Bên cạnh hồ nước có một địa phương, cây cỏ bốn phía cũng xanh tươi, hơn nữa là nơi tiều phu phải đi qua, nên cố ý tu sửa, chính thành một địa phương tốt, là một bức tranh đầy hàm ý.
Nghệ Phong ngồi bên cạnh hồ nước, nhìn thiếu niên ngây ngô trong nước, trong lòng hắn cười nói:
– Đây lẽ nào là phản lão hoàn đồng trong truyền thuyết?
Nhớ tới hình ảnh mười phần hương diễm kia, phảng phất xúc cảm còn ở lại trên tay, hắn không khỏi lại nở nụ cười:
– Chức nghiệp y sư này cũng không tồi? Ít nhất có chút sự tình được làm quang minh chính đại. Hắc hắc, chỉ là, nữ nhân này thật động lòng người.
Mặc dù có gió lạnh thổi, thế nhưng trong lòng Nghệ Phong vẫn nhịn không được rung động. Nghệ Phong biết, chính mình không quên được nữ nhân này. Hoặc là nói, là không quên được thân thể mê người đến cực điểm kia.
– Phác…
Nghệ Phong liếc mắt nhìn về nơi có một con dã điểu đang mạnh mẽ bay tới, vừa mới chuẩn bị săn nó làm bữa cơm. Nhưng hắn lập tức mạnh mẽ đứng lên, trong ánh mắt sáng sủa tràn đầy kinh khủng. Trong nháy mắt hắn nhanh chóng chạy về phía sơn động.
Hiện tại đã gần hoàng hôn. Hẳn là chim chóc đã về tổ. Thế nhưng hiện tại lại mạnh mẽ bay lên như bị kinh động, hiển nhiên là bị người hù dọa. Chiến trường của Tôn Cấp, người khác căn bản là không dám tới, vậy thì chỉ có một nguyên nhân. Đó chính là Cơ Lạp trở lại tìm kiếm Trữ Huyên.
Nghĩ vậy, Nghệ Phong cảm giác thấy phía sau lưng mình có chút đổ mồ hôi. Nghĩ không ra, tuyệt chiêu giống như hủy thiên diệt địa kia lại không khiến Cơ Lạp bị thương nặng, hắn cư nhiên có thể nhanh chóng tìm đến đây.
Nghệ Phong mạnh mẽ xông vào sơn động, làm cho Trữ Huyên đang mặc quần áo vào chết đứng tại chỗ. Quần áo vừa mới mặc qua cổ, kiện y phục chính đang còn đặt một bên, càng làm cho dáng vẻ của mị hoặc nàng lộ ra.
– A…
Trữ Huyên phản ứng lại, quay người như chớp giật, miệng chuẩn bị thét ra tiếng chói tai.
Trong lòng Nghệ Phong hoảng hốt, bước gấp vài bước, ôm lấy Trữ Huyên, bàn tay dùng sức che lấy đôi môi đỏ mọng của nàng. Cảm giác ôn nhu trong tay, để trong lòng Nghệ Phong nhịn không được rung động.
– Đừng kêu. Cơ Lạp tìm tới nơi này rồi?
Nghệ Phong giải thích nói.
Trữ Huyên nghe được lời giải thích của Nghệ Phong, trong lòng đồng thời hoảng hốt. Lại cảm thấy buồn cười đối với hành vi vừa rồi của mình: Chính mình toàn thân trên dưới đều bị người ta sờ soạng, sự việc vừa rồi có kinh khủng như vậy sao?
Thấy Trữ Huyên bình tĩnh trở lại, Nghệ Phong thở dài một hơi, lúc này mới buông tay ra, rời khỏi cảm giác ôn nhu trong tay, trong lòng hắn hiện lên một tia không muốn.
– Ta rất buồn cho nàng, sử dụng chiêu thức tương tàn, lại không thể giết chết người ta, lại để cho chính mình thiếu chút nữa thì đi luôn.
Nghệ Phong nhìn Trữ Huyên cười khổ.
Mặt Trữ Huyên có chút đỏ bừng: Đâu chỉ thiếu chút nữa là đi luôn, còn có thân thể trước giờ chưa ai thấy qua của mình, bị người sờ soạng một lần. Đây gọi là tự làm tự chịu sao?
– Hắn đến ta sẽ ứng phó, sẽ không để cho ngươi gặp phải chuyện không may.
Trữ Huyên rốt cuộc khôi phục khí thế của một cao thủ Tôn Cấp, nhìn Nghệ Phong thản nhiên, trong giọng nói tồn tại sự chân thật đáng tin.
Đảo cặp mắt trắng dã, Nghệ Phong bất đắc dĩ nói rằng:
– Đừng có suy nghĩ hão huyền. Nàng đứng lên cũng là một vấn để, còn có thể ứng phó được hắn sao?
Tuy Trữ Huyên biết lời nói của Nghệ Phong chính là sự thực, thế nhưng mình cũng không muốn liên lụy đến Nghệ Phong, nàng mặc áo khoác của Nghệ Phong trên vai, lảo đảo bước từng bước, vững vàng tiến ra bên ngoài.
– Ngươi đứng ở nơi này, ta sẽ bảo vệ ngươi.
Trữ Huyên kiên định nói, nàng không muốn bởi vì chính mình, để người vô tội phải liên lụy.
Nghê Phong cảm giác trán của mình toát ra mồ hôi lạnh: Nếu nàng vừa đi ra, ta không biết ta có chết hay không. Thế nhưng ta bảo đảm nàng sẽ chết chắc.
Nghệ Phong lắc đầu, hắn quay về phía hình bóng làm cho người khác phải say mê kia, cả giận trầm trọng nói:
– Đứng ở đây, không thể đi tới chỗ đó. Ta đi giải quyết.
Trữ Huyên cảm giác đầu mình có chút không đủ dùng, mình cư nhiên sẽ bị người quát, trong đế quốc còn có người dám quát mình như vậy?
– Nàng đi ra ngoài đó chỉ biết chịu chết. Nàng ở trong sơn động, một câu cũng không thể nói, mặc kệ nghe được cái gì?
Nghệ Phong trầm giọng nói như mệnh lệnh.
Chưa từng có người dám nói với mình như vậy, Trữ Huyên vừa buồn cười vừa có điểm tức giận: Từ lúc nào? Một thiếu niên choai…
Choai cũng có thể ra lệnh cho mình?
– Ngươi làm được không? Hắn là cao thủ Tôn Cấp.
Ngữ khí Nghệ Phong hơi nhu hòa.
– Ít nhất ta cảm thấy ta đi tốt hơn so với nàng đi.
– Ngươi có thể nói cho ta biết? Ngươi là cường giả đẳng cấp nào?
Trữ Huyên cảm giác thiếu niên này rất thần bí, cư nhiên dám đi đối kháng với Tôn Cấp, vậy không phải là Tướng Cấp do mình tưởng tượng. Ít nhất cũng phải là Vương Cấp. Thế nhưng, hắn mới bao nhiêu tuổi a?
Trong lúc Trữ Huyên sững sờ, Nghệ Phong đã chạy tới miệng động, một câu nói thản nhiên truyền tới tai Trữ Huyên…
– Tại lúc ta mười một tuổi, kinh mạch bị đứt.
Một câu nói, để Trữ Huyên hoảng sợ tại chỗ: Kinh mạch bị đứt! Vậy chẳng phải là, hắn không phải là võ giả, đối mặt với Cơ Lạp, chính là hắn có mười cái mạng cũng đủ chết.
Trữ Huyên nhìn về miệng động, thấy bóng người kia dần dần mất hẳn, từng đợt sóng nổi lên trong tâm, đồng thời trong lòng kinh hãi, nàng cũng cắn môi trong lòng cả giận nói:
– Cơ Lạp, nếu thiếu niên này xảy ra chuyện tình gì. Cho dù ta bức sư phụ xuất quan, cũng muốn truy sát ngươi tới tận chân trời góc biển.
… Bạn đang đọc truyện Nghệ Phong – Quyển 1 tại nguồn: http://truyensextv1.com/nghe-phong-quyen-1/
Hiển nhiên Cơ Lap cảm thụ được Trữ Huyên đang ở trong sơn động trước mặt, trong lòng còn chưa kịp vui vẻ, đã bị một người đeo mặt nạ cắt đứt.
– Hừ…
Một thanh âm già nua từ người đeo mặt nạ phát ra, hiển nhiên có thể nghe được sự bất mãn đến cực độ ở bên trong.
Trong lòng Cơ Lạp run lên, cước bộ cũng ngừng lại, bình tĩnh nhìn người đeo mặt nạ ở trước mặt, trong lòng biến ảo bất định.
Tính toán trong chốc lát, Cơ Lạp nhìn người đeo mặt nạ ở trước mặt, ngữ khí tương đương hiền lành nói:
– Không biết làm sao xưng hô với tiên sinh, có từng gặp một nữ oa nhi tên là Trữ Huyên hay không?
– Hừ, chính là ngươi vừa mới đánh nhau ở trên đầu ta, ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của ta, còn hỏi tên còn lại?
Thanh âm già nua tràn đầy bất mãn. Con mắt dưới mặt nạ nhìn Cơ Lạp với vẻ rất xem thường.
Trong lòng Cơ Lạp lãnh lẽo, chỉ là không rõ thực lực của đối phương, hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Dưới tình huống biết rõ mình là một cao thủ Tôn Cấp, còn dám nhìn mình một cách xem thường như thế, lão nhân này không đơn giản.
Trong đầu Cơ Lạp sàng lọc lại tin tức về tất cả các cao thủ Tôn Cấp mà đế quốc có, lại không dò ra tung tích của đối phương. Chẳng qua, cho dù là như vậy hắn cũng không dám khinh thường. Đại lục này, cường giả ẩn dấu nhiều như mây.
Quan trọng nhất là vừa mới trúng một chiêu tuyệt cường của Trữ nữ oa, hắn cũng ăn nhiều thiệt thòi, thụ trọng thương, đây cũng là nguyên nhân vì sao đến bây giờ hắn mới xuống núi đi tìm người. Nhưng dù sao cũng chịu thương, thực lực hiện tại của hắn, chỉ phát huy được không đến năm thành.
– Quấy rầy tiên sinh nghỉ ngơi, ta cảm giác thấy sâu sắc xin lỗi. Chỉ là, ta không biết tiên sinh ẩn cư nơi này. Bằng không, khẳng định sẽ không đến làm phiền ngài.
Cơ Lạp không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
Người đeo mặt nạ cười nhạt, thanh âm già nua nhàn nhạt nói:
– Nếu đã như vậy, vậy ngươi đi đi. Ta muốn tiếp tục nghỉ ngơi.
Nói xong, không để ý tới Cơ Lạp, bước chân vững vàng hướng sơn động.
– Tiên sinh, chờ một chút…
Cơ Lạp la lớn.
Người đeo mặt nạ quay người lại, nhíu nhíu đầu lông mày, biểu hiện ra thái độ cực kỳ không kiên nhẫn. Nếu như Trữ Huyên tại đây, khẳng định sẽ hít sâu một hơi, tuy rằng thanh âm thay đổi, thế nhưng bóng dáng kia, không khó để nhìn ra đây là Nghệ Phong.
Một người kinh mạch bị đứt đoạn, đối với một cao thủ Tôn Cấp lại dùng ánh mắt xem thường, trò cười này có chút lớn. Hết lần này tới lần khác, lai trình diễn ngay hiện tại.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Nghệ Phong - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 12/09/2024 11:36 (GMT+7) |