Nơi này cũng không bẩn thỉu lắm, trái lại khá khô ráo ngăn nắp. Một cái bàn gỗ ở giữa phòng, một chiếc giường đá bên cạnh, xung quanh thắp vài ngọn nến.
Một nữ nhân đang ngồi thất thần. Trừ cây trâm trên đầu còn lại không chút trang sức. Ngũ quan nàng tinh xảo, đôi mắt như phủ một lớp sương mù, mông lung nhàn nhạt. Cho dù ánh mắt không chuyển động cũng đủ quyến rũ. Nếu đôi mắt kia chợt lóe nhẹ nhàng, tựa như gợn nước di động, gợn sóng nhô lên, chỉ e quyến rũ cả thiên hạ.
Nàng mặc trang phục mỏng màu trắng, thân thể vòng cung hoàn mỹ. Cặp mông vểnh lên, bộ ngực sữa bạo mãn như muốn phá áo bay ra.
Chỉ tiếc, sắc mặt nàng hơi nhợt nhạt, bộ dáng có chút tiều tụy.
Nàng yên lặng ngồi đó, phong tình vạn chủng. Không hổ đệ nhất mỹ nữ Hà Bắc, kể cả bị giam cầm vẫn đẹp như vậy, Văn Thành Bích.
Văn Thành Bích là nữ nhân thông minh, nhưng nàng không quá âm mưu xảo quyệt, ít nhất là đến thời điểm hiện tại. Nam phủ trong tay nàng thực ra cũng không phải do nàng một mình tạo ra, nàng cũng chỉ là một người làm công cho ai đó.
Chỉ là Nam phủ bị tan vỡ, với cương vị Chỉ huy sứ, Thành Bích ít nhiều vẫn nắm trong tay không ít bí mật, kể cả liên quan đến quân cơ của Yên Vương. Thiên Sách phủ bắt nàng về đây cũng chỉ vì những chuyện đó.
Có lẽ vì có Mộc Hàm Yên đặc biệt dặn dò, từ đó đến nay tuy bị nhốt Văn Thành Bích vẫn chưa chịu khổ hình bao giờ. Xem ra Mộc Hàm Yên cũng rõ, Văn Thành Bích là nữ nhân mạnh mẽ, trừ khi đưa con gái Văn Như Ý ra uy hiếp, còn ngoài ra khó có chuyện khiến Văn Thành Bích chịu đầu hàng.
Đang lúc Văn Thành Bích lan man suy nghĩ, có tiếng cười của nam nhân vang lên.
– Chỉ huy sứ đại nhân, đã lâu không gặp.
Thành Bích quay đầu nhìn ra cửa.
Kẻ kia da ngăm ngăm, áo quần tầm thường, lúc đầu nàng không thể nhận ra đối phương là ai.
– Lăng Phong?
– Nàng vẫn đẹp như xưa nha.
Lăng Phong cười hề hề, không nghĩ đi bậy đi bạ lại gặp được cố nhân.
Đột nhiên, ánh mắt Văn Thành Bích thay đổi:
– Ngươi… đứng sau tất cả?
Lăng Phong thầm nghĩ lợi hại, cười nói:
– Ta… hừm… vừa rồi quả thật đứng phía sau, nhưng không phải tất cả. Sau lưng ta còn một người nữa.
Phong ca hoàn toàn thật lòng, vừa rồi hắn đi áp chót, sau cùng là Cố lão điên.
Thành Bích giọng điệu chán ghét:
– Ta còn tưởng ngươi thần bí thế nào? Rút cục cũng bán linh hồn cho kẻ thù.
– Kỳ thực, chỉ cần có tiền, thân thể ta còn bán, nói gì linh hồn.
Lăng Phong cười đáp, không quên nhìn ngắm mỹ nữ một lượt, quả thật vưu vật của tạo hóa.
– Vô liêm sỉ.
– Ấy, sao tự dưng chửi ta? Mất công ông lặn lội xuống đây. Nếu không phải con gái nàng bị bắt, đám Nam phủ nhất quyết đòi xuống…
Thành Bích phu nhân vừa nghe đến tung tích của Văn Như Ý, nàng vội vã đứng dậy:
– Con gái ta? Như Ý? Nó đang… ở đâu?
Mùi hương nữ nhân lập tức tràn vào mũi Lăng Phong, khiến tâm thần hắn nhộn nhạo hẳn.
Lăng Phong vuốt mũi nói:
– Tiểu thư còn chưa tìm ra, thế nhưng ngẫu nhiên lại tìm ra phu nhân nha.
– Hừ, hóa ra là vậy…
Thành Bích bỗng hừ nhẹ lùi lại, nhìn Lăng Phong ánh mắt đầy hận ý, giọng nói vô cùng lãnh đạm:
– Thiên Sách phủ các ngươi bắt ta về đây, năm lần bảy lượt giở trò muốn moi ra tin tức, rút cục vẫn thất bại. Ta còn tưởng nha đầu họ Mộc kia giỏi giang ra sao? Hóa ra mua chuộc kẻ hai mặt như ngươi, lùng bắt Như Ý uy hiếp bổn phu nhân… bỉ ổi.
Lăng Phong cười gượng, hắn đâu chỉ “hai mặt”, thậm chí “ba bốn mặt”. Nhưng đoạn đầu của Thành Bích hắn không hiểu lắm, liền ngạc nhiên hỏi:
– Lấy tin tức gì của nàng? Tổ chức nhân sự của Nam phủ?
Thành Bích nhìn thẳng Lăng Phong, hận ý lên cực điểm, rồi đột nhiên dịu hẳn lại:
– Ngươi còn vờ bày trò làm gì? Uổng cho ta từng có lúc…
Thành Bích tự trách bản thân, nói nửa câu lại ngừng, lại chuyển thành tức giận:
– Ngươi không xứng làm nam tử hán, ngay cả cách đê tiện này cũng dùng, ép buộc hai mẫu nữ yếu ớt chúng ta.
Lăng Phong lại đưa tay vuốt vuốt mũi, chỗ hiểu chỗ không. Bà cô này lúc giận lúc cười, quay quay như chong chóng.
Hắn mới lười giải thích cho mỹ phụ này. Tất cả chỉ là ngẫu nhiên, hai bên tình cờ gặp lại nhau. Mỹ nữ này lại hiểu lắm hắn là đồng lõa của đám Thiên Sách phủ U Minh Cung.
Nói lại, Lăng Phong về cơ bản vẫn là mật sứ Mật Thám tư. Dù cho Nam phủ hiện tại đã đổi chủ, Văn Thành Bích vẫn là một con bài rất giá trị, nếu không Thiên Sách phủ cũng không giữ mạng nàng lại. Lăng Phong và Văn Thành Bích trên danh nghĩa thậm chí là kẻ thù hai bên chiến tuyến, hắn không có nghĩa vụ phải giải thích với nàng ta.
Phong ca chẳng qua thông cảm hai bên đang cùng cảnh ngộ, thêm nữa còn vì “nhường” gái đẹp.
Có điều, mỹ phụ này đẹp thì thật đẹp, lại còn phơi phới ra đó như mời chào người khác ăn, nhưng muốn ăn cũng chả dễ. Nói không xa, Đại Đao đang lùng sục bên ngoài, bây giờ mà làm liều đụng vào nàng ta, sướng không chưa biết, nhưng chắc chắn sẽ dẫn về nhà một cây “Yển Nguyệt Đao”.
Nàng ta nếu thích hiểu lầm, Phong ca cũng mặc kệ. Cùng lắm xoay người bỏ đi là xong, chỉ tiếc chưa sờ nắn gì được.
Văn Thành Bích nghĩ gì đó, đột nhiên nghiến răng nói:
– Chỉ cần ngươi đưa Như Ý đến đây, ngươi muốn gì ta cũng sẽ đáp ứng. Kể cả ngươi… muốn thân thể của ta.
Nói xong câu cuối, hai gò má nàng đã ửng hồng, nhưng chỉ thoáng qua rồi mất.
Kỳ thực, mỗi lần ở cùng Lăng Phong, không hiểu sao cả người Thành Bích đều cảm giác bị kích thích khó tả. Đoạn vừa rồi nói ba chữ “thân thể ta”, trong thâm tâm Văn Thành Bích thậm chí có một tia mong chờ kỳ lạ.
Lăng Phong không khỏi động dung nhếch mày:
– Nàng nói thật?
– Hừ, bổn phu nhân là Chỉ huy sứ, không rảnh đi đùa với trẻ con.
– Haha. – Lăng Phong cười lớn.
Ngoài Cố lão điên, lại có người dám xem hắn là trẻ con, thậm chí còn là nữ nhân. Động chạm, thật quá động chạm. Xem ra thời này kém phát triển, chuyện trẻ con chinh phục mỹ phụ vẫn chưa được phổ biến toàn dân.
Lăng Phong ánh mắt tham làm nhìn khắp thân thể chín mọng của Văn Thành Bích, không khỏi nuốt nước miếng chốt một câu:
– Không tệ, thành giao.
Hắn tiến lại gần, đưa tay nâng cằm Thành Bích. Nữ nhân này, rất ngọt, rất căng, phải nói có sức sát thương siêu chí mạng với Lăng Phong.
Thành Bích tâm lý đấu tranh kịch liệt, nửa hận nửa chờ mong. Mùi nam nhân của Lăng Phong càng đậm, hơi thở nàng càng dồn dập.
Đôi mày nàng nhíu lại, rồi đột nhiên giãn ra. Phòng tuyến của nàng rất nhanh lại vỡ tan, giống như lần trong miếu nọ. Hắn có lẽ chinh là oan gia của nàng…
Sinh ra Văn Như Ý, từ đó đến nay Văn Thành Bích cô độc cả tâm hồn lẫn thể xác. Tuổi 28 căng tròn, chín mọng, tràn ngập phong tình, chỉ chờ bàn tay ai đó chạm vào lần nữa. Nàng giống một mỹ phụ đơn thân thời hiện đại, giàu có quyền quý mà cô độc, hàng đêm ngồi trong phòng VIP hộp đêm nhìn ra sàn nhảy, ánh mắt mê man, tay nâng ly rượu vang nhấm nháp.
Trong mắt Thành Bích, Lăng Phong là một sự pha trộn, có sự bí ẩn kỳ quái, có mị lực của tuổi trẻ, thân phận đối lập đầy kích thích, lại có thần lực ngang ngửa nàng. Thành Bích đã qua tuổi dễ dàng yêu dễ dàng say của thiếu nữ, nhưng ngược lại có đôi khi càng dễ say tình hơn cả thiếu nữ, cũng không có gì ngăn được nàng.
Môi hồng mím lại, đôi mi cong cong dần khép hờ, bộ dáng mặc ngươi “làm gì thì làm”. Khuôn mặt diễm lệ mà thùy mị, yên ba liễu rủ, sở sở động lòng, kiều ngọt đến độ không nói nên lời.
Lăng Phong hết nhịn nổi, không tự chủ được cúi đầu thấp xuống.
Có điều, lại như những lần trước, đúng lúc hai đôi môi chạm vào…
– Lăng Phong?
Lăng Phong bực bội, ai lại gọi hắn lúc này?
Nhưng không sao, hắn quyết tâm rồi, thành quả cách mạng đã ở ngay phía trước, kệ m* thằng nào phản động phá rối, cứ hôn đã tính sau.
Chỉ là, phá đám không chỉ một người. Lúc hai đôi môi vửa khẽ chạm vào nhau…
– Mẫu thân?
Thành Bích nghe giọng nói này, nàng mở mắt nhìn, cả người cũng run rẩy, mừng rỡ hô lên:
– Như Ý?
Nói rồi đẩy Lăng Phong ra.
“M* nó, cách mạng thất bại. Lần thứ ba, lần thứ ba rồi!”
Lăng Phong nhìn trời than phiền, họng như hóc xương gà, tức suýt ói máu.
Hắn quay đầu nhìn lại, thầm nghĩ chỉ cần có thằng nào lạ mặt xuất hiện, Phong ca sẽ phi luôn vào tẩn cho một trận. Chẳng qua…
“Dạo này… lắm kỳ đà thật.”
Chỉ thấy tiểu cô nương Văn Như Ý đang khóc lóc chạy vào, phía sau cô bé còn một thiếu nữ, không Lâm Hàm Uẩn thì ai vào đây?
Còn nhớ lần nọ ở Nam phủ, chỉ tẹo nữa là Phong ca ăn được Thành Bích, bất thình lình nữ nhi nàng ta xuất hiện phá hỏng. Lần này cũng thế, không ai khác chính là tiểu thư Văn Như Ý “đáng yêu” kia.
Phong ca oán khí dồn hết vào phổi, hít thở khó khăn. Gặp phải đàn bè trẻ em, muốn chửi muốn đánh cũng chả làm được.
Hắn nhìn Lâm Hàm Uẩn. Bộ dáng nàng ta lại kiểu thiên chân vô tà, như đang trêu ngươi hắn, cứ như không hề biết mình vừa phá chuyện tốt của Lăng Phong.
Mãi Phong ca mới nhổ ra được một câu:
– Cô… sao lại ở đây?
Giọng nói chả lấy gì làm thân thiện.
Lúc xuống đây Phong ca còn có ý định tìm cứu Lâm Hàm Uẩn, nhưng bây giờ hắn đang trách đám U Minh Cung làm ăn quá tệ, sao không đem nàng ta đi luôn, như thế có phải tốt không?
Lâm Hàm Uẩn nhạy cảm phát hiện ra thái độ không vui của Lăng Phong, nàng hơi ấp úng:
– Ta… nhân lúc hỗn loạn, phá cửa xông ra.
Lăng Phong đang chán nản, cũng chả thèm thắc mắc thêm, phất tay đi ra:
– Đi thôi.
– Đi đâu? – Lâm Hàm Uẩn khó hiểu hỏi lại.
Lăng Phong không thèm nói, có muốn cũng chả biết nói thế nào.
“M*, thần công lên đạn cả, không đi kiếm chỗ bắn ra, để thế hỏng mất nòng thì toi.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mật thám Phong Vân |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện xuyên không |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 01/04/2021 21:49 (GMT+7) |