Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv1.com là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Quan Trường – Quyển 15 » Phần 17

Quan Trường - Quyển 15

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 17

Thật ra từ sâu trong nội tâm, không thể nói Hạ Tưởng không có cảm tình với Cổ Ngọc. Trên thực tế, hắn yêu thương Cổ Ngọc theo một cách khác.

Không chỉ lão Cổ cô độc, cũng không bởi vì Cổ Ngọc đẹp một cách linh hoạt kỳ ảo và dịu dàng, mềm mại như ngọc. Mà trong lòng hắn, trước sau có một tình cảm khó có thể loại bỏ, có một khúc mắc không thể tháo gỡ.

Đàn ông đều có tâm lý muốn bảo hộ người khác. Hạ Tưởng cũng thế.

Liên Nhược Hạm có một tuổi thơ đầy cô độc và bất hạnh, nhưng ít nhất cô còn có một gia đình hạnh phúc, bất kể ngăn cách giữa cô và cha cô, dù sao vẫn còn có ông nội và đứa con yêu mến cô.

Nghiêm Tiểu Thì tuy rằng không có cha mẹ ở bên cạnh, cô vẫn là đứa con ngoan ngoãn được cha mẹ yêu thương, đều được hưởng sự ấm áp và ngọt ngào của một gia đình như bao gia đình khác.

Vệ Tân cũng vậy, cha mẹ cô yêu cô như hòn ngọc quý trên tay. Trong mắt cha mẹ cô, cô chính là toàn bộ hạnh phúc của họ.

Đến cả Tiếu Giai cũng có tình thân nồng đậm, cũng có tình cảm chị em, cũng được cha mẹ yêu, cũng có một gia đình hạnh phúc.

Thậm chí ngay cả kẻ phản nghịch Phó Tiên Tiên, cũng có ông nội chú bác yêu thương cô, còn có một người anh trai luôn yêu thương và bao che khuyết điểm cho cô ấy, đối xử với cô ấy như một báu vật.

Lại càng không cần nói tới Tào Thù Lê, từ một gia đình nhỏ hạnh phúc mỹ mãn, sau khi lớn lên lại được hắn nuông chiều, có thể nói ba nghìn sủng ái đều dành cả cho cô.

Chỉ có Cổ Ngọc là cô đơn, trong suốt như ngọc, không may cha mẹ sớm qua đời, chỉ còn cô và lão Cổ sống nương tựa lẫn nhau. Cho dù cô có giữ trong tay của cải vô cùng lớn, nhưng cuộc đời đảo mắt trời thu mát mẻ, nhỡ khi lão Cổ qua đời, Cổ Ngọc cô độc một mình thì sẽ sống như thế nào?

Cô lại là người thẳng thắn không rành thế sự, nói về khôn khéo, thì cô không bằng Nghiêm Tiểu Thì. Nói về nhân duyên, cô lại không bằng Tào Thù Lê. Nói về kiên cường, cô không bằng Phó Tiên Tiên. Nói về sự mềm dẻo, cô không bằng Vệ Tân, cô một mình trơ trọi đi lại giữa trần thế mênh mông, một đứa nhỏ ngỡ ngàng trước thế giới xung quanh, ai có thể bảo vệ và sưởi ấm cho cô?

Sau khi trải qua sự kiện lão Sử, Hạ Tưởng đã suy nghĩ rất nhiều, càng cảm thấy thẹn với Cổ Ngọc. Một người con gái như hoa như ngọc, chính là một tiên tử rơi vào thế gian, cô không nên có bi thương và ai oán của trần thế.

Chỉ có điều cho dù cô là tiên tử, một khi yêu người phàm trần, cũng khó thoát khỏi phải lăn lộn trong hồng trần. Hạ Tưởng chính là chiếc lưới của hồng trần, giữ Cổ Ngọc ở trong, khiến tâm hồn Cổ Ngọc khó có thể cất cánh, không thể tự do tự tại mà bay lượn giữa đất trời.

Bởi vì cô bị ràng buộc.

– Anh là ai? Anh tìm ai?

Hai mắt Cổ Ngọc đầy ngỡ ngàng, không ngờ hỏi một câu ngốc như vậy.

Hạ Tưởng không kịp trả lời, lão Cổ đã lớn tiếng nói:

– Hạ Tưởng đã đến đấy à? Sao không báo trước để còn tiếp đón? Tới đúng lúc lắm, mời không bằng tình cờ gặp, Thủ tướng cũng đang muốn nói chuyện với cháu.

– Hóa ra là Hạ Tưởng.

Cổ Ngọc lấy lại tinh thần, mắt sáng rực lên, niềm vui bất ngờ sáng lên trên khuôn mặt, nhưng lại nhanh chóng ảm đạm,

– Ồ, anh đã đến rồi.

Trong lòng Hạ Tưởng bỗng nhiên cảm thấy mất mát, muốn nói điều gì, lại thôi chỉ quay đầu lại, cố gắng trấn an tinh thần đi vào cùng lão Cổ, Thủ tướng nói chuyện.

Tinh thần Lão Cổ cũng không tồi, hai mắt có thần, bước đi mạnh mẽ cứng cáp. Ngược lại, Thủ tướng lại lộ vẻ mệt mỏi, vừa thấy Hạ Tưởng, lập tức thân thiết tươi cười, chủ động chìa tay ra:

– Đồng chí Hạ Tưởng, xin chào.

Hạ Tưởng cung kính mà khách khí dùng hai tay nắm lấy tay Thủ tướng:

– Thủ tướng, chào ông.

– Việc lão Sử, tôi cũng có nghe nói qua, hãy cố nén bi thương.

Thủ tướng an ủi vỗ vỗ vào bả vai Hạ Tưởng,

– Không cần bi thương mà hại tới sức khỏe, sự tình cũng đã qua, người già rồi, cũng khó thoát khỏi cửa cuối cùng.

Giọng điệu Thủ tướng vẫn thân thiết mà ấm áp, vĩnh viễn khiến người ta cảm nhận được sự quan tâm sâu sắc của ông. Phải thừa nhận, Thủ tướng rất có nghệ thuật nói chuyện.

Lão Cổ cũng an ủi Hạ Tưởng vài câu, tuy nhiên lời của ông nghe lại có vẻ cứng rắn hơn, vừa nghe cũng biết là ông ta nói cho có lễ độ chứ không thật tâm trấn an.

Hạ Tưởng thật ra cũng không có ý oán giận lão Cổ. Lão Cổ và lão Sử không có giao tình, lão Sử cũng không phải là người thân của ông ta, lão Cổ cũng chỉ là khách khí mà nói. Nhưng hắn vẫn khâm phục trình độ của Thủ tướng, bởi vì Thủ tướng và lão Sử cũng không có giao tình gì, nhưng lời trấn an của ông ấy vẫn khiến cho người ta nghe xong rõ ràng thấy cảm động.

– Đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu.

Sau khi vào tới phòng khách, Thủ tướng ngồi vào chỗ của mình, liền nói thẳng với Hạ Tưởng về vấn đề chính,

– Hạ Tưởng, trung ương cho rằng công tác của cậu cần phải điều chỉnh lại một chút…

Quả nhiên là vậy… Hạ Tưởng cảm thấy sốc trong lòng.

Từ lúc còn ở trong phòng bệnh của lão Sử, đến lúc Tổng bí thư cố ý dặn dò trước khi đi khiến cho Hạ Tưởng đã đoán được điều gì. Nhưng không ngờ, tạm thời hắn còn chưa làm rõ, lại may mắn thế nào gặp được Thủ tướng ở trong nhà lão Cổ, Thủ tướng đã đi trước một bước.

– Xin Thủ tướng cứ chỉ thị.

Hạ Tưởng chỉ có thể thành thật nghe Thủ tướng chỉ thị.

– Tôi cũng không lấy danh nghĩa là trung ương, cũng không lấy danh nghĩa là Ban Tổ chức Trung ương, chỉ lấy thân phận cá nhân nói với cậu một tiếng.

Thủ tướng ngồi đối diện với Hạ Tưởng, người mặc một chiếc áo màu xám, trời lạnh, khiến sắc mặt ông ta ửng đỏ,

– Ủy ban Kỷ luật Trung ương cho rằng cậu có thành tích lớn trong công tác, cố ý điều cậu đến Bộ giám sát…

Nói được một nửa, Thủ tướng cố ý tạm dừng một lát, dường như muốn để ý tới phản ứng của Hạ Tưởng.

Chỉ tiếc là, Hạ Tưởng cũng không có kích động gì hoặc biểu hiện kích động, vẻ mặt thản nhiên và kính cẩn, thái độ làm cho người ta không thấy được bất luận tật xấu gì, chỉ có điều so lúc ở tỉnh Tương thì bây giờ hắn có vẻ rất khiêm tốn, thậm chí còn có chút… thận trọng.

Lão Cổ cười không nói, trong lòng lại nghĩ, hay cho thằng nhỏ này, đúng là một tay giả ngu rất giỏi, đổi lại là người khác, thật sự có khả năng đã bị anh lừa rồi, thực sự sẽ nghĩ rằng anh là một con cừu ngoan ngoãn.

Thủ tướng thấy không nắm bắt được ý nghĩ thực sự của Hạ Tưởng, cũng đành để sang một bên, trở về vấn đề chính:

– Tuy nhiên cá nhân tôi cho rằng, vũ đài của cậu còn rộng lớn vẫn nên ở lại địa phương, tôi sẽ đề nghị với Ban Tổ chức Trung ương, tiếp tục giữ cậu lại địa phương để có thể phát huy hết tài năng của mình.

– Cảm ơn Thủ tướng đã quan tâm tới tôi.

Hạ Tưởng liền kịp thời tỏ ý cảm tạ.

Thủ tướng có chút không vừa lòng:

– Đồng chí Hạ Tưởng, cậu có ý tưởng gì về công tác của mình, có thể trực tiếp đề xuất. Lão Cổ cũng không phải là người ngoài, cậu cũng không cần xem tôi như người ngoài. Cậu cũng biết, tôi luôn luôn ủng hộ công tác của cậu.

Lão Cổ vẫn như cũ chỉ mỉm cười, tuy nhiên lại nhẹ nhàng gật gật đầu, cũng không biết là ám chỉ Hạ Tưởng điều gì, hay là đang tán thưởng cách nói của Thủ tướng.

Hạ Tưởng thật sự cảm thấy không tiện mở miệng nói điều gì.

Nói lời khách sáo? Thủ tướng đã nói đừng làm như người xa lạ.

Nói thật ra? Làm sao có thể ngay trước mặt Thủ tướng đối mặt với tiền đồ đang mở rộng tại Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Hướng thấp thảo luận, sợ bạc đãi chính mình. Hướng cao thảo luận, lại thành có ý chí tiến thủ quá cao.

Hơn nữa, hắn cho dù muốn tiến thêm một bước, cũng không trực tiếp nhắc tới trước mặt Thủ tướng. Như vậy là không hợp với quy củ, cũng không chắc hắn làm được việc. Nhưng Thủ tướng cố tình, rất nhiệt tình rất thân thiết hỏi đến, hắn cho dù hoài nghi nhiệt tình của Thủ tướng không biết là thật hay không, cũng phải lấy chân thành mà đáp lại.

Sự tình… Sẽ rất khó làm.

– Cá nhân tôi sẽ nghe theo quyết định của trung ương.

Sau khi nói một câu khách sáo, Hạ Tưởng liền nói một câu vừa bảo thủ lại vừa giả bộ ngớ ngẩn để đánh lừa,

– Tôi hy vọng tiếp tục được giữ lại làm ở tỉnh Tương, hy vọng hoàn thành sự nghiệp còn đang dang dở ở tỉnh Tương.

Thủ tướng sắc mặt hơi cứng đờ, lập tức khôi phục lại bình thường, ha hả cười, cũng không tiếp lời Hạ Tưởng nói:

– Điều cậu rời khỏi tỉnh Tương, cũng là suy xét tới quá trình trưởng thành của cậu và tổng hợp với đại cục ở tỉnh Tương, ý kiến của tôi là … trước mặt Cổ lão, tôi luôn ăn ngay nói thật … bước tiếp theo của cậu hẳn là làm Phó tỉnh ủy. Tuy nhiên cũng có đồng chí lãnh đạo cho rằng, cậu có thể làm ở vị trí Ủy ban Kỷ luật. Còn có đề nghị của một vài đồng chí khác hiện đang được khai thác, đó là đề nghị cậu đảm nhiệm chức Phó chủ tịch tỉnh, bây giờ còn chưa có đạt được sự nhất trí chung… Cho nên nói, ý kiến cá nhân của cậu cũng rất quan trọng, khi chính thức thảo luận, tôi sẽ tham khảo ý kiến của cậu.

Hạ Tưởng cũng không biết rằng trong một lần vô ý gặp mặt, không ngờ Thủ tướng không thể tóm lấy hắn, lại không thể khiến hắn tỏ thái độ, liền làm hắn phải lâm vào thế khó xử.

Không tỏ rõ thái độ, không chỉ khiến Thủ tướng không vui, cũng là không nể mặt lão Cổ, càng khiến hắn có vẻ rất tự cao tự đại. Đến lúc đó lúc bộ Chính trị thảo luận vấn đề của hắn, Thủ tướng hoàn toàn có thể nói đến thái độ của hắn.

Tỏ thái độ, có hay không cuối cùng vẫn khiến người không hài lòng, vấn đề là, hắn nên nói như thế nào? Ai không muốn bước tiếp theo bay lên một bước, lấy cấp bậc hiện giờ của hắn, bước tiếp theo đảm nhiệm chức Phó tỉnh ủy là lựa chọn tốt nhất, nhưng sắp xếp cho hắn lên chức Phó tỉnh ủy, chỉ có thể là quyết định của ông cụ họ Ngô.

Hoặc là ngược lại có thể nói, nếu hắn trực tiếp nói với Thủ tướng là hắn muốn làm Phó tỉnh ủy, sẽ làm Thủ tướng cho rằng hắn phù phiếm không thật. Nhưng nếu nói muốn tiếp tục đảm nhiệm chức Ủy ban Kỷ luật tỉnh, như vậy lúc bộ Chính trị thảo luận, Thủ tướng sẽ nói ra ý kiến của hắn, đến lúc đó Ban Tổ chức Trung ương cho dù muốn đề danh hắn lên Phó tỉnh ủy, cũng sẽ thành trò cười.

Thật đúng là một lựa chọn khó cả đôi đường.

Im lặng đại khái nửa phút, Hạ Tưởng rốt cục mở miệng:

– Thật ra tôi khăng khăng giữ lại ý kiến của tôi vì hiện giờ ở tỉnh Tương có rất nhiều công tác vừa mới được khai triển, ở lại tỉnh Tương là tốt nhất … Đương nhiên nếu trung ương có suy xét tới toàn diện, tôi cũng sẽ nghe theo quyết định của trung ương. Mặc kệ có phải là còn làm tại Ủy ban Kỷ luật hay không, tôi nhất định sẽ tiếp tục chú tâm tới các công tác bên trong, cúc cung tận tụy đến chết mới thôi.

– Tốt, tốt, tốt,

Ông ta nói liền ba lần tốt, mắt đầy thâm ý nhìn Hạ Tưởng vài lần, sau đó chuyển hướng nhìn lão Cổ nói,

– Lão Cổ, ông yên tâm, tiền đồ của Hạ Tưởng, tôi sẽ ghi nhớ trong lòng.

Cũng không biết một câu ghi nhớ trong lòng là như thế nào, Hạ Tưởng cung kính đưa lão Cổ và Thủ tướng đi ra ngoài. Sau khi lão Cổ cùng Thủ tướng ngồi xe rời đi, hắn mới giật mình chợt tỉnh, sao lão Cổ không ở lại, mà lại đưa Thủ tướng đi ra ngoài?

Cả ngôi nhà to như vậy, chỉ còn hắn và Cổ Ngọc.

Sau khi cùng Thủ tướng nói chuyện một hồi, tuy vẫn nói chỉ là nói, nhưng trong lòng Hạ Tưởng đã hiểu rõ một sự thật, mặc kệ Thủ tướng có dụng ý gì, ngày hắn ở tỉnh Tương sẽ không còn lâu nữa, nhưng nguyên nhân mà hắn phải rời tỉnh Tương là gì? Trung ương toàn diện suy xét là một lí do thoái thác dễ nghe, mỗi một lần điều chỉnh từ cấp phó tỉnh trở lên, sau lưng đều che dấu ý nghĩa chính trị nằm sâu phía trong.

Nhất là cán bộ cấp phó tỉnh trẻ tuổi như hắn, tính gộp tất cả lực lượng dự bị của nhà họ Ngô, mỗi một lần bị điều động, đều là một hành động chính trị với thâm ý sâu sắc.

Nhưng mặc kệ, dù sao tin rằng chỉ trong một hai ngày, nhất định sẽ đích thân nói rõ với hắn.

Chỉ có điều trong lòng Hạ Tưởng trước sau đều lo lắng chính là, cũng không biết lão Sử đã nói cái gì, rõ ràng là, lão Sử nếu có điều phó thác cho hắn, hẳn là cũng phải có cơ sở để chờ mong…

Chẳng lẽ là… Hạ Tưởng bỗng nhiên đoán được cái gì, việc điều động hắn có liên quan tới bước đi tiếp theo của Lý Đinh Sơn?

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Danh sách truyện cùng bộ:
Quan Trường – Quyển 1
Quan Trường – Quyển 2
Quan Trường – Quyển 3
Quan Trường – Quyển 4
Quan Trường – Quyển 5
Quan Trường – Quyển 6
Quan Trường – Quyển 7
Quan Trường – Quyển 8
Quan Trường – Quyển 9
Quan Trường – Quyển 10
Quan Trường – Quyển 11
Quan Trường – Quyển 12
Quan Trường – Quyển 13
Quan Trường – Quyển 14
Quan Trường – Quyển 15
Quan Trường – Quyển 16
Quan Trường – Quyển 17
Quan Trường – Quyển 18
Quan Trường – Quyển 19
Quan Trường – Quyển 20
Quan Trường – Quyển 21
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 15
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 09/01/2018 11:36 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Giang Nam – Quyển 25
Lúc này đột nhiên một nhóm người chạy xéo vào chặt đứt kỳ lân mắt vàng bạch ngọc, lấy cái lưới to ra bắt kỳ lân mắt vàng bạch ngọc. Thần Thứu Yêu Vương tức giận, nhìn kỹ thì cười khẩy nói: Hóa ra là Ngự Tinh đại giáo gần đây mới chui ra. Giáo chủ Ngự Tinh đại giáo các ngươi...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Lăng Tiếu – Quyển 18
Hỏa Phượng Hoàng đã là tồn tại đạt tới cửu giai đỉnh phong, tùy thời đều có thể tiến hành một lần niết bàn cuối cùng trở thành Chu Tước thần thú chí cao vô thượng chân chính. Quả nhiên không hổ là đại thế lực, lại ngay cả Thần thú cũng có thể lấy tới! Lăng Tiếu âm thầm chặt...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu
Ma Vương – Quyển 1
Mỉm Cười Tà Ác... Phạm Ny thấy hình dáng thê thảm của Hàn Thạc lúc này thì vẻ mặt chợt hoảng, đôi chân thon dài săn chắc cấp tốc “thình thịch” chạy đến gần Hàn Thạc. A... Hàn Thạc hét thảm một tiếng, sắc mặt trắng bệch nhìn Phạm Ny, lắp ba lắp bắp đau đớn kêu: Phạm Ny sư...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển Tập Ma Vương
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân