Của người học trò vơ vẩn hay yêu…
Những ngày kia vui vẻ hơn nhiều…
Ngồi chăm chỉ lắng nghe lời thầy giảng…
Hay vui đùa chuyện trò cùng chúng bạn…
Trí bình yên, thư thái biết bao nhiêu…
Và nhất là được trông thấy… người yêu…
Người thiếu nữ xinh như tờ giấy trắng…
Lần đi học là một lần đo đắn:
Đi làm sao cho gặp được giữa đường…
Cô nữ sinh tha thướt đến trường…
Tay đỡ nón và tay cầm sách vở…
Ai đó nói nếu chúng ta làm gì đó liên tục lặp đi lặp lại trong 21 ngày nó sẽ trở thành thói quen.
Tôi với Diệp đã cùng bên nhau, cùng tập luyện, cùng say sưa với những điệu nhạc ngọt ngào đó trong suốt một tháng trời, vậy nên, có lẽ, tôi đã vô tình có một thói quen mới. Khi cuộc thi kết thúc, tất cả dừng lại, rồi lắng xuống, tôi nghe tiếng lòng mình cứ như xót xa thế nào đó không tả được. Và nếu tôi như vậy thì liệu Diệp có giống tôi không?
Để trả lời câu hỏi này tôi quyết định gọi điện để đánh giá thử.
Lần đầu tiên tôi gọi là sáng mùng một tết, chuông đổ liên hồi nhưng không ai bắt máy. Tôi gọi lại lần thứ hai vào sáng hôm sau. Kết quả vẫn vậy. Lần thứ ba, vào chiều mùng ba tết, tôi vừa định nhấc máy lên thì vừa hay Diệp gọi tới.
Điện thoại bàn lúc đó là phương tiện liên lạc phổ biến nhưng lại rất hạn chế. Vì nếu chúng ta vắng nhà hoặc không nghe được chuông để bắt máy, chúng ta không hề biết rằng ai đó có gọi mình hay không. Và đôi khi, chúng ta nghe chuông nhưng vì lý do nào đó không kịp bắt máy trước khi đầu dây bên kia dừng cuộc gọi, chúng ta không biết ai vừa gọi để gọi lại.
Vậy nên chắc chắn Diệp không hề biết rằng tôi gọi cho Diệp trong hai ngày qua. Điều đó chứng tỏ, có lẽ em cũng như tôi, cũng đang thương nhớ cồn cào không sao chịu xiết, nhưng vì là con gái nên phải giữ cho mình một phẩm giá nhất định, cố gắng đợi tôi gọi tới bằng được. Xui xẻo thế nào đó, lúc tôi gọi tới em lại vắng nhà, không bắt máy được, thành raem tưởng tôi không thương nhớ em tí nào, và bây giờ, khi nỗi nhớ đã quá lớn so với khả năng chịu đựng, em đành gác tất cả qua một bên, gọi nói chuyện với tôi cho… đỡ nhớ.
– Dạ cho con gặp V với ạ.
– Hihi, V nè.
– Năm ngoái năm nay chưa gặp luôn, tết V đi chơi đâu nhiều chưa?
– V đi thăm ông bà, rồi thăm nhà mấy đứa. Hồi trưa qua nhà Sen chơi định ghé nhà Diệp mà Sen nói Diệp về quê rồi nên thôi.
– Ừ, Diệp mới về quê ra, Diệp định tối nay ra nhà V chơi với chúc tết ba mẹ V.
– Ngày mai lớp mình có hẹn đi chơi đó, để ngày mai ra nhà V chơi, thăm nhà chúc tết rồi chở V đi luôn cho tiện.
– Chắc ngày mai… ngày mai Diệp đi không được V ơi…
Giọng nói hơi ngập ngừng, em thỏ thẻ từng lời mà tôi bỗng nghe trái tim mình lặng đi trong hơi thở. Suốt những ngày qua không gặp em, tôi mang trong mình một nỗi nhớ lúc vơi lúc đầy, có lúc muốn hét lên cho thỏa bao chất chứa. Và chừng đó ngày nhung nhớ là chừng đó ngày tôi chờ đợi từng phút, từng phút đến mùng 4 để có dịp gặp lại. Bây giờ, khi chỉ còn chưa đầy 24 tiếng nữa bao mong mỏi trong tôi sẽ được thỏa thì em lại báo cho tôi tin này…
– Sao vậy… sao Diệp không đi?
– … lớp cấp 2 Diệp cũng tổ chức đi chơi ngày đó nên…
– Nếu lựa chọn một lớp, Diệp sẽ lựa chọn lớp cấp 2 hả?
– … không phải… mà thôi, để tối Diệp ra chơi nhà V chút rồi mình đi dạo cho vui nha.
– Ừ Diệp…
Dù sao tôi cũng có chút niềm vui an ủi khi em rủ tôi đi dạo. Qua cách nói chuyện, có lẽ em có gì đó khó nói, biết đâu khi gặp mặt sẽ dễ chia sẻ hơn. Vậy là tôi chuyển qua mong đợi trời mau tối.
Và như sợ tôi đợi lâu sẽ buồn, mới hơn 6 giờ em đã đến. Phong cách giản dị vô cùng quen thuộc, quần jean, áo thun ôm vào người lộ ra vóc dáng thanh mảnh, khoác bên ngoài chiếc kaki màu đậm làm tôn thêm nét cá tính. Nở nụ cười thật tươi chào tôi khi ra đón, em vào nhà rồi chào và chúc tết hết thảy.
Được gặp lại nỗi nhớ trong đầu mình sau bao ngày xa cách, nhất là lại trông thấy nụ cười tươi tắn đó, hầu như mọi phiền não trong tôi tan biến thật nhanh vào hư không. Tôi vào xin phép ba mẹ rồi ra ngồi lên chiếc xe điện màu đen quen thuộc.
Tết nhất, quán xá còn nghỉ ngơi chưa mở nhiều. Lại sẵn có nhiều tiền mừng tuổi trong túi, tôi chở em xuống cầu quay sông Hàn hóng gió bên bờ Bạch Đằng thơ mộng. Chọn một quán kem hiếm hoi còn mở cửa, gọi cho em kem trái dừa, tôi thì rau câu dừa, hai đứa ngồi vừa ăn vừa trò chuyện cười đùa vô cùng thoải mái như cho thỏa những tháng ngày không gặp.
Có lẽ em mang trong mình một nguồn năng lượng tích cực quá lớn nên mỗi khi tôi gặp em, tâm trạng dù buồn chán hay u sầu đều được nụ cười và ánh mắt lung linh đó làm tất cả như tan biến. Vậy nên trong suốt buổi tối đó, bọn tôi ngồi nói những câu chuyện không đầu không cuối đến gần 9h tối mới ra về.
Khi lên xe, trên đường về, tôi bỗng chốc dâng lên nỗi niềm tiếc nuối vì buổi tối hôm nay sao trôi nhanh quá thể. Giây phút gặp gỡ và bên cạnh em sao cứ như một bài nhạc hay đang đến đoạn cao trào thì bỗng nhiên im bặt. Điều đó, lại thêm không khí se lạnh cùng một vài cơn gió đông đi lạc thổi qua thoang thoảng làm nỗi buồn bỗng chợt kéo đến vây kín lòng tôi. Và cho đến bây giờ tôi mới chợt nhớ điều quan trọng tôi muốn hỏi em từ chiều vẫn chưa có dịp nói:
– Sao mai Diệp không đi với lớp mình.
– …
– Sao vậy Diệp?
– V nè, mình là bạn phải không?
– Ừ, thì mình là bạn, sao Diệp hỏi lạ vậy?
– Hi, không có gì đâu, ngày mai V cứ đi với lớp, đúng 11h V gọi đến nhà Diệp nói lớp mình đang ở đâu, Diệp tới sau nha.
Tôi vui liền nhưng cũng chợt buồn ngay…
– Sao phải ngược xuôi vất vả vậy? Diệp cứ đi với lớp cấp 2 đi, V chỉ hỏi thôi mà.
– …
Em lại im lặng. Về đến nhà tôi, quay xe lại giúp em, nhìn sâu vào ánh mắt, thấy em chợt lãng đi ánh nhìn tôi đang hướng tới. Chắc chắn em có gì đó khó xử. Và cũng chắc chắn em không thể nói ra bây giờ dù tôi cố gặng hỏi. Với tính cách của mình, đến lúc nào đó thoải mái, em sẽ chia sẻ cùng tôi.
– Diệp về cẩn thận nhé, mai V sẽ gọi.
Em gật đầu mỉm cười rồi quay đi. Trong mọi tình huống, tôi hầu như đều thấy em cười. Dù đôi khi là một nụ cười buồn nhưng đó vẫn là một nụ cười. Tôi quay lưng vào nhà mà trong lòng chợt dâng lên niềm lo lắng mơ hồ.
Mùa xuân. Khi cây lá đâm chồi nảy lộc. Khi vạn vật tràn đầy sinh lực. Khi không gian căng tràn nhựa sống. Khi bầu trời trong xanh và gió mùa nhè nhẹ. Khi ánh ban mai tinh khiết và bầy chim ríu rít vui ca, trong lòng tôi lại nhớ đến những kỷ niệm buồn xưa cũ. Không biết rằng, mùa xuân năm nay, những nỗi buồn đó có rủ nhau đến tìm tôi, rồi lao vào trái tim, và gõ cửa…
… Bạn đang đọc truyện Mùa hạ đầu tiên tại nguồn: http://truyensextv1.com/mua-ha-dau-tien/
Hôm đó là một ngày tuyệt vời.
Diệp là lý do chính để tôi đợi chờ ngày mùng bốn, nhưng tôi không chỉ duy có một lý do để chờ đợi, vì căn bản, buổi đi ngày hôm nay là do tôi đứng ra tổ chức. Ở đó còn có những đứa bạn thân chí cốt của tôi, còn có nhiều niềm vui khác mà tôi mong mỏi.
Đà Nẵng là thành phố được thiên nhiên ưu ái có đường bờ biển dài và đẹp nhất hành tinh. Nếu các bạn có dịp đến Đà Nẵng, được đắm mình vào làn nước trong xanh, mát mẻ với vị mằn mặn của muối biển hay thong dong thả bộ trên bãi cát trắng muốt mịn màng dài tít tắp các bạn sẽ hiểu rõ vì sao biển ở đây được tôn vinh như vậy.
Chính vì lý do này, trong một cuộc đi chơi, biển thường là sự lựa chọn đầu tiên.
Hôm đó chúng tôi đi bãi Rạng. Đầu tiên là tập trung tại nhà Trinh rồi gọi 2 chiếc taxi 7 chỗ cho gần 20 bạn tham gia. Trên đường đi ghé mua thêm bánh mì, xúc xích, chả bò, sữa… để ăn trưa.
Tới nơi, bọn tôi thuê một căn chòi được kê trên vài khối đá. Bên trên lợp tranh mát rượi, bên dưới sóng vỗ ì oạp. Đứa nào thích tắm chỉ cần thay đồ rồi nhảy ùm một cái là xong. Đứa nào thích khám phá rừng núi thì lội bộ men theo triền đá, gạt những dây bìm bìm mọc dại mà leo lên vì bãi Rạng nằm ngay chân núi Sơn Trà.
Vui chơi thả cửa tới tầm 11h trưa, tôi vào quán mượn điện thoại alo cho Diệp. Chuông reo đúng một hồi, ở đầu dây bên kia giọng Diệp đã vang lên khe khẽ. Không cần hỏi han nhiều, Diệp hỏi bọn tôi ở đâu đặng chạy qua. Ước tính từ nhà Diệp đến đây cũng gần 20km nên tôi nói Diệp sạc xe đầy đủ thì đi, còn không cứ thuê taxi qua đây, tầm 150k thôi, tôi gửi lại rồi lát taxi về với lớp.
Em không nói gì, chỉ cười cười rồi nói “40ph nữa Diệp tới.”
Thanh xuân đời người vốn ngắn ngủi. Những giây phút bên nhau khi công việc chưa bộn bề thực sự đáng trân quý.
Chiều hôm đó, sau một ngày bơi lội vui đùa mệt nhoài, bọn tôi lựa một quán karaoke để cả nhóm vào ca hát. Đến tầm 7h tối cả bọn mới về lại nhà Trinh, rồi phần đứa nào thì tập trung… về nhà đứa nấy.
Tôi rủ Diệp đi theo con đường ven sông lồng lộng gió, ghé vô góc quán quen gọi 2 ly kem bơ.
Vào thời điểm đó, hình bóng của Thương trong tôi trở nên khá mờ nhạt. Phần vì đã lâu rồi tôi chưa có dịp gặp em. Người ta nói xa mặt cách lòng. Những điều gì thân thuộc, nhiều khi thân thuộc đến gắn bó nhưng thời gian và khoảng cách vẫn có thể làm phai nhòa. Phần vì thời điểm này, suy nghĩ trong tôi bị hình bóng của Diệp choáng ngợp. Những cái nắm tay ấm áp, những lúc gần gũi đầy thi vị, những buổi nói chuyện ngọt ngào, tôi như bị đắm chìm trong men say tình ái ngất ngây đó.
Mùng 5 chúng tôi đi học lại. Hôm đó vừa hay trúng thứ 2 đầu tuần. Vì đã qua học kỳ 2 nên khối sáng bọn tôi chuyển qua khối chiều. Vậy là buổi sáng tôi tha hồ ngủ nướng thêm chút nữa trước khi uể oải lăn mình ra khỏi giường. Nhưng điều này cũng làm mấy đứa có thói quen ngủ trưa như tôi thường bị ngủ gậc trong lớp.
Giang hồ vốn chưa bao giờ yên bình. Dù tôi là bí thư của lớp đi nữa thì với cá tính của mình, trong lớp vẫn có nhiều đứa không ưa gì tôi. Không hiểu tụi bạn xì xào thế nào mà trong tuần học đầu tiên, hội bộ tứ đa tài do tôi làm chủ tịch phải đau lòng tuyên bố giải thể.
Với đặc ân 4 đứa con trai ngồi cạnh nhau, lại được đặt ở vị trí tuyệt vời cuối lớp, bọn tôi lên sổ đầu bài ngồi như cơm bữa. Cô Yến không thích điều đó. Vậy là nhóm tôi nhanh chóng tan rã và bị chuyển hết lên top bàn đầu ngồi. Thằng Minh học kỳ một học hành bê bết nên bị khống chế môn toán, cô xếp cho nó lên ngồi bên cạnh ku Thành và ngay phía sau tôi cho dễ bề kèm cặp. Tiếp nữa là bé Phương với Bảo Trâm ngồi bàn ba.
Tất nhiên ngồi bàn cuối thì tuyệt vời thật, vừa đúng sở thích của tôi, lại vừa được ngồi sau ngắm nghía Diệp mỗi lúc rảnh rỗi. Bây giờ lên bàn đầu, vừa không biết được những gì diễn ra sau lưng mình, vừa mất đi vị trí quan sát ai kia thật tốt, tôi có hơi buồn thật.
Nhưng không phải ngồi bàn đầu không có lợi ích gì. Gần bảng hơn, gần giáo viên hơn, tự kỷ luật bản thân tốt hơn. Năm đó tôi học hành tiến bộ cứ phải nói là thần tốc.
Rồi buổi họp bí thư đầu tiên của năm mới cũng đến. Tôi không thể giấu được cảm xúc của mình vào bên trong khi rõ ràng, tôi vẫn mong chờ buổi họp này. Cũng gần một tháng rồi tôi chưa gặp Thương. Trong tim tôi vẫn âm ỉ một thứ gì đó mơ hồ hướng đến em mà tôi không giải thích được. Phải chăng tôi có khả năng tự sự tốt với bản thân nên hiểu rõ được những kìm nén vốn vẫn đang chất chứa chứ chưa bao giờ được giải tỏa hết.
Làm theo cảm xúc thì đó là bản năng, làm theo cảm tính thì đó là bản chất, còn làm theo cảm nghĩ thì lại là bản ngã. Và bản ngã con người tôi là duy tâm theo sự chân thành và yêu thương duy nhất. Vậy nên khi đã xác định hướng đến ai, tình cảm của tôi dành cho người khác dứt khoát phải loại bỏ.
Lý thuyết là vậy. Còn quá trình loại bỏ như thế nào, đó là một câu chuyện dài. Với cá nhân tôi, đầu tiên phải chôn chặt, sau đó gói gém lại gửi cho thời gian mang đi. Và lúc này, có lẽ thời gian mãi đi lấy hàng hoặc chuyến xe đang quá tải nên chưa kịp tới. Và tôi không có cách nào khác vẫn phải cố gắng chôn chặt vào đáy lòng. Điều này chỉ ổn khi mọi thứ cứ diễn ra bình thường như vậy. Còn khi có ai đó đến và muốn xới nó lên, mọi chuyện lại phải dùng thêm nhiều từ “cố gắng” để viết tiếp…
… Bạn đang đọc truyện Mùa hạ đầu tiên tại nguồn: http://truyensextv1.com/mua-ha-dau-tien/
Thương bước vào phòng họp với tà áo dài trắng tha thướt, hai tay ôm cuốn vở nhỏ trước ngực, đôi mắt nâu biếc vẫn buồn miên man bất tận, đôi mắt đó hướng đến vị trí ngồi quen thuộc. Lấy hết đảm khí trong người, tôi cố tỏ ra bình thản trước ánh mắt đó, cười tươi và gật đầu nhẹ chào em.
Có lẽ tết vừa rồi em vừa du lịch ở Bắc Cực về. Và trong khi ngao du ở nơi sơn cùng tuyết phủ đó em đã kịp học được tuyệt kỹ băng không thần nhãn. Ánh nhìn của em hướng vào tôi lạnh ngắt làm nụ cười mới hé của tôi đóng băng lại, rồi tan ra. Nhưng em vẫn tiến đến và ngồi xuống bên cạnh tôi như mọi khi.
– Tết chắc V vui lắm ha? – Em mở chuyện trước chứ không “lạnh ngắt” như mọi lần.
– Hơi bất ngờ vì điều này, tôi ấp úng – Ờ… Ừ… cũng vui. Tết Thương cũng… cũng vui chứ?
– Không vui!
– Sao… sao lại không vui?
– Đợi người ta tới chơi thì không tới. Tiện đường tới nhà người ta thì không gặp, vậy nên không vui.
– “Người ta” nào đó chắc không phải tôi đâu, nghĩ đoạn tôi cảm thán – Nếu vậy thì cũng hơi buồn. Nhưng bạn này không gặp thì đi thăm bạn khác, tết nhất nên chắc bạn về quê…
– Đâu phải ai cũng nhiều bạn như bí thư A4.
– … – tôi không biết, chính xác hơn là tôi không dám nói lại điều gì vì còn đang bận phỏng đoán cô bạn lắm chiêu ngồi bên cạnh tôi đây.
– Lát về V rủ Thương ăn chè đi!
Mỗi lần nói chuyện với em là mỗi lần đầu óc tôi phải mệt nhoài suy nghĩ. Vì tôi không thể nào đưa ra được chút dự đoán gì về điều em sắp nói, và câu em vừa nói là một ví dụ điển hình đưa tôi vào mê trận nào đó em đã giăng sẵn. Tôi lúc đó vừa hay lại là chị ong nâu nâu nâu nâu, chị bay đi đâu đi đâu, càng bay thì càng lún sâu…
– À, Ừ, vậy lát mình ghé quán chè Sài Gòn nhé.
Chè Sài Gòn là quán chè quen thuộc với hầu hết lứa học sinh Hòa Vang bọn tôi vào lúc đó. Chè đặc biệt ngon, giá cả lại rẻ, 1500đ/ 1 ly, cô chủ quán người Sài Gòn nên vui tính, cởi mở và xởi lởi vô cùng. Nhưng lúc này, đó không phải tiêu chí tôi lựa chọn, tiêu chí bây giờ của tôi là quán này không nằm trên đường Diệp đi về.
Khi đó, mấy đứa bạn cùng lớp, thậm chí cùng khối với tôi hầu hết đều cho rằng tôi với Diệp là một đôi. Lắm lúc tôi cũng nghĩ vậy. Còn Diệp có nghĩ vậy không, tôi không tài nào xác định được. Vì tôi chưa một lần hỏi em về điều đó. Trừ khi em nói ra thành lời hoặc ôm tôi và đặt lên môi một nụ hôn nồng cháy, chứ tất cả những chuyện như đưa đón hay những ánh nhìn tình cảm, những cử chỉ ân cần, tất cả vẫn chưa đủ để tôi tin rằng chúng tôi thuộc về nhau.
Nhưng chỉ là “chưa đủ” thôi. Bao giờ đủ thì tôi không biết, còn bây giờ, chắc tất cả cũng loading được 80% rồi. Vậy nên khi nói chuyện với Thương, trong lòng tôi vẫn gợn lên chút lo lắng về buổi gặp gỡ đó sẽ đến tai Diệp.
Tôi lo lắng không phải sợ rằng Diệp sẽ làm gì đó. Tôi chỉ lo lắng khi Diệp sẽ không làm gì cả. Nói chuyện với tôi cũng không, cười với tôi cũng không, đưa đón tôi đi học cũng không. Và trên tất cả, nếu đôi mắt đó đỏ hoen vì tôi, tôi sẽ bị lương tâm mình giày vò cho đến chết…
Lúc trước em đã buồn vì tôi một lần rồi. Nhưng lúc đó mọi thứ dường như vẫn chưa bắt đầu. Còn bây giờ, khi tất cả đang “vận hành trơn tru”, tôi thật không muốn em phải buồn vì tôi thêm một lần nào nữa.
Đến quán chè, kéo ghế cho Thương trước rồi ngồi xuống phía đối diện. Tôi gọi ly chè bưởi, em cũng vậy. Trong lúc đợi chè ra tôi rót hai ly trà, một cho em, một cho tôi. Nâng ly trà lên trước mặt và suy nghĩ. Liệu lý do của buổi gặp hôm nay là gì nhỉ? Thương muốn nói điều gì với tôi?
– Chẳng phải V muốn kết bạn với Thương hả?
– À… Ừ, thì V muốn vậy…
– Vậy mình có đang là bạn không?
– Ôi, cái gì nữa đây trời. Không là bạn thì là gì? – Ừ, mình… mình là bạn mà.
– Nếu là bạn thì V cứ thoải mái ra đi. Sao cứ ấp a ấp úng, phiền não u sầu hoài vậy?
– Không… không phải Thương giận V hả?
– Uhm, có giận, mà hết rồi. Đâu có ai giận hoài cả đời.
– Hihi, vậy mà lâu nay V không dám nhìn Thương luôn đó.
– Thương dữ lắm hay sao mà không dám nhìn?
– À… không, nhưng mà, ánh mắt của Thương, V không dám nhìn vào…
– Sao không dám nhìn vào, nó có gì trong đó hả?
Chỉ kịp thoải mái vui vẻ nói chuyện được một hai câu, em lại kê nguyên cái tủ đứng vào miệng làm tôi cứng đơ tắp lự.
– … không có gì… à, mà có…
– Có gì?
– … có… băng tuyết…
– Trời. Thương không lạnh lùng tới mức đó đâu… im lặng một chút em tiếp – đặc biệt là với V.
Đêm đó lại là một đêm tôi trằn trọc. Hình như sau mỗi lần nói chuyện với Thương xong tôi lại có thật nhiều thứ để suy nghĩ. À không. Chỉ có một điều phải suy nghĩ tôi nhưng cần thật nhiều thời gian để suy nghĩ vì không biết phải làm thế nào. Và khi đầu óc mệt nhoài, chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay tôi mới tạm quên đi điều đó.
Buổi sáng cho con người ta thật nhiều sự tỉnh táo và tinh anh. Sau một đêm đủ giấc, ánh nắng sớm tràn đến bên gối khẽ gọi tôi dậy, mở mắt chớp chớp vài cái, đưa tay nhấn vào chiếc đồng hồ báo thức chưa kịp reo, tôi bỗng thấy mọi thứ sao đơn giản quá thể.
Thương coi tôi là bạn. Tôi cũng coi Thương là bạn. Vậy việc khó xử ở đây là gì? Chẳng có gì cả. Tôi cứ mãi nghĩ ngợi, mãi phân vân, rồi tự làm mình bối rối chứ thật ra, mọi việc vốn đã tự ổn thỏa rồi.
Hít lấy một hơi căng lồng ngực bầu không khí trong lành buổi sớm, xuống nhà đánh trứng rồi bỏ bánh mì vào lò vi sóng, mở tủ lạnh lấy hộp sữa tươi đổ ra ly, tôi nghe lòng mình thư thái thảnh thơi như bông Tường Vi hồng nhạt đang tung tăng đón gió ngoài kia.
Lúc này, tôi có cả Diệp và Thương ở bên cạnh. Chẳng lẽ cuộc đời ưu ái tôi đến vậy sao?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mùa hạ đầu tiên |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Update Phần 70 |
Ngày cập nhật | 29/12/2023 11:39 (GMT+7) |