– “Uhm uhm uhm”, lại thêm những tiếng rên nhỏ nhỏ phát ra từ cổ họng Cẩm Tú, có lẽ cô không thể kìm hãm được nữa rồi. Cảm xúc này mới mẻ quá, nóng bỏng quá, đê mê quá làm cô không thể kiểm soát được hành động của mình. Cẩm Tú mặc kệ xung quanh mình là ai? Mình đang ở đâu? Mình đang làm gì? Cô mặc kệ tất cả để thụ hưởng khoái cảm mà vô tình mình có được trong hoàn cảnh này. Cứ kệ thôi. Cô lại tiếp tục di di mông mình trên yên xe, mỗi lúc một nhanh hơn, mỗi lúc một mạnh hơn. Đây có phải là kiểu cưỡi ngựa xem hoa ngược hay không? Có thể đúng là như vậy.
Nghĩa cũng không biết làm gì hơn là cắn môi chịu đựng sự sung sướng này, cậu muốn lắm chứ được rút dương vật về, được trở lại ngồi vị trí tít tận đằng sau yên xe, để được trở lại là chính mình, một thanh niên làm thuê, quả đúng là: “Tâm thì hướng Phật nhưng dương vật thì hướng về lồn”.
Rồi cái gì đến cũng phải đến, lần đầu tiên Nghĩa làm sao chịu đựng được lâu, chị Mận “giáo viên” có ngầm chỉ cho việc kìm hãm xuất tinh mỗi lần chị làm tình với chồng, nhưng chị có hướng dẫn rằng ở hoàn cảnh này phải làm như thế này đâu. Hoàn cảnh này làm gì có 3 cạn 1 sâu, làm gì có thở sâu hít hà điều hòa nhịp độ, làm gì có đang chọc rút ra bú đâu cơ chứ. Nghĩa thèm xuất tinh lắm rồi.
Ở phía trên, như chẳng hẹn mà gặp, Cẩm Tú cũng có cảm giác mình sắp đạt cực khoái, lồn cô co co lại, nhéo nhéo quắp quắp, âm đạo trống rỗng nhộn nhạo lõng bõng như nồi nước đang sôi lên ùng ục. Cô biết, đây là chính là biểu hiện mình đang muốn lên đỉnh, lại nhận được tín hiệu hình như ở đằng sau Nghĩa không còn bất động nữa mà cũng dứ dứ lên như động tác địt một cách thực sự, dương vật cứng hơn một chút, nóng hơn một chút mà hình như là còn giần giật nữa thì phải.
Đó là sự cộng hưởng!
– “Í í í uiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii”, Cẩm Tú rít qua kẽ răng khi buồi Nghĩa giật mạnh nhất theo từng đợt. Cô uốn éo thật mạnh háng mình, nước trong lồn ồ ra như thủy điện xả lũ.
Nghĩa cố gắng kiềm chế, cậu cắn răng nhưng cũng không thể không để lọt ra tiếng kêu ‘aaaa’ trong cổ họng. Cậu xuất tinh xối xả, xuất tinh như chưa bao giờ được xuất, xuất không cần biết là tinh trùng bắn ra nhem nhép dính vào quần đùi.
– “Két!!!”, Chiếc xe một lần nữa lại phanh khựng lại bên lề đường.
Xe đỗ xong, Cẩm Tú gục ngay đầu xuống tay lái, cô như vừa trên thiên đường trở về, người bải hoải vô lực, lúc này Cẩm Tú chỉ muốn nằm ngửa ngay xuống vệ đường mà thôi.
Xe đỗ cũng là lúc Nghĩa chống chân được xuống đất, Nghĩa nhảy tót xuống xe, khuôn mặt đỏ bừng, cậu khoằm khoằm người xuống vì vệt tinh trùng đã loang lổ ra hẳn quần ngoài, nhưng nhìn thấy cô Cẩm Tú đang gục ở tay lái xe, cậu lo lắng hỏi:
– Cô ơi, cô bị làm sao đấy ạ?
Cẩm Tú nghe rõ tiếng Nghĩa hỏi, nhưng tạm thời chưa biết trả lời ra làm sao, chẳng lẽ là “cô vừa sướng xong nên oải người tí thôi” à. Cẩm Tú dựng chân chống rồi uể oải bước ra khỏi xe. Cô nhìn lại cái yên xe của mình thì mặt đã đỏ lại càng thêm đỏ, chỗ Cẩm Tú vừa ngồi ướt đẫm một vệt nước, không phải nghĩ nhiều thì cũng biết đấy chính là dâm thủy của chính mình vừa mới tiết ra, vượt qua cả quần lót mà thấm xuống yên xe. Vì yên xe không thấm nước nên dâm thủy cứ tràn xuống, nhỏ tong tong thành giọt xuống đường nhựa.
Cẩm Tú chỉ cầu mong là Nghĩa còn trẻ, chưa hiểu được nước trên yên xe kia do đâu mà có, cô đánh trống lảng:
– Cô không sao, hình như bị cảm nắng hay sao ấy?
Nghĩa nhìn lên trời, ô hôm nay làm gì có nắng nhỉ:
– Vâng ạ, cô có cần nghỉ ngơi không?
Dần dần lấy lại được tinh thần, nói gì thì nói, mệt vì sướng nó khác với mệt vì làm việc:
– Cô khỏe rồi, ô, mình đang ở đâu thế này, chết cha, hình như cô đi lạc đường rồi.
Cẩm Tú nói vậy thì chắc trên đời này chỉ có Nghĩa mới tin thôi, sinh ra và lớn lên ở cái đất thủ đô, nói là nhầm đường bố ai mà tin được. Ấy vậy mà Nghĩa tin mới lạ chứ.
Khi thấy ánh mắt cô Cẩm Tú liếc qua phần đũng quần của mình, Nghĩa phỏng đoán là cô đã biết chuyện mình vừa làm trên yên xe. Lúc này Nghĩa cũng không đủ kiến thức để hiểu rằng, chuyện xảy ra là “tại anh tại ả, tại cả đôi đường”, mà Nghĩa chỉ biết rằng, mình xuất tinh chính là lỗi ở mình, đáng lẽ mình phải rụt ‘khoai’ về khi nó vô tình kẹp ở dưới ‘chỗ đó’, lỗi là ở mình. Lại nghĩ đến công việc làm vườn thơm thơm mà mình vừa mới nhận được có vài ngày, sợ mất việc nên Nghĩa lý nha lí nhí, mặt cúi gằm xuống đất nhìn đôi dép tổ ong:
– Cháu… cháu… xin lỗi… tại cháu…
Rồi thì Nghĩa cứ ậm ừ mãi không nói ra hết được câu làm Cẩm Tú sốt ruột muốn nghe nốt, chuyện này đáng nhẽ Cẩm Tú phải là người xin lỗi, đằng này lại thấy Nghĩa xin lỗi trước, thuận nước đẩy thuyền, Cẩm Tú gặng hỏi trong khi tay nọ vê tay kia, mắt thì liếc qua cái yên xe:
– Tại cháu… làm sao?
Bị ép vào thế đường cùng, Nghĩa nghĩ mãi trong đầu để tìm lời trả lời hợp lý hợp tình, chứ không thể trả lời thẳng thắn là: “Vì cháu địt vào đít cô đến xuất tinh” được:
– Tại cháu… tại cháu… không kiềm chế được?
Cẩm Tú nghe câu đấy mà như bị thêm một trận cực khoái giống như vừa nãy, chân tay vừa mới hồi phục có một chút giờ lại rủn ra rồi, nhưng đã đến nước này thì phải làm cho ra khoai ra sắn mới được:
– Không kiềm chế được cái gì?
– Cái này… Cháu… Cháu…
Thấy Nghĩa ấp úng không dám trả lời, mà thực ra thì không cần nói thì cả hai đều đã hiểu câu trả lời là gì rồi, đâu cần phải nói ra miệng phải không nào. Cẩm Tú cứu Nghĩa một bàn thua trông thấy thì cắt lời bằng một việc chẳng liên quan, cô nhè nhẹ ghé đầu mình vào sát tai Nghĩa rồi thì thào như không để người đi đường biết:
– Lần sau nhớ mặc… sịp vào?
Nghĩa ngẩn người rồi nhè nhẹ gật đầu, cũng tại không mang sịp mà biết bao lần mình rơi vào hoàn cảnh dở khóc dở cười. Như hôm nay là một ví dụ điển hình.
Trời hửng nắng rồi đấy! Đi chợ cây cảnh thôi.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: http://truyensextv1.com/
Ngày hôm sau là thứ 7, Nghĩa đến nhà cô Cẩm Tú thật sớm để trồng cây, có một số loại cây phải trồng vào lúc buổi sáng sớm, khi mặt trời chưa lên. Chiều hôm qua toàn bộ cây mà hai cô cháu mua ở chợ đã được người ta chở đến trên một chiếc xe tải to, Nghĩa đặt vào trong một góc vườn cẩn thận để ngày hôm nay trồng.
Trước tiên, ở phía cuối vườn cậu trồng một hàng cây ăn quả gồm có: Bưởi Diễn, hồng xiêm Xuân Đỉnh, ổi và nhót. Các ô vườn trồng các loại hoa khác nhau theo bản vẽ đã được phê duyệt. Có loại thì trồng cả cây gồm cả rễ, có loại thì trồng cành. Cứ trồng được một lúc cậu lại ngẩng đầu lên ngóng, Nghĩa ngóng Thủy Tiên, bởi theo như phản ứng lúc buổi sáng hôm qua thì Thủy Tiên đã nhận lời hôm nay trồng cây với mình. Nhìn chiếc xe dream vẫn còn ở trong gara thì chắc chắn Thủy Tiên đang ở nhà chứ không phải đi ra ngoài.
Đến tầm giữa giữa buổi sáng tiếng ‘cạch’ cửa mới phát ra, Nghĩa mặc dù đứng trong vườn nhưng cũng vừa tầm nghe thấy tiếng mở cửa ấy, cậu đứng thẳng lưng dậy nhìn về phía sân, trên tay vẫn cầm cái xẻng nhỏ xíu dùng để đào hố.
Thủy Tiên mặc một chiếc quần sóc bò ngắn ơi là ngắn, chỉ xe hết phần háng, còn toàn bộ cặp đùi săn săn trắng ngẩn trắng ngần, đầu gối, bụng chân đều phơi ra ngoài. Chiếc áo phông cộc tay không cổ cũng ngắn đến nỗi mà lòi chỉ cần Thủy Tiên hếch tay lên một chút thôi là lòi ra cái rốn sâu hun hút là điểm nhấn trên cái bụng phẳng lì. Thủy Tiên ngồi chồm hổm ở mép sân, đoạn nối với vườn, cô hất hàm:
– Trồng cây hả?
Nghĩa đang trồng cây ở gần đấy, cậu không dám nhìn lâu vào phần háng của Thủy Tiên, vì cô ngồi nên quần bị kéo lên cao hơn một chút, mấp mé lộ ra một chút viền quần lót màu trắng. Kiểu ăn mặc của Thủy Tiên như thế này đối với Nghĩa mà nói là sự phá cách, là sự nghịch ngợm và dị hợm không đúng thuần phong mỹ tục, nhưng đối đa số những thanh niên thành phố thì là chuyện hết sức bình thường, cũng với trang phục này, Thủy Tiên có thể dùng để đi chơi, đi mua sắm, đi sinh nhật, chỉ đi học là không được vì vào đến cổng là bị bảo vệ đuổi về rồi.
– Tôi làm từ sớm rồi. Thủy Tiên có muốn trồng cây cùng với tôi không?
Nghĩa chủ định chuyện này từ hôm qua rồi, mặc dù cũng chẳng phải ưa gì cô nàng này. Nhưng như đã nói ở trên, Nghĩa muốn làm một cái gì đó giúp cô nàng vui vẻ trở lại, và cậu không có cách gì hơn là bảo cô ta trồng cây cùng với mình, biết đâu đấy cô ta lại thích thì sao?
Thủy Tiên uể oải, thực sự ra Thủy Tiên xuống đây cũng là muốn trồng cây, muốn thay đổi không khí xem thế nào. Từ sau cái lần dại dột ấy, tâm tình cô đã thay đổi không ít khi mối quan hệ với mẹ đã không còn căng thẳng như xưa, cô cảm nhận được sự lo lắng và chăm sóc của mẹ. Không muốn thì không xuống đây làm gì cho mệt, nhưng bản tính thì ngàn năm khó đổi, Thủy Tiên vẫn ương bướng:
– Có biết trồng đâu mà trồng?
Nghĩa đớp lời nhanh:
– Nghĩa hướng dẫn cho, dễ thôi mà. Nào lại đây.
Kèm với đó là cái giơ tay ra như chờ đợi. Thủy Tiên miễn cưỡng đứng dậy rồi lạch bạch như một con vịt bầu bước đi trên lối đi vừa mới được xây xong cách đây vài ngày. Đến chỗ sát Nghĩa, cô ngồi thụp xuống rồi nói trống không:
– Làm thử đi xem nào.
Nghĩa bắt đầu công việc của một anh gia sư trồng cây, cậu thao thao bất tuyệt:
– Trồng cây có nhiều cách trồng lắm Thủy Tiên nhé, mỗi loại hoa, loại cây lại có một kiểu trồng khác nhau và thời gian trồng trong năm cũng khác nhau. Như hoa hồng này chẳng hạn, người ta thường trồng vào khoảng mùa thu, đầu xuân để đến dịp Tết nở là vừa. Trước tiên hãy đào một cái hố, Thủy Tiên phải nhìn vào cái bầu rễ này để đào hố cho phù hợp, thông người người ta đào hố to gấp đôi bầu rễ, sâu thì vừa bằng bầu rễ là được. Đào hố xong rồi thì Thủy Tiên đặt cây vào như thế này này, rồi lấp đất, lèn chặt chặt một chút. Sau đó phủ một ít trấu này lên.
Thủy Tiên bĩu môi khi thấy Nghĩa trồng xong cây hoa hồng:
– Tưởng thế nào? Để thử cái.
Và rồi Thủy Tiên làm thật, cô cầm cái xẻng bé xíu trên tay, nhẹ nhẹ nhàng nhàng bới từng chút đất để tạo thành hình cái hố, cũng vì lần đầu tiên tiếp xúc với đất, cái hố mà Thủy Tiên tạo thành nó không phải hình tròn giống như Nghĩa làm mà nó trống giống như hình elip, nhọn ở hai đầu, ở giữa hơi loe loe ra. Nghĩa nhìn mà cậu chợt đỏ mặt vì một sự liên tưởng hết sức bậy bạ, cậu đang nghĩ đến cái lỗ mà Thủy Tiên vừa đào sao trông nó giống với cái bướm của chị Mận thế không biết.
Ngẩng mặt lên thấy Nghĩa đang có một nụ cười hết sức bí hiểm và mờ ám ở trên môi, Thủy Tiên cạu cọ:
– Này cười cái gì đấy.
Nghĩa chống chế:
– Không… không có gì. Nhưng cái lỗ hình như không được tròn lắm thì phải mà trông giống như…
Thủy Tiên lườm lườm Nghĩa rồi ra giọng điều tra:
– Giống cái gì?
Tất nhiên là Nghĩa có cho kẹo cũng không dám nói là giống cái lồn rồi, cậu nghĩ nhanh ra một vật so sánh mới:
– Giống cái nồi… bị bóp méo.
Nói xong Nghĩa quay đi về hướng khác để che nụ cười thật đậm, chỉ sợ cười thẳng mặt sẽ bị cô nàng này xúc đất vã vào mặt. Nhưng hành động này của Nghĩa cũng không thể che giấu được hết:
– Này này, cái… nồi bị bóp méo là hình gì hả? Nói mau xem nào.
– Thì thì… là hình cái lỗ này này.
Lần này đến lượt Thủy Tiên ngu nga ngu ngơ, cô tự cho rằng mình thành phố hổng có hiểu cái ngôn ngữ nhà quê, không biết cái nồi bị bóp méo là cái gì, mà nói ra miệng cái từ ấy mới khó làm sao, suýt trệch. Cô dứ dứ cái xẻng về phía Nghĩa:
– Liệu hồn.
Cứ thế, cứ thế thời gian trôi đi, rồi Thủy Tiên cũng quen việc hơn, với lại Nghĩa cũng tận tận tình tình mà chỉ dậy, vẫn có cãi nhau, vẫn có dứ dứ xẻng vào mặt nhưng đã có lúc nụ cười nở trên môi Thủy Tiên làm cái lúm đồng tiền lại hiện ra một lần nữa. Cứ mỗi khi lúm đồng tiền hiện ra, nếu Nghĩa nhìn thấy nhất định cậu sẽ ngẩn ngơ một chút, bởi nó rất đẹp, nó rất duyên.
– Thủy Tiên giỏi phết nhỉ, giờ đã trồng được hoa rồi này.
– Xí, chuyện! Thủy Tiên mà lại. Ha ha ha ha!!!
Cứ thế tiếng cười ngày càng rộn lên, càng dày lên, càng to hơn. Khuôn mặt Thủy Tiên cũng đã bắt đầu lấm lem đất khi cô vô ý quẹt tay lên mặt lau mồ hôi. Thủy Tiên chưa chửa bao giờ, à không, chửa bao giờ Thủy Tiên làm nhiều việc như ngày hôm nay, mệt thì có mệt đấy, nhưng cũng chưa bao giờ Thủy Tiên vui như thế này, không tính giai đoạn tuổi thơ mầm non.
– Nốt đi, còn 1 cây cuối cùng nữa thôi, Thủy Tiên trồng nốt đi. Rồi về khoe với mẹ.
Thủy Tiên giọng rất hình sự:
– Để đấy, ta đây sẽ ra tay nốt, tiền công phải chia đôi đấy. He he he he!
– Ừ thì chia. 50 nghìn.
Thủy Tiên vừa trồng vừa nói:
– Ít thế thôi sao?
– Thế là nhiều rồi. Thủy Tiên tưởng kiếm tiền dễ lắm hả.
… Bạn đang đọc truyện Mùa nước nổi tại nguồn: http://truyensextv1.com/mua-nuoc-noi/
– Xong!
Cả hai cùng nhìn lại thành quả của cả buổi sáng ngày hôm nay, trên mặt hai đứa trẻ là nét hồn nhiên ngộ nghĩnh, là lấm lem của đất, là bóng loáng mồ hôi nhưng hơn cả là nụ cười nở trên cả hai đôi môi. Rồi bất giác cả hai cùng nhìn nhau trong ánh nắng dìu dịu của buổi trưa mùa thu Hà Nội. Ngắn ngủi thôi rồi cả hai cùng quay đi hướng khác vì ngượng với đối phương của mình.
– Cảm ơn Thủy Tiên!
– “Vì cái gì?”, Giọng Thủy Tiên không còn lanh lảnh vô hồn nữa, mà đã đằm thắm đi nhiều.
– Vì Thủy Tiên đã giúp tôi trồng cây.
Thêm một nụ cười nhẹ nữa, trong lòng Thủy Tiên cũng định nói là cô cũng muốn cảm ơn Nghĩa vì đã cho cô một buổi sáng hết sức thú vị, rằng chính bản thân cô vừa nhận ra lao động cũng tạo ra niềm vui chứ không chỉ tạo ra mồ hôi. Nhưng cô lại khó khăn trong việc nói ra cái từ ‘cảm ơn’ tưởng chừng như rất đơn giản ấy, cơ bản đó không phải là thói quen và việc mà cô hay làm.
Rồi thì Nghĩa như nhớ ra một cái gì đó, cậu nói rất nghiêm trọng:
– Chết, suýt nữa thì quên. Trồng hoa xong phải tưới cây. Thủy Tiên chờ ở đây nhé.
Nói xong Nghĩa chạy béng đi ra phía hông nhà để mở vòi nguồn của hệ thống tưới cây. Mở xong, Nghĩa chạy lại khu vườn để xem.
Cậu đứng lặng người ở khoảng sân nhìn về phía vườn, bởi ở đó không phải là một Thủy Tiên kiêu kỳ ngáo ngổ, không phải là Thủy Tiên nam tính đanh đá láo liên nữa. Mà là một cô gái như bao cô gái tuổi mười bảy đẹp diệu kỳ.
Trong làn nước như mưa ngập tràn khắp khu vườn, giữa hàng trăm tia nước nhỏ xíu từ các ống nước chạy dọc theo những con đường phụt lên không trung rơi xuống là một Thủy Tiên đang nhảy múa, đang vẫy vùng, đang tung tăng giơ tay lên hứng. Cô như một em bé nhỏ lần đầu được bố mẹ cho nghịch mưa, khuôn mặt cô rạng rỡ hết sức đáng yêu.
Nghĩa cứ đứng đó, đứng đó ngắm nhìn mà chẳng làm gì cả, cậu thẫn thờ nhìn thấy một Thủy Tiên rất khác so với ngày hôm qua. Ờ thì Thủy Tiên có thế nào đi chăng nữa cũng chỉ là một cô gái tuổi mười bảy mộng mơ. Ờ thì Thủy Tiên có tóc ngắn mái lệch đi chăng nữa cũng vẫn là một cô gái hồn nhiên mà thôi. Nước đã gột đi cái vẻ bề ngoài xấc xược, nước đã gột đi cái vẻ ngoài nam tính hết rồi. Chỉ còn lại một Thủy Tiên, một thiếu nữ như bao người khác.
Mãi một lúc sau, Thủy Tiên mới nhận ra là mình đang bị Nghĩa ngắm, chẳng biết là tự bao lâu rồi, chỉ thấy cậu ta phỗng ra như ngỗng ỉa nhìn đến là ghét. Lúc đó Thủy Tiên mới trở lại bộ dạng thường ngày của mình, cô buông tay xuống, chống hai tay vào nách định nói gì đó thì mới chợt nhận ra, nước đã làm quần áo của cô ướt sạch sành sanh. Chiếc áo phông nghịch ngợm dính bết vào người. Đặc biệt hơn cả là đôi vú vểnh lên cao, núm vú in hằn trong áo. Thủy Tiên không mặc áo lót, vừa rồi chiếc áo phông thùng thình thì không sao cả, nhưng giờ chiếc áo ấy ướt nhẹp gây ra tai họa này.
Khoảnh khắc ấy không qua được con mắt của Nghĩa, vậy là cậu đã nhìn thấy vú Thủy Tiên mất rồi, tuy không phải là nhìn thấy đôi vú trần, nhưng hình dáng, độ to nhỏ thế nào thì cậu đã nhìn thấy rõ, ở quê gọi là vú sừng trâu.
Nhìn cặp mắt của Nghĩa, Thủy Tiên chợt hoảng hốt hét lên:
– AAAAAAAAAAAAAAAA. Cái đồ dâm dê. Dám nhìn người ta. AAAAAA. Chết với bà.
Và rồi Thủy Tiên vớ luôn cái xẻng trồng cây rồi phi thân về phía Nghĩa rượt đuổi, vừa chạy vừa hét lên:
– Tên kia!!! Chạy đâu cho thoát.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mùa nước nổi |
Tác giả | Cu Zũng |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Phá trinh lỗ đít, Sextoy, Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện không loạn luân, Truyện liếm đít, Truyện liếm lồn, Truyện người lớn, Truyện sex cô giáo, Truyện sex hay, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex phá trinh, Vợ chồng |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 12/09/2019 12:39 (GMT+7) |