Lăng Phong Mặc lão mang mấy huynh đệ A Trình A Hổ hùng hổ tiến đến. Chẳng qua, vẫn là A Trình đi đầu tiên. Dù sao tên Trình cũng từng qua lại chỗ này. Không đem tên Trình đi cùng, khéo đám Long Bác Khôn lại tưởng Lăng Phong tới đòi nợ máu.
Bước vào sân cả lúc lâu cũng chả thấy ai hỏi chuyện, Lăng Phong không khỏi vuốt mũi thú vị.
– Ta đặt đại, mở đi.
– Tiểu, tiểu rồi.
– M*, hôm nay số c* chó, toàn đặt sai.
– Thành ca, có chút rượu, uống giải hạn.
– Rót!
Chỗ này mặt trước giống như một cái võ đường, sân một khoảng đất trống, cũng không thấy ai tỉ thí gì, ngược lại thấy vài nhóm tụ tập rượu thịt chém gió.
Lăng Phong hắng giọng khoanh tay đứng ở cổng nói lớn:
– Không biết ai phụ trách chỗ này nha?
Không ai để ý hắn.
– Lần này tiểu, m* nếu ra đại ông mày thề đập nát cái bàn này.
– Thành ca, lại uống chút rượu lấy may.
– Rót tiếp!
“Gì đây? Hay tại ta dùng từ văn nhã quá?”
– Thằng nào lão đại chỗ này bước ra, đóng tiền bảo kê.
Lần này quả nhiên hiệu nghiệm.
“Rầm rầm”
Tiếng bàn ghế đổ vỡ vang lên, tên Thành ca gì kia mặt đỏ bừng quay sang nhìn chằm chằm Lăng Phong. Gã đang bực mình thua đổ còn có thằng khùng nào to nhỏ ở kia, đã cố ý không tiếp còn lèo nhèo. Lão Thành không trị không được.
Tên Trình khép nép một bên, không khỏi bái phục độ liều của Lăng Phong.
– Phong ca, hình như hơi to chuyện rồi.
– Chà, khụ, hình như hơi quá thật.
Lăng Phong cười cười. Kiếp trước xem phim Hồng Kông nhiều, nam chính đều nói như vậy, quen miệng.
– Các vị, thứ lỗi thứ lỗi. Tại hạ là khách tới thuê người, nhìn thấy phong thái Diêm bang nói nhầm thành thu bảo kê mà thôi. Haha, A Trình, còn đứng đó?
– Hử? Không đứng đây thì đi đâu? – Tên Trình mờ mịt.
Lăng Phong không khỏi buồn bực, nhỏ giọng:
– Ngươi chẳng phải từng qua lại chỗ này sao?
– Ngất, đệ từng đi theo tiêu mà thôi, làm gì có thằng nào ở đây biết mặt đệ chứ?
– Đậu phộng, sao không nói rõ từ đầu? Còn chém gió cái gì từng qua lại. Có biết từ qua lại nghĩa nó thế nào không hả?
– Vậy phải làm thế nào?
– Đưa chút tiền xem sao.
Tên Trình chạy vội qua chỗ lão Thành, nhăn mặt rút ra thỏi bạc:
– Đại ca, chút quà mọn.
– Xéo!
Lão Thành xem mặt mũi chỗ bạc như thế đã nể lắm rồi, vừa rồi thằng nhãi nào dám gọi hắn ra đòi bảo kê, bình thường không ăn đạp đã tốt.
Lăng Phong vẫn đứng đó, Thành ca hất hàm hỏi:
– Còn chưa chịu đi?
– Tiểu đệ đến để thuê người, xong việc công cán còn hơn chỗ đó nhiều lần.
– Mày là thằng nào?
– Hạnh ngộ hạnh ngộ, Phi Long Sát Thủ Lăng Phong chính là tại hạ.
– Cái gì? Chó bay?
– Haha. – Bên kia cười rộ lên.
– Muốn thuê việc gì?
– Hộ vệ đưa tiêu lặt vặt thôi. Tiền bạc đại ca ra giá.
– Hộ tiêu? Miễn. Thằng nào vừa hô to gọi nhỏ, bước ra đây dập đầu đã.
“Cá tính.” Lăng Phong giơ ngón cái.
Thực tình hắn muốn bỏ đi, bởi vì đám này hắn thấy tầm thường quá.
Cũng vì hắn thấy tầm thường nên mới to mồm như vừa rồi. Thuê về làm hộ vệ chỉ tổ tốn tiền vô ích. Tự mình làm còn hơn.
Lúc đầu nghe nói cái gì đại bang kinh thành, cứ tưởng chí ít cũng xấp xỉ ba tên Ngưu Long Xà lần nọ may ra. Xem ra cũng chỉ có ba tên kia có bản lĩnh chút, đám này đều chỉ là đầu gấu linh tinh. Lần trước đánh với đám thiếu niên ở cổng cũng chỉ hơn một tẹo.
Nói cho cùng, Diêm bang cũng chẳng phải môn phái võ lâm. Thủ hạ chủ yếu là đầu gấu kinh thành tụ tập lại, ỷ đông hiếp yếu, dựa thế làm càn, nếu thực sự đánh nhau, thì cũng chẳng ra đâu.
Lăng Phong nghĩ đến mới nhớ. Việc gì lòng vòng với đám ngoài cửa này. Trực tiếp gọi người quen ra, ba tên kia từng đánh qua, lại quen biết Từ Nguyên, nói chuyện nhanh gọn hơn.
Quyết định gì đó, Lăng Phong bước ra trước, dõng dạc:
– Tại hạ cũng không muốn dông dài nữa. Là thế này, tại hạ là tiêu đầu Phong Vân tiêu cục, dù sao về sau cũng làm ăn cùng một địa bàn, không tránh khỏi xung đột. Lần này đến thăm hỏi Diêm bang thoáng một cái. Vậy đi, mời ba vị Long Xà Ngưu ra đây là được rồi.
– …
Đám Diêm bang trợn mắt há hốc mồm im lặng một lúc.
Đầu năm nay kinh thành cũng có vài thằng ngông cuồng, nhưng ngông tới mức gọi một lúc ba trong bốn trưởng lão ra, thì chỉ vừa gặp qua. Quả thật chuyện lạ năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều.
“Rầm rầm”
– Đ* hỗn láo.
– Phang nó.
Tiếng hỗn loạn vang lên.
– Từ từ!
Người kêu dừng… lại là tên Thành. Gã là thân tín lão Long, biết một chút chuyện.
Lần trước nghe nói Long Xà Ngưu ba đầu to đem lính tới một cái võ quán trong thành, rút cục bị đánh trở về. Tên Thành không được tham gia nhưng có nghe qua.
Mặc dù để giữ mặt mũi, lão Long đều nói có người quen bên Từ gia giảng hòa. Nhưng tên Thành nghe mấy đứa quen biết cùng đi hôm đó kể lại, cả ba lão đại đều bị đánh lui, thậm chí họ Từ không hề giảng hòa, trái lại còn giúp phe Diêm bang khỏi chịu thật là đằng khác.
“Chẳng lẽ thằng trước mắt này là phe nọ?” Thành ca cẩn thận nghĩ.
Có điều nhìn lại thấy bộ dạng cười cười của Lăng Phong, Thành ca sẵn rượu trong người, máu nóng vẫn bùng lên.
“M*, thử mới biết.”
Gã hô lớn:
– Tất cả lên!
“Ngất. Chả có phong phạm đại tướng gì cả. Toàn chơi bầy đàn.”
Lăng Phong chửi thầm, quên mất tiêu đám này là du côn, đâu ra mà đại với tướng.
Lăng Phong quay qua nhìn Lăng Hổ, thấy thằng kia vẫn khoanh tay đứng nhìn, chả buồn quan tâm chuyện trước mắt, một kiểu khinh thường đối thủ.
– Lăng Hổ, đến lượt ngươi thể hiện đấy. Mấy trăm lượng bạc nuôi bấy lâu, làm tốt một chút!
Lăng Hổ nghe vậy liền động.
Lăng Phong ở đằng sau âm thầm cầm vài viên sỏi, hắn đang luyện những bước cơ bản đầu tiên của thủ pháp Truy Hồn Đao, tay mắt kể cả toàn thân phối hợp.
Không có gì hiệu quả bằng thực chiến nhìn kẻ địch di động thế này.
Lăng Hổ phi tới trước chụp lấy một cái ghế dài, đập hai cái đã gãy hết chân ghế. Cứ thế hết xoay, thọc, đỡ, đập đủ các tư thế. Chỉ một nhoáng đã khiến đám kia nằm la liệt.
Lăng Phong đang chú tâm chuyện khác nên không để ý lắm. Nhưng tên đại ca Thành ở sau cùng còn chưa ra tay đã phải lui lại. Tên Trình mắt không khỏi hâm mộ nhìn, từ đầu đi ra đây hắn chỉ thấy kẻ nhỏ con này cúi gằm không nói, hóa ra công phu thật tốt.
Mặc lão quan sát một lúc nói:
– Côn pháp?
– Mặc lão, Côn pháp gì?
– Những tư thế vừa rồi của Lăng Hổ dùng là côn pháp.
– Rất tốt!
Lăng Phong chỉ gật gù, là côn hay cái gì pháp đều không quan trọng, có là được. Con hổ kia tiền không là tiền, càng có bản lĩnh càng tốt.
Lại nói, người luyện côn pháp trong giang hồ không nhiều lắm, có thể điểm danh đến tăng nhân, Cái bang, hoặc một vài gia tộc. Cách sử côn khác hẳn dùng đao kiếm, nhưng khá gần với dùng thương. Một người dùng côn pháp thường phải có bối cảnh gia tộc hoặc môn phái nào đó, hiếm khi là nhân sĩ tự do. Xem ra Lăng Hổ trước kia cũng có thân phận nào đó.
Lưu Thành đang khá đau đầu, gã chỉ là tiểu ca canh gác cái lương đình này, đại ca hắn Lưu Thái là đà chủ tay chân cho Long Bác Khôn. Hôm nay Lưu Thái dặn dò gã canh chừng chỗ này không cho ai đi vào trong. Bây giờ có cường địch tới tận cửa.
Lưu Thành ra lệnh cho đàn em.
– Lui. Chạy đi gọi đại ca.
Tên Trình nhìn cảnh ngổn ngang, than thở:
– Hôm nay vui rồi. Đi thuê người, bây giờ lại thành đánh nhau, càng đánh càng to.
Lăng Phong không cho là đúng nói:
– Đám này không sớm thì muộn cũng phải đánh thôi. Hai lần tới chỗ chúng ta gây sự, chúng ta không trả lai một lần thì làm sao đi lại giang hồ.
– Nhưng về sau lấy ai đi vận tiêu đây?
– Quên à? Phong Vân tiêu cục, từ giờ chúng ta sẽ làm riêng.
A Trình trợn mắt:
– Phong Vân tiêu cục? Có từ lúc nào vậy?
– Vừa xong!
A Trình trợn mắt.
Một cái tiêu cục, cứ thế mà thành lập rồi?
Lăng Phong cười nhạt. Đằng nào cũng phải lập tiêu đội, cạnh tranh trực tiếp miếng ăn với nhau. Giả dụ hôm nay không đánh, hôm sau vận tiêu kiểu gì cũng bị phá. Chi bằng phủ đầu một lần chia địa bàn, tiện thể lấy chút danh tiếng.
Dù sao, gần đây bị dồn ép nhiều, Lăng Phong suy nghĩ cũng cực đoan hẳn ra, giống như đang tìm chỗ phát tiết bức xúc.
… Bạn đang đọc truyện Mật thám Phong Vân tại nguồn: http://truyensextv1.com/mat-tham-phong-van/
Cùng lúc đó, đại sảnh phía sau Diêm bang Đông thành.
– Lão Long, nể tình huynh đệ bấy lâu, đừng chống cự nữa.
– Thối lắm. Ăn cháo đá bát.
– Ăn cháo đá bát? Cách đây hai năm không biết ai cũng ăn cháo đá bát đấy thôi.
– Hừ!
Long Bác Khôn đang ôm ngực bị thương, gã đang bị dồn vào đường cùng.
Ở đây là Đông thành địa bàn của lão, nhưng hôm nay xem ra là ngày cuối cùng của Long Bác Khôn ở Diêm bang.
Đứng trước mặt gã có vài người, trong đó có tên Xà, một tên khác mặt đầy sẹo, Cẩu lão đại của Bắc thành.
Xà Cẩu đã âm mưu từ lâu, liên kết muốn lật Long lão đại xuống chia lại Đông thành. Hai năm trước Khắc đại ca bị giết, Diêm bang tạm chia bốn. Chẳng qua, Đông thành của Long Bác Khôn nhưng lại là chỗ ngon lành nhất, toàn thương nhân tập trung, tiền vào như nước, Xà Cẩu muốn ăn chia.
Phùng “Ngưu” cũng có mặt, gã tuy không muốn thấy cảnh này, nhưng đã giao kèo trước với Xà Cẩu, chỉ đành khoanh tay đứng nhìn.
Long lão đại có bản lĩnh, không dễ gì bị thương. Nhưng rất tiếc hôm nay gã bị phản bội từ trong ra ngoài, người đâm lão cũng không phải Xà Cẩu hay Ngưu, mà chính là Lưu Thái, tay chân đắc lực nhất của lão bấy lâu.
Lưu Thái lúc này cười đắc ý nói:
– Lão đại, huynh già rồi. Tính tình không phóng khoáng như trước, mấy anh em đều mong anh buông tay.
– Im mồm, trước giờ ông đối xử với mày không tệ.
– Haha. Long ca à, em rất biết ơn anh mới đứng nói chuyện thế này đấy.
Đúng lúc này, một tên lâu la chạy vào nói nhỏ với Lưu Thái gì đó.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mật thám Phong Vân |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện xuyên không |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 01/04/2021 21:49 (GMT+7) |