– Chào cô Oanh.
– Chào anh, các anh đúng giờ quá, tác phong của ngành có khác, mời các anh vào.
– Vâng, như đã hẹn cô từ trước, hôm nay chúng tôi đến để niêm phong cái két và gửi đi phục vụ điều tra, mong cô tạo điều kiện giúp đỡ.
– Mời các anh vào phòng, đây là phòng làm việc của anh Phú, mọi cái vẫn được giữ nguyên, không hề động chạm tới kể từ ngày anh ý bị bắt, tôi chỉ thi thoảng đi vào lau chùi, cho đỡ nhớ thôi ạ.
Phòng của Phú rất ngăn nắp, có hẳn 2 cái tủ sách rất to, toàn sách viết về kỹ thuật, tây ta đủ cả, một bên tường lớn, có treo khá nhiều các khung ảnh, chủ yếu chụp những lần Phú dự lễ khai trương các dự án lớn, những chuyến đi nước ngoài. V. V. Đáng chú ý là có hai tấm đề chụp chung với Thứ trưởng Nho, điều này làm cho Nhã quay đầu lại hỏi Bảo Oanh:
– Chị Oanh này, mấy tấm này chụp ở đâu, và lâu chưa?
– Dạ, cũng 5 năm rồi anh, chụp hồi anh ấy tham gia làm chủ đầu tư một dự án ở Quảng Ninh anh ạ.
– Vậy hả, vai trò ông Nho lúc đó là thế nào?
– Dạ, anh Nho cũng có tý vốn góp với bên em, nhưng chủ yếu là đại diện lãnh đạo được mời về dự lễ động thổ.
– Tay này gớm thật, thôi ta vào việc nhỉ, cô cho tôi xem cái két.
– Dạ.
– Đêm nay tôi sẽ trực tiếp chuyển cái két lên chỗ Phú, cô Oanh có nhắn nhủ gì không?
– Nếu được, anh cho tôi đi cùng lên thăm anh ý được không, mong anh tạo điều kiện giúp cho.
– Cái này chị Oanh phải thông cảm cho chúng tôi, điều này ngoài thẩm quyền của tôi chị ạ, mong chị hiểu cho, hơn nữa, vì Phú là một tử tù, vẫn còn đang chờ lệnh thi hành án, mọi tiếp xúc với Phú gần như là không thể, nhưng thế này nhé, tôi phá lệ một lần, khi gặp Phú, tôi sẽ bấm máy cho Phú nói chuyện với cô.
– Em trông cậy cả vào Anh, tiền bạc em không tiếc, nếu như phải làm như thế nào để anh Phú thoát án tử, ngàn lần cầu xin anh, Oanh nuốt nghẹn nước mắt.
– Còn phải phụ thuộc vào giá trị lời khai của Phú, tôi cũng rất hy vọng ở anh ấy rất nhiều, sau đợt này lên gặp Phú, tôi cũng cảm nhận được một điều gì đó, giúp Phú thoát án chăng?
– Mong anh giúp cho, cho em gửi chút tiền thăm hỏi anh em trong trại.
– Cảm ơn cô Oanh.
… Bạn đang đọc truyện Mùi vị quê hương tại nguồn: http://truyensextv1.com/mui-vi-que-huong-full/
Trong một nhà hàng, rất sang trọng, được ông Nho đặt bàn từ trước đó, không phải là một bữa tiệc bình thường như mọi khi, mà xem ra, mọi cái đều được sắp đặt rất cẩn thận, không nhân viên nào được đứng ngoài, toàn người của Nguyễn Thanh đưa sang phục vụ.
Bàn tiệc rất gọn nhẹ, chỉ có hai phần gan ngỗng béo, một đĩa trứng cá tầm, loại hảo hạng, kèm với vài lát bánh mì đen, cá hồi gỏi xì dầu mù tạt, một chai Brandy Leopold XO và chỉ có Nho và Thanh ngồi trong phòng tiệc.
Một điếu xì gà vừa được khò xong, Thanh đưa lên mời Nho:
– Anh ạ, có việc gì mà anh triệu tập gấp vậy ạ. Miễn cưỡng cầm điếu thuốc, Nho ngửa cổ nhả một làn khói trắng muốt, mắt ti hí nhìn lên trần nhà:
– Mày đến đây với ai hay một mình?
– Em đi taxi cho an toàn anh ạ.
– Thế thằng Sơn đã báo cáo gì mày chưa?
– Sơn bên hình sự hả anh, có chuyện gì ạ?
– Chứ còn ai vào đây nữa, mày cứ như thằng trên mây ý, sắp chết cả nút rồi đây này, thằng Sơn gọi báo tao việc nó vừa gặp được thằng Đức bên điều tra, nó là thằng đầu tiên tham gia lấy cung thằng Phú cùng với lão Sáu, nhưng theo nguồn tin này, rất có khả năng thằng Phú chưa bị bắn, mà chuyển lên trại giam Yên Hạ rồi.
– Làm gì có chuyện đó anh, người của em báo về là hôm đó, thằng Phú bị dẫn đi bắn rồi mà.
– Mày còn non và xanh lắm, hôm đó, theo lời thằng Đức, có những 2 xe trở phạm nhân, một đi bắn, một lên Sơn la, thằng Đức và lão Sáu được giao áp tải một trong hai phạm nhân lên SL, bản thân nó còn không biết, đâu là Phú, huống hồ là chúng mày nằm một lũ ở nhà mà rung đùi uống rượu mừng, đồ con bò.
– Anh à, anh biết nó bị giam ở phân trại nào không anh?
– Tao loáng thoáng nghe là giao cho lão gì gì đó tên Biền, phân trại 3 thì phải.
– À, tay Biền em còn lạ gì, nốc rượu như thuồng luồng, để em hỏi.
– Mày làm việc trước với thằng Sơn đã, dù sao nó là người trong ngành, ăn lương của tao, nó phải có trách nhiệm trong vụ này, nếu chúng mày mà ép được gã Biền nói, quả thực mà thằng Phú còn sống, khử ngay con Oanh cho tao, thằng Phú mà còn sống thì nó sẽ khai ra cho bằng sạch, mà con Oanh là người cung cấp đầu mối cho công an, nhất là ngày xưa, thằng Phú chơi khá thân với tay Nhã GĐ CA.
– Vâng anh, đầu mối còn ở chỗ thằng Trần Lâm rất nhiều, để em liên lạc với thằng Lâm.
– Mày nhắc thằng Lâm tao mới nhớ, nếu công an mà thu được thông tin gì ở thằng Phú, người đầu tiên chúng tóm là thằng Lâm, qua thằng Lâm sẽ sờ đến tao với mày, vậy phải thịt thằng Lâm.
– Thịt thằng Lâm không khó anh ạ, nhưng lúc này không nên, nhất là từ sau vụ thằng Phú, chúng sẽ đổ cả con mắt về phía chúng ta ngay, mà chưa thấy có dấu hiệu gì từ phía thằng Lâm và con Oanh cả, ta hành động liệu có quá nguy hiểm không anh?
– Mày cứ ngồi đợi chúng nó có gì rồi mới ra tay thì đợi lúc cả tao và mày ra dựa cột thì mày mới làm à, đồ con bò, gã phi cả điếu thuốc vào mặt Thanh, may nó né kịp, một nhân viên của Thanh lại nhanh tay mở hộp, rút một điếu mới ra châm.
… Bạn đang đọc truyện Mùi vị quê hương tại nguồn: http://truyensextv1.com/mui-vi-que-huong-full/
Hết giờ làm, Trần Lâm thu xếp vài tập tài liệu, cho vào cặp, hắn lặng lẽ đóng cửa phòng rồi đi xuống garage, vừa vào xe định đề máy thì bỗng có điện thoại gọi đến, một số lạ, hắn quẳng máy sang bên ghế phụ rồi đạp ga đi lên, được một đoạn, vẫn số vừa nãy lại gọi, gã bấm nghe:
– Alo, tôi Trần Lâm nghe.
– Alo, tôi là… ở công ty… có nguồn đầu vào… giá cả cực kỳ cạnh tranh, phần trăm hoa hồng cao, tôi muốn xin anh một cái hẹn, ở nhà hàng… lúc nào sẽ tiện cho anh nhất?
– Được ạ, anh nói địa chỉ tôi cũng đang rảnh thôi, tôi đang trên đường… về nhà.
– Vậy mời anh qua chỗ… Cũng tiện trên đường anh về… tôi đang ở đó rồi.
Đúng mặt hàng Lâm đang cần, gã hăm hở, vừa vần vô lăng, vừa huýt sáo.
Đến chỗ hẹn sao khoảng 20 phút, một đoạn đê, khá vắng vẻ, vẫn chưa định hình được vị trí, Lâm sinh nghi, gã rút điện thoại gọi cho số lạ kia:
– Alo, là tôi đây, tôi đang ở đoạn đầu dốc đê rồi, không thấy có nhà hàng gì đó của anh đã tả?
– Tôi đã nhìn thấy xe anh rồi, có phải chiếc camry 2. 5 biển 29X… 36 không?
– Đúng anh…
– Tôi cho người đón anh ngay, vào chỗ tôi ngay gần thôi.
Dứt lời, cách đó gần 100m, ở bên đường, một thanh niên đi xe máy phi sang, thấy vậy Lâm bấm kính xuống:
– Anh là Lâm?
– Đúng.
– Mời anh đi theo tôi, vào một đoạn nữa mới đến.
Tay Lâm thoáng chút do dự, hắn buộc phải nhấn ga từ từ đi theo thanh niên lạ, một tay vẫn cầm điện thoại, hắn đang dò tìm một ai đó trên danh bạ, đưa điện thoại lên, đang định bấm gọi thì bỗng thanh niên vừa nãy phanh xe ngay trước đầu xe, làm Lâm giật mình phanh gấp, chiếc địện thoại bị rơi xuống sàn, hắn với tay nhặt lên rồi bấm kính xuống, thò đầu ra nhăn nhó:
– Này, anh kia sao thế, sao dừng gấp vậy.
– Thanh niên kia gạt chân chống, lại gần:
– Anh đỗ tạm ở đây, ngõ này oto không vào được, lên xe tôi chở vào nhà.
– Các anh hẹn kiểu gì mà lằng nhằng phức tạp quá vậy, tôi không vào. Nói rồi Lâm vội bấm kính lên, tay đang lần tìm số lạ kia, rồi bấm, nhưng không thể liên lạc được, và 3 lần tiếp theo đều vẫn như vậy. Gã bắt đầu sinh nghi, gã lại mò vào danh bạ để lục tìm một ai khác, nhưng bỗng ngước mặt lên, có tới bốn thanh niên, không hiểu chui từ đâu ra, thằng nào cũng xăm trổ đầy mình, trên tay mỗi thằng, toàn tuýp sắt và mã tấu, Lâm bắt đầu run sợ, mồ hôi vã ra như tắm, hắn quay lại phía sau, thấy có một khoảng trống, đủ để lùi để quay đầu, đoạn này không thể tiến lên trước, vì có đám thanh niên, gã cài số lùi rồi đạp ga. Xe mới vừa định rồ lên, chưa kịp chuyển động được tẹo nào, một thanh niên, có chiều cao nhất hội, tay cầm tuýp sắt lao lên capo, vụt lien tiếp 3 cái vào kính chắn gió trước, tấm kính rạn dập, thủng một lỗ to bằng bàn tay, đoạn nó hét:
– Đcm, định chạy à, xuống xe.
– Tôi, tôi có làm gì các anh đâu, Lâm lung búng trong mồm.
– Đcm mày, đeo nói nhiều, xuống không?
Liếc nhanh cái điện thoại đang ở bên cạnh, Lâm chạm vào màn hình, cái tên trong danh bạ đang dừng ở một cái tên, đúng cái tên hắn cần, Lâm nhanh tay bấm gọi, nhưng không dám cầm máy.
Lúc này, thanh niên kia nhảy xuống khỏi capo, nó lại vung tay phang tiếp 2 cái vào cửa xe, gã buộc phải mở cửa xe, chưa kịp thò chân xuống thì thanh niên kia đã giật mạnh tung cửa, 2 thằng thanh niên khác cùng nhảy vào, lôi Lâm ra ngoài, chúng phủ đầu bằng 2 phát cùi trỏ vào lưng, một phát lên gối trúng vào ngực, do hành động quá nhanh và quá mạnh, Lâm chỉ kịp hực hực lnaasc lên được một cái rồi ngồi tụt xuống đường, quằn quại vì đau mà không thể kêu lên bằng lời. Không để Lâm có thêm thời gian nghỉ, cứ nhè hai ống đồng, chúng lien tiếp vụt, cho đến khi không còn thấy Lâm động đậy được gì, thoi thóp thở, chúng mới dừng tay, một thằng trong bọn chúng lúc này mới cúi xuống, hét vào tai Lâm:
– Hôm nay tạm thế đã nghe chưa con lợn, lần tiếp sau mới nói chuyện với mày.
Chúng bỏ mặc Lâm nằm đó, lên xe máy vù thẳng, để lại đằng sau một đám bụi khói mù mịt, không hiểu chúng rẽ vào cái ngõ nào nữa. Ở trong xe, vẫn có tiếng alo alo liên tục mà không có ai cầm máy, ngoài xe, Lâm vẫn thoi thóp nằm bất tỉnh…
Một thanh niên dừng xe ở một gốc cây bên đường, rút điện thoại ra bấm gọi:
– Anh ạ, mọi việc xong rồi anh ạ, tiếp theo là gì anh?
– Tốt, chúng mày có làm theo như tao bảo chứ?
– Dạ, bọn em nhẹ tay mà anh.
– Có thằng nào gần đó theo dõi nó ra sao không?
– Dạ có chứ, có gì bọn nó sẽ điện cho em ngay.
– Ok, tao sẽ gọi.
Mở mắt ra, Lâm nhăn mặt vì còn quá đau, hắn không rõ mình đang nằm trong bệnh viện từ lúc nào, tay chân đầy vết băng bó, hình như một bên chân hắn bị gãy, Một cô y tá đang điều chỉnh dây huyết thanh, đầu giường đối diện là một chiến sĩ cảnh sát:
– Anh đã tỉnh rồi hả, chiến sỹ cảnh sát khẽ nhổm dậy, anh đã nằm đây và bất tỉnh suốt một ngày hôm qua cho đến giờ, anh nói chuyện được chứ?
– Tôi, tôi đau quá, xin anh cốc nước.
– Anh cứ nằm, anh CA đưa cho gã cái ống hút, cắm vào chai lavi, rồi cắm vào miệng gã:
– Anh từ từ uống, rồi nếu có thể, anh hãy nói tại sao mình bị như thế này, bao giờ, có chuyện gì xảy ra?
– Tôi bị sao rồi anh? Lâm thều thào trong mồm.
– Anh được đưa vào đây, tình trạng bị đa chấn thương, có thể là do vật cứng đập vào, bị gãy dập xương một bên chân, ổ bụng bị tổn thương khá nặng, dập gan, tụ máu trong, may mà anh được các bác sĩ kịp thời cứu chữa, nếu để lâu thêm, hậu quả khôn lường, vậy giờ anh nói được chứ?
Trần Lâm lại thều thào, đau… đau lắm anh… rồi 2 mắt lại nhắm nghiền, gã lại lịm đi khi cơn đau lại vừa hành hạ.
Một Bs đi vào, sau một vài động tác thăm khám, quay ra người CA:
– Thưa anh, bệnh nhân vẫn còn rất yếu, mặc dù đã qua cơn nguy kịch, có lẽ không nên tiếp xúc với bệnh nhân, chúng tôi sẽ thông báo ngay, ngay sau khi Bn tỉnh táo.
– Vậy xin phép bs, chúng tôi sẽ cắt cử người trực tại Bv, mong Bs tạo mọi điều kiện, chúng tôi đang nghi ngờ, khả năng đây là một vụ án, giải quyết ân oán giang hồ, Bn cần được chăm sóc chu đáo nhất có thể, cảm ơn Bs.
– Tôi hiểu, các anh cứ yên tâm.
Anh Cs vừa đi khỏi, phía cuối hành lang, một thanh niên đang ngồi ghế bệnh nhân, tay vờ cầm tờ báo, mặt lấm lét khả nghi…
… Bạn đang đọc truyện Mùi vị quê hương tại nguồn: http://truyensextv1.com/mui-vi-que-huong-full/
Về đến Yên Hạ, đồng hồ chỉ mới có hơn 6 giờ sáng, anh Nhã đã vội hăm hở vào ngay, chờ mãi không thấy tay Biền đâu cả, Nhã bèn lấy điện thoại, tín hiệu không liên lạc được… Khoảng gần 30 phút sau, tay Biền mới lật khật từ đâu về, một bên nách vẫn còn cắp cái chai, trong vẫn còn cỡ 1/3 rượu, một tay cầm nốt túi lòng lợn đang ăn dở, trông thấy anh Nhã đang đứng ngoài cửa phòng mình, gã hơi thoáng giật mình, giọng hơi lè nhè:
– Ồ ồ, anh Nhã, sao anh bảo trưa mới về đến đây cơ mà, làm tôi tưởng thế nên vừa đi ra ngoài, đặt anh em ở bản con lợn, đợi trưa anh về, tiện thể có tý tiết canh mí cỗ lòng, anh em nó cứ giữ lại, cái tang lòng non với lại tiết canh, lại cứ phải đi kèm cái anh tửu, thế mí hay, hay, hề hề.
– Anh Biền vẫn hay uống rượu thế này à?
– À, gã phẩy tay, rồi móc túi tìm cái chìa khóa cửa, cơ mà chả thấy đâu, gã ngúng nguẩy:
– Rượu đếch đâu nhiều mà uống lắm, của mấy bô lão trong bản cho, mỗi khi tôi thắng ván cờ, hôm nọ, làng có hội vật, tôi vào dự cho vui, ai ngờ được mấy đô nhận ra tôi, bèn thách đấu, tôi nhận lời, thế là ẵm ngay cái giải khuyến khích, hè hè, ban tổi chức thưởng cho con lợn, nay mí thịt.
– Ở đây vui quá anh ha, mà thôi, tiện cũng phải phê bình anh, uống rượu trong khi làm nhiệm vụ, anh biết rồi chứ?
– Rồi rồi, đợi tôi ra lấy cái chìa, mất đâu rồi không biết…
… Bạn đang đọc truyện Mùi vị quê hương tại nguồn: http://truyensextv1.com/mui-vi-que-huong-full/
Chào Y8, à mà thôi, tôi quên, chào anh Phú, khỏe chứ?
– Chào anh, tôi khỏe, vợ con tôi…
– Gớm, chưa gì đã vợ con, nhớ lắm hả, lát nữa tôi sẽ có quà đặc biệt cho anh, còn bây giờ là ăn sáng đã hả? Nói rồi anh Nhã moi từ trong cặp ra, 2 gói xôi lạc vừng, bị méo mó bẹp rúm và nguội ngắt, là anh mua từ tờ mờ sáng, khi xe còn mới chớm qua thị trấn một tẹo.
– Ta ăn xôi nhé, tôi mua để cả hai ta cùng ăn, chắc lâu rồi anh chưa được ăn xôi lạc vừng nhỉ?
Phúc đưa hai tay đón lấy gói xôi, gã véo một miếng to, đút ngay vào mồm, ngấu nghiến nhai, rồi chỉ nhoẻn miệng cười, không kịp trả lời anh nhã, chỉ vài ba lần véo, gã làm gọn gói xôi, đưa tay quệt ngang mồm, gã nhồm nhoàm:
– Ngon quá anh ạ, đúng là lâu quá em không được ăn xôi, ngay cả ngày xưa, hồi còn ở nhà, em quen ăn phở, hoặc bánh mì trứng ốp la, chứ xôi thì ít lắm.
– Cậu ăn nốt gói của mình đi, mình không đói.
– Dạ thôi, em đủ, cơ mà vì lạ miệng là chính, chứ em không đói.
– Hôm nay, tôi cho mang cái két của anh lên đây, tôi đã gặp vợ cậu, đã niêm phong cẩn thận trước khi đi, cậu có thể kiểm tra.
– Dạ, anh cứ cho mang vào.
Phú đã không cần quá vài giây, mật khẩu mở két khá lằng nhằng, nhưng két còn được bảo mật bằng vân tay, bên trong còn phải một lượt cửa bảo vệ nữa, cũng được bảo mật bằng vân tay.
Mọi cái được mở ra, và tất cả vẫn còn nguyên.
– Gửi anh, đây là cái máy ghi âm, tôi cũng đã sao lại tất cả nội dung vào chiếc USB này, toàn bộ những cuộc thoại của tôi với tay Nho, chủ yếu là những hợp đồng làm ăn, và những chỉ đạo của hắn trong việc thủ tiêu Khoa béo, và còn đây là tất cả những hợp đồng kinh tế, báo giá, kế hoạch kinh doanh mà trước đây tôi đã giao cho Trần Lâm đảm nhiệm và thực hiện, anh có thể kiểm tra luôn.
– Tốt lắm, và cậu cam đoan tất cả những cái này là đúng sự thật?
– Anh cứ kiểm tra đi, đây là thói quen của em, trong nguyên tắc làm ăn, em đều phải có những bước thòng như vậy, phòng nhỡ có lúc nào tai may vạ gió.
– Mà mình thắc mắc, tại sao khi ở tòa, cậu lại nhận hết về mình, sao những chi tiết này, cậu không khai ngay?
– Như em đã nói, bởi khi bị bắt, em được nhận một nguồn tin, rằng cứ nhận về mình đi, đã có người bảo lãnh và cứu em thoát án tử, nên em mới không khai hết. Nhưng chỉ cho đến lúc, người ta cho em ăn bữa cuối cùng, em mới biết là không có ai cứu cả, nên mới khai.
– Thế ai báo cho cậu tin, rằng sẽ có người cứu?
– Em thấy ghi mỗi nội dung, hồi em còn đang bị tạm giam, rằng cứ nhận hết tội đi, kể cả trường hợp xấu nhất là tử hình, lúc đó sẽ có người cứu, em đoán là của một trong số đàn em của lão Nho, tai mắt của nó nằm cả là người trong ngành.
– Cậu đã gặp ai, hoặc đã nói chuyện với ai, đẫ từng là công an?
– Có chứ anh, nhưng chỉ là những lần đi tiếp khách cùng Nho, đông người, nên em gần như ít quan tâm, duy chỉ có một tay, là Nguyễn Sơn, trưởng phòng CSHS, thường xuyên hay gặp đi với Nho, thằng này hám gái lắm, em biết bởi cứ mỗi lần gặp tiếp khách xong, bọn Nho thường hay bố trí gái, Sơn lần nào chẳng được ké một con.
– Tốt, vậy vai trò của Sơn cụ thể là gì?
– Sơn là đệ tử của Nho, quen từ trước khi em biết Nho, bảo kê một số các hạng mục mỗi khi phải vận tải hàng hóa mỗi khi chuyển vùng, rồi mấy cái nhà hàng to tướng của Nho, bọn Sơn đều có cổ phần danh dự, chủ yếu để đứng đằng sau chống lưng, bọn làm đương nhiên chẳng minh bạch gì, rượu ngoại và xì gà được mang về toàn hàng lậu, về cấu kết với hải quan và vài tay mất chất bên thuế, hóa phép thành có chứng từ, tem nhãn đàng hoàng, em hay được chúng nó cho nên biết, nhưng nói thật, dăm ba truyện lẻ tẻ, em không quan tâm lắm, nên chỉ biết vậy thôi.
– Tốt, tôi sẽ khẩn trương kiếm chứng lại những gì cậu khai hôm nay, còn bây giờ, cậu có quà đặc biệt đây, cậu có 5 phút gọi cho vợ, bật loa ngoài lên nhé.
– Dạ, em đội ơn anh, Phú như muốn khóc lên vì sung sướng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mùi vị quê hương |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/11/2020 11:39 (GMT+7) |