Hai người bọn họ về huyện thành Âm Lăng một thời gian rồi mà sóng yên biển lặng, không có thích khách tới giúp tăng thu nhập. Nhưng đề phòng vạn nhất, Lãnh Nghệ chuyến đi này lên Ba Châu trừ dẫn theo Đổng sư gia, Trác Xảo Nương, Thảo Tuệ, còn có Vũ bộ đầu và hai bộ khoái bảo vệ.
Hai ngày đi đường cẩn thận thong thả bình yên, giữa chừng nghỉ lại dịch trạm Âm Lăng, căn phòng sập đã xây dựng lại, mùa xuân khách khứa qua lại tấp nập. Lãnh Nghệ cả một đêm nấp trên mái nhà, không có thích khách tới, cũng chẳng có ai vì sự hiện diện của y mà lăn ra chết, xem ra tất cả chỉ là sự trùng hợp không may mắn nhất thời thôi. Vì thể nửa chặng đường còn lại bọn họ đi rất thoải mái, tới khách sạn Âm Lăng quen thuộc, Giả chưởng quầy từ tiếp đãi khách sáo, chuyển sang chiêu đãi như người thân rồi.
Bố trí xong nơi ăn ở, Lãnh Nghệ kiếm tửu lâu có tiếng ở Ba Châu, đặt một gian nhã phòng, dẫn Đổng sư gia mang theo đặc sản huyện Âm Lăng tới bái phỏng Liêu tri phủ. Lần này y tới là vì vấn đề cứu tế bách tính, đây là chuyện công, nhưng mà văn hóa Trung Quốc ở mặt này nghìn năm không đổi, chuyện công cũng phải dùng quan hệ tư để giải quyết. Đương nhiên không thiếu ăn uống.
Để cẩn thận Lãnh Nghệ hỏi Đổng sư gia rồi, ông già đó gật gù liên hồi, cỏ vẻ mừng rỡ vì rốt cuộc đông ông đã giác ngộ rồi, chú tâm vào quan lộ rồi.
Liêu tri phủ rất nể mặt, không chỉ đích thân tham gia, còn gọi theo mạc liêu của mình. Trên tiệc rượu, Lãnh Nghệ ra sức mời rượu, nói những lời vừa tai, lại có biểu diễn ca vũ, bầu không khi rất tốt.
Đợi ai cũng vui vẻ rồi Lãnh Nghệ mới than nghèo kể khổ, nói bách tính huyện Âm Lăng đói ra sao, cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, kể y dốc túi mua lương thực cứu tế bách tính vẫn như muối bỏ biển thế nào. Người khác nghe y than nghèo kể khổ thì mặt mày quái dị, Liêu tri phủ vỗ bàn quyết định toàn ngạch phân phối lương thực cứu tế cho huyện Âm Lăng.
Đương nhiên đây là lương thực của triều đình vốn dùng cứu tế bách tính chứ phải là Liêu tri phủ bỏ túi ra, nhưng tranh thủ được bao nhiêu là bản lĩnh mỗi người, huyện Âm Lăng được thêm một chút thì huyện khác ít đi một chút, nhưng Lãnh Nghệ chẳng để ý nhiều như thế.
Lãnh Nghệ được Liêu tri phủ hứa miệng không yên tâm, còn xin công văn, chủ yếu chuyện cho y dùng cách nước nhỏ chảy mãi, cho bách tính mượn lương rồi trả lại, làm đẩy kho, sau cho mượn tiếp.
Liêu tri phủ lõi đời rồi, biện pháp của Lãnh Nghệ nghe thì hay, nhưng ai biết là tương lai có sự cố gì không? Thế nên ông ta cho công văn, song lương thực cứu tế gọi là lương thực phù trợ, ngoài ra thêm một câu “căn cứ tình huống cụ thể để tùy nghi hành sự”, vừa cho phép Lãnh Nghệ nhưng cẩn thận không để mình dính líu vào. Có công thì ông ta vẫn hưởng, có chuyện thì Lãnh Nghệ nhận một mình đi nhé.
“Bản phủ đã giải quyết khó khăn cho ngươi, vậy ngươi cũng nên giúp bản phủ giải quyết khó khăn chứ.”
Lãnh Nghệ vội khom người nói: “Đại nhân cứ sai bảo, ti chức nhất định làm theo.”
“Không có gì cả, vẫn là chuyện thuyền bang bắt cóc con tin cướp bóc thương thuyền lần trước, ngươi làm tốt lắm, bản phủ rất tán thưởng. Ài, chỉ là nơi này chưa bao giờ hết chuyện, hung án xuất hiện không ngừng. Tối qua lại xảy ra vụ án mạng làm người ta đau đầu, ngươi tới rồi thì giúp bản phủ đi.”
Lãnh Nghệ thở phào, nếu chỉ có thế thì dễ rồi: “Ti chức nhất định sẽ tận lực, không biết là vụ án gì?”
“Là thế này.” Liêu tri phủ hắng giọng: ” Tối qua trong thành Ba Châu xảy ra án mạng, một phụ nhân bị giết, nhưng mặt bị băm nát không nhận ra được. Căn cứ vào y phục mặc trên người, có người nhận ra là thê tử của một tên lưu manh, hơn nữ còn có người nghe thấy tối hôm qua phu thê chọ cãi nhau lúc ăn cơm, rồi từ cãi nhau thành đánh nhau. Bắt tên lưu manh thẩm vấn, hắn sống chết không nhận tội, nói thi thể đó không phải nương tử hắn.”
Lãnh Nghệ vuốt râu trầm ngâm: “Vụ án này khó ở chỗ nếu không thể chứng minh người chết là thê tử tên lưu manh thì không thể định án.”
“Đúng là như thế, chính vì khuôn mặt bị băm nát rồi, không nhận ra được.”
“Ti chức nghe đại nhân nói tên lưu manh cãi nhau với thê tử khi đang ăn cơm, vậy họ ăn xong chưa?”
“Ăn rồi, hàng xóm còn tới khuyên thê tử lưu manh đi rửa bát, đừng cãi nhau mà.”
“Vậy còn cơm thừa không?”
Liêu tri phủ làm sao chú ý tới chi tiết này, nhìn sang Lỗ thông phán.
Lỗ thông bán là người phụ trách hình án, tới kiểm tra hiện trường cũng là chức trách của hắn, gật đầu đáp: “Có, khi bọn ta tới bắt tên lưu manh, cơm canh thừa vẫn ở trên bàn.”
Lãnh Nghệ tiếp tục hỏi: “Họ ăn gì?”
“Chuyện này… Có rau xanh, đậu hũ gì đó, à phải, còn có ốc.”
“Ồ, thế thì dễ rồi, nếu mới ăn xong bị giết, dạ dày người chết hẳn vẫn còn mấy thứ này chưa tiêu hóa hết, sai ngỗ tác mở bụng thi thể lấy thức ăn ra so sánh, nếu trùng khớp có thể chứng minh cái xác kia là nương tử của hắn.”
Liêu tri phu và đám mạc liêu Lỗ thông phán kinh ngạc, phương pháp này với họ mà nói là không tưởng, nhưng nghĩ kỹ thì đúng là hữu hiệu, có sức thuyết phục.
Chỉ vài câu nói đã có khả năng giải quyết gọn gàng một vụ án, đám Liêu tri phủ tán thưởng không thôi.
Tối hôm đó, chủ khách đều tận hứng mà về.
Ngày hôm sau, nha môn tri phủ vừa làm việc là Lãnh Nghệ dẫn đổng sư gia tới ngay để làm công văn “lương thực phù trợ”, không ngờ quan viên phụ trách cụ thế lại cứ lằng nhằng vòng vo, mất cả ngày không được tích sự gì.
Lãnh Nghệ tức giận, định đi tìm Liêu tri phủ, Đổng sư gia khuyên can, loại chuyện này không thể nói với Liêu tri phủ, nói ra sẽ khiến người kia bị xử phạt, sẽ ghi hận trong lòng, sau này làm việc càng khó khăn. Chỉ có thể tặng quà lo lót mới qua. Lãnh Nghệ không muốn cúi với loại tiểu nhân đó, nên giao cả cho Đổng sư gia phụ trách.
May tiền thưởng ám sát lẫn trước còn để lại một ít mới có thể lo liệu chuyện này.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Update Phần 400 |
Ngày cập nhật | 03/12/2024 05:55 (GMT+7) |