Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv1.com là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Mèo con miệt vườn » Phần 6

Mèo con miệt vườn


Truyện đã hoàn thành

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 6

Mình nhớ là đâu gần cuối năm 2019, mình đọc thấy 1 dòng tâm trạng trên zalo của con miu, sực nhớ lâu quá rồi chưa gặp em, mình bốc điện thoại, gọi em ngay.

“… Mẹ em bị đột quỵ, bán thân bất toại rồi anh… giờ em nghỉ học chăm mẹ, với em cũng hông còn tiền đóng học phí…” – giọng em đều đều trong điện thoại, nhưng nội dung em nói thì như một vực thẳm hút lấy cuộc đời vốn đã khắc nghiệt với em.

“Con giời đánh, đụng trận không kêu anh” – mình chửi ầm lên – “mẹ em nằm đâu anh xuống thăm”.

“Dạ, mẹ em nằm ở bệnh viện y học cổ truyền Bến Tre đó anh, giờ em cũng ở đó luôn”.

Một thoáng hãi hùng xẹt qua người mình, má, đời sao trùng hợp dữ vậy, người yêu mình, người mà sau này là bà 2, nhà nàng ngay dưới chân cầu Rạch Miễu chứ đâu, và họ hàng nàng rải rác từ cầu Rạch Miễu tới trong thành phố Bến Tre cả dãy, mình đi thăm người yêu, chạy xe vô thành phố Bến Tre mà quay trái quay phải trên đường chào như điên, kiểu này đi thăm con mèo, không báo trước để tới lúc người yêu mình biết thì bỏ mẹ. Kiểu này phải dàn binh trước thôi.

Tối đó, trong phiên chat đêm thường ngày của 2 đứa, mình báo cho người yêu là có đồng nghiệp trong trường có mẹ bệnh, vì là đồng nghiệp trong Phòng Đào Tạo nên anh em làm việc với nhau nhiều, mình sẽ sắp xếp đi thăm và gửi phong bì.

“Cho em đi với Béo, em muốn đi với Béo” – cô nàng nghe nói về quê là khoái lắm.

“Đi trong tuần mà em đi gì, không phải em còn làm báo cáo quý sao?” – Mình vặn lại.

“Ờ thì… hay để em nghỉ phép…” – nàng cù nhây.

“Con điên, mới về quê hồi 2/9 xong, suốt ngày đi đi, lo đi làm đi rồi cuối tháng than lương ít” – mình kết thúc luôn cuộc trò chuyện đêm đó, gọi điện cho đồng nghiệp nhờ đổi giùm giờ dạy, lên kế hoạch kỹ lưỡng và… xuất phát.

Mấy đứa nhỏ trên truyensextv1.com mà đang làm sinh viên, lâu lâu thấy giảng viên đổi giờ dạy, hay thầy cô bận đột xuất, thì hãy hiểu là khoảng 50% lý do thầy cô bận là vì tình dục, ý lộn, vì tình yêu nghe. Nên đừng có giận, sau này tới phiên tụi bây cũng vậy à.

Sáng đồng hồ reng để 6h30 reng 1 phát là mình nhỏm ngay dậy, vệ sinh chuẩn bị rồi vọt thẳng ra khỏi nhà, giả bộ như mình có ca dạy sáng ở Thủ Đức. Bon bon 1 lèo vô thẳng trong thành phố Bến Tre, mới chừng 8h mà nắng quá phải dừng lại sau khi đổ dốc cầu Rạch Miễu mua ly nước mía, tới quảng trường rồi quẹo ngang, chạy tới khi thấy bệnh viện Nguyễn Đình Chiểu, vọt tới thêm khúc nữa là tới nơi. Trời hỡi, đúng là bệnh viện dưới quê có khác, bệnh viện mà nhìn như cái trại tế bần, hàng rào phía ngoài đã han rỉ, mái tôn che dãy nhà xe bị cây tầm gửi leo lên phủ đầy, bệnh viện có đúng 2 tầng lầu, nhưng bù lại diện tích coi cũng lớn, tấm bảng “yêu cầu tắt máy xe” để trước cái bót bảo vệ, nhìn như còn lại từ thời thế kỷ trước, nó han rỉ, đã gần như chuyển sang mục nát, cái bót bảo vệ nhìn na ná như cái nhà vệ sinh trong mấy cây xăng dọc theo quốc lộ, tường lủng lỗ chỗ, mấy vệt đen đen bám đầy trần nhà.

Ngó ngang ngó dọc 1 hồi tính dừng xe dẫn bộ thì thấy 1 hàng các cô các bác đi khám bệnh từ trong bệnh viện chạy xe ra, ai cũng… rú ga vọt qua cổng. Mình cười méo xẹo, đành phải vặn chìa khóa khởi động xe rồi vọt hướng ngược lại, hông phải muốn vi phạm quy định cơ quan mà sợ đang dắt xe có thằng nào phía sau nó cũng rú ga vọt tới, né không kịp thì mình vô bệnh viện nắn gân luôn! Dù sao, bệnh viện dưới quê cũng có cái hay của nó, hông có thu tiền gửi xe. Cái bãi xe rộng thiệt rộng, lợp phía trên 1 lớp tôn mỏng trên mấy cây cột khẳng khiu, mớ dây tầm gửi, thường xuân lâu ngày mọc trên nóc vô tình thành lớp chống nóng cực kỳ hiệu quả, bãi xe vậy mà mát rượi, và đúng kiểu dưới quê, xe đậu chẳng có hàng lối gì, ai thích đậu đâu thì đậu, chẳng ai quản lý, cũng chẳng thu tiền.

Mình đá chống chiếc xe cùi rồi quẩy balo lững thững đi vào trong, cái bệnh viện này cũng ngộ, chẳng có bàn lễ tân, đóng tiền, kêu đi khám gì ráo trọi, lối đi chính thông thẳng vô từng dãy phòng bệnh, bệnh nhân, người nhà, y tá đi qua lại lộn xộn, chẳng biết hỏi ai mà lần. Thôi để em bất ngờ xíu, mình đi 1 vòng xem sao, dù sao cũng có 2 tầng. Mình vừa đi vừa ngó nghiêng vô mấy phòng, và họ ngó lại mình cũng thản nhiên như không, nhiều phòng còn thò đầu ra hỏi “em tìm ai hỏi cho nè”, làm mình phải cười giải thích, người miền Tây là vậy, lúc nào cũng xởi lởi hỏi thăm, và luôn nhiệt tình giúp đỡ. Tới cuối dãy chính, phòng bên tay phải vẫn đang tắt đèn, ánh nắng mặt trời bắt đầu gay gắt bên ngoài vẫn không chiếu tới nổi trong phòng, một người phụ nữ nằm thiêm thiếp trên giường, không người trông coi. Mình tính quay ra đi lên lầu thì nghĩ lại, tính vô nhìn 1 cái vì mẹ nàng thì mình có thấy mặt trên Facebook nàng, nhìn chắc cũng ra, vừa bước ngang qua cửa thì một tiếng gọi phía sau vang lên:

“Anh T.”

Vâng, linh cảm quả chẳng sai, đúng địa chỉ rồi, mình quay lại cười khì một cái, tính chọc nàng vài câu mà nụ cười chợt tắt luôn trên môi một cách không kiểm soát nổi. Mèo con đây rồi, nhưng sao nhìn em chẳng giống nữa, em vốn đã rất, rất gầy, nay lại thêm tiền tụy, khuôn mặt lộ rõ vẻ hốc hác, da xanh mét, bộ đồ mặc trên người như rộng hẳn ra, mặc dù mình biết, đồ đó size 37 chứ mấy. Mình không nói được câu nào nữa, đứng đực ra. Em nhìn mình dò xét một cái rồi cất lời:

“Anh xuống không nói em tiếng nào”.

“Sao em không nói anh từ đầu, em làm sao vầy nè?” – Khó khăn lắm mình mới tìm được một câu coi cho đỡ làm em xấu hổ chút.

“Sao là sao anh, em vô đây chăm mẹ thôi mà, tại trong đây người đi ra đi vô lục đục, em ngủ không quen nên em xuống sức, vậy thôi” – em nói thản nhiên như không, lờ đi vế đầu câu hỏi.

“Má em sao rồi?” – Mình tính hỏi kỹ nàng, nhưng giật mình nghĩ lại, từ từ, xuống đây rồi thì cháo nó sẽ nhừ.

“Má liệt nửa người, giờ nằm 1 chỗ không xoay người thường xuyên nên bị nhiễm trùng hang lươn nữa anh, em phải túc trực ở đây để xoay má qua lại, chứ bị nhiễm trùng nữa thì không sống nổi, thêm vô má em bị tiểu đường, khó phục hồi lắm” – dân dược có khác, nói chuyện còn hiểu được vấn đề, chứ gặp mấy con ất ơ là chỉ có nặng, nhẹ, bác sĩ nói gì đó quên rồi, nghe phát chán.

“Tiền thuốc thang bệnh viện sao em?”

Nàng ngần ngừ không đáp ngay, mình nhíu mày. Gánh cháo lòng, sinh kế duy nhất của mẹ con nàng đứt gánh, nhà nàng chỉ đủ ăn, dư nhiêu cúng cho đại học NTT rồi, giờ thêm vụ này thì bỏ mẹ.

“Mấy cô mấy dì có phụ, với em đi mượn thêm nhà ngoại, cũng đủ đắp đổi, với mẹ em có bảo hiểm, viện phí không nặng lắm”.

Gặp lúc này thì méo nói nhiều, mình móc 1 cọc tiền ra, đẩy qua, hất hàm. Em… đẩy lại.

“Anh, đó giờ anh giúp em nhiều rồi, em tạm thời chưa cần đâu”.

“Một miếng khi đói bằng một gói khi no em à, khi nào em có thì trả, đừng nghĩ nhiều” – mình quên hết cả những ham muốn đen tối để chiếm hữu nàng, quên cả những bài gạ gẫm xài quen mấy tháng qua, mình chỉ còn muốn nàng vượt qua cơn khó khăn này mà quay lại đi học.

“Anh à, em có coi Facebook chị C. Anh chị đã gặp 2 bên gia đình, cũng sắp cưới rồi, em không muốn làm người thứ 3” – em ngẩng mặt lên nhìn thẳng mình.

“Ba bốn gì, em cho anh cơ hội à?” – Thoáng giật mình, con nhỏ này tinh quá trời.

“Em không cho anh cơ hội, nhưng mà em nợ anh tiền thì anh sẽ ép em” – nàng nghiêm mặt.

Hơi dà, mình rút cọc tiền lại, đưa ra 2 tờ 500.000VND. “Tự tẩm bổ bản thân đi, cái này anh cho, không phải mượn, khỏi trả, coi em kìa, cò hương thành cò ma rồi”.

“Cái này thì em nhận, anh, uống trà sữa hông em mời” – chừng thấy mình gay gắt quá, em nở nụ cười, lần đầu tiên trong 4 năm quen nhau, mình thấy em đẹp vậy.

“Ờ, thì uống, kêu anh ly không trân châu, uống nhiều mập”

“Anh không uống cũng mập mà, hihi” – sau đó, 2 đứa trở lại với ngày xưa, ngồi tám hết chuyện nọ tới chuyện kia, chủ yếu là em, một cô nàng đúng nghĩa là hướng nội, có chỗ mà xả cơn stress của em, chứ mình thì… nói từ sáng tới tối mỗi ngày, nói riết khàn tiếng.

Chiều hôm đó, khi nàng tiễn mình ra về, ra tận bãi xe tiễn mình, mình giả bộ rồ máy xe băng qua cửa, nhưng vừa qua khỏi hàng rào sắt han rỉ là mình tắt máy xe, đá chống, khóa cổ, quay miếng bảo vệ ổ khóa. Xong mình quay vô bệnh viện, ngó dáo dác xác nhận nàng vô phòng với má rồi, mình dông lên lầu, vô thẳng phòng kế toán, má, nhỏ lớn mới thấy lần đầu, cái phòng xép như phòng để chổi, kê 2 cái bàn, 2 bà nhà quê ngồi trong đó, 2 cái bàn kê xong 1 mình mình đứng cũng chật. Mình hỏi:

“Dạ cho em hỏi phòng bệnh nhân cuối cùng, dãy bên phải tầng dưới còn phải đóng viện phí không chị?”

“Có chứ em, phòng đó nợ nhiều nhất bệnh viện, mà em là làm sao với đằng đó?” – Một bà già bỏ chân xuống hỏi.

“Dạ em là đồng nghiệp cùng trường với cô con gái, em đại diện cho Công Đoàn Trường Đại Học xuống thăm” – câu trả lời nửa thiệt nửa giả, em là sinh viên, mình là… giảng viên, nên xạo vậy đố ai nhìn ra. Để chắc ăn, mình chìa thêm danh thiếp của mình.

“À, vậy hả, dạ chào thầy, thầy đi xa hông thầy? Dạ mời thầy ngồi. Bệnh nhân này sướng quá, có Công Đoàn tới thăm, ở đây hiếm thấy lắm á” – 2 bà cô bắt đầu nhiều chuyện, tiện tay đưa mình cái ghế nhựa.

Ây dà, bệnh viện mà giống cái chòi vịt giữa đồng ghê ha, vui làm buồn nghỉ, thích thì mời khách ngồi tám, dù đang trong phòng Kế Toán, kiêm luôn chức năng thu nộp tiền, hên là mình không cướp, chứ gặp cướp chuyên nghiệp trên Sài Gòn là tèo chắc 100%.

Người nhà quê dễ thân, mình giới thiệu nàng là… cán bộ phòng Công Tác Chính Trị Sinh Viên, vừa đi làm vừa đi học, nên mấy bà có vẻ nể ghê lắm, và mấy bà cũng xì ra cho mình biết là nàng khai hồ sơ diện hộ nghèo, nên nợ viện phí thì mấy Bác (gọi tắt một cách tôn trọng của toàn thể cán bộ công nhân viên ngành y dành cho Bác Sĩ) cũng châm chước cho, nhưng mà để lâu thì không tốt.

“Dạ, em nó mới 23, đi làm được vài năm mà gặp cảnh này thì khó thiệt, nên con đại diện Công Đoàn cơ sở xuống thăm hỏi, nãy con gửi tiền mà em nó từ chối, nói ngại, thôi mấy cô giúp con, cho con biết số viện phí cần đóng, con về trường báo cáo cho Công Đoàn vận động anh em”.

“Dạ thầy nói phải, trường học chăm lo cho nhân viên tốt quá, thầy để tui coi thử” – nói xong 1 bà bấm máy tính, nhìn vô coi hồ sơ, xong… lấy cái máy tính Casio ra ngồi cộng trừ nhân chia. Tim mình nhảy mẹ nó ra khỏi lồng ngực, ôi thần linh ôi, Allah ôi, thời buổi này mà xài máy tính kiểu gì kinh khủng vậy, Excel trong máy chết mẹ nó rồi à? Đã vậy 1 bà bấm xong đưa máy Casio cho bà còn lại… bấm thêm lần nữa.

Bấm túi bụi một hồi thì 2 bà cho kết quả: “Dạ bệnh nhân này còn nợ 4.582.000VND viện phí thầy à, cũng hơi nhiều đó, thầy về vận động được hông?”

Mình muốn bắt chước mấy phim Ấn Độ nè, đứng dậy, trợn mắt cho dữ lên, há miệng, ra lấy tay bụm lại, xong giả bộ lắp bắp “ôi, thần linh ôi”. Có 4 triệu rưỡi mà hết mẹ 10 phút và 2 nhân lực, lại còn “hơi nhiều”, rẻ quá sức tưởng tượng chứ nhiều. Ráng giữ bình tĩnh, mình nói:

“Dạ Công Đoàn biếu đây cũng 4 triệu rồi, con còn chút tiền đi đường, gom lại đưa luôn, về con vận động sau”.

“À vậy hay quá rồi, thầy giảng viên dễ thương quá, mà cô đó cũng dễ thương á thầy” – một bà cười tươi nói.

“Dạ không cô ơi, con có vợ sắp cưới rồi, nhà vợ con ngay Châu Thành đây, con đi chuyến này tại nhà vợ con gần đây, con trốn việc con đi” – thêm 1 câu nửa thiệt nửa giả, chỉ có các thần trên cao mới biết bà kế toán này có dây mơ rễ má gì với con cọp cái nhà mình hay không, lỡ hùa vô khen xong vài bữa đám cưới thấy bả, đảm bảo có ngay 1 màn pháo bông đặc sắc.

Cuối cùng thì cũng xong, cầm tờ hóa đơn ghi tay, mình ráng cười tươi cảm ơn, tim trong ngực lại đập như trống làng, sắp tới 3h chiều rồi, xe phát thuốc sắp tới, nàng đi ra hành lang là bể chĩa. Mình chạy 1 mạch hết tầng lầu, xong rón rén đi xuống cầu thang, mắt ngó dáo dác, hên quá, không thấy ai, lại thêm 1 màn chạy hộc gạch xuyên qua khoảng sân rộng ngang ngửa sân bóng đá mini, cuối cùng cũng ra xe. Vừa vặn ga đạp số, mình vừa cười tủm tỉm, đoán xem vẻ mặt ngạc nhiên của nàng khi biết mình hết nợ! Tuy nhiên, bởi không nắm hết những trúc trắc của nhà nàng, mình mới xử lý chừng 1/10 của tảng băng đang đè lên đôi vai vốn đã rất gầy guộc của cô nàng mà thôi. Thiệt tình, đôi khi kín miệng và lịch sự quá lại phản tác dụng.

Bạn đang đọc truyện Mèo con miệt vườn tại nguồn: http://truyensextv1.com/meo-con-miet-vuon/

Nàng không hề làm um lên khi mình trả viện phí như mình tưởng tượng. Cũng không hỏi gì thêm, một sự im lặng kéo dài, và cuối năm thì mình cũng bận cho kỳ thi học kỳ, lo sắp lịch gác thi, lo chạy việc ngoài kiếm tiền ăn Tết, chuẩn bị cưới vợ… nên cũng không có thì giờ suy nghĩ sâu chuyện này, tưởng xong chuyện rồi.

Ai dè, một tối giữa tháng 1 năm 2020, nàng nhắn tin trên zalo:

“Anh, em có thể mượn anh 1 số tiền không?”

Phản ứng đầu tiên của mình là tài khoản zalo nàng bị hack, hoặc điện thoại nàng bị giật, chứ nàng thì đời nào, đưa nguyên cọc tiền còn không chịu lấy. Mình bốc điện thoại gọi thẳng:

“Alo, phải em không N?”

“Em đó anh, không nhầm đâu”.

Cúp máy, chat tiếp: “Em cần bao nhiêu?”

“Em mượn 18 triệu, học phí kỳ này, anh, em sắp thi rồi mà giờ không có tiền đóng học phí, trường không cho thi”.

18 triệu thì có ngay và luôn, nhưng với bản tính đa nghi quen thuộc, mình vẫn thử nàng, coi thử con mèo này có biến thành con hổ báo cáo chồn nào không?

“Mai gặp em gửi tiền nha?”

“Dạ, mai anh qua sáng thì trước 11h, chiều thì trước 4h giùm em”

Dù sao thì dạo này rảnh thiệt, có soạn đề gửi lên trường chứ làm gì đâu, lâu lâu giả bộ chạy lên trường kêu là họp, họp ngoài quán nhậu, quán café, hay tệ nhất cũng là kêu trà sữa vô trường ngồi nói dóc, giảng viên khi hết học kỳ là thế. Nên sáng ra, mình quay lại nói với ba “con đi lên trường họp lên phương án thi học kỳ” xong xách xe chạy mất biến, ừ thì họp, họp với 1 con miu.

10h sáng có mặt ở trường nàng, con mẹ nó, đường xá quận 4 là 1 cực hình cho mọi người, còn cái trường nàng học là một trong những nguyên nhân gây ra cái cực hình đó, mình đã len vô đường Tôn Đản từ tuốt dưới cầu Nguyễn Văn Cừ, chạy lạng qua lách lại trong mấy con hẻm nhỏ, mà ra đường Nguyễn Tất Thành là muốn gào lên chửi thề, nhích 1 phút chắc được 3 thước à. Hên quá, cách trường 10m là 1 quán café Ông Bầu mới khai trương, mình leo vô liền, nhắn tin cho nàng là mình tới. Chừng 20 phút sau, nàng có mặt, nhìn nàng không đến nỗi thê thảm như ngày trong bệnh viện nữa, có vẻ có thần hơn được chút xíu, mình gợi chuyện:

“Má em khỏe không?”

“Dạ đỡ rồi, bác sĩ nói về nhà chăm sóc, má tự lăn qua lại được rồi, có dì em lâu lâu ghé qua”

“Rồi tiền bạc sao rồi?” – Mình nhìn thẳng vào mắt nàng.

Nàng im lặng, mình cau mày, chờ đợi. Mấy phút trôi qua thật khó chịu, rồi nàng lên tiếng:

“Kẹt lắm anh, má nằm viện nợ gần 70 triệu, giờ em đi làm thêm phải lo tiền nhà tiền ăn, không lo cho má em được, học phí cũng không biết làm sao, nên em nhờ anh lần này. Hức… hức…”.

Mặt nàng đã bắt đầu có vài giọt nước mắt, nàng vội lau đi, giọng ráng ra vẻ bình thường mà sao cứ nghèn nghẹn.

“Anh giúp em, em hứa ra trường em sẽ trả cho anh, em không giật…”

Mình đưa tay ra bụm miệng nàng: “Vui lòng không nói chuyện tào lao, nói chuyện chính thôi”. Xong mình móc 1 cọc ra, 20 triệu, biết tình hình vậy mình đã đem thêm, mẹ, đôi khi không có công nghệ nó bất lợi thiệt, không chuyển khoản được là một cái tội. ATM thì khúc đường đó chỉ có mỗi cái Agribank, trưa nhìn sinh viên chen vô tưởng sập luôn cái quầy ATM.

Nàng run run cầm lấy tập tiền, vừa đếm vừa khóc, mình móc bịch khăn giấy ném lên bàn, thở dài ngao ngán, hơi dà, vẫn biết một miếng khi đói bằng một gói khi no, nhưng nàng “mất cả bản sắc anh hùng” như vầy thì chuyện kinh dị lắm, vì mình nhớ đâu lúc mới biết nàng, nàng kể bà chủ shop đi vắng nhờ nàng coi hàng giùm 1 bữa, cầm trong tay cả 10 triệu mà nàng tuyệt đối không giật 1 cắc, nói rất ngon “nhiêu đó mua nhân cách của em chưa đủ đâu anh”.

“Anh, dư 2 triệu”.

“Cầm về ăn đi em, cái đó không phải mượn” – mình quơ quơ ngón trỏ trước mặt nàng.

“Sao anh lại giúp em, em xấu xí, lại xấu tính, trong khi trường anh có nhiều sinh viên đẹp hơn, chịu làm tình nhân của anh?” – Nàng ngước đôi mắt đã đỏ hoe, mọng nước nhìn mình.

“Vì trong những đứa đó, chỉ mình em nói với anh rằng em sẽ học xong, đi làm và trả nợ” – câu này mang nửa sự thật trong đó. Nhưng mà bạn biết đấy, nửa sự thật là lời nói dối, thực ra trong lòng mình từ sau chuyến đi bệnh viện về đã thức gần 1 đêm để vạch ra phương án rồi. Dựa trên kinh nghiệm từ những lần chơi SGBB, mình biết rằng ai cũng có hoàn cảnh, và thường nó éo le một cách không thể hiểu nổi, đó là điểm nút của con người, giống y như cá chép vượt vũ môn hóa rồng, vượt qua được, bạn sẽ biến thành một con người khác, gần như là một chiến thần bất bại trên đường đời, còn không, bạn sẽ vẫn mãi loay hoay trong vũng sình, trở thành đối tượng bị bóc lột, hà hiếp của những kẻ ở giai tầng trên. Cũng theo kinh nghiệm, để qua được điểm nghẽn, trừ khi bạn là một tay chọc trời khuấy nước từ khi sinh ra, không thì bạn phải BẮT BUỘC phải có trợ lực, có thể ít, có thể nhiều, quan trọng là phải đúng, trợ lực không chỉ về tiền bạc hay mối mai làm ăn, mà là còn về hướng dẫn, chia sẻ kinh nghiệm cuộc sống, và mình cũng phải có trợ lực mới đi được tới ngay hôm nay, cho nên, nan đề của mèo con cũng y như bao nhiêu người khác trên đường đời, em mà qua là em ngon lành thôi, nhưng em bất lực, và vì vậy em cần trợ lực. Còn về chuyện tại sao mình chọn em như câu hỏi hử? Tại mình thấy em đẹp, và quan trọng hơn là mình thấy em đầy ý chí kiên cường, 1 người như vậy sao lại không chiếm làm của riêng kìa?

“Em cầm đi, có tiền rồi thì hẵng trả lại, đừng có gồng mình lên trả nợ rồi chết đói nghe”

Mình bỏ qua cái vế thường xài “… không thì thôi”, mình đâu có ngu, em có tiền, em phải trả mình, và cái ơn giúp đỡ đó em sẽ mang đến hết đời, nên dù không chiếm hữu được em, mình vẫn có 1 trợ thủ đắc lực ở khối ngành dược, một ngành khó có thể nhảy vô. Còn em trả hông nổi hả, hề hề, thì em “bán thân trả nợ” chứ sao, lúc đó cả linh hồn thể xác em mình đều hưởng hết, và đó, là cái mà mình đang hướng đến.

“Anh, em hứa…”

“Hứa thì nói 1 câu thôi, hứa hoài thành hứa lèo” – mình giả bộ quay mặt hướng khác cho ra vẻ ta đây, nhưng 1 tia suy nghĩ xẹt qua óc làm mình phải quay phắt lại – “bồ em đâu mà em trả tiền nhà?”.

“Em chia tay rồi anh ơi, giờ em sống 1 mình gần đây, chia tiền phòng với 1 con bé ở ghép” – nàng đã qua cơn sụt sùi, giọng bắt đầu đều lại.

“Giờ em có dự định gì không?”

“Không anh, em rối lắm, bữa mẹ em bệnh, em tưởng mẹ em mất, mẹ mất, em cũng muốn ra đi theo mẹ luôn, em hông biết làm sao sống nổi hết” – vừa ổn định lại, em lại sụt sùi.

“N. À, ai cũng có 1 phần số, và 1 con đường phải đi, mẹ em sinh em ra, nuôi em lớn 24 năm, không phải để em đi con đường đó, AI CŨNG CÓ CON ĐƯỜNG CỦA MÌNH, VÀ BỔN PHẬN CỦA EM LÀ ĐI CON ĐƯỜNG LÀM MẸ EM TỰ HÀO” – mình gầm lên, em nghe xong ngó sững mình, đây là lần đầu tiên mình quát vào mặt em. Hên là chỗ ngồi 2 đứa khá xa, không gian mở, nên tiếng không vang xa được.

“Em hiểu rồi, anh về đi, em vô trường đóng tiền” – em nói nhẹ nhàng, thoáng qua nụ cười.

“Em à, hứa với anh 1 điều được không?” – Thấy nụ cười của em, mình biết em vượt qua chướng ngại tâm lý rồi, nên mình… tranh thủ.

“Dạ sao anh?”

Mình ráng thiệt tự nhiên, cầm lấy bàn tay em đang để trên bàn: “Nếu cuối cùng em không tìm được ai, thì em về bên anh nha? Anh không cho em được danh phận nhưng anh sẽ đảm bảo em sống được”

Nàng thoáng bối rối, lại nhìn xuống bàn, nhưng vẫn để yên bàn tay trong tay mình: “Anh à, em không có cái gì xứng với anh hết, em cũng không còn trong trắng, nhưng em thực lòng muốn mình được làm vợ một cách đàng hoàng, và được làm mẹ”.

“Anh nói em xứng thì em xứng, còn chuyện trong trắng ai thèm quan tâm, C. Đó, cô nàng nói với anh rằng anh là người đầu tiên, nhưng lần đầu tiên nàng đâu có máu, cũng đâu rên đau gì mấy, anh không biết là do C. Là vận động viên Aerobic hay là lý do gì khác, nhưng anh chưa bao giờ thắc mắc, cũng chẳng vặn vẹo, giờ 2 đứa anh sao em biết rồi còn gì” – mình ca luôn 1 bài.

Nàng bối rối, đưa tay lên che mặt: “Nhưng mà em muốn làm vợ, làm mẹ và có con sớm”.

“Là sao, em bị gì?”

“Tử cung em bị yếu bẩm sinh anh, lão hóa nhanh hơn người bình thường, với lại em muốn con em sau này giỏi giang, nên em cần giống tốt”.

“Anh đây, cao 1m85, hơi mập xíu, học vấn thạc sĩ, giống này được hông?” – Mình chặn họng nàng.

“Ừ thì… tốt, nhưng mà… thôi cũng được, em hứa với anh, nhưng mà anh hông được ép em” – nàng tỏ vẻ chịu thua.

“Anh hứa, khi em không có ai thì mới tới anh, còn em có người rồi thì anh sẽ đứng nhìn em từ xa” – lùi 1 bước tiến 3 bước nè.

“Em cảm ơn anh nhiều nè”.

Và thế là kết thúc 1 buổi trò chuyện cực kỳ kịch tính, với nàng, theo nàng tiết lộ thì câu quát của mình đánh bay tất cả suy nghĩ tiêu cực trong nàng, cũng như dẹp luôn cái ý nghĩ nhảy cầu Rạch Miễu của nàng, đồng thời khơi lên một động lực mới, động lực mà có thể dẫn dắt nàng đi tới phía trước, dù má nàng còn hay mất. Còn với mình, đó là bước đi đầu tiên trong hành trình tội lỗi và đau thương, để nàng có thể hạ cái kiêu hãnh xuống, và phá bỏ đi những định kiến của đời thường mà về bên mình, làm một người vợ thầm lặng, không danh phận, nói vậy thôi, không danh phận nhưng nhà đứng tên nàng, tiền thì chung đều đều, cần gì cũng có, đòi gì cũng đưa. Đụ má nó danh phận!

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Thông tin truyện
Tên truyện Mèo con miệt vườn
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật
Tình trạng Truyện đã hoàn thành
Ngày cập nhật 15/03/2024 12:01 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Tán gái sư phạm
Tôi không phải là một đứa con trai thích nghĩ nhiều, nói nhiều, chỉ cần hành động được như lời mình nói là chuẩn men rồi. Nhưng những lời hôm nay cái thằng khốn nạn đó nói thật như dao cứa vào tâm can các bác ạ. Nó bảo tôi xài hàng secondhand... thực ra thời đại này rồi mà thằng con trai...
Phân loại: Truyện sex dài tập Tâm sự bạn đọc Truyện teen
Một Đời Bão Tố - Tác giả Vu Sơn
Ngọc đã ra Huế được hơn một tuần. Sơn thuê được ngôi nhà 3 gian, ở Bến Ngự. Đây là sự may mắn, vì khi đổi ra Thừa Thiên, Sơn được làm đại đội trưởng, trong một lần đi dự đám cưới của một binh sĩ trong đại đội, Sơn đã gặp người anh của binh sĩ đó, tên là Long đang làm ở căn...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện bóp vú Truyện bú vú Truyện liếm lồn Truyện sex ngoại tình
Đụ vợ ông anh họ
Đến tận giờ phút này, chưa có một lúc nào mình quên hình ảnh lúc ấy, trong một căn phòng vắng với dàn âm thanh tuyệt vời, màn hình 50 inch đang chiếu cảnh matxa yoni, bên dưới là một người đàn bà chỉ mặc độc nhất một cái quần ngắn, kiểu quần ngủ, mắt nhắm nghiền, hơi thở mạnh tôn lên...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện loạn luân Chị dâu em chồng Chị dâu em rể Con gái thủ dâm Đụ công khai Đụ tập thể Làm tình nơi công cộng Làm tình tay ba Làm tình với đồng nghiệp Tâm sự bạn đọc Truyện bóp vú Truyện les Truyện người lớn Truyện nuốt tinh trùng Truyện sex có thật Truyện sex ngoại tình Tuyển tập Đụ vợ ông anh họ
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân