đưa tay lắm lấy bàn tay của thiếu nữ, thô bạo kéo nàng ra khỏi tửu lâu.

Thiếu nữ lập tức chống trả quyết liệt nhưng đáng tiếc, Bạch Thiên Kiệt quả cũng có chút bản lãnh, ngay cả nam nhân bị hắn kìm chế còn không thoát được, huống chi đây chỉ là một thiếu nữ yếu đuối.

Thiếu nữ trong lòng hoảng hốt, mắt nhìn bốn phía cầu cứu nhưng chỉ thấy người người giương mắt đứng nhìn, không ai dám ra tay trượng nghĩa.

Tên kia thật to gan dám trước mặt ta mà bỡn cợt nữ nhân. Lưu Phong cuối cùng cũng ăn xong miếng thịt gà cuối cùng, hắn đứng lên quát một tiếng:

– Cuồng đồ lớn mật, còn không mau ngừng tay.

Thiếu nữ nghe vậy, trong lòng mừng rỡ, cuối cùng cũng vẫn còn có người tốt, bất quá khi nhìn kỹ thì nàng lại chùng xuống, cứ ngỡ kẻ vừa lên tiếng là ai, thì ra chỉ là một vị thư sinh công tử, mặc dù phong lưu anh tuấn tuy nhiên dáng vẻ thư sinh như thế làm sao có thể cứu thoát nàng khỏi tay của tên vô lại này.

Bạch Thiên Kiệt cười lạnh, nghĩ thầm. Hôm nay lại có kẻ không sợ chết. Nhìn tên thư sinh kia xem ra cũng đồng dạng như ả tiểu nương tử này, yếu đuối như nhau, Không nghĩ ra lại muốn đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân. Thật là quá sức buồn cười.

“Ta hôm nay chính là muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân đây. ” Lưu Phong tựa hồ như hiểu được ý nghĩ trong đầu của Bạch Thiên Kiệt, ánh mắt thân thiện hướng về thiếu nữ mỉm cười.

“Lão nhị, không phải ngươi rất thích ‘thỏ con’ hay sao? Tiểu tử này… không sai, bắt hắn về đêm nay hầu hạ cho ngươi xem ra rất tốt đây. ” Bạch Thiên Kiệt khóe miệng lộ ra một nụ cười mập mờ, quay lại nói với một người hán tử sau lưng hắn.

Hán tử kia lúc mới bước vào tửu lâu đã chú ý đến Lưu Phong, bây giờ thấy lão Đại lên tiếng thì cao hứng lắm:

– Lão Đại, ngươi cứ yên tâm đối phó với tiểu nương tử, con ‘thỏ nhỏ’ này để ta thu thập.

Hảo, con thỏ nhỏ này phải là của ta.

Lưu Phong thấy vậy không khỏi thấy buồn phiền, không nghĩ ra tại thời cổ đại này, đẹp trai cũng bị làm phiền như thế giới trước kia của hắn.

Bạch Thiên Kiệt căn bản không thèm để ý Lưu Phong vào mắt, hừ một tiếng, ma trảo không hề thương tiếc đặt lên thân thể ngọc ngà của thiếu nữ lôi đi.

Thiếu nữ kinh hãi kêu lên, hai tay ôm khư khư lấy bộ ngực sữa của mình, hai mắt thể hiện sự tuyệt vọng đến cùng cực.

Lúc này, một tiếng hét thảm thiết vang lên, chỉ thấy Bạch Thiên Kiệt đã ngã lăn ra đất. Thiếu nữ kinh ngạc phát hiện ra mình đang nằm trong vòng tay của vị công tử xinh đẹp từ lúc nào không biết.

Bạch Thiên Kiệt lăn lộn mấy vòng rồi đứng lên, quay về đám đồng bọn rống lên:

– Các ngươi… con mẹ nó, chết hết rồi à? Mau đánh chúng nó cho ta, cả hai đứa cẩu nam nữ này đều phải trừng trị.

Bạch Thiên Kiệt hoành hành tại Giang Nam đã từ lâu, chưa bao giờ bị thê thảm như ngày hôm nay, tự nhiên xuất hiện một tên mặt trắng đánh ngã lăn ra đất. Hắn đã thực sự nổi giận, ngay cả nữ tử kia cũng không còn tâm tư thưởng thức nữa.

Trong khi đám lưu manh hùng hổ xông vào thì Lưu Phong vẫn bình thản quay sang nhìn thiếu nữ, nở nụ cười đặc trưng của hắn.

Ây da… nụ cười đó thực là hấp dẫn, thiếu nữ kia thẹn thùng, trống ngực đập liên hồi, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng.

Thiếu nữ đỏ mặt, cúi đầu xuống, cũng quên mất là mình và vị công tử đang ôm nhau.

“Chát, chát… ”

Vài âm thanh vang lên, mấy tên lưu manh lần lượt bị Lưu Phong thuận tay tát một cái, thuận chân đá một cái, cứ như đồ chơi bay ra ngoài.

Trong tửu lâu mọi người nhất thời ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, không hiểu Lưu Phong đã động thủ như thế nào nữa.

“Một đám rác rưởi, bản lãnh như vậy mà cũng dám trêu hoa ghẹo nguyệt, hoành hành bá đạo. ” Đối mặt với đám lưu manh, Lưu Phong thu hồi lại nụ cười của mình, chuyển sang vẻ mặt đằng đằng sát khí, lạnh lẽo như băng.

“Tiểu thỏ tử, ngươi quả là không muốn sống nữa. Ngươi có biết sau lưng ta là ai hay không? ” Bạch Thiên Kiệt mặc dù vô lại, thế nhưng cũng không phải kẻ ngu, thấy Lưu Phong ra tay như vậy, ắt không phải là nhân vật tầm thường, hắn cũng đang tò mò, không biết người này lai lịch ra sao.

Mẹ kiếp ngay cả huynh đệ của ngươi là Vương Bảo Nhi ta còn không xem là gì, huống chi loại cầm kê dê ngỗng như ngươi. Lưu Phong chửi trong lòng như vậy, đoạn lạnh lùng nói:

– Để ngươi nhớ đời, trừ phi hôm nay ngươi có hoàng đế lão tử đứng ra can thiệp, còn không thì ta nhất định sẽ biến ngươi thành thái giám.

Lưu Phong ánh mắt lúc này săm soi nhìn vào vùng không gian giữa hai chân của Bạch Thiên Kiệt.

Bạch Thiên Kiệt cảm giác được ánh mắt người kia quét đến đâu, hàn khí lập tức đi theo đến đấy, hắn cảm nhận được một loại khí tức lạnh lẽo từ từ nổi nên lên ở đũng quần của mình, hai tay tức thì bịt chặt hạ bộ nói:

– Ngươi… đừng có động thủ, công tử của Tuần phủ đại nhân chính là huynh đệ của ta, ngươi… ngươi nếu… nếu làm ẩu, huynh đệ ta sẽ không buông tha cho ngươi.

Lưu Phong buồn cười nói:

– Ta nói tiếng người mà ngươi không hiểu sao? Trừ phi là ngươi có hoàng đế chống lưng, bằng không hôm nay sẽ là ngày ngươi trở thành thái giám.

Bạch Thiên Kiệt tưởng tượng đến lúc mình trở thành thái giám, không khỏi kinh hãi, cất tiếng kêu gào:

– Ngăn hắn cho ta, mỗi một người ta sẽ thưởng 100 lạng bạc.

Trọng thưởng tất sẽ có dũng phu. Đám lưu manh vẫn còn đau đớn dưới đất, nghe nói có cơ hội kiếm được 100 lạng bạc, tức thì dựng đứng lên, lao về phía Lưu Phong.

“Một đám chẳng còn thiết sống nữa rồi. ”

Lưu Phong hừ một tiếng, tung ra một chưởng, chỉ thấy tiếng kêu la vang lên, kẻ ngã trái, người đổ phải la liệt nằm dưới mặt đất.

“Các ngươi mặc dù là đi theo giúp sức cho ác bá tuy nhiên cũng chưa đến mức phải chết. ” Lưu Phong dù sao cũng mang theo ý thức của người hiện đại. Tùy ý giết người không phải là việc mà hắn ưa thích.

Tiền bạc đương nhiên là quan trọng, tuy nhiên mạng sống còn quan trọng hơn. Đám hạ nhân dưới tay Bạch Thiên Kiệt lúc này kêu khóc đồng loạt chạy mất dạng. Không còn ai có đủ dũng khí tiếp thêm một chưởng của hắn nữa.

Lưu Phong chắp tay sau lưng, nhìn đám vô lại chạy đi, quay về nhìn thiếu nữ mỉm cười an ủi nàng.

Mỹ nữ ái anh hùng, đây chính là chân lý từ ngàn xưa truyền lại.

Thiếu nữ này cũng không ngoại lệ, lúc này qua thật là như rớt vào lưới tình.

“Đa tạ công tử đã ra tay cứu giúp. ” Thiếu nữ ấp a ấp úng cả nửa ngày, cuối cùng mới nói ra được câu nói này.

Lưu Phong nghiêm mặt nói:

– Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ vốn là việc làm bình thường của người quân tử. Tiểu thư không cần khách khí. ” Cảm tạ Bạch Thiên Kiệt, cảm tạ đám lưu manh, các ngươi lần này đã ban cho ta cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Thật là người tốt, nam nhân như vậy mới chính là nam nhân. Thiếu nữ trong lòng lại càng tôn sùng hắn. Đang muốn nói tiếp thì thấy hắn đã đi đến trước mặt Bạch Thiên Kiệt.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Danh sách truyện cùng bộ:
Lưu Phong – Quyển 1
Lưu Phong – Quyển 2
Lưu Phong – Quyển 3
Lưu Phong – Quyển 4
Lưu Phong – Quyển 5
Lưu Phong – Quyển 6
Lưu Phong – Quyển 7
Lưu Phong – Quyển 8
Lưu Phong – Quyển 9
Lưu Phong – Quyển 10
Thông tin truyện
Tên truyện Lưu Phong - Quyển 1
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 31/07/2018 03:36 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Giang Nam – Quyển 6
Giang Nam đang muốn thúc dục Thiên Ma Cầm, đem Minh Hiên Thánh Tử hoàn toàn chém giết, đột nhiên cảm giác được một cổ hơi thở thô bạo từ trên người Minh Hiên Thánh Tử phóng lên cao, băng băng băng, dây cung do Thiên Long gân Thiên Cung cấp luyện thành rối rít đứt đoạn, trong lòng không khỏi cả...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Hàn Lập – Quyển 6
Sau hơn hai mươi ngày qua đi, bên trong gió êm sóng lặng, cuồng lôi kình phong đều biến mất vô ảnh vô tung, xuất hiện một đôi cánh màu trắng bạc. Lấy bộ xương làm chủ, dùng các loại tài liệu và huyết nhục của những loài linh cầm khác, đem Phong lôi chi lực hóa thành những chiếc lông vũ. Do đó...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Đạo mộ bút ký – Quyển 5
Định chủ Trác Mã muốn gặp tôi? Tôi nhìn Trát Tây tỏ vẻ kỳ lạ, vì tôi và lão bà bà này chưa bao giờ nói chuyện với nhau, cũng không có gì để nói cả, thậm chí tôi còn không thường xuyên nhìn thấy bà ấy, sao bà ấy đột nhiên muốn gặp tôi? Nhưng vẻ mặt Trác Tây lúc đó thực sự rất nghiêm...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Đạo mộ bút ký
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân