Lãnh Nghệ chẳng vui tí nào, toát mồ hôi lạnh, đây là thứ bất tường, trừ đế vương ra, ai đụng vào nó cũng chỉ mang họa mà thôi. Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội, Lãnh Nghệ không cần biết đây có phải là Hòa Thị Bích thật không, y không muốn chốc thêm rắc rối: “Nàng cất mau đi, đóng thật chặt, đừng để ai biết, nếu ta sớm biết thứ này đã không chỉ dẫn nàng đi tìm mà mời toàn thành tới chứng kiến, long trọng trao cho Liêu tri phủ rồi.”
Thành Lạc Tiệp đánh y một cái: “Cái đồ ngốc này, hoàng hậu đã đề bạt chàng làm thông phán, để chàng truy tìm ba thứ bảo bối này là chàng đã có liên quan rồi. Giờ chàng lại phát hiện ngọc tỷ truyền quốc, thiếp chắc chắn phải báo lên, chàng còn nghĩ mình có thể tiêu diêu ngoài cuộc sao.”
Biết mà, dính vào thứ này là không hay rồi, Lãnh Nghệ cười khổ: “Sao nàng không nói trước cho ta?”
“Đừng sợ, không nghiêm trọng như chàng nghĩ đâu, ngược lại, chỉ cần chàng làm tốt, thăng quan tiến chức, vinh hoa phú quý đã ở trong tay.”
“Ta không muốn mấy thứ đó, ta không cần vinh hoa phú quý gì hết, chỉ muốn sống bình an… hay là thế này đi, nàng báo lên Khai Bảo hoàng hậu, cái ngọc tỷ truyền quốc này do nàng tìm thấy, không liên quan tới ta, được không? Chuyện xảy ra ở nơi xa xôi thế này làm sao ai biết được.”
“Vô ích thôi, thiếp có nói cũng không giấu được ai hết, giờ chàng là người của hoàng hậu, chàng chỉ có thể đi theo con đường này tới cùng.” Thành Lạc Tiệp nhỏ giọng: ” Cho chàng biết, Doãn Thứu chính là người của đương kim hoàng đế.”
Trong đầu Lãnh Nghệ xẹt qua đôi mắt tam giác tàn nhẫn của Doãn Thứu, cả kinh: “Cái gì? Nàng và ông ta không phải đều là người của Khai Bảo hoàng hậu à?”
“Đúng! Chàng nói xem, nếu bảo chính thiếp tìm ra thứ này ông ấy có tin không? ” Thành Lạc Tiệp thu lại nụ cười, cũng không còn nữa dáng vẻ đơn thuần lãng mạn như thường ngày, hết sức nghiêm túc nói: ” Chàng nghe thiếp nói đây, nghe hay không thì chàng cũng dính vào chuyện này rồi, nếu nghe ngọn nguồn thì chàng còn biết phải đưa ra quyết định thế nào, không nghe, tương lai chết ra sao cũng không biết.”
Lãnh Nghệ hít vào thật sâu rồi thở ra, nàng nói đúng, phải biết mình biết người mới có thể chu toàn được, vỗ má mấy cái, nói: “Được rồi, ta nghe đây.”
“Đã bảo chàng rồi, thực sự không nghiêm trọng như thế, chỉ cần làm chính xác sẽ không có nguy hiểm, còn là chuyện tốt. Thiếp nghĩ thế đấy, với bản lĩnh của chàng, không nên làm một tri huyện nhỏ bé. Chỉ cần có người biết tài hoa của chàng, chàng sẽ một bước lên trời, cho nên thiếp mới ra sức tiến cử chàng với hoàng hậu, để chàng tham gia chuyện này.” Thành Lạc Tiệp tha thiết nói:
Có lẽ Thành Lạc Tiệp nghĩ Lãnh Nghệ nói không thích vinh hoa phú quý chỉ là lời khách sáo, người đọc sách hay nói thế tỏ vẻ thanh cao, đến tham quan sắp bị chặt đầu tới nơi còn thề thốt một lòng vì dân vì nước mà. Chuyện tới mức này rồi Lãnh Nghệ còn nói gì được đây, trách nàng sao? Huống hồ nếu làm tốt, y chẳng cần thăng quan tiến chức gì, y chỉ có một yêu cầu với hoàng hậu thôi, vì thế lấy tinh thần gật đầu nói: “Nàng nói đi.”
Thành Lạc Tiệp tổ chức lại ngôn ngữ trong đầu mới thong thả nói: “Thái tổ đột nhiên giá băng, hoàng vị không do hoàng tử Triệu Đức Chiêu thừa kế, mà do đệ đệ của thái tổ, chính là đương kim hoàng đế bây giờ thừa kế là có nguyên do. Theo như hoàng hậu nói, khi Chiêu Hiến thái hậu lâm chung có triệu tập thái tổ, đương kim hoàng đế, Tề vương Triệu Đình Mỹ, hoàng tử Triệu Đức Chiêu tới, dưới sự chứng kiến của tể tướng Triệu Phổ, lập di chiếu liên quan tới kế thừa hoàng vị.”
Lãnh Nghệ tức thì nhớ tới truyền thuyết “Kim quỹ chi minh” nổi danh lịch sử, đây là một trong những nghi án lớn nhất triều đại phong kiến Trung Quốc.
Theo ghi chép, mẹ Triệu Khuông giận trước khi chết đã gọi đám con lại, hỏi Triệu Khuông giận “Con có biết tại sao mình được làm hoàng đế không?”. Triệu Khuông giận có nói “Là nhờ phúc đức của tổ tiên.” Bà lắc đầu “Không phải. Đó là do Hậu Chu Thế Tông đã đưa một đứa trẻ 7 tuổi lên ngôi, cho nên mới mất thiên hạ.” Mà khi đó nhi tử của Triệu Khuông giận còn nhỏ, vì tránh đi vào vết xe đổ, bà muốn Triệu Khuông giận hứa, nếu hắn chết truyền ngôi cho đệ đệ Triệu Quang Nghĩa. Triệu Quang Nghĩa chết thì truyền ngôi cho Triệu Đình Mỹ. Khi đó nhi tử của Triệu Khuông giận là Triệu Đức Chiêu cũng trưởng thành rồi. Đợi Triệu Đình Mỹ chết sẽ trả lại ngôi vị cho mạch Triệu Khuông giận. Di chiếu này được tể tường Triệu Phổ chứng kiến, ghi lại cho vào hộp vàng. Lịch sử gọi là “Kim quỹ chi minh”.
Đoạn lịch sử này vô cùng nổi tiếng, chẳng biết là có thật hay là Triệu Quang Nghĩa bịa ra để hợp thức hóa việc lên ngôi của mình. Tạo thành tranh cãi cho sử gia sau này, sự thực là thế nào thì trời mới biết.
Vì thế Lãnh Nghệ không khỏi tò mò: “Nội dung di chiếu là gì?”
Câu trả lời của Thành Lạc Tiệp thất vọng: “Hoàng hậu không có mặt ở đó làm sao mà biết? Chỉ biết đương kim hoàng đế kế vị là do di chiếu đó, hoàng tử Triệu Đức Chiêu thừa nhận còn cả thừa tướng Triệu Phổ chứng minh. Hoàng hậu không thấy di chiếu trong hộp vàng nên không thể nói gì.”
“Nói vậy tức di chiếu hộp vàng là có thật?”
“Đương nhiên là có thật, hoàng hậu từng nghe thái tổ hoàng đế nhắc đến, nhưng nội dung là gì thái tổ lại không nói. Di chiếu này được cất trong cái hộp vàng, có thị vệ chuyên môn phụ trách, thị vệ này chính là Kha Cường. Thái tổ đột nhiên giá băng, Kha Cường và Đổng Trạch đem hộp vàng, ngọc tỷ truyền quốc và một số thứ châu báu khác bỏ trốn. Theo hoàng hậu nói, hai người này một lòng trung thành với thái tổ, cho nên rất có khả năng là phụng chỉ thái tổ. Rốt cuộc là sao không rõ.”
Hai người đánh cắp châu báu hoàng gia lại là người của Tống thái tổ Triệu Khuông giận?
Không trùng hợp vậy chứ!
Lãnh Nghệ lập tức nghĩ tới một trong những nghi án lớn nhất lịch Trung Quốc khác, được sử gia sau này gọi là “chúc ảnh phủ thanh”. Tương truyền vào đêm Tống thái tổ Triệu Khuông giận chết có triệu kiến đệ đệ Triệu Quang Nghĩa vào cung uống rượu. Đêm khuya, cung nữ và hoạn quan dưới ánh nến lay động nhìn thấy Triệu Quang Nghĩa liên tục xua tay, còn Tống thái tổ tay cầm ngọc phủ chém xuống đất. Sau đó Triệu Quang Nghĩa rời đi, không lâu truyền ra tin thái tổ băng hà. Rốt cuộc có phải Triệu Quang Nghĩa giết huynh trưởng đoạt ngôi không thành thiên cổ nghi án.
Theo tình huống hiện mà xét, thị vệ phụ trách bảo vệ kim quỹ và thái giám giữ ngọc tỷ truyền quốc đồng loạt bỏ trốn, khả năng cao là thái tổ Triệu Khuông giận đã hoài nghi đệ đệ mình mang lòng dạ bất chính nên an bài từ trước.
Chuyện này lớn lắm, bảo sao một phe thì nhất quyết tìm được bảo vật, một phe thì lại muốn hủy nó.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Update Phần 280 |
Ngày cập nhật | 21/11/2024 05:55 (GMT+7) |