– Cuối cùng thì cũng có tàu đi qua, nhìn thấy khói đống lửa đã vào đảo như chúng ta dự tính.
Khi ba người ra đến cái chòi thì chiếc ca nô đã chạy vào sát bãi cát. Bốn người mặc quân phục hải quân bước xuống nước đi vào, để lại một người trên ca nô.
Ba người đi xuống bãi cát đón chào họ.
Sau khi bắt tay nhau, ông cao lớn nói tiếng Anh: Chúng tôi là Hải quân Phi Luật Tân, nhân đi qua đây, thấy khói bay lên, nên đoán là có người bị nạn, lạc vào đảo, nên cho tàu tới gần và lên đây. Quý vị đã bị nạn bao lâu. Có ai trong ba người nói được tiếng anh?
Long đáp: Thưa ông hạm trưởng, tôi nói được tiếng Anh.
Ông hạm trưởng nói: Tốt lắm, rồi nhắc lại: Quý vị đã bị nạn bao lâu. Cho tôi biết sự việc đã diễn tiến ra sao?
Long mời họ vào cái chòi, để họ ngồi trên cái giường làm bằng những thân cây tròn, rồi trình bày sự việc: Vượt biên, tàu bị bão nhấn chìm, ba người đã bám vào được đuôi tàu và sống sót khi tàu trôi dạt vào đảo. Sau khi trình bày xong, Long nói: Chúng tôi may mắn gặp được quý ông, xin quý ông cứu chúng tôi.
Trong khi Long trình bày, ông hạm trưởng lắng nghe, thỉnh thoảng nhìn Ngọc. Khi Long nói xong, ông ta quay nói với một người cũng đeo lon bằng tiếng Phi một lúc và ông này gật đầu cười và nhìn Ngọc.
Ông hạm trưởng nói với Long: Chúng tôi sẽ cứu quý vị, nhưng với một điều kiện là bà này phải xuống tàu với chúng tôi đêm nay, sáng mai sẽ đón hai người lên tàu. Chúng tôi sẽ chở quý vị về căn cứ Hải Quân ở Palawan, rồi quý vị sẽ được chở vào Manila bằng trực thăng.
Long nói: Bà này là vợ tôi, xin ông để tôi nói với vợ tôi.
Ông hạm trưởng vỗ vai Long: You có người vợ đẹp quá. Tôi chưa thấy ai đẹp như bà ấy.
Long quay lại nói với Nam và Ngọc: Ông ta bảo sẽ đưa chúng ta về căn cứ hải quân ở Palawan, rồi sẽ có trực thăng chở vào Manila. Nhưng ông ta đưa ra một điều kiện là Ngọc phải xuống tàu với họ đêm nay. Sáng mai họ mới đón anh và Nam. Trong hoàn cảnh này thì chúng ta phải thuận theo họ thôi.
Ngọc nói: Có chút nhan sắc cũng là cái nợ ở đời. Em hy sinh để chúng ta thoát khỏi đây. Anh nói với ông ta để em về hang thay quần áo.
Long nói với ông hạm trưởng: Vợ tôi đồng ý, nhưng ông để cho cô ấy về hang thay quần áo.
Hạm trưởng hỏi: Cách đây bao xa?
Long chỉ về phía núi đá: Khoảng hơn nửa cây số.
Hạm trưởng nói: Vậy để chúng tôi vào coi cho biết đời sống của quý vị 9 tháng qua – rồi ông ta quay nói với ba người của ông, chắc là hạm phó và 2 lính cầm tiểu liên.
Tới nơi, trong khi Ngọc vào hang thay quần áo, họ đi quanh coi cái ao đá, chỗ nấu nướng. Sau khi Ngọc ra, họ vào 2 hang coi qua, rồi đi ra, trở về tàu.
Nhìn Ngọc đi sau tên hạm trưởng, Nam chép miệng: Đêm nay nó với tên hạm phó chơi Ngọc, hay nó để cho mấy chục tên khác chơi thì bà ấy sống sao nổi.
Long nhìn theo họ rồi nói: Ra răng cũng đành chịu. Cứ coi như gặp hải tặc. Hải quân Phi mà thành hải tặc, nhưng dù sao thì ta vẫn còn Ngọc.
Tên hạm trưởng bồng Ngọc đi xuống nước để Ngọc khỏi ướt quần, rồi đỡ Ngọc lên ca nô.
Ngọc đi theo hạm trưởng vào phòng của ông ta. Hạm trưởng lấy chiếc khăn mới, bàn chải răng đưa cho Ngọc, rồi đưa Ngọc tới phòng rửa mặt, chỉ Ngọc phòng toilet. Trở lại phòng của hạm trưởng, ông ta chỉ Ngọc cái ghế nệm, rồi hỏi: You có thể nói tiếng Anh?
Ngọc đáp: Tôi có thể nói, nghe tiếng Anh.
Ông ta gật đầu: Rất tốt – rồi hỏi: Tôi đem you lên tàu, you nghĩ gì về chúng tôi?
Ngọc đáp: Tôi có chút nhan sắc, nên ông đem tôi lên tàu hưởng thân thể tôi.
Ông hỏi: Tôi làm thế, you nghĩ sao?
Ngọc đáp thản nhiên: Tôi nghĩ đó cũng là cách lấy thân để trả ơn ông đã cứu chúng tôi. Không gặp ông, chúng tôi sẽ chết trên đảo.
Hạm trưởng thấy Ngọc nói tiếng Anh lưu loát, với cách trả lời rất thực và rất hay, nên ông ta thích thú nói: You rất đẹp. You có một thân thể quyến rũ. Tôi chưa từng gặp ai có một thân thể như you. Vì thế tôi muốn hưởng thân thể you… You cứ yên tâm sống với tôi. Ở Việt Nam, you và chồng you làm gì?
Ngọc đáp: Tôi làm chủ tiệm cà phê. Còn chồng tôi làm phụ tá cho một ông thiếu tá trưởng câu lạc bộ Mỹ ở Phú Bài, Huế.
Hạm trưởng nói: Thế thì tốt lắm. Chồng you sẽ được đi Mỹ. Bây giờ chúng ta đi ăn tối.
Ngọc theo ông hạm trưởng ra phòng ăn. Khi bước vào phòng, đã có 6 người ngồi ở chiếc bàn dài. Trên bàn có bánh mì và những đĩa thịt hộp với rau xà lách. Khi hạm trưởng ngồi xuống thì họ bắt đầu ăn.
Sau bữa ăn, về phòng, hạm trưởng bảo Ngọc cởi quần áo, ngồi xuống cái ghế đối diện. Ông ta nhìn thân thể Ngọc, rồi rót rượu uống, vừa uống vừa nhìn thân thể Ngọc như chiêm ngưỡng một bức tranh. Ông bảo Ngọc nằm lên giường quay lưng lại phía ông để ông nhìn mông, rồi bảo Ngọc nằm quay hai chân về phía ông và sạng chân thật rộng để ông nhìn lồn và vú.
Ông ta nhìn như thế cho tới khi uống hết ly rượu, rồi rót ly rượu khác, lúc ngồi, lúc đứng nhìn Ngọc nằm khỏa thân. Sau khi uống mấy ly rượu, ông lấy máy ảnh chụp đủ kiểu Ngọc đứng, nằm sấp, nằm ngửa, sạng chân, co chân. Và chụp lồn nhiều nhất, từ xa đến gần với đủ các kiểu ngồi, nằm ngửa, nằm nghiêng, đùi sạng rộng hết mức, và đùi khép chặt.
Trong khi chụp lồn, ông lẩm bẩm… quá to, nhiều lông… Chụp ảnh xong, ông lại uống rượu và ngồi nhìn Ngọc. Ngọc nghĩ thầm: Chắc ông ta uống nhiều rượu để có thể địt được lâu… to cao thế này thì đồ cũng lớn. Mỗi đêm Ngọc cần sướng, cần thỏa mãn, hy vọng đêm nay gặp người mới sẽ cho Ngọc cảm giác lạ.
Uống hết ly rượu, ông ta cởi binh phục, thay bằng bộ pyjamas. Ông khóa cửa, đến nhìn Ngọc chừng 15 phút, rồi lên giường, kéo Ngọc nằm lại, kê gối lên đầu Ngọc. Ông cúi xuống cắn cổ, cắn hai cánh tay, cắn vú. Đưa miệng xuống bụng, cắn hai đùi. Đưa miệng lên cắn mu rồi bắt đầu liếm và ngoáy lưỡi vào âm đạo. Khi thấy nước lồn tuôn ra với những tiếng rên trong cổ họng Ngọc thì ông cởi quần áo bỏ xuống dưới chân, rồi quỳ giữa hai đùi Ngọc, quệt con cặc lớn thâm đỏ vào ghe lồn, đẩy lên đụng nhiều lần vào mồng đốc đã cương cứng, hai mép lồn đã nở lớn mọng đỏ.
Nhìn hai mắt lạc thần của Ngọc, ông ấn con cặc như bắp tay đứa trẻ vào lồn đầy nước, đâm sâu rồi rút ra hàng chục lần, khi Ngọc ưỡn mu nở lớn đón con cặc thì ông dập nhẹ chừng chục lần, rồi bám vào hai vai Ngọc dập mạnh tăng tốc… Chỉ chừng mười phút thì Ngọc kêu rú lên và thân dưới run bần bật, nhưng ông mặc cho chân Ngọc quặp vào đùi ông sàng mông, chỗi đạp… Mặc cho Ngọc giãy giụa, lồng lộn, ông tiếp tục dập và day trên hai mép lồn nở lớn đỏ như máu, nhìn khí lồn chảy ra bám trắng con cặc, chảy xuống mông, tràn xuống nệm, ông thú vị dập cặc đều để hưởng cơn nứng điên cuồng của Ngọc và tự mãn là đã chiếm được một thân thể tuyệt vời của gái Việt và tự hỏi lúc này chồng của Ngọc có hình dung là vợ mình đã điên cuồng hất mông, ưỡn mu để hưởng con cặc của ông.
Ông đã địt gái Hàn, gái Tàu có rất nhiều ở Phi, gái Nhật và gái Mỹ, nhưng chưa lần nào được địt một thân thể tuyệt mỹ với lồn to đã điên cuồng với con cặc của ông. Dập thêm mấy chục cú nữa, ông thấy mặt Ngọc đã thất thần, đầu lắc qua bên này, rồi qua bên kia với những tiếng rên và tiếng nói ông không hiểu. Ông vui vì đã đưa được lồn Ngọc lên đỉnh cực lạc và thấy mình cũng đã sắp tới, ông nhỏm mông cao dập những cú cuối cùng với ý nghĩ dập cho nát cái lồn to nhiều lông mà hơn nửa đời người ông mới gặp, phải ăn phải dập cho nát… Ông xuất tinh cùng với tiếng rú của Ngọc…
Nằm trên bụng Ngọc chừng 15 phút, ông rút con cặc còn cứng ra khỏi lồn. Ông xuống giường, đi lấy cái khăn tới lau lồn, lau háng, lau bụng, lau đùi cho Ngọc. Rồi ông lấy bộ pyjamas của vợ ông đưa cho Ngọc. Nằm bên cạnh Ngọc, tay bóp vú, tay sờ lồn… ông nói với Ngọc: Ước gì you là vợ tôi, rồi hỏi: Đêm nay you thỏa mãn không?
Ngọc đáp: Thỏa mãn hay không thì ông biết chớ. Tôi đã cho ông hưởng những cơn nứng và tôi được thỏa mãn, vì ông đã đáp ứng được những cơn nứng ấy. Ông là người đàn ông chế ngự được phụ nữ – ngừng một lúc Ngọc hỏi: Đêm nay ông còn bắt tôi ngủ với những ai?
Ông đáp: Thật sự, tôi không muốn người khác đụng vào you, nhưng trên tàu còn ông hạm phó. Đưa you lên tàu là việc không đúng của một người sĩ quan hải quân, nhưng vì you quyến rũ quá nên tôi đã làm một việc sai trái. Vì thế tôi phải cho you gặp ông hạm phó để ông gánh bớt sự sai trái này.
Chừng một tiếng sau, ông ta dẫn Ngọc qua phòng ông hạm phó. Hai người nói với nhau một lúc bằng tiếng Phi, rồi vừa bước ra vừa nói với Ngọc: You ở lại đây với ông hạm phó.
Ông hạm phó chỉ cái ghế nệm, ra hiệu cho Ngọc ngồi xuống, rồi ông hỏi:
– You có thể nói và nghe được tiếng Anh không?
Ngọc đáp: Tôi có thể nói và nghe tiếng Anh.
Ông nói: Tốt lắm. Ngừng lại một lúc, rồi ông tiếp: You nghĩ sao về việc ông hạm trưởng đem you lên tàu rồi chiếm đoạt you?
Ngọc đáp: Các ông cứu chúng tôi. Tôi đem thân trả ơn. Điều đó cũng thường, có đi có lại.
Ông nói: Tôi không nghĩ như vậy. Chúng tôi là hải quân, gặp tàu đắm là phải cứu. Cứu là cứu chớ không đòi trả nợ. Đòi như thế là ép người bị nạn. Làm như thế là thành hải tặc, quên danh dự và trách nhiệm của một quân nhân. Tôi không chấp nhận việc làm của ông hạm trưởng, nhưng là thuộc cấp, không thể can mà cũng không thể phản đối. Ông làm gì thì ông tự nhận trách nhiệm. Nếu you không hận ông ấy thì tôi rất mừng. Ông đem you qua cho tôi để ông ấy kéo tôi sang phe của ông, có người làm giống mình. Nếu tôi không nhận thì ông ta bị bẽ mặt và ông ta sẽ hận và thù tôi là không về phe với ông. Vì thế chừng 1 giờ nữa, tôi sẽ đem trả you cho ông. Nếu ông hỏi thì trả lời là tôi cũng hưởng you như ông – Ngừng một lát, ông tiếp:
– You rất đẹp, rất quyến rũ, người đàn ông nào nhìn you cũng thèm muốn. Tôi cũng vậy, nhưng nghĩ đến việc cứu you nên tôi không dùng vị thế của mình để chiếm đoạt you. Việc nam nữ qua lại với nhau phải từ tình cảm mới đồng điệu. Khi nào you ở Mỹ mà tôi có cơ hội gặp you thì lúc đó chúng ta là bạn. Tôi có người con học bên Mỹ, nên mỗi năm tôi đều qua Mỹ để thăm và coi việc học của nó ra sao.
Ngọc nói: Rất cảm ơn ông về cách đối xử của ông với người bị nạn. Nếu sau này có dịp gặp nhau ở Mỹ thì tôi coi là gặp lại một ân nhân, gặp lại một người bạn quý. Ông cho tôi địa chỉ để sau này có thể liên lạc với ông.
Ông hạm phó xé một tờ giấy ở cuốn sổ ghi địa chỉ, đưa cho Ngọc, rồi nói:
– Cảm ơn you đã coi tôi là bạn.
Sau đó, ông hạm phó hỏi Ngọc về đời sống người dân trong nước, về nghề nghiệp của Ngọc và chồng Ngọc. Ông cho biết chính quyền Phi Luật Tân đã nhận trên 100 người Việt vượt biên đến Phi và đã thiết lập một trung tâm tị nạn cho người Việt vượt biên ở Manila. You, chồng you sẽ được chúng tôi gửi đến đó. Chồng you làm cho Mỹ chừng đó năm thì chắc vợ chồng you sẽ đi Mỹ rất nhanh. Câu chuyện kéo dài chừng một tiếng thì ông hạm phó dừng lại nói: Bây giờ tôi dẫn you trở lại với ông hạm trưởng.
Đêm ấy ông hạm trưởng chơi Ngọc 3 lần. Ông ta rất khỏe với con cặc to, dài gân guốc, tận hưởng lồn Ngọc, tận hưởng những cơn nứng sàng mông, ưỡn mu cho con cặc của ông ta và ngạc nhiên là đến nay ông mới gặp được một phụ nữ cho hưởng cái sướng mà ông chưa từng được hưởng những cái sướng ấy ở vợ ông. Ngọc cũng đạt được cực sướng, nên khi ông ta buông Ngọc ra sau lần địt thứ ba thì Ngọc mê mệt, ngủ thiếp đi.
Khi thức giấc thì thấy ánh nắng và con tàu đang chạy ngoài biển. Ngọc hoảng hốt biết là họ đã bỏ Long và Nam ở lại đảo. Trong tâm trạng rối bời, Ngọc bước xuống giường, lại ngồi trên cái ghế nệm, nhìn biển qua kính cửa sổ, thầm tính toán, tàu cập bến là mình lên bờ. Mình sẽ nhờ ông hạm phó chỉ đường tới trại tị nạn. Ông ta có quyền gì bắt mình theo ông. Đang miên man với những ý nghĩ làm sao thoát thân thì ông hạm trưởng bước vào. Ngọc đứng lên chào và hỏi:
– Sao ông không giữ lời hứa là tới sáng sẽ đón 2 người ở trên đảo?
Ông ngồi xuống ghế nhìn Ngọc một lúc, rồi nói:
– You quyến rũ và địt rất sướng, đã sống hơn nửa đời người và biết nhiều đàn bà, nhưng chưa gặp một người nào làm cho tôi sướng như you, nên tôi phải giữ you lại sống với tôi chừng một, hai tháng. Sau đó sẽ cho tàu tới đón hai người đó. Lồn you bắt tôi phải làm việc này. Họ là những người khỏe mạnh, có phải sống trên đảo cả năm cũng không sao. Tôi muốn hưởng you thêm, nên you yên tâm về căn cứ hải quân sống với tôi. You dâm lắm, tôi muốn hưởng cái dâm đó. Sau khi đón họ về căn cứ, tôi sẽ chuyển bọn you tới Trung Tâm Tỵ Nạn ở Manila. Tôi biết chỉ chừng vài tháng là vợ chồng you sẽ đi Mỹ. Nói xong ông ta đến bồng Ngọc tới giường, bóp vú, bóp lồn một lúc, rồi bảo Ngọc đi rửa mặt. Sau đó ông đưa Ngọc đi ăn sáng.
Buổi chiều hôm đó tàu về đến căn cứ Hải Quân trên đảo Palawan. Ngọc ở với ông hạm trưởng, thật sự ông là căn cứ trưởng, trong một ngôi nhà lớn trong căn cứ. Ông cho biết là bên ngoài căn cứ là thị trấn đảo, có đông dân cư và phố xá. Ngày mai ông sẽ chở Ngọc đi ra phố mua quần áo và những thứ cần dùng của phụ nữ. Đêm ấy Ngọc lần trong quần lấy ra 2 chỉ vàng.
Sáng hôm sau ra phố, Ngọc nhờ ông chở tới tiệm vàng bán 2 chỉ vàng, nói là để mua quần áo. Ông bảo tiền cứ giữ để lên Manila, còn ông mua tặng quần áo, giày và son phấn. Ông hạm trưởng tính tình rộng rãi. Ngọc sống thoải mái trong dinh của ông và mỗi đêm sau khi tắm, nằm khỏa thân để ông địt tới khuya. Nhưng chỉ hơn một tháng thì vợ ông ta từ Manila đi nhờ trực thăng ra Palawan, ông hạm trưởng đã kịp thời đưa Ngọc qua nhà ông hạm phó và bảo hạm phó đem tàu ra đảo hoang đón hai người trên đảo.
Sau khi về đến căn cứ Hải Quân, Nam thấy Ngọc quần áo sang trọng, mặt tươi như hoa, thì có ý tức giận bảo Long:
– Bà ấy làm đồ chơi cho hai thằng hạm trưởng, hạm phó mà thân thể phơi phới với mặt tươi như hoa thế kia thì bà ấy nghĩ chi đến hai thằng trên đảo hoang. Hai thằng đó to cao như Mỹ thì hai tháng qua lồn đã nát bấy còn chi nữa.
Long gặp lại Ngọc, thấy vợ bình thản, trông như một mệnh phụ phu nhân thì cảm thấy buồn, nhưng biết cái dâm của vợ đã được thỏa mãn và biết có nàng nên Long và Nam mới được đón về, nên nói:
– Bà ấy dâm lắm, không có mình thì có hai thằng hạm trưởng, hạm phó, nhưng bà ấy đã dùng lồn để sai bảo họ, nên họ mới mất nhiều công đem tàu ra đón mình. Không có bà mình sẽ chết già trên đảo. Đừng trách bà ấy.
Cả ba người được sống trong dinh của hạm phó, và một tuần sau có trực thăng, ông hạm phó đã gửi ba người lên Manila với một nhân viên đi cùng để đưa ba người tới Trung Tâm Tỵ Nạn.
…
Còn tiếp…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Một Đời Bão Tố |
Tác giả | Vu Sơn |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú vú, Truyện liếm lồn, Truyện sex ngoại tình |
Tình trạng | Update Phần 15 |
Ngày cập nhật | 01/12/2024 13:05 (GMT+7) |