– Từ từ đã! Khổ! – Nó nhăn nhó gạt tay tôi ra.
– Tao vừa gặp một người phụ nữ trong Thiền Viện Trúc Lâm, tao nghi đó là mẹ của Ngọc…
– Nghi cái gì? Chẳng phải mày cũng đã từng gặp cô ấy một lần rồi sao? Đợt tao và Ngọc vừa đi Tam Đảo về còn gì? Sao phải hỏi lại, sao để mất dấu? Hả? – Tôi ngắt lời nó, hỏi dồn dập.
– Khổ quá, từ từ tao kể chứ, mày để tao nói không?
– … – Tôi nhìn chăm chăm vào Lâm, tim đập thình thịch.
– Hôm nay rủ mày chuyển phòng đếch được, thú thật tao bực, tao xé mẹ bản đồ đếch đi tìm nữa. Phóng xe đi ất ơ loanh quanh. Lúc đi qua Thiền Viện Trúc Lâm, thì chợt nghĩ lên đó bái Phật rồi thỉnh các sư cái bùa, hay dây đeo tượng phật gì đó để chống tà ma…
– Không diễn giải dài dòng, đi vào câu chuyện chính đi! – Tôi ngắt lời tiếp, sốt sắng giục.
– Mày cứ bình tĩnh! Lúc ở điện chính, đang khấn, thì nghe loáng thoáng người phụ nữ bên cạnh khấn gì đó mà cầu cho con gái mau khỏe mạnh, rồi sụt sịt khóc, thế tao mới ngoảnh sang, thì nhìn có vẻ quen quen, đúng là tao gặp rồi nên mới nhìn quen quen, nhưng hôm đó tối lại hơi mưa, khu ngõ trọ mình lại tối, ai nhìn rõ được, trí nhớ tao cũng không tốt, mày biết rồi còn gì…
– Rồi, rồi sao nữa!!! – Tôi lại cầm lấy vai nó lắc mạnh.
– Mẹ!!! Đau tao!!
– Tao xin lỗi, nhưng mày nói những cái chính đi!!!
– Tao mới nghi nghi bám theo cô ấy, không dám điện cho mày ngay vì sợ lộ, mà cũng chưa chắc chắn lắm. Tao theo loanh quanh ra đến cổng, thì cô ấy lên taxi, tao lấy xe hơi chậm nên khoảng cách đuổi hơi đuối, đến đây thì mất mẹ dấu.
Tôi buông nó ra lùi lại bần thần. Đầu óc quay cuồng chưa biết nên vui hay buồn nữa.
– Còn còn… gì nữa không? – Tôi run giọng, suýt mếu.
– Không, à mà! Lúc qua cổng có dừng lại nghe điện gì đó, lúc ấy ở cổng đông người qua lại nên hơi ồn, dù đừng gần nhưng tao nghe câu được câu mất, không biết có đúng không nữa!!!
– Đúng hay không thì mày nói nhanh lên, khổ quá! Cô ấy nói gì? Với ai!!! – Tôi lại gắt.
– Tao không biết nói chuyện với ai, nhưng đại loại là “em nó cứ thích ra đó chơi thì cứ chiều em thôi con, ở hồ cũng thoáng đãng mà, rồi tối ăn gì để cô nấu”.
Chỉ nghe đến vậy tôi cuống quýt rút bản đổ ra soi, miệng lẩm bẩm.
“Hồ, hồ nào???”
Chợt một tia sáng lóe lên trong đầu, tôi nhét vội bản đồ vào túi quần, chạy lại dựng xe lên.
– Mày đi đâu? Đợi tao với!!
Tôi đưa tay ra hiệu nó dừng lại.
– Điện cho hội Sơn, Hòa, Anh Kiên hôm nay bỏ hết vị trí. Đà Lạt có hồ nào ra đó phục hết, nhanh, không có thời gian đâu! – Nói xong tôi nổ máy…
– Nhưng phân chia thế nào, mày thì sao…
Tiếng nó nói vọng xa dần tù phía sau… chỉ còn lại tiếng gió rít vù vù bên tai…
Lúc này tôi cũng chẳng nghĩ được gì nữa, chỉ theo những gì vừa lóe lên, phải hay không phải thì cũng đã có chút manh mối để mà bấu víu rồi.
… Bạn đang đọc truyện Mai Ngọc – người con gái tôi yêu tại nguồn: http://truyensextv1.com/mai-ngoc-nguoi-con-gai-toi-yeu/
– Alo! Đại ca, sao điện mãi không nghe máy thế!?
– Tình… hình… sao rồi? – Tôi hổn hển nói không ra hơi.
– Anh em đang di chuyển, em gần tới nơi, nhưng đại ca đi hồ nào phải báo chứ, không lại dẫm chân lên nhau.
– Phân chia thế nào?
– Anh Kiên ra Hồ Xuân Hương, em phi ra Hồ Than Thở, Lâm quay lại mạn Thiền Viện đi hồ Tuyền Lâm, Hòa nãy tra đi cái hồ gì đó em quên tên mẹ nó rồi, mà còn hồ gì nữa nhỉ?
– Vậy là được rồi, không cần phải thay đổi gì cả, chỉ cần bảo Hòa đừng lên cái hồ trên này là được.
– Trên này là đâu? Đại ca đang ở đâu?
Tôi đưa tấm ảnh lịch lên ngang tầm mắt, lồng vào khung cảnh hồ nước phía trước… khẽ lẩm bẩm.
– Thung Lũng Tình Yêu…
– Thung lũng… đại ca… đại ca…
– Tút… tút…
… Bạn đang đọc truyện Mai Ngọc – người con gái tôi yêu tại nguồn: http://truyensextv1.com/mai-ngoc-nguoi-con-gai-toi-yeu/
Có những điều mà bình thường, với cái gọi là “thần giao cách cảm” gì đó, có thể tôi sẽ suy luận ra được ngay. Nhưng thực sự trong lúc tâm trạng rối bời thì quả thật lại rất khó.
“… em nó cứ thích ra đó chơi…”
Lời nói của người phụ nữ mà có khả năng là mẹ nàng đã thức tỉnh tôi. Nếu như nàng tin vào điều mà nàng đang khao khát, hay đúng hơn là tin vào tôi, tin vào những gì đã sắp đặt, thì nàng cũng như tôi, sẽ đi theo niềm tin đó.
Có thể như 365 lá thư năm xưa, hay cái sự tình cờ trên đường trong buổi bão đêm cổ động bóng đá, hay là buổi gặp nhau định mệnh tại nhà hàng.
Và cuối cùng chẳng hẹn trước, chúng tôi lại tìm thấy nhau tại một điểm. Hồ nước vào mùa đông năm ấy…
Số phận đôi khi cũng chẳng lường trước được mà sắp xếp.
Chỉ là trong tâm trí của hai đứa luôn hướng về… đó mới là điều cốt lõi cuối cùng.
Tôi cứ đứng ngây người nhìn khung cảnh trước mặt. Trời đang ngả về chiều. Tim đập mạnh với bao nhiêu cảm xúc.
Hy vọng, tất nhiên rồi, nó đang choáng ngợp lấy tâm hồn tôi lúc này.
Sợ cũng có, sợ lại một lần nữa lủi thủi ra về…
Và có một thứ đang xuyên qua tất cả, ấy là nỗi nhớ.
Tôi gấp lại tờ ảnh lịch cẩn thận vào ví. Rồi đeo lại khẩu trang, kéo lại chiếc mũ lưỡi trai rồi lững thững đi xuống, nãy giờ cứ nghĩ đến đây, mình sẽ hộc tốc chạy, gặp ai cũng bập vào hỏi. Hoặc gọi tên nàng, làm một cái gì đó gây sự chú ý. Nhưng không!
Mình nên tỉnh táo trong mọi việc, biết đâu người đang đi cùng nàng là Nhật Huy thì mọi thứ sẽ sang một diễn biến khác cực kỳ xấu.
Cảnh sắc đẹp nên thơ hơn những gì tôi mường tượng về nơi đây, những bãi cỏ dài xanh ngắt trải dài trên những triền đồi thông. Xen giữa là hồ nước trong veo, từng nhóm người hay cặp đôi tíu tít truyện trò, chụp ảnh. Đâu đó tiếng chim hót lảnh lót xen giữa tiếng xì xào gió mát len lỏi qua những tán cây.
Tôi vừa đi vừa kín đáo liếc nhìn, quan sát xung quanh. Ngoài mặt thì bình thản như người đang vãn cảnh, nhưng trong lòng thì tim vẫn đánh rộn ràng từng chập như lúc phóng xe bạt mạng lên đây.
– Anh ơi!!!
Chợt một giọng nói nhẹ nhàng đặc trưng miền Bắc vang lên khiến tôi giật mình ngoảnh lại.
– Anh có thể đứng tránh ra một chút cho tụi em chụp nhờ tấm hình được không ạ?
– À! Ừ! Được em! – Tôi lúng túng đứng sang một bên cho hai cô bé tạo dáng.
– Có làm kiểu không em zai! Sau 2 tiếng lấy luôn! Không đẹp khỏi trả tiền – Anh thợ ảnh chụp xong cho hai cô bé liền quay sang tôi mời chào.
– Dạ không ạ! Cảm ơn anh! – Tôi lắc đầu xua tay, rồi lại quay người bước tiếp.
– “Nếu như là giọng của nàng, thì sẽ thật ấm áp biết bao nhiêu!” – Tôi vừa đi vừa lẩm nhẩm trong đầu.
Càng nghĩ càng thêm thôi thúc, chẳng kìm được nữa tôi chạy lòng vòng, nhìn ngó. Có những lúc đinh reo lên khi thấy một ai đó giông giống, nhưng rồi lại im bặt khi định thần kỹ ra thì lại không phải.
Mồ hôi ướt đẫm dù ở đây tiết trời rất mát, những hơi thở ngày một dồn dập theo từng nhịp đập con tim.
Sau một lúc lòng vòng, tôi khựng lại ở một ven hồ. Nhìn loanh quanh rồi thở dài, dõi mắt theo những gợn sóng lăn tăn đã ánh màu hoàng hôn.
“Nếu như chúng ta đã chờ đợi nhau trong suốt cuộc đời, thì em có đang đợi anh không? Ngọc?”
“2 Ngày qua với anh, nó vừa nhanh, vừa dài. Nhanh vì nó không đủ cho anh, dài vì nó cứ trải theo nỗi nhớ như không có điểm dừng.”
“Nhưng thực sự, anh đã ở đây rồi!”
“Tại sao lại thế?”
Tôi đã định gào lên lần nữa câu hỏi tại sao? Biết đâu lại có một giọng nói nhe nhàng từ phía sau đáp lại như hồi ức đã từng… nhưng mà lúc này, cũng chẳng còn sức mà gào, chỉ có thể chuyển biến lên những suy nghĩ đang miên man trong đầu. Tôi cúi gằm mặt xuống, cố ngăn những giọt nước mắt đang chực tuôn rơi…
– Chị không hiểu?
– Sao ạ?
Tôi mở bừng mắt, đứng hình. Dù là khoảng cách có lẽ khá xa phía sau lưng, nhưng chỉ hai từ thốt ra, cũng khiến tôi sửng sốt, tim như muốn bay luôn ra khỏi lồng ngực…
– Từ lúc lên. Sao em chỉ muốn ra đây, Đà Lạt còn nhiều nơi đẹp mà!
– Chắc em có duyên nợ… nghĩ vậy thôi chị à… còn để hiểu thì… em cũng không hiểu. Theo em ra đây được rồi, nghĩ cùng em nữa sẽ mau già lắm đấy…
– Già mà được như em chị mơ còn không được nè!
– …
– Nơi đây… Nó làm em thoải mái hơn không?
– Chị có câu trả lời rồi mà!
– …
– Em xin lỗi…
– Thôi cưng, mỗi lần em nói vậy chị lại thấy có lỗi hơn gấp trăm lần ý! Em muốn ra đây thì chị đưa ra thôi, chứ chị hỏi cũng chẳng có ý gì đâu…
– …
Tôi ngoảnh nhìn về hướng hai người đang vừa đi vừa nói chuyện…
Một vài tia nắng le lói cuối cùng chiếu rọi về những răng thông, ánh lên đôi má hồng lấp ló sau những lọn tóc thoảng bay…
Đã bao lần tôi đứng ngắm hoàng hôn?
Nhưng khi cảm nhận được sự hiện diện thực sự, vẻ đẹp thật sự… như bao hồi ức nhuốm màu nỗi nhớ vẫn da diết trong tim…
Thì đó là lúc…
Nước mắt lăn dài, không còn kìm được nữa…
Nhưng tôi đã đợi…
Từ rất lâu rồi…
…
Còn tiếp…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mai Ngọc - người con gái tôi yêu |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện người lớn, Truyện sex có thật, Truyện sex học sinh, Truyện sex phá trinh, Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 30/07/2019 06:29 (GMT+7) |