– Ngô Tiên Kỳ là một trong đại thống lĩnh mới của Doanh Hầu. Có lẽ việc này có liên quan đến Hầu Gia.
Không Hãn cũng gật nhẹ đầu, biểu thị là có ý tứ này, ngoại trừ Hầu Gia ra, ai có thể có lá gan lớn như vậy.
– Đi! Đi xem.
Ngao Phi vừa dứt lời thì dẫn người bước vội rời đi. Hắn không tự mình ra mặt đoán chừng người khác ở trước mặt Doanh Vô Mãn cũng không dám nói cái gì.
Một nhóm người rất nhanh đi đến Động Thiên Phúc Địa nơi giam giữ Doanh Vô Mãn. Thủ vệ đứng ở cửa ra vào hành lễ. Ngao Phi đứng trước cửa ra vào trầm giọng nói:
– Thông báo một tiếng.
Doanh Hầu người ta mặc dù đang bị giam giữ bên trong thế nhưng hắn cũng không dám thất lễ nghi.
Nhưng thủ vệ tiến vào chưa được một lúc lại vội vàng hấp tấp chạy đến:
– Không thấy Hầu Gia đâu.
– Không thấy?
Ngạo Phi trừng mắt nhìn hắn, chợt cánh tay lớn vung lên trực tiếp đẩy hắn sang một bên nhanh chóng bước vào.
Mấy người bước vào trong Động Thiên Phúc Địa nhìn sang, đã biết rõ xảy ra chuyện rồi. Vấn đề là lục soát khắp mấy gian phòng nát bấy, đổ nát kia. Mấy người bọn họ triển khai pháp lực tìm kiếm trong không gian không được lớn này một lần, thế nhưng ở đâu cũng không tìm được một bóng người.
Chuyện kế tiếp không khó để tưởng tượng. Bọn hắn lập tức liên hệ với Doanh Vô Mãn thế nhưng lại liên lạc không được. Lại tiếp tục liên lạc với Ngô Tiên Kỳ, nhưng cũng không được. Sau đó lập tức điều tra hướng đi, người bên ngoài không thấy Doanh Vô Mãn rời đi, chỉ thấy Ngô Tiên Kỳ dẫn theo vài người không biết là đi đâu.
Ngao Phi thiếu chút nữa đã giận đến mức muốn thổ huyết. Phát hiện tên lính mới này quả nhiên không hổ là người của Doanh Vô mãn. Có người không làm được việc, tự tiện ra vào cũng không ai báo cáo. Biết rõ đám nhân mã này tu vi tương đối cao, nhưng hắn cũng không dám dẫn Giang Thiên Lý đi theo, sợ rằng sẽ gặp chuyện không may. Ai ngờ ở ngay trong hang ổ vẫn xảy ra chuyện.
Bên này theo bản năng cho rằng Doanh Vô Mãn bị giam giữ không phục thế nên mới tự tiện rời đi. Nhưng người đi cũng đã đi rồi còn dẫn theo Dương Triệu Thanh là có ý gì? Muốn cố ý cản đường sao?
Ngao Phi nội khí trùng thiên, ở chân núi chắp tay đi tới đi lui liên tục sắc mặt rất khó coi.
Đám người ở trong sơn động trông coi Dương Triệu Thanh, đám người ngoài của Động Thiên Phúc Địa chịu trách nhiệm trông coi người. Còn có lính mới phía bên kia chịu trách nhiệm canh gác binh lính ra vào. Rõ ràng là gần cả trăm người, thế nhưng tất cả đều bị trói chặt. Từng người từng người một bị dây trói tiên trói chặt lại, ấn quỳ trên mặt đất.
Liên tục hỏi thăm, cũng không ai biết Doanh Vô Mãn và Ngô Tiên kỳ đi nơi nào. Ngao Phi nhìn vào đám binh lính đang quỳ gối, từ khẽ răng ngoan lệ thoát ra một tiếng:
– Trảm!
– Đại tướng quân tha mạng…
Hiện trường lập tức vang lên tiếng khẩn cầu, thế nhưng theo đó lại là từng đạo máu tươi bắn ra. Từng đầu từng đầu rơi xuống đất, cũng không còn chút âm thanh nào nữa.
Ngao Phi bỏ qua đám đầu người lăn lốc, tại chỗ hạ lệnh:
– Truyền lệnh xuống, lập tức hạ lệnh cho thám tử rải ra tìm kiếm hướng đi của Ngô Tiên Kỳ.
U Minh đại quân cùng đại quân Vưu tộc ở trong trung khu động. Đan Tình Hoa, Mạnh Như, Đại Bộ Nhi quay về phục mệnh. Đằng sau Dương Triệu Thanh và Từ Đường Nhiên cùng bước vào.
Đại nhận, may mắn không làm nhục mệnh. Lúc đầu địa điểm mai phục quả thật có hơn mười vạn đội ngũ.
Dương Triệu Thanh chắp tay trả lời.
– Đại nhân.
Đầu tóc hơn một nửa không được buộc gọn, hơn nửa tóc tai lại tán loạn bù xù, nhìn chật vật không chịu nổi. Từ Đường Nhiên một thân đầy vết máu vừa đến đã một chân quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Miêu Nghị hai mắt lưng tròng:
– Ty chức không nghĩ đến còn có thể sống quay về gặp đại nhân. Là ty chức vô dụng, rước lấy phiền phức cho đại nhân.
Giọng nói đã có chút nghẹn ngào.
Thấy hắn, Miêu Nghị cũng có chút cảm khác, bất quá có chút nhức răng, tại sao lại đến đây quỳ gối khóc lóc sướt mướt như vậy chứ.
Thật tình không biết lần này Từ Đường Nhiên cảm động đến thế nào. Hắn không nghĩ đến Miêu Nghị có thể vì hắn mà không tiết quyết chết gạch đến cùng với năm trăm vạn quân tinh nhuệ của Doanh gia. Há lẽ những năm này hắn không biết mình ở trong mắt người khác chỉ biết nịnh hót, cũng biết rõ ở sau lưng có nhiều người rất xem thường hắn. Đoán chừng đại nhân cũng không xem trọng hắn.
Thế nhưng hắn cũng không sao cả, mọi khó xử đều đặt ở trong lòng. Nhưng là lần này hắn thật sự rất cảm động. Lúc đầu chính hắn cũng không nghĩ ra ở trong lòng đại nhân hắn lại có địa vị như vậy. Cũng không uổng công hắn theo đại nhân làm tùy tùng nhiều năm như vậy. Lần này chính thức đã tìm được một người tôn nghiêm rồi.
– Trở về là tốt rồi.
Miêu Nghị đưa tay đỡ hắn dậy, lại nói với hai người một tiếng:
– Các ngươi đi theo ta.
Từ Đường Nhiên lau nước mắt cùng Dương Triệu Thanh bước theo Miêu Nghị đi vào trong sơn động.
Sau khi tránh được tai mắt của tất cả mọi người rồi, Miêu Nghị mới lập tức truyền âm hỏi Dương Triệu Thanh:
– Thật có thể xác định bên kia không biết Doanh Vô Mãn ở trong tay chúng ta chứ?
Dương Triệu Thanh lúc này mới nói sơ qua chuyện đã xảy ra, cuối cùng tổng kết nói:
– Trong thời gian ngắn có lẽ không biết rõ. Trừ phi bản thân Ngô Tiên Kỳ tự quay về tìm đường chết. Thuộc hạ thấy tên Ngô Tiên Kỳ kia cũng không phải là dạng người trung nghĩa gì, có chút về lợi ích cho mình, không lý nào lại tự chuốc nguy hiểm cho mình.
– Tốt.
Miêu Nghị vỗ tay một tiếng, lại đưa tay vỗ vỗ bả vai Dương Triệu Thanh, tự đáy lòng tán dương một câu:
– Làm rất tốt.
Hắn biết rõ mặc dù Dương Triệu Thanh kể lại thì nghe vô cùng đơn giản. Thế nhưng thực tế khẳng định đã trải qua nguy hiểm vô cùng, cũng không nhẹ nhàng thoát ra như vậy. Dù sao đối phương cũng không phải kẻ đần. Sau đó cũng hiểu rõ cụ thể tỉ mỉ tình hình. Thế nhưng cũng không cần nói với Dương Triệu Thanh những lời như ngươi lập được công lớn muốn trọng thưởng cái gì. Với một số người, những lời kia thật sự không cần phải nói.
– Đó là trọng trách của ty chức.
Dương Triệu Thanh cười khách khí một tiếng, rồi đứng sang một bên không nói gì nữa. Giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. Bởi vì hắn biết rõ địa vị của chính mình. Ở bên cạnh Miêu Nghị chỉ cần là người làm việc mà không đòi hỏi được lĩnh thưởng thì Miêu Nghị có thể sẽ cho hắn mọi thứ. Cũng không bạc đãi hắn. Vô hình tích công ở bên cạnh Miêu Nghị mới là đạo lý, chuyện hắn bắt được Doanh Vô Mãn chắc sẽ không bị lộ ra ngoài đấy.
Mà phía bên này, Từ Đường Nhiên lại ném Chiết Xuân Thu từ phía trong ra, nhìn hắn nói:
– Đại nhân, thuộc hạ lợi dụng gia hỏa này cho người tháo gỡ hết một nhìn cửa hàng của Doanh gia trở nên trống rỗng. Không biết tại sao hiện tại Tụ Hiền Đường lại hành động bất tiện rồi, có ít người không tiện sử dụng. Thật sự là nhân lực không đủ. Nếu không thì thuộc hạ có thể bưng kính hơn một vạn cửa hàng của Doanh Gia rồi.
Hắn biết rõ Tụ Hiền Đường đã chịu phải tổn thất nghiêm trọng. Hắn biết chắc Tụ Hiền Đường là tài lộ của phủ U Minh đô thống. Hôm nay tài lộ vì hắn mà chịu tổn thất lớn như vậy. Lòng hắn cực kỳ bất an, vậy nên trên đường đi đã dùng hết mọi thủ đoạn ép Chiết Xuân Thu nôn ra tài sản của Doanh Gia, hy vọng có thể tận lực bù đắp một ít tổn thất.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 31 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 22/01/2020 11:29 (GMT+7) |