Hồi đó tụi tôi cũng có điện thoại và thịnh hành facebook rồi. Nhưng cái khó là làm sao được em add fb, đó mới là vấn đề. Chắc các bạn đã nghe câu “Gặp người muốn chăm sóc cả đời nhưng lại không được em add facebook rồi chứ nhỉ”. Cái câu đó chuẩn luôn với thằng tôi lúc này, gửi lời mời đã mấy ngày nhưng vẫn chưa thấy em đồng ý. Tôi nhận ra rằng cái cách này quá là tầm thường và không có xài được với em. Sau vài ngày vắt óc suy nghĩ thì cuối cùng tôi cũng tìm ra cách. Lần đầu gặp em tôi nhớ lúc đó là em đi học đàn về thì phải, nếu trên trường không chung lớp được thì đi học đàn chắc chắn được.
Lại tiếp tục lân la dò hỏi, cuối cùng tôi cũng tìm được lớp học đàn của em. Lớp đó của một ông thầy cỡ 40 tuổi gì đó, nghe đâu ổng có chân trong trường âm nhạc nhưng dạy ngoài kiếm thêm. Lúc ba má tôi nghe tôi nói muốn đi học đàn, mặt ông bà ấy kiểu như nhìn thằng nào đó giống con của họ chứ không phải cái thằng cục súc suốt ngày chỉ biết uýnh lộn (trong trường tôi cũng uýnh lộn thuộc dạng có số ví cái tướng to như con trâu kèm cái tính nóng như lửa). Ba tôi ổng vỗ vai mặt lo lắng dặn dò:
– Mày đi học đàn chứ đừng có đập đàn vô đầu thầy giáo nghe con.
Má tôi liếc ổng với hai con mắt hình viên đạn.
– Ông đừng có nghĩ con tui giống ông với cái thằng cả nghe. Cuối cùng cái nhà này cũng đẻ ra được một đứa có tâm hồn yêu âm nhạc (bả nói như kiểu thằng anh tôi không phải con trai bả ấy Gì) )
“Dạ ba má cứ tin tưởng con, con muốn đi học thật mà.” Tôi tự tin đáp trong cái vẻ mặt không tin được của ông già và ánh mắt tràn đầy hy vọng của má. Giờ mà nói con tính đi học đàn chỉ để cua con nhỏ trong cái lớp đó thôi chắc ông bà dễ máu lên não mà tức giận lắm. Chiều hôm sau tôi lượn qua cái shop nhạc cụ tính xách cái đàn tạm tạm về để đi cua gái à lộn đi hoạt động nghệ thuật mới đúng.
Đang ngó nghiêng với cả đống đàn treo trên giá thì chợt một bóng hình làm tôi xao xuyến mấy ngày hôm nay đã xuất hiện, còn ai khác ngoài em cơ chứ. Thấy em nói chuyện với bà chị bán hàng thì có vẻ như dậy đàn của em bị đứt nên kiếm cái thay thế. Đang vắt óc chưa biết làm thế nào để làm quen với em thì đột nhiên đầu tôi nảy số, nghĩ đến lời thằng anh tôi hay xạo đợt trước. “Muốn cua gái thì không phải cứ lao đến xin số là được, phải tạo tình huống nào đấy để nhất định nó phải mở mồm ra nói chuyện với mày” nguyên xi lời nó nói đó. Tôi giả vờ lúi húi xem xét mấy cái dây đàn rồi đột nhiên lùi lại lúc em đang đi tới.
Kết quả khỏi nói cũng biết, do tôi va vào hơn nữa đang đeo cái đàn nặng nên ngã luôn xuống sàn. Cơ hội đây rồi, tôi thầm nhủ rồi rối rít xin lỗi em, tranh thủ đỡ cánh tay em đứng lên. Làn da em trắng bóc không chút tì vết, tay tôi khẽ nâng cánh tay em mà ngỡ như đang cầm vào một tấm lụa trắng mát lạnh vậy, đã thế hôm nay em còn mặc cái quần sooc ngắn, phân nửa cặp đùi trắng bóc nõn nà của em đang phơi ra trước mặt khiến tôi phê khỏi cần nói. Vừa đỡ em, tôi vừa xin lỗi:
– Xin lỗi bạn, mình không cố ý. Bạn có làm sao không?
Không có gì đâu ạ. Em không sao đâu.
Chắc tại lúc đó vẻ mặt tôi trông có vẻ lo lắng lắm nên em mới vội nói như thế để trấn an. Chợt tôi thấy vẻ mặt em hơi sững ra, có lẽ vì nhận ra tôi là người hôm trước nhìn trộm em trong tiết chào cờ hôm trước.
– Mình xin lỗi. Chắc tại mình hơi tập trung chọn đàn nên mới không để ý như vậy.
– À ra vậy, thế anh đã chọn được cây đàn nào ưng ý chưa?
– Cũng chưa bạn ạ. Mình muốn đi học đàn nên tính mua một cây nhập môn mà chưa có kinh nghiệm nên chưa chọn được.
– Ò, em cũng mới tập đàn nè. Để em chọn giúp anh nha. Mới bắt đầu tập đàn thì chắc cũng mua một cây giống em thôi.
Đây đúng là điều mà tôi đang mong đợi nhất rồi. Thành thật đi theo em chọn một cây đàn màu nâu rồi chạy ra thanh toán tiền. Vừa đeo đàn tôi vừa tranh thủ bắt chuyện tiếp với em.
– Cảm ơn bạn nhé, may mà có bạn chứ mình cũng không biết đâu mà lần nữa.
– Có gì đâu a hihi. Mà em nhỏ tuổi hơn anh mà. Xưng bạn vậy kỳ lắm. Tô.
Tôi khẽ cười với em rồi nói:
– Vậy hả? Nhìn em quen quá. Em đang học trường X phải không nhỉ?
– Đúng rồi đó. Mà anh không nhận ra e huh? Thế mà hôm trước có người nhìn em chằm chằm đó.
Tôi khẽ giật mình, em đúng là một cô gái láu lỉnh. Ngượng ngùng khẽ gãi đầu, tôi giả vờ như thật:
– Ừ nhỉ. Tại lúc em ngã làm anh cuống quá nên chưa có nhìn kỹ được em.
Tả qua cho các bạn lần nữa về em nhé. Em cao khoảng mét 63, tóc hơi xoăn dài ngang lưng, lúc này em mặc một cái áo phông bó, ngực em tầm khoảng 87 gì đó. Ấn tượng nhất với tôi là eo của em rất nhỏ nhưng hông và mông lại nở và khẽ cong lên, chân em thì khỏi phải nói, Ngọc Trinh cũng chỉ được đến thế thôi, nó dài và lại trắng không tì vết. Dưới là chiếc quần sooc ngắn và đôi giày thể thao, nhìn em xinh xắn kiểu năng động lắm. Chưa đợi em trả lời tôi đã vội nói tiếp:
– Giờ em có rảnh không? Anh mời em một chầu trà sữa coi như trả ơn vụ chọn đàn với vụ hôm trước nhé.
– Hừm… Cũng được ạ. Giờ em cũng đang rảnh.
Em khẽ nghiêng đầu suy nghĩ rồi trả lời tôi. Liếc nhìn thấy em đang đi con xe điện loại mà không có bàn đạp ấy, tôi thầm nghĩ chắc nhà em cũng có điều kiện lắm nhỉ. Đến quán trà sữa, tôi và em nói đủ thứ chuyện, vậy là cuối cùng cũng xong bước đầu tiên rồi – làm quen và coi như là chính thức biết về em. Thậm chí tôi còn giả vờ chưa biết học đàn ở đâu để em giới thiệu đến lớp học đàn của em.
Hôm nay đúng là một ngày thành công ngoài mong đợi của tôi. Chiều tối hôm sau, tôi nhờ em dẫn vào lớp học đàn cùng để coi như xin thầy chính thức được vào lớp. Nói chung là một cái lớp học đàn tư thì mọi thứ dễ dàng lắm. Nhờ có cái cớ đi học đàn chung nên tôi và em có nhiều dịp dễ đi cùng nhau lắm, tần suất đi chơi chung rồi đi ăn uống cũng ngày một nhiều lên. Tôi nhận ra rằng em cũng có một chút gì đó cảm tình với tôi, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén mà. Có lẽ em cũng nhận ra tình cảm của tôi dành cho em vì ánh mắt tôi nhìn em luôn ngây ngất, rồi những cử chỉ ân cần của tôi mỗi khi đi cùng em.
Bẵng đi hơn một tháng, tiết trời lúc này đã lạnh hơn trước, điều này chẳng có tác dụng quái gì với tôi ngoài việc làm tôi ngủ dậy muộn hơn kèm theo đó là đi học trễ nhiều hơn. Như mọi lần đi học muộn sau khi chơi game đến nửa đêm khác, tôi uể oải xách ba lô lên lớp, chợt một cái mông quen không tả được đập vào mắt khiến tôi tỉnh ngủ. Làm gì còn ai khác ngoài em nữa chứ, hóa ra hôm nay đến lượt em chấm điểm lớp tôi. Lần đầu tiên sau bao nhiêu ngày tháng đi học muộn tôi mới có cảm giác sợ trở lại. Có lẽ là ngại vì tôi đang cố xây dựng một mối quan hệ với em chăng. Lúc tôi nhận ra em cũng là lúc em nhìn thấy tôi, cố gắng nở một nụ cười như mếu chưa kịp nói gì thì em đã mắng tôi:
– Lại chơi game muộn rồi. Em dặn anh phải đi ngủ sớm cơ mà.
Tôi cười trừ với vẻ mặt biết lỗi nhưng bọn bạn tôi đã chợt nhận ra điều khác thường trong câu nói của em. “Ôi giời ơi, tẩm ngẩm mà chết voi nhá. Bạn H nhà tao có người yêu rồi chúng mày ơi” – thằng T gào lên trong phấn khích kèm theo đó là tràng cười như được mùa của tụi bạn. “Không ngờ bạn tôi đỉnh vậy, đã có người quan tâm đến miếng ăn giấc ngủ cơ à” – kế tiếp là thằng Huy nói trong khi mặt nó như kiểu Columbus vừa tìm ra châu Mỹ.
Em đỏ mặt trong khi nhận ra mình lỡ lời nhưng chẳng biết làm thế nào cả, may sao đúng lúc đó thì trống vào học. Em khẽ liếc nhìn tôi xấu hổ rồi mang khuôn mặt đỏ lựng đó chạy về lớp. Vừa ngồi xuống thì chúng nó đã tranh nhau hỏi tôi và em đã đến mức nào rồi. Tôi chỉ cười cười rồi trả lời cho qua, nhưng không ngờ chiều hôm sau cái tin em L xinh nhất lớp 10 đã là hoa có chủ lan khắp cả trường. Tất nhiên là người trong câu chuyện chính, khỏi nói tôi sướng phổng mũi nhưng vẫn phải giả vờ trước mặt em là bạn anh nó đùa vui thế thôi. Em chỉ đỏ mặt dạ nhẹ một tiếng, nhưng tôi biết cái cây này sắp đổ rồi. Hehe.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Người con gái ấy - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Người con gái ấy, Tâm sự bạn đọc, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện người lớn, Truyện sex có thật, Truyện sex hay, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 18/03/2019 06:36 (GMT+7) |