Tiểu hòa thượng Minh Viễn lau máu mũi, đầu cúi thấp, nói: “Đệ đi bê canh.”
“Để ta đi cho, ngươi đừng có để canh cũng bị đổ thì mọi người chỉ có cơm không mà ăn.” Đầu bếp Minh Viễn sợ sệt nhìn Lãnh Nghệ, xoa cổ tay chuồn luôn:
Một bát canh gỗ lớn mau chóng được bê lên, trên đó bập bềnh vài lá rau.
Trác Xảo Nương kéo tiểu hòa thượng Minh Không tới bên cạnh, lấy khăn tay ra định lau máu ở mũi cho hắn, nhưng hắn quay mặt đi, lấy ống tay áo tự lau.
Nơi này quá quái dị, Lãnh Nghệ đụng nhẹ vào người Tác Xảo Nương, ý bảo nàng đừng can thiệp.
Xảy ra chuyện không vui, mọi người đều lặng lẽ ăn cơm, không ai nói năng gì hết, ăn xong rồi từng người cúi đầu mà đi. Lãnh Nghệ và Trác Xảo Nương cũng về phòng.
Tiểu hòa thượng Minh Không bê nước nóng vào cho họ rửa ráy rồi lại lẳng lặng mà đi.
Vì không phải ở nhà, cho nên Lãnh Nghệ và Trác Xảo Nương đều cởi áo ngoài thôi, trong chùa không có giường lớn, toàn là giường đơn cho một người, nên ai ngủ giường nấy.
Vừa nằm xuống một lúc, nghe thấy Trác Xảo Nương gọi nhỏ: “Quan nhân.”
“Ừ.”
“Thiếp… Sợ.”
Lãnh Nghệ lập tức thiểu ra, Trác Xảo Nương muốn ngủ cùng mình, muốn mình ôm nàng ngủ. Mà y sợ nhất là điểm này, sợ Trác Xảo Nương nằm trong lòng mình sẽ nhận ra sự khác biệt với trượng phu mình, đành phải cứng rắn nói: “Không sao ngủ đi.”
“Dạ.” Trác Xảo Nương tủi thân lắm, quấn chặt chăn vào người. Lúc sau lại không nhịn được nói: ” Tên hòa thượng đầu bếp kia thật quá đáng, chẳng trách những người khác đều ghét hắn, mà vị phương trượng đó cũng thật là, để họ hết cãi nhau lại đánh người mà mặc kệ, cái chùa này còn giống chỗ người tu hành không?”
“Kệ họ, chỉ mong bão tuyết sớm dừng, chúng ta xuất phát, bọn họ thích làm gì thì cứ làm.” Lãnh Nghệ tuổi đời chưa nhiều, nhưng chuyện từng trải qua không ít, sớm không còn xốc nổi của tuổi thanh niên: ” Nàng cố ngủ đi còn giữ sức.”
Trác Xảo Nương không nói thêm gì nữa, thổi tắt đèn đi ngủ.
Trong khi huyện Âm Lăng đang mịt mù trong bão tuyết thì phủ thành Ba Châu chỉ lác đác tuyết rơi, không hề ảnh hưởng tới cuộc sống, thậm chí làm chợ đêm càng thêm náo nhiệt thi vị. Uống rượu, thưởng tuyết, ngâm thơ luôn là thú vui của tao nhân mặc khách.
Tất nhiên chỉ ngồi ở chỗ ấm áp, quần áo đầy đủ, có rượu có thịt mới cảm thụ được tình thơ ý họa trong đó.
Nhã phòng tầng ba khách sạn hào hoa nhất Ba Châu, một bên có thể ngắm nhìn chợ đêm rộn ràng náo nhiệt, bên kia có thể nhìn xuống thiên tỉnh, ở đó có sân khấu nhỏ, tiếng đàn ca réo rắt truyền lên. Trong phòng bên cạnh thi thoảng có tiếng cười khanh khách lả lơi, tiếng mời rượu chơi tửu lệnh, huyên náo vô cùng.
Liêu tri phủ đang cùng mấy tá quan trò chuyện với một lão giả. Vị lão giả này tuổi chừng ngũ tuần, khuôn mặt như đúc từ thép, lạnh tanh nghiêm nghị, là quan lớn chuyển vận sứ, tuần tra châu huyện quản hạt, ngày hôm nay vừa tới Ba Châu.
Chuyển vận sứ của triều Tống, gọi ngắn gọn là “tào”, chưởng quản tài chính, đồng thời có chức trách củ sát bách quan. Thông thường do quan ngũ phẩm trở nên đảm nhiệm, mà tri phủ triều Tống thì cấp bậc tương đối thấp, chỉ có lục phẩm.
Nghe xong Liêu tri phủ báo cáo, Hoàng chuyển vận sứ chẳng cười cái nào, chỉ vân về chòm râu mượt mà rõ ràng được chăm sóc rất tốt, nhìn bầu trời lất phất tuyết rơi ngoài kia, khung cảnh náo nhiệt vui tươi như vậy mà mặt đăm chiêu lo lắng, không biết có tâm sự gì.
Liêu tri phủ không dám nhiều lời, lòng thấp thỏm, không biết mình đã nói sai điều gì, hoặc là chỗ nào làm chưa tốt, khiến tào vận sứ đại nhân không vui.
Tới khi Liêu tru phủ tính xem có nên gọi ca cơ vào rót rượu làm sôi động không khí một chút hay không thì Hoàng chuyển vận sứ mới chậm rì rì nói: “Thấy bảo Ba Châu dân phong hung hãn, chuyện cường đạo cướp bóc không ít phải không?”
Liêu tri phủ cúi thật thấp người: “Dạ vâng ạ, Ba Châu núi cao rừng sâu, còn chưa được vương đạo giáo hóa, sơn dân không ít, chuyện đấu đá chém giết thường xảy ra. Lần này đại nhân tuần thị vừa vặn tuyên dương hoàng ân, thu phục đám điêu dân.”
Hoàng chuyển vận sứ chẳng tiếp lời ông ta, cứ nói ý mình: “Bản quan nghe nói, chỗ các ngươi không chỉ sơn dân điêu ngoa, mà đám quan viên địa phương cũng chẳng ra gì, ỷ trời cao hoàng đế xa, làm chuyện xằng bậy.”
Liêu tri phủ cứng người, không biết lời này của ông ta có ý tứ đặc biệt gì không, hay nhắm vào ai, tình huống không rõ, không dám tiếp lời, chỉ chắp tay dạ dạ vài tiếng.
“Bản quan nghe nói, một viên huyện quan dưới tay ngươi, tham lam mỹ sắc của một ái thiếp đại hộ, cưỡng bức nữ tử đó. Làm nữ tử trinh liệt đó không chịu được xỉ nhục, tự tận trong huyện nha. Vì thấy bản thân bị ô nhục, đau khổ phẫn nộ tới cực điểm, cho nên dùng dao đâm vào nơi bị vấy bẩn. Thật đáng phục cũng đáng thương. Một tên quan huyện nhỏ tí xíu mà gan to hơn trời, có còn vương pháp nữa hay không?”
Giọng nói đanh thép, từng lời như dao, nói cho Liêu tri phủ tim đập chân run, tri huyện dưới quyền mình làm gì có ai như vậy? Ngây một lúc ông ta mới giật mình nhớ tới huyện Âm Lăng có một nữ tử bị chết trong nha môn. Nhưng làm gì có nghe nói chuyện bị tri huyện làm nhục phẫn nộ tự sát gì đâu cơ chứ? Hay là có hiểu lầm gì? Liêu tri phủ khom người: “Đại nhân có phải đang nói tới vụ án mưu sát ở huyện Âm Lăng không ạ?”
Ông ta cố tình nhấn mạnh hai chữ mưu sát, có ý tốt nhắc nhở quan trên.
Dè đâu Hoàng chuyển vận sứ lại đùng đùng nổi giận: “Án mưu sát à? Cái gì mà mưu sát!? Rõ ràng là gian giâm nữ tử, khiến người ta phẫn nộ mà tự sát! Có loại ác quan bậc này, bách tính làm sao sống yên, làm sao có thuận dân, thượng bất chính hạ tắc loạn, bảo sao nơi này dân phong hung hãn, ác quan như thế, dân không phản kháng sao được? Liêu đại nhân, xảy ra chuyện như vậy mà ngài không biết gì à? Ngài cũng nên rửa sạch mắt rồi đấy.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Update Phần 265 |
Ngày cập nhật | 20/11/2024 05:55 (GMT+7) |