– Em đẹp quá!
Nhan sắc cô vốn chỉ rất bình thường, có lẽ anh khen thân hình cô đẹp, nhỏ bé, run rẩy, nhưng đầy quyến rũ dục tình.
Diễm cúi xuống chậm chậm cởi quần cho anh, anh nhỏm mông cho cô kéo cả quần ngoài lẫn quần lót của mình xuống. Rồi cô nhẹ nhàng quỳ vào giữa hai chân anh, tay cô cầm lấy dương vật anh, sóc nhẹ mấy cái, rồi vừa ngước nhìn anh, cô vừa ghé môi vào cái đầu bóng lưỡng, âu yếm ngậm lấy, nút từ từ.
Đến lượt Hải ngửa đầu ra sau, hít hà vì cảm giác tuyệt vời mà Diễm đang mang lại cho anh. Mặc dù không lạ gì với chuyện làm tình, nhưng đây là lần đầu tiên Diễm cảm thấy mình đang say mê, đang rạo rực lửa tình.
Cô dùng miệng săn sóc dương vật anh một cách nhiệt tình, không chút ngại ngần. Cô muốn anh được hưởng thụ những cảm giác sung sướng nhất mà một người con gái có thể mang lại cho người mình thương yêu.
Hải vuốt ve hai bờ vai Diễm trong lúc cô vẫn âu yếm ngậm dương vật anh. Anh cũng nhìn vào đôi mắt Diễm, ánh mắt cô chất chứa yêu thương.
Anh bất giác đưa một ngón chân mò mẫm vào cái khe ẩm ướt của âm hộ cô, cô bất giác rên lên:
– Ôi, anh… em sướng.
Anh đưa ngón chân vào thêm một chút, nhè nhẹ ngoáy ngoáy khiến Diễm trân mình, mắt nhắm nghiền, nét mặt nhăn lại vì cảm giác sướng lan tỏa bất chợt.
Anh nghe lòng mình xao động, anh nhẹ nhàng kéo cô lên. Diễm với tay về phía cái quần của mình, lấy ra một cái bao cao su, rồi nhẹ nhàng dùng miệng đeo vào cho anh.
Rồi cô ngồi lên đùi anh, hướng âm hộ ướt mem của mình lên cái đầu dương vật anh đang ngóc cao đòi hỏi. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống, âm hộ cô nuốt từng khúc dương vật anh, cho đến khi cô ngồi xuống hoàn toàn. Cả cái dương vật cũng ngập trong người cô. Diễm bắt đầu nhún nhẩy nhẹ nhẹ.
Anh thì thầm:
– Anh muốn được giữ như vậy thật lâu.
Diễm cũng gật đầu:
– Anh cố giữ nghe, em cũng muốn được cảm nhận anh bên trong em cả ngày luôn đó.
Cả ngày chắc chết, nhưng vài tiếng đồng hồ thì được.
Khi Diễm hối hả đứng bật dậy, rút vội cái bao cao su và ghé nhanh miệng vào dương vật anh, đón từng cú bắn tinh dữ dội của anh sâu vào cổ là lúc hai tiếng đồng hồ đã trôi qua.
Hai tiếng đồng hồ đó cả hai chỉ chậm chạp cử động nhẹ nhàng, thầm thì những lời kích thích nhau, vuốt ve nhau, mơn trớn nhau. Cả hai ân cần hỏi nhau để biết cảm giác nhau mạnh mẽ thế nào.
Toàn thân Diễm toát mồ hôi, cô gục xuống người anh, cũng thở hổn hển với anh.
Rất lâu sau cả hai mới dậy, mặc quần áo ra về.
Hải cầm hai tay Diễm, anh đặt vào đó mấy tờ tiền giấy. Diễm định từ chối không nhận thì anh vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt Diễm:
– Em bé cầm tiền đi. Có thể sau này anh sẽ rất bận, không có dịp gặp lại em. Coi như anh trả nợ cho em hai mươi tô phở!
Diễm nhìn anh, cô không hiểu lắm điều gì đang và sẽ xảy ra với anh, nhưng cô hiểu có thể lần này là lần cuối cô được gặp anh. Không ai biết cuộc đời còn dành cho nhau những cơ hội nào nữa không. Cô cười mà nước mắt ngập trên mi:
– Anh, người ta có đòi anh trả nợ thật đâu mà. Anh đã đối xử ân cần với em như thế, anh đâu còn nợ nần gì em nữa.
Hải lắc đầu cười:
– Nợ nần thì khó nói, nhưng ít nhất cũng khiến anh đỡ áy náy khi nhớ ra em đang đứng đâu đó trong đêm mưa, và biết đâu em đang cần một tô phở cho ấm.
Diễm nhìn anh, bất chợt cô ôm chầm lấy mặt anh, cô hôn anh thật mạnh, thật dữ dội. Rồi cô siết lấy anh, gục đầu vào vai anh, bật khóc.
Hải cảm thấy dương vật mình lại ngóc dậy, anh hơi bật dậy, lật ngửa Diễm ra, nhặt vội cái bao cao su lúc nãy đang nằm nơi góc giường tròng vào, rồi anh chồm lên người Diễm, đút mạnh vào cô, anh nắc dữ dội, trái ngược với cách làm tình nhẹ nhàng ân cần ban nãy.
Diễm muốn hét lên vì sung sướng, cô không ngờ cái cách anh chiếm đoạt cô mạnh mẽ lại tràn đầy cảm giác, như thế này.
… Bạn đang đọc truyện Một câu chuyện… tại nguồn: http://truyensextv1.com/mot-cau-chuyen/
Trong lúc đó Quân và Hoài đang ngồi uống cà phê trong ngăn cà phê vỉa hè sang trọng trước tòa nhà Sunway.
Hoài nhìn Quân nhấm nháp cà phê, hỏi nhẹ nhàng:
– Anh có chuyện về anh Hải à?
Quân nhìn Hoài hồi lâu, không đáp. Mấy đứa này đứa nào cũng nhạy cảm. Chưa cần gì tụi nó cũng đã hiểu tất tần tật những điều mình muốn nói. Quân lảng tránh ánh mắt Hoài, nói lúng túng trong miệng:
– Hồi tối anh mới gặp Hải.
Hoài không ngước lên, cô chờ đợi. Cô có thể láng máng hình dung ra câu chuyện giữa hai người bạn thân với nhau. Câu chuyện chắc không kết thúc một cách nhẹ nhàng, thế nào cũng có người về mất ngủ cả đêm.
Quân nói tiếp, cố gắng tìm cách diễn đạt cho nhẹ nhàng:
– Ừ thì anh muốn Hải về làm việc với mẹ của anh. Coi như một cách giúp nó sống một cách đàng hoàng, đừng lãng tử như trước nữa.
Hải lãng tử, Hoài không nghĩ Hải lãng tử, anh nhiều khi đầy suy tư, bất an. Những suy tư đó cũng là cái mỏ neo gắn anh vào cuộc sống thức tế xung quanh, chỉ có điều cuộc sống thức tế quá nhiều nỗi buồn, khiến anh đôi lúc chạy trốn mà không hề ý thức được mình đang chạy trốn điều gì.
– Em cũng nên cho nó một cơ hội, được không?
Hoài suýt bật cười thành tiếng. Cơ hội? Mình cho anh một cơ hội? Phải nói là cái gã đàn ông cao ngạo ấy có cho mình một cơ hội nào nữa hay không.
Cô quá hiểu tính anh, anh không bao giờ chấp nhận một sự trở về. Một bàn tay đã buông ra, là hết.
Hoài nghe một giọt nước mắt vô tình vừa ứa ra trên mi. Tàn một cuộc tình, mình mới hiểu thế nào là cô đơn, là sự khủng khiếp của một khoảng trống trong tâm hồn.
Và cái cách anh chấp nhận sự chia tay càng khiến cô đau đớn, thà là anh nóng nảy mắng mỏ cô thế này thế kia cô còn thấy dễ chịu. Hơn là cách anh chấp nhận một cách tiêu cực như thế, cứ như người ta hái một chiếc lá, tung lên trời đầy gió, rồi không cần biết chiếc lá ra sao, người ta huýt sáo thản nhiên bỏ đi, như không.
Quân hiểu. Anh cố gắng không nhận thấy Hoài đang khóc thầm. Anh bất giác đặt tay lên bàn tay yếu đuối của Hoài trước mặt. Anh siết nhẹ tay Hoài, thầm thì:
– Đừng khóc nữa em. Anh hứa sẽ đi tìm niềm hạnh phúc đã mất ấy, mang về cho em.
Đối diện với một cú sốc nặng trong đời, thường thì đàn ông sẽ đi uống rượu, nhất định là vậy. Rượu sẽ giúp người ta quên đi phần nào sự khủng khiếp của một cú sốc. Dẫu cho trong cơn say, dẫu cho túy lúy đến đâu người ta vẫn phải chịu đựng một phần của sự khủng khiếp ấy.
Tuy nhiên, đối diện với cú sốc phải bỏ nhậu nhẹt thì mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn nhiều, không được mượn rượu để quên, nên những dằn vặt trở nên vô tận.
… Bạn đang đọc truyện Một câu chuyện… tại nguồn: http://truyensextv1.com/mot-cau-chuyen/
Sau buổi làm việc nhanh chóng với chị Hoa, Hải lập tức trở về Dalat Edensee. Anh hỏi mượn cây piano để giữa sảnh khách sạn, vùi đầu vào những điệu nhạc bất tận. Trên cái bàn nhỏ cạnh cây đàn bày đến ly cà phê thứ sáu, và cái gạt tàn sứ được thay liên tục.
Đến khi anh ngừng tay rã rời sau khi chơi xong lần thứ 10 chương 3 của Sonata Ánh Trăng, một người đàn ông nước ngoài lại gần hỏi anh, nửa lịch sự nửa hài hước:
– Excuse me, could you please change the show?
Vẫn chưa thoát ra khỏi trạng thái ngất ngư sau tiết tấu dồn dập đến nghẹt thở, Hải lơ đễnh hỏi lại:
– OK thôi, ông thích nghe bản nào? Oh… sorry, what d’you wanna hear?
– Something gentle, not too fast, not too loud.
Hải bật cười, anh nhận ra đã hơi muộn. Mọi người đã về phòng, trong cái sảnh rộng lớn chỉ còn vài người ngồi chơi nhàn nhã. Chị Hoa cũng đang ngồi trong góc sảnh và đang nhìn về phía hồ Tuyền Lâm trong bóng đêm nhàn nhạt ánh trăng già.
Anh đứng lên, lịch sự chào mọi người rồi đi về phòng. Lần đầu tiên phải đối diện với trạng thái bất ổn mà không còn sự hỗ trợ của rượu, anh cảm thấy khó chịu, như cơn nghiện đang kéo đến hành hạ, khổ sở.
Anh để nguyên quần áo, nằm vật ra giường, mở mắt thao láo nhìn lên dàn đèn chùm lộng lẫy trên trần nhà. Cảm giác cô đơn cố hữu, thực tế cô đơn cố hữu. Anh nhắm nghiền mắt lại, cố gắng dạo trong đầu những tiết tấu gấp gáp hối hả, sẽ ổn thôi, khi tiếng nhạc vang lên trong đầu, mình có thể đu theo nó… tới sáng.
Có tiếng chuông điện thoại, Hải quờ tay lên đầu giường cầm điện thoại lên, cầu mong…, cầu mong… Là chị Ngọc…
Anh bấm máy trả lời:
– Chào chị.
Bên kia giọng chị Ngọc nhẹ nhàng:
– Ngủ chưa?
– Dạ chưa, mới về tới phòng.
Chị Ngọc cười khẽ:
– Say chưa mà nghe giọng còn tỉnh quá vậy?
– Dạ chưa. Hôm nay không uống.
Hôm nay không uống, ngày mai không uống, ngày kia cũng vậy. Người ta chưa tổng kết phải cần bao nhiêu ngày mới quên được cái thói quen mượn rượu giải sầu, nhưng mới nghĩ tới ngày mai ngày kia là đã thấy dài đăng đẵng.
Bên kia chị Ngọc im lặng. Sự im lặng nói lên nhiều điều. Anh cũng im lặng, không hẳn chờ chị lên tiếng nói tiếp, chỉ là tự nhiên không biết phải nói gì. Có một lần trải qua tình huống vừa rồi với nhau, người ta mới có thể hiểu nhau thông qua sự im lặng. Sự im lặng nhẹ nhàng, đây đó văng vẳng tiếng gió xạt xào, tiếng mưa thì thầm kể lể.
– Ngủ đi, khuya lắm rồi đó.
Không biết ai là người lên tiếng, và ai cười nhẹ trong điện thoại.
– Ngủ ngon.
– Ngủ ngon.
Chúc nhau ngủ ngon, và có thể sẽ lại có người nằm nghe mưa về tới sáng. Chỉ có điều đêm nay Sài Gòn không mưa, khi cơn bão đã đi qua, Sài Gòn lại hanh hao như đổ lửa.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Một câu chuyện… |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Truyện bú vú, Truyện teen |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 17/07/2017 23:59 (GMT+7) |