Hai ngày chết bốn người, kể cả ông ta thì trong chùa có 8 hòa thượng, đã chết một nửa, phương trượng khóc không ra nước mắt.
Hơn nữa, lại còn một thứ đáng sợ hiện ra trong lòng ông ta, Minh Thù sợ quá mà chết, Minh Không cũng bị quỷ hồn dọa khiếp sợ mà ngã xuống núi, thứ ma quỷ này phải chăng muốn dọa chết tất cả bọn họ.
Lại thêm một người chết nữa, Lãnh Nghệ không khỏi sinh liên tưởng, chưa nhìn kết quả mà gai ốc đã nổi khắp người, từ từ ngẩng đầu lên, quả nhiên… Miệng của tượng Phật lại bị người ta khoét rồi.
“Cái, cái, cái…” Phương trượng Giác Viễn cũng chú ý tới rồi, miệng lắp ba lắp bắp, sáng nay ông ta có nhìn, miệng tượng phật vẫn con nguyên. Biết Minh Không ngã chết, tất cả đều đi khiêng thi thể, vậy mà về thì tượng phật đã bị khoét mất miệng? Chẳng lẽ là Minh Thù làm?
Mặt ngựa Minh Tông và mày xếch Minh Tịnh khiêng thi thể của Minh Không về, biết tin Minh Thù bị quỷ hồn dọa tới sợ quá mà chết, họ cũng sợ tới không đứng vững. Nhưng lúc này hòa thượng trong chùa chỉ còn bốn người, Minh Thông đã già, việc không thể để phương trượng làm, thế là hai người run rẩy đi thao hai tấm ván cửa nữa, đặt thi thể hai người Minh Không, Minh Thù lên trên. Chỉ là thi thể hai người này đã cứng đờ, tư thế quái dị nằm đó, rất đáng sợ.
Lãnh Nghệ nãy giờ cứ đứng trước tượng phật trầm tư, đột ngột nói với phương trượng Giác Tuệ: “Bức tượng Phật này bị đào móc tới be bét rồi, trông khó coi lắm, không sợ Phật Tổ trách tội sao? Nên mau nghĩ cách tu sửa đi.”
Giác Tuệ không biết sao y lại nghĩ tới chuyện tu sửa tượng phật vào lúc này, ông ta chẳng còn hứng thú hỏi, dạ dạ, có điều vẫn đứng ngây ra tại chỗ, chẳng làm gì cả.
Lãnh Nghệ thúc giục: “Trong chùa có bùn không? Nếu có mau trộn bùn, lập tức sửa tượng Phật Tổ, đây là chuyện tích âm đức đấy, mau làm đi. Các ngươi vì không kịp tu sửa tượng Phật, đắc tội với thần thanh nên mới gặp nhiều tai họa như thế. Nghe ta đi, nếu sửa lại tượng Phật, sẽ không làm sao nữa.”
Giác Tuệ vẫn đứng đó như kẻ ngốc.
Lãnh Nghệ sầm mặt quát: “Ngươi không nghe thấy lời của bản huyện sao, mau đi nhào bùn.”
“Vâng, vâng.” Giác Tuệ giật nảy mình, vôi sai mặt ngựa Minh Tông đi làm:
Lãnh Nghệ nói thêm: “Chuẩn bị nhiều một chút, bình thường ta tới chùa miếu, thấy tượng Phật Tổ Bồ Tát đều rỗng bên trong. Làm như vậy rất không tốt, để Phật Tổ Bồ Tát rỗng bụng, vậy còn phù hộ các ngươi sao được?”
Minh Tịnh dè đặt nói: “Đại lão gia, tượng phật ở đâu cũng như vậy.”
Lãnh Nghệ nghiêm mặt nói lớn: “Đấy, chính vì thế Phật Tổ mới không vui, giáng họa xuống đầu các ngươi. Mau, chuẩn bị nhiều bùn vào, chúng ta phải lấp đầy bụng Phật.”
Hai người kia không hiểu Lãnh Nghệ làm cái trò gì, tuy không tin cách nói của y nhưng vẫn đi làm. Ai ngờ vừa mới chạy đi thì Lãnh Nghệ lại chắn đường, bảo họ đứng im đấy, thế là càng thêm khó hiểu.
Lãnh Nghệ cứ đi qua đi lại trước tượng Phật, chừng một tuần hương sau, thì thầm vào tai Minh Tông mấy câu. Minh Tông mặt đầy hoang mang song vẫn chấp hành, rón rén ra ngoài đại điện.
Được một lúc, Minh Tông từ ngoài chạy vào, hai tay trống không nhưng vẫn thở hồng hộc, nói như thể đang vác nặng: “Đại lão gia, bùn đã chuẩn bị xong rồi.”
“Tốt.” Lãnh Nghệ trèo lên đế đặt tượng Phật, tay vỗ vỗ bụng tượng nói: ” Mang bùn lên đây, đổ đầy chặt bụng tượng Phật cho ta, chỉ cần lấp đầy tượng Phật, sau này trong chùa sẽ không xảy ra chuyện gì nữa đâu.”
Bất ngờ trong bụng phật truyền ra tiếng kêu: “Đừng đổ, đừng đổ.”
Từ trong tượng Phật bất ngờ phát ra tiếng nói, làm hòa thượng thiếu điều quay đầu bỏ chạy, Phật Tổ hiển linh, phản ứng đầu tiên của họ không phải là quỳ bái mà là muốn bỏ chạy. Nhìn Trác Xảo Nương kia kìa, nàng đã thành kính quỳ xuống rồi đấy.
Lãnh Nghệ dường như đã đoán trước được rồi, thế nên phản ứng của y rất bình thản, lại còn vỗ bụng tượng Phật nói: “Thế thì bò ra đi, nếu không ta đổ bùn vào là chết đấy.”
Thế là mọi người nhìn thấy trong cái miệng tượng Phật đã bị khoét một cái lỗ lớn đột nhiên có cái đầu nhỏ thò ra, trên mặt có vết máu đỏ, chính là tiểu hòa thượng Minh Không đã ngã xuống vách núi chết, xác còn nằm ngoài kia.
“Mẹ ơi! Ma… Ma…” Mặt ngựa Minh Tông vừa nhìn thấy Minh Không thì sợ tới ngã nện mông xuống sàn đá, vừa lồm cồm bò dậy thì chân nhũn ra rồi, đứng không nổi, lại ngã ra đất, cứ thế dùng cả chân lẫn tay bò đi:
Minh Tịnh thì sớm quay người bỏ chạy rồi, ra tới cửa thì quýnh quá vấp chân ngã, á một tiếng ngã lăn quay, nếu không nhờ đống tuyết dưới thềm đỡ cho thì cú ngã này sẽ rất nặng.
Hai vị hòa thượng già chẳng biết là trấn tĩnh hơn hay là già hết chạy nổi, đứng im đó, miệng phá ra tiếng ú a ú ớ vô nghĩa.
Trác Xảo Nương nhanh như thỏ chạy ra sau Lãnh Nghệ mà nấp, hai tay tóm chặt áo y.
Lãnh Nghệ vẫn thản nhiên như không, ngước mặt lên nhìn Minh Không: “Nếu ngươi có thể không cần thang mà lên được đó thì cũng chẳng cần thang để xuống đâu nhỉ?”
Minh Không ngồi trong miệng tượng phật hoang mang mình bốn phía, như không biết chuyện gì xảy ra: “Đây là đâu, sao ta lại ở đây… Sao ta lại ở đây? Á, ai nhét ta vào bụng Phật Tổ thế này?”
Lãnh Nghệ nhạt giọng nói: “Đủ rồi đấy, đừng vờ vịt nữa, xuống đi. Ngươi đã có thể bám vào rèm để leo lên thì giờ bám rèm để tụt xuống.”
Minh Không hoảng sợ lắc đầu: “Không, không, tiểu tăng không biết gì cả, tiểu tăng không xuống được, chuyện gì thế này?”
Lãnh Nghệ thấy Trác Xảo Nương ở sau khẽ giật giật áo, biết cô vợ nhỏ động lòng trắc ấn, nhưng vẫn lạnh lùng nói: “Ngươi đã giết Minh Viễn, Minh Trí, Minh Thù, giờ có giả vờ nhút nhát cũng không ai tin đâu. Minh Không, hung thủ giết người chính là ngươi.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Update Phần 70 |
Ngày cập nhật | 31/10/2024 05:55 (GMT+7) |