Hắn đang nghĩ xem nên hay không xử lý hai tỷ muội kia, đột nhiên Lăng Phong thấy hai cô gái kia rất đáng giận. Nhưng hắn vẫn không đủ tàn nhẫn.
Bỗng có tiếng ai đó vang lên:
– Ngươi nếu muốn xử lý hai nữ nhân kia, vậy không cần nữa.
– Ai?
“Chết tiệt, có người mà thần thức không hề hay biết.” Lăng Phong thầm hô không xong.
Kẻ địch tới? Lần này còn mạnh như vậy?
Một bóng người bước vào cửa.
“Là người thần bí kia.” Lăng Phong nhìn không quen, nhưng bình tĩnh lại nhớ ra giọng nói kia. Đêm đó hắn không mở mắt nhìn, nên đặc biệt chú ý nghe ngóng.
Người này một thân đồ xám viền đen, đội nón tre lụp xụp che hết phần trán. Chỉ thấy phần cằm vuông chữ điền, râu ria cứng cáp. Đặc biệt ấn tượng ánh mắt lóe lên dưới nón tre, Lăng Phong cũng khó nhìn thẳng vào được. Quan trọng hơn, Lăng Phong có cảm giác đã gặp người này ở đâu đó. Thậm chí trước cả đêm kia.
Người kia thong dong đi vào, giống như đoán ra Lăng Phong nghĩ gì, nhếch mép nói:
– Ta từng gặp ngươi ở đổ phường.
Hôm đó trong bốn người đánh bạc, có một người thâm trầm đội nón, hóa ra là lão này.
Nhưng vì sao lão ta biết Lăng Phong đang nghi ngờ?
– Ngươi nhìn được suy nghĩ của ta?
Lăng Phong thực sự hoảng sợ, không lẽ còn có cả loại người này?
Người nọ cười:
– Không phải lo, ta chỉ là học được chút tâm lý thuật.
– Ra vậy. Tiền bối có gì dặn dò?
Lăng Phong ngay lập tức xưng bối phận. Người này tu vi cao thâm, lại có ơn cứu mạng hắn.
Ngươi kia tự nhiên ngồi xuống ghế:
– Ngươi còn trẻ nhưng khá bình tĩnh đấy. Gọi ta Kha lão là được.
– Vãn bối Lăng Phong.
Mặc dù cảm giác giới thiệu thừa thãi, Lăng Phong cũng không thể quá ra vẻ.
Kha lão nói ngay vào trọng điểm:
– Vậy đi, nói cho ngươi vài điều ngươi muốn biết trước, sau đó là lý do ta đến đây sau. Thời gian sắp tới, tạm thời Triệu Hanh sẽ không đụng tới ngươi, chỉ cần ngươi và hai tiểu quận chúa không làm gì ngu ngốc là được.
– Đa tạ tiền bối. – Lăng Phong biết chuyện này nhờ lão này giúp một tay.
– Cứ từ từ đã, về sau đa tạ hay không còn chưa biết.
Lăng Phong đứng chờ câu sau, hắn biết phải có điều kiện gì đó.
– Đổi lại, ngươi thành người của ta.
Quả nhiên.
Lăng Phong mặc dù không rõ giá trị của mình ra sao, nhưng lão nhân này ý tứ rõ ràng. Hắn sợ rằng mình không còn lựa chọn. Nếu hắn chịu bám vào lão, lão sẽ bảo vệ, hắn không bám vào, tự sinh tự diệt.
Kha lão tiếp tục nhấn mạnh:
– Ngươi vẫn có thể tiếp tục qua lại với Tần Vương, hai bên không liên quan.
– Vãn bối đồng ý. – Lăng Phong cũng không dài dòng.
Lão nhân này không chỉ võ công cao, mà hậu trường không nhỏ. Chuyện Triệu Hanh lão ta sắp xếp được, chuyện Triệu Khánh lão ta cũng biết.
Nếu như lúc trước Triệu Khánh hỏi, Lăng Phong còn so đo suy xét. Thì bây giờ Lăng Phong là kẻ chết đuối vớ được cọc. Hắn lúc này quá nhỏ bé, quá yếu ớt, quá bị động, đành để người khác sắp xếp.
– Ngươi thắc mắc tại sao là mình?
– Vãn bối đúng là có ý này.
– Coi như có duyên đi. Thứ thần pháp chữ vô của ngươi, hợp mắt ta, tính tình cũng phù hợp với việc ta cần. Tất nhiên, trước mắt ta phải thử ngươi một thời gian đã.
“Lại là có duyên. Lại là thần thức.” Lăng Phong nghĩ mà muốn cười. Lão đùi gà, hoàng tử, rồi lão nhân này, tất cả đều tìm đến hắn như vậy.
Hắn thèm vào “có duyên” với mấy lão, duyên với nữ nhân đâu mãi không có.
Thần thức của Lăng Phong, người khác thấy thú vị là một chuyện, bản thân Lăng Phong còn thấy thú vị gấp mấy lần.
Hắn hiểu về nó e là còn ít hơn mấy lão già này, nhưng hắn lại không thể nói ra mình không biết gì, như vậy tự mình hạ thấp giá trị bản thân xuống, sẽ bị kẻ khác đùa như trò chơi ngay. Kể ra cũng tốt, ít nhất còn có cái để người khác để ý, còn hơn không có gì cả.
Điều đáng nói là thần thức tưởng như vô hình vô tức, nhưng hóa ra lộ quá dễ. Thi triển lần nào cũng bị người ta phát hiện. Cả ba lần đều xem như có lợi, nhưng ai biết lần thứ tư dẫn họa sát thân không chừng.
Kha lão hỏi tiếp:
– Trước tiên, ngươi làm sao khẳng định Yên Vương có ý phản?
– Vãn bối suy đoán.
– Chỉ như vậy?
– Chỉ như vậy. Khiến tiền bối thất vọng.
– Không hẳn. Ngươi đoán được cũng là bản lĩnh. Có gì muốn hỏi không?
– Làm sao có thể liên lạc tiền bối?
Rút kinh nghiệm với Triệu Khánh, Lăng Phong cần nhất thứ này. Tìm được cành cây, nhưng lúc cần bám không biết bám ở đâu, chẳng khác không có.
– Bình thường ta sẽ tìm ngươi, nhưng nếu có chuyện quá gấp gáp, vậy có thể dùng ngọc này, tới thợ rèn Đinh gia ở cổng Nam, mật khẩu là “phong thủy thần, thần thủy phong”.
“Phong thủy thần, thần thủy phong?” Lăng Phong lẩm bẩm.
Hắn tiếp nhận miếng ngọc, màu lục, có vài đường vân trắng, không khắc hoa văn đặc biệt. Xem ra đây là một tổ chức thần bí, đây là mật lệnh.
“Hay lại trò tạo phản gì đây? M*, phản càng tốt. Phản đi, để anh thành ông lớn, đỡ bị xoay vòng.” Lăng Phong nghĩ thầm. Thời này, trò phổ biến nhất là tạo phản, xem phim nhiều ấn tượng mãi.
Kha lão không thấy Lăng Phong hỏi thêm, lộ ra mắt thưởng thức nói:
– Bây giờ nói một chút về võ công của ngươi đi. Ta thấy ngươi có chút thú vị, nhưng quá bị động, hoàn toàn chỉ biết chạy trốn. Gặp cao thủ hơn lần trước, vậy một kích đã chết ngay.
– Vãn bối tự mình tu luyện, không có sư phụ chỉ dạy, như vậy đã là hết sức.
– Tự luyện? – Kha lão nhìn Lăng Phong.
Theo tin ngầm lão có, kẻ này trước kia là dân thường, thường đến không thể thường hơn, gần đây mới lên làm chưởng quầy cho Lăng gia.
Nhưng võ công thì có vài chỗ vô cùng kỳ lạ.
Luyện thần gây choáng, thì thuộc về vô thức, đã bước vào hóa hình. Mặc dù mới sơ cấp, nhưng như vậy đã là hàng khủng, ở võ lâm Trung nguyên đã có thể xưng tên.
Trong luyện thần, luyện “vô thức” so với luyện “ý thức”, ở tầng thấp tuy hiệu quả sát thương kém hơn, nhưng lên cao thì dễ ngộ đạo hơn. Hầu hết chưởng môn muốn ngộ đạo đều đi theo đường luyện “vô thức”. Còn cao thủ “ý thức” tuy nhiều hơn, nhưng phần lớn đều không ngộ được đạo, quanh quẩn cũng chỉ dùng chiến ý sát ý chế ngự thôi miên.
Cao thủ luyện vô thức khi qua được cảnh giới thứ hai hóa hình, thường sẽ trốn biệt bế quan. Bởi đột phá qua tầng này vô cùng khó, phần lớn luyện cả đời đều không qua được. Nhưng nếu qua được, thì đồng nghĩa với thần của bản thân siêu việt chúng sinh, rất gần việc lý giải được đạo. Những người như vậy đều đã đại cao thủ, không ham muốn luyện nội ngoại công nữa, chủ yếu luyện thần để lý giải đạo hiểu ra thiên ý.
Nhưng kể cả Lăng Phong có thần lực thuộc vô thức, qua tầng hóa hình, đều không phải vấn đề.
Vấn đề là, hắn có thần, nhưng lại không có khí.
Đạo gia tam bảo là tinh – khí – thần. Phật gia tuy định nghĩa có khác, nhưng về cơ bản cùng một nguyên lý. “Luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thần, luyện thần hoàn hư”. Tất cả đều khí trước thần sau. Có khí, lúc này mới dùng khí luyện thần. Lăng Phong không có khí cũng có thể xuất thần gây choáng, rõ ràng là nghịch thiên. Thần lực từ đâu sinh ra?
Thực ra, Lăng Phong có sẫn thần thức, là từ “âm phủ” đem lên. Đặc biệt hắn trọng sinh hai thế, không bị vứt vào luân hồi. Trường hợp kiểu này âm phủ ngàn năm không đến hai người. Loại người này, riêng về mặt thần siêu mạnh, lực lượng cho Lăng Phong dùng không chỉ nhân đôi, mà là nén lên nhau. Kiểu đột phá của Lăng Phong là cưỡng chế, quá căng quá nhiều mà đột phá, không cần đi đúng đường.
Lăng Phong có thể nói may mắn cũng đúng, duyên phận cũng không sai, mà nhảm nhí cũng chuẩn.
Cuối cùng chính là, Lăng Phong không chỉ không có khí, đến quyền cước kiếm pháp hình như cũng không có. Bằng chứng là hai lần giao đấu Kha lão xem đều không thấy hắn tung ra nổi chiêu nào, chỉ đơn thuần chạy và trúng đòn.
Nếu không phải Lăng Phong không có chiêu thức cụ thể, xuất chiêu loạn xạ khắp nơi, thì Kha lão cũng không thể biết hắn ta có thần. Bởi vì bình thường cao thủ luyện được thần, thì tu vi khác cũng đã khá cao, biết cách che giấu thu liễm, sẽ không loạn như Lăng Phong.
Kỳ thực, khí lực hay quyền cước, không phải Lăng Phong không có, cũng không phải là phế vật nên không luyện được, mà là…
Lăng Phong thấy lão nhân cứ nhìn mình cười tủm tỉm, không khỏi nổi da gà. Hắn rót chén trà đưa qua.
Từ đầu Lăng Phong đã thấy có gì không đúng ở Kha lão, lúc này tới gần mới nhận ra.
Người này ngồi ở đây mà như không hề có ở đây. Hơi thở không nghe thấy, thân nhiệt không tỏa ra. Vô cùng quỷ dị. Nếu không phải thân hình hiện ra trước mắt, Lăng Phong còn nghĩ đang nói chuyện với hồn ma.
Kha lão ánh mắt thú vị nhìn Lăng Phong:
– Ngươi thực sự không có võ công phòng thân nào?
– Không hề có. Vãn bối là thương nhân.
– Haha, thương nhân… – Kha lão cười lớn.
Làm buôn bán mà thần thức cỡ như Lăng Phong, võ lâm sắp loạn đến nơi.
Thực ra Mặc lão từng đưa cho hắn một quyển thương pháp cũ kỹ không tên, nhưng Lăng Phong mãi vẫn chưa luyện. Hắn không thích thương là một, thời gian không có là hai.
– Vậy đi, vào tổ chức cũng nên biết một chút cơ bản. Ở đây ta có một phần ám khí bí kíp, coi như đầu tư cho thủ hạ. Ta nghĩ ngươi thích hợp tu luyện. Thời gian sau gặp lại ta sẽ chỉ điểm thêm.
– Đa tạ tiền bối. – Lăng Phong vội vàng tiếp nhận.
Hắn quá vui mừng, gì chứ được tặng bí kíp không nên khách sáo. Lăng Phong là loại nhà nghèo không tiền không thầy. Mấy cái kỹ năng bí kíp gì này, trong phim toàn phải rớt xuống vực mới lượm được.
Nhìn Lăng Phong chăm chú, Kha lão dặn dò qua loa rồi rời đi.
Lăng Phong bắt đầu nhìn vào bìa quyển trục, nhìn thấy năm chữ “Thiên Ma Truy Hồn Đao”.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mật thám Phong Vân |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện xuyên không |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 01/04/2021 21:49 (GMT+7) |