– Còn không biết xấu hổ nói em à? Chị tự nhìn lại mình kìa, mặc như vậy mà cũng dám thả cho anh ấy đi vào. Có phải chị muốn khoe hàng, thích cho người ta nhìn mới thoải mái? Ngực ướt nhoẹt kìa. Ai chà, bị anh ấy thấy hết rồi, chắc chắn là chị cố ý rồi đúng không? Nữ sắc lang!
Giọng Mễ Huyên truyền tới vẻ chống đối:
– Chị không cần quan tâm bị cậu ta nhìn thấy hay không? Cậu ta nhìn thấy, chị còn chưa nói gì mà em đã nói à? Nhìn thì nhìn, chị không cảm thấy thiệt, em cũng không bị tổn thất, đúng không nào? Không hài lòng à? Ghen à? Nếu không hài lòng thì em cũng để cậu ta nhìn, xem cậu ta có dám trợn trừng mắt lên nhìn em không? Ai chà, con bé xấu xí, dám đánh chị à? Xem chị thu thập em thế nào?
Hạ Tưởng lắc đầu, bất đắc dĩ hô lên một câu với bên trong:
– Tôi xuống dưới lầu chờ hai người nhé.
Hạ Tưởng một mình xuống lầu, đang nhàm chán tìm một nhánh cây, vẽ linh tinh dưới đất, nghịch kiến chơi, bỗng nhiên thấy trước mặt tối sầm. Một bóng người đi tới trước mặt, chặn ánh mặt trời. Hạ Tưởng còn chưa ngẩng đầu, đã thấy một đôi bắp chân gần như hoàn mỹ, một đôi tất trắng, một đôi giày thể thao màu trắng. Hạ Tưởng biết loại giày này, đó là giày thương hiệu nổi tiếng của Mỹ, giá cả rất đắt.
Hắn ngẩng đầu lên, theo thứ tự là cặp đầu gối mượt mà, cặp đùi thon dài, phía trên đầu gối là chiếc váy ngắn màu trắng. Bình luận theo ánh mắt của Hạ Tưởng thì làn da của người trước mặt này không hề thua Tiếu Giai, khỏe mạnh không hề thua Tào Thù Lê. Có thể nói là kết hợp ưu điểm của cả hai cô gái, vừa tràn đầy hơi thở thanh xuân, vừa không mất đi sự quyến rũ mê người. Có thể nói là báu vật trời sinh.
Cô gái nào mà xinh đẹp động lòng người như vậy? Hạ Tưởng đứng lên mới thấy đó là Liên Nhược Hạm, phía trên cô mặc một chiếc áo thể thao màu trắng. Hắn mỉm cười nói:
– Cô đứng đúng tiêu chuẩn như vậy, có phải là tham gia quân ngũ không?
– Một thằng con nít ranh còn làm ra vẻ thản nhiên.
Một lời nói ra cực kỳ lạnh lùng không hề có chút nhân tình.
Hạ Tưởng đứng gần, có thể thấy rất rõ trong dung nhan tuyệt thế của cô rõ ràng còn chứa một tia ngây thơ còn chưa hết. Hắn thầm đoán có lẽ cô cũng không lớn hơn Tào Thù Lê bao nhiêu, có khi còn nhỏ hơn Tào Thù Lê một, hai tuổi, vậy mà luôn giả bộ lạnh lùng, nói chuyện cố tình ra vẻ thành thục, liền cười cô:
– Em Liên này, em hẳn là còn không lớn bằng tôi, không có tư cách bảo tôi là con nít ranh.
– Tuổi tác lớn nhỏ chỉ là biểu hiện bề ngoài, tuổi trong lòng mới quyết định người đó có chân chính trưởng thành hay không?
Cô liếc mắt một cái xuống mấy vòng tròn Hạ Tưởng vừa vẽ dưới đất bao quanh con kiến, khẽ cười một tiếng:
– Từ sau năm tuổi, tôi đã không bao giờ chơi trò trẻ con như vậy nữa. Hiện tại anh tương đương với tâm lý của tôi khi năm tuổi. Tôi nói anh là con nít ranh, chẳng lẽ còn oan uổng cho anh?
Nhàm chán vẽ vài vòng dưới đất lại xảy ra vấn đề, không ngờ bị người ta hạ xuống thành trẻ con năm tuổi. Hạ Tưởng buồn bực vô cùng. Hắn thấy Liên Nhược Hạm cố nghiêm mặt ra vẻ người lớn, liền muốn đùa cô:
– Hiểu nhầm rồi, nhầm to rồi! Không phải tôi đang vẽ vòng tròn bao lấy con kiến mà đang tính toán một công thức cực kỳ phức tạp. Nếu công thức này có thể có được đáp án thì có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề huyền bí sâu sắc, ví dụ như…
– Nói lung tung!
Liên Nhược Hạm cười vào Hạ Tưởng:
– Trò bịp bợm lừa trẻ con. Ai tin anh? Thật là nhàm chán!
Hạ Tưởng cũng không để ý tới cô, tự mình ngồi xổm xuống, cầm lấy nhánh cây lại vẽ lung tung, miệng lẩm bẩm gì đó.
Liên Nhược Hạm vốn định đi nhưng lại thấy bộ dáng Hạ Tưởng nghiêm trang, dường như đang thật sự suy tính vấn đề gì sâu sắc lắm, không kìm nổi dừng lại, cúi đầu nhìn.
Nhìn mấy lượt vẫn không phát hiện điểm gì đặc biệt, chỉ thấy trên mặt đất có mấy vòng tròn, đường cong giao nhau, tóm lại là một đống hình vẽ loằng ngoằng, lộn xộn.
Nhưng Hạ Tưởng lại chỉ trỏ vào đống lộn xộn đó, lẩm bẩm như thể đang chỉ điểm giang sơn, khi thì trầm tư, khi thì lộ ra vẻ mặt hưng phấn, khiến người ta có cảm giác vô cùng sâu sắc, vô cùng huyền bí. Liên Nhược Hạm vốn không tin Hạ Tưởng, cho rằng hắn chắc chắn là đang lừa dối người, giả vờ ra vẻ thâm trầm, không ngờ thấy hắn như vậy lại cảm thấy hứng thú, dừng chân lại, cúi đầu nhìn Hạ Tưởng chằm chằm.
– Có người nói, tri thức một người càng rộng thì những lĩnh vực mà người đó không biết lại càng lớn. Cũng giống như một vòng tròn lớn và một vòng tròn nhỏ. Diện tích bên ngoài của vòng tròn lớn tưởng như lớn hơn diện tích bên ngoài của vòng tròn nhỏ, nhưng kỳ thật là không đúng. Diện tích bên ngoài của vòng tròn lớn và vòng tròn nhỏ là bằng nhau, không thể phân biệt ra được của ai lớn hơn, ai nhỏ hơn.
Hạ Tưởng như thể đang tự lẩm bẩm, tuy nhiên giọng nói cũng không quá nhỏ, đủ để Liên Nhược Hạm nghe được rõ ràng.
Liên Nhược Hạm suy nghĩ một chút, không kìm nổi xen mồm vào:
– Anh nói sai rồi, vòng tròn lớn có thể bao lấy vòng tròn nhỏ, bởi vậy diện tích bên ngoài chắc chắn phải lớn hơn vòng tròn nhỏ! Con nít ranh đúng là con nít ranh, hiểu biết quá hạn hẹp. Không hiểu còn giả vờ hiểu. Thật đáng thương.
Hạ Tưởng cũng không ngẩng đầu lên:
– Cô mới nói sai ấy! Không tin thì chính cô tự chứng minh xem. Hiểu biết xuất phát từ thực tiễn mới chính xác, nói miệng không có bằng chứng.
Liên Nhược Hạm như thể đang giận dỗi:
– Vẽ thì vẽ, cho anh thua tâm phục khẩu phục.
Cô ngồi xổm xuống đối diện với Hạ Tưởng, nhặt lấy một cành cây trên mặt đất, vẽ hai vòng tròn một lớn một nhỏ, sau đó dùng cành cây chỉ bên ngoài vòng tròn lớn:
– Tự xem đi. Vòng tròn càng lớn, chu vi càng lớn, diện tích bên ngoài tự nhiên là càng lớn. Đạo lý này quá đơn giản dễ hiểu, còn giả vờ sâu sắc này nọ à?
Liên Nhược Hạm chỉ lo đối phó với Hạ Tưởng mà không để ý rằng mình đang mặc váy ngắn, lại ngồi xổm dưới đất, vạt váy bị vén lên, lộ ra quần lót màu tím và gốc đùi trắng mịn. Hạ Tưởng vô ý liếc mắt một cái, như thể chạm phải lửa, vội vàng nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn nữa, nhưng cũng đủ khiến tim hắn đập nhanh hẳn lên, suýt nữa thì ngồi bệt xuống đất.
Cảnh xuân tiết lộ, không phải ai cũng có phúc hưởng. Hắn cũng không dám để Liên Nhược Hạm chụp cho cái mũ đại sắc lang (kẻ háo sắc). Hắn vội vàng ổn định tâm thần, dùng cành cây chỉ vào bên ngoài vòng tròn lớn:
– Vòng tròn lớn tuy rằng lớn nhưng diện tích bên ngoài của nó là lớn vô hạn. Vòng tròn nhỏ tuy rằng nhỏ nhưng diện tích bên ngoài của nó cũng là lớn vô hạn. Cũng giống như trong không gian, mặt trời lớn hơn mặt trăng, nhưng cô có thể nói phần bên ngoài của vũ trụ lớn hơn so với phần bên ngoài của mặt trăng hay sao?
Liên Nhược Hạm kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày không nói được lời nào, nghiêng đầu suy nghĩ, bỗng nhiên mỉm cười:
– Tuy rằng nghe thì như nói xạo nhưng cũng có chút đạo lý. Không đơn giản, cũng biết cách thuyết phục tôi, xem như thành thục hơn một chút so với tưởng tượng của tôi.
Hạ Tưởng đứng lên, bởi vì hắn đã nghe thấy tiếng Tào Thù Lê và Mễ Huyên đi xuống lầu, không dám ngồi xổm đối mặt với Liên Nhược Hạm trước mặt hai cô. Tư thế như vậy rất mờ ám, hình tượng rất bất nhã. Hơn nữa với tính cách chỉ sợ thiên hạ không loạn của Mễ Huyên, tuyệt đối có thể đoán được hắn vừa nhìn thấy cái gì!
Không ngờ Liên Nhược Hạm lại hoàn toàn không ý thức được tư thế ngồi của mình vừa chướng tai gai mắt vừa để lộ xuân quang, thấy Hạ Tưởng đứng lên, cô vẫn không buông tha:
– Đừng có đi. Tôi còn chưa hoàn toàn nghĩ thông suốt, còn muốn lý luận với anh.
– Lý luận cũng được, nhưng phải đứng lên lý luận.
Hạ Tưởng đã có thể nghe thấy tiếng giày cao gót của Mễ Huyên gõ dồn dập lên mặt đất.
– Vì sao phải đứng lên?
Liên Nhược Hạm vẫn chưa phản ứng được, vẫn ngồi xổm dưới đất:
– Có phải muốn đánh nhau với tôi hay không? Nói thật cho anh, anh không đánh nổi tôi đâu.
Trong lòng Hạ Tưởng sốt ruột vô cùng, thấy cô vẫn ngồi xổm dưới đất không chịu đứng dậy. Tuy rằng hai chân cô khép chặt nhưng hắn có thể biết rõ, hơn nửa cái mông đầy đặn của Liên Nhược Hạm đã lộ ra. Nếu thật sự để Mễ Huyên nhìn thấy tư thế cổ quái của Liên Nhược Hạm, lại nhìn thấy vòng tròn lớn vòng tròn nhỏ dưới đất, không biết sẽ tưởng tượng xa tới mức nào. Hắn thậm chí còn có thể tưởng tượng ra những suy nghĩ lung tung đầy ngạc nhiên của cô. Nghe thấy hai người đã sắp xuống tới tầng một, dưới tình thế cấp bách, hắn vội vàng hô từ dưới lên:
– Chị Huyên, hôm nay chị có mặc váy dài không vậy?
Mễ Huyên còn chưa xuất hiện, giọng nói đã truyền tới:
– Sao cậu lại hỏi thế? Mắt mũi kiểu gì vậy? Tôi không mặc váy được à? Cô bé Lê mới mặc váy.
Mễ Huyên không rõ vì sao Hạ Tưởng lại đột nhiên hỏi một câu như vậy, nhưng Liên Nhược Hạm đang ngồi xổm dưới đất thì rốt cục tỉnh ngộ, vẻ mặt hơi xấu hổ đỏ bừng, vội vàng đứng lên, tim đập loạn nhịp. Cô đứng sau lưng Hạ Tưởng, thấy tấm lưng dày rộng của hắn, vành tai rộng, tóc dày, nghĩ thầm rằng tuổi cũng không lớn nhưng tâm tư khá tinh tế, rõ ràng là nhắc nhở cô chú ý lịch sự nhưng lại cố ý đi hô người khác. Nhìn cách thức làm việc thì dường như thành thục hơn một ít so với bề ngoài của hắn.
Tuy nhiên cũng có thể là sợ xấu hổ nên mới cái khó ló cái khôn, cũng không nói rõ được vấn đề, càng không thể chứng minh hắn thành thục hơn so với bạn bè cùng lứa tuổi. Liên Nhược Hạm lại âm thầm nhìn Hạ Tưởng, trên mặt khôi phục vẻ thản nhiên.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 22/07/2017 23:38 (GMT+7) |