Về công, là đại diện cho Ban Tổ chức cán bộ nói chuyện với Trần Thu Đống. Về tư, là báo cho Trần Thu Đống thời gian này nên khiêm tốn một chút, đừng gây chuyện nữa, Bí thư Hà gửi gắm kỳ vọng cao đối với gã, vẫn muốn đỡ gã thăng chức, gã không thể lại lúc ẩn lúc hiện, làm những việc đáng lo.
Trần Thu Đống ngay trước mặt Liêu Đắc Ích làm ra một mặt vỗ trong ngực cam đoan, từ nay về sau sẽ theo bước chân Bí thư Hà và Trưởng ban Liêu, đi theo làm tùy tùng, tuyệt không lùi về phía sau.
Trần Thu Đống càng làm ra vẻ, Liêu Đắc Ích càng khinh thường gã, không phải là em gái gã đi theo Hà Giang Hải, Hà Giang Hải mới tận hết sức lực dìu gã lên chức? Nhưng là một gã đàn ông dựa vào phụ nữ để lên chức, có phải có bản lĩnh hay không bản lĩnh, chính là cách nói dễ nghe. Những việc khác đều rất tồi tệ, sống phóng túng, tinh thông mọi thứ, đúng là lưu manh chính trị.
Hà Giang Hải cũng thật là, bùn lầy không thể làm nên tường. Còn dìu gã làm gì? Người như thế làm sao có thể lăn lộn trong quan trường? Thật sự là trò cười lớn nhất thiên hạ.
Nhưng Liêu Đắc Ích không thuyết phục được Hà Giang Hải, nếu Hà Giang Hải một lòng phải đỡ Trần Thu Đống đứng lên, thôi thì để cho y đỡ cho tốt, dù sao ông ta làm Trưởng ban Tổ chức cán bộ, chỉ để ý đề bạt lên, thành hay không, phải xem Khâu Nhân Lễ và Hạ Tưởng có cho đi hay không.
Hội nghị thường vụ thuận lợi kinh người, khiến Liêu Đắc Ích vô cùng kinh ngạc, rõ ràng thời điểm ông ta xin chỉ thị Hạ Tưởng, nghe được bên trong giọng điệu của Hạ Tưởng có ý bất mãn. Làm sao chỉ chớp mắt, Phó Bí thư Hạ rộng lượng tới mức ngay một câu phản đối cũng không làm ra nông nỗi?
Hạ Tưởng rộng lượng còn chưa tính, dù sao so sánh ra thì Hạ Tưởng còn có một mặt khéo đưa đẩy, như thế nào Lý Đinh Sơn cũng không phản đối?
Khó hiểu thì khó hiểu, Liêu Đắc Ích cũng không suy nghĩ sâu xa.
Vừa tan họp ông ta còn chưa trở lại văn phòng, Hà Giang Hải liền vội vàng kéo ông ta lại:
– Tối hôm qua Trần Thu Đống ở đâu vậy?
Liêu Đắc Ích đang tức giận vì sự việc thuận lợi một cách ma quái, trong lòng ông ta cũng thiếu tự tin, liền nói:
– Tôi làm sao mà biết được? Anh hỏi ta, tôi hỏi ai? Tôi cũng không phải người nhà anh ta.
Hà Giang Hải cũng cố không tức giận đối với câu trả lời rõ ràng là châm biếm của Liêu Đắc Ích, mặt ra vẻ lo lắng:
– Đây là chuyện gì vậy, Trần Thu Đống thật đúng là đống bùn, hội nghị thường vụ đều thông qua việc bổ nhiệm gã, người khác cũng không thấy gã đâu.
– Cái gì không thấy ?
Liêu Đắc Ích kinh ngạc, người sống to lù lù như thế nào có thể không thấy? Hôm nay cũng không phải cuối tuần, Trần Thu Đống ngoại trừ đi làm, còn có thể đi đâu được? Lại nghĩ, đống bùn cũng là đống bùn của anh, với tôi chẳng có chút may may quan hệ nào.
Không đúng, rất có quan hệ, bởi vì Trần Thu Đống là do ông ta đề xuất, bổ nhiệm được thông qua, mà người không thấy đâu, đúng là trò cười lớn, thân là Trưởng ban Tổ chức cán bộ, là việc không làm tròn bổn phận lớn bằng trời.
– Điện thoại gọi không được, cơ quan không đi làm, trong nhà nói một đêm không về nhà, mẹ nó, chơi trò gì vậy!
Hà Giang Hải mắng một câu thô tục, bỏ lại Liêu Đắc Ích, vội vàng xoay người đi với vẻ mặt bất an.
Hình ảnh Hà Giang Hải bất an đập vào mắt Liêu Đắc Ích khiến ông ta không kìm được giật mình một cái. Trần Thu Đống đừng có gặp chuyện không may mới được. Nếu chẳng may bây giờ xảy ra chuyện gì, ông ta liền mắc lỗi nhìn lầm người.
Trần Thu Đống là đống bùn, ông ta không muốn dính vào bẩn tay.
Nhưng sự tình thường thường sẽ phát triển theo hướng không tốt, Liêu Đắc Ích vừa mới trở lại phòng làm việc, điện thoại liền vang lên dồn dập, dọa ông ta đến nhảy dựng. Trong lòng liền có dự cảm chẳng lành, vội vàng nghe, bên trong liền truyền đến giọng nói hổn hển của Hà Giang Hải:
– Mẹ nó, Trần Thu Đống bị Cục Công an thành phố bắt rồi!
– Á?
Sự việc thật sự là quá lớn rồi, ứng cử viên ông ta đề bạt vừa mới được thông qua ở hội nghị thường vụ, vốn là chuyện tốt, không ngờ, nổi trên mặt nước mới thấy hai chân dính bùn, con mẹ nó, ông ta thành ra một trò cười lớn, quả thực là đưa người ta đến chỗ chết mà,
– Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
– Chơi gái vị thành niên, bị bắt được tại chỗ!
Hà Giang Hải gần như là nghiến răng nghiến lợi nói, hiển nhiên là tức giận đến nổi điên,
– Tốt, hạ độc thủ… chờ tôi trở về đi xem tôi sẽ làm gì!
Hiện tại không phải thời điểm để chửi bới, Liêu Đắc Ích vội nói:
– Bí thư Hà tốt nhất tự mình đến Cục Công an thành phố một chuyến, nếu có thể che dấu sự việc liền khẩn trương mà che, để công bố ra thì chậm mất rồi.
Hà Giang Hải chỉ nói một tiếng “Được” liền ngắt điện thoại.
Hà Giang Hải làm sao giải quyết tốt hậu quả, Liêu Đắc Ích cũng không quá quan tâm, hiện tại ông ta cũng khác gì với kiến bò trong chảo nóng, có khác thì chỉ là dạo vòng vòng ở trong văn phòng, thiếu chút nữa là đổ mồ hôi đầy đầu.
Xong rồi. Bị lừa. Khẳng định là thủ đoạn của Hạ Tưởng!
Trần Thu Đống sống chết thế nào Liêu Đắc Ích cũng không quan tâm, ông ta chỉ quan tâm đến việc sự vụ của Trần Thu Đống rốt cuộc có bị làm lớn chuyện lên không. Bởi vì một khi lớn chuyện, ông ta thân là Trưởng ban Tổ chức cán bộ, chẳng những sẽ là trò cười cho người ta, còn làm cho người ta hoài nghi nhân phẩm và nhân cách của ông ta, hơn nữa còn làm cho những người ông ta đề bạt sau này, rất khó lại đạt được sự ủng hộ của các vị ủy viên thường vụ.
Càng nghĩ càng thấy không xong, việc đề bạt Trần Thu Đống, từ đầu tới đuôi chính là một hố to, Hạ Tưởng và Khâu Nhân Lễ dùng kế Lã Vọng buông cần, trơ mắt nhìn ông ta và Hà Giang Hải đi bước một nhảy ngay vào cái hố to, chẳng những không ngăn cản, ngay cả nhắc nhở một tiếng cũng không làm, thật là ác độc.
Chính là muốn hủy diệt thanh danh của ông ta, khiến một Trưởng ban Tổ chức cán bộ như ông ta mất hết quyền uy. Thử nghĩ mà xem, đề bạt một người chơi gái vị thành niên bị Cục Công an thành phố bắt được tại chỗ đảm nhiệm chức Phó chủ nhiệm Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước, nếu thật vấn đề của Trần Thu Đống phải ra tòa, về sau ông ta còn có mặt mũi nào đề bạt người của chính mình?
Lại liên tưởng đến việc điều chỉnh nhân sự sắp diễn ra trong phạm vi toàn tỉnh, Liêu Đắc Ích bừng tỉnh, quả nhiên là cài âm mưu thủ đoạn liên hoàn, liền phong ấn ông ta trong lần điều chỉnh nhân sự kế tiếp. Bởi vì liên lụy một chuyện của Trần Thu Đống mà dẫn đến trọng lượng tiếng nói giảm bớt!
Nghĩ thông suốt tình tiết này, Liêu Đắc Ích rốt cục đổ mồ hôi đầy trán, không quan tâm đến việc lau đi, mà vội vàng chuẩn bị tự mình đi tới Thành ủy một chuyến, lấy quyền uy của Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, bóp chết sự việc của Trần Thu Đống từ bên trong trước khi nảy sinh.
Bởi vì Bí thư Thành ủy thành phố Lỗ Viên Húc Cường chẳng những là người một nhà, Cục trưởng Công an thành phố Cố Thư Toàn cũng là người một nhà, muốn đem sự kiện chơi gái vị thành niên từ chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, cũng không phải là việc gì khó làm.
Trần Thu Đống cũng thật là, như thế nào giống hệt họ hàng nhà gã, dạy mãi không sửa, sau khi bị lộ ảnh nude cũng không biết kiềm chế, còn thích người mẫu trẻ còn vị thành niên? Thật sự là biến thái.
Vừa nghĩ Liêu Đắc Ích vừa thu dọn đồ đạc đang định đi ra, trong đầu còn thoáng hiện lên một ý niệm, Lỗ Thành Lương chơi gái bị bắt, Trần Thu Đống chơi gái vị thành niên bị bắt, như thế nào báo lên dồn dập.
Ông ta chỉ cần bận tâm đến việc vãn hồi được thanh danh danh vọng là được, còn Hà Giang Hải đúng là lên cơn thịnh nộ rồi, chẳng những bị khiêu chiến quyền uy, còn bị đánh vào mặt, hơn nữa nói không chừng Hạ Tưởng còn có chuẩn bị ở sau.
Liêu Đắc Ích đoán đúng rồi…
Ông ta vừa mới ra đến cửa, chỉ kém chút nữa là sợ tới mức kêu ra tiếng, điện não đồ chỉ còn dòng gạch ngang, suýt nữa bị dọa thành bệnh tim, bởi vì một người đứng ở cửa, chắp tay sau lưng, sa sầm mặt, dường như đã dọn xong trận thế, chính là chờ ông ta xuất hiện.
Không phải ai khác, chính là Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng vô cùng nghiêm túc nói:
– Trưởng ban Liêu, phải đi đâu sao? Không biết là chuyện gì, có thể để đó đã, mở một cuộc họp khẩn cấp rồi nói.
Liêu Đắc Ích vất vả lắm mới bình tĩnh lại được đột nhiên bị một cú sốc:
– Phó Bí thư Hạ, chuyện gì vậy?
Căng thẳng, không ngờ nói lắp một câu.
– Tôi cũng không rõ lắm, vừa rồi là thư ký Ấn tự mình đến báo cho tôi biết, tôi thuận đường liền thông báo cho anh.
Hạ Tưởng bình thường rất ít khi mặt mũi khó chịu, cho dù là không cười, cũng là vẻ mặt ôn hòa. Hôm nay sắc mặt nghiêm túc dị thường, khi nói chuyện, còn dùng giọng quan mười phần, liền càng làm cho trong lòng Liêu Đắc Ích thiếu tự tin hơn nhiều.
Còn muốn chạy đi cũng không được, Liêu Đắc Ích đành phải ở phía sau Hạ Tưởng, tâm hoảng ý loạn mà một mạch đến phòng làm việc của Bí thư Tỉnh ủy.
Liêu Đắc Ích đang rảo bước tiến đến văn phòng Khâu Nhân Lễ, trong một khắc, sắc mặt ông ta liền xám trắng một màu…
So sánh với sắc mặt xám trắng của Liêu Đắc Ích thì sắc mặt Hà Giang Hải chính là xanh mét.
Tỉnh ủy ủy viên thường vụ, Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh kiêm Giám đốc sở Công an, là danh hiệu khiến trên người Hà Giang Hải tỏa ra một quầng sáng quyền lực vô cùng chói mắt. Hơn nữa y thân là thân phận của một nhân vật thống lĩnh quân, không khoa trương mà nói, Hà Giang Hải ở tỉnh Tề chỉ cần đạp một cước sẽ khiến ba nhân vật run rẩy, ở thành phố Lỗ, y lại càng hào quang tỏa ra vạn trượng, không ai dám khiêu chiến với quyền uy của y.
Hôm nay, y lại vấp phải trắc trở!
Bởi vì khi vụ án Trần Thu Đống do y đích thân đề xuất muốn hỏi đến lại bị Phó cục trưởng Cục Công an thành phố Đới Kế Thần uyển chuyển cự tuyệt, nói nghe rất hay, lý do cũng rất đầy đủ, nhưng chính là không để cho người ngoài nhúng tay vào vụ án Trần Thu Đống. Vụ án trọng đại, Thị trưởng Lý đã báo lên Tỉnh ủy trước tiên, Bí thư Tỉnh ủy Khâu tự mình gọi điện thoại tới, yêu cầu việc xử lý chuyên án, bây giờ do ông ta toàn quyền phụ trách.
Ngụ ý chính là, hiện tại Đới Kế Thần lướt qua Cục trưởng Cục Công an thành phố, lướt qua Thị trưởng và Bí thư Thành ủy, trực tiếp nghe lệnh từ Bí thư Tỉnh ủy, những người còn lại, bao gồm Hà Giang Hải, rất xin lỗi, mời đứng sang bên.
Nói chung, sự kiện chuyên án cũng không hiếm thấy. Hiếm thấy chính là Đới Kế Thần thật đúng là chuyện bé xé ra to, không nể mặt mũi ai. Người trong quan trường, ai chẳng biết câu ‘quan huyện không bằng hiện quản’, Đới Kế Thần không nghĩ tới sau khi chuyên án chấm dứt, còn muốn lăn lộn ở cục Công an thành phố làm Phó cục trưởng, còn muốn làm người ở ngay dưới mắt Viên Húc Cường sao?
Đới Kế Thần vừa có thủ đoạn của người trong quan trường, lại có khí chất vô lại và lưu manh, nói trắng ra là, chính là lưu manh chính trị, hơn nữa anh ta lại có lý, chẳng ai làm gì được anh ta, Hà Giang Hải gần như muốn nổi trận lôi đình.
Viên Húc Cường tức giận đến mức thiếu chút nữa nói ngay tại chỗ miễn chức của Đới Kế Thần. Nhưng phải nhẫn nhịn, lại nhịn xuống, dù sao việc Đới Kế Thần đưa Khâu Nhân Lễ ra, là thật hay giả nói sau, ít nhất trong trường hợp này phải đi trước. Hơn nữa Lý Đồng vẫn không lên tiếng, rõ ràng là xu hướng cùng lập trường với Đới Kế Thần.
Nói chi Đới Kế Thần thực hiện theo trình tự mà nói thì không có gì đáng trách, người là do Đới Kế Thần bắt, anh ta có quyền ưu tiên được xử lý.
Hà Giang Hải tung hoành nhiều năm ở tỉnh Tề, tự nhận không có gì không làm được, lại bị một Phó cục trưởng nho nhỏ ở Cục Công an thành phố bức tới tận góc tường. Chỉ thiếu chút ông ta nữa liền mắng chửi ra lời thô tục nhưng vẫn còn chưa mắng ra được, bởi vì điện báo của Hạ Tưởng.
Phó bí thư tỉnh ủy Hạ Tưởng tự mình gọi điện thoại tới, chỉ để thông báo Hà Giang Hải khẩn cấp quay về Tỉnh ủy họp, giọng điệu rất nghiêm khắc, hơn nữa còn cố ý cường điệu “Lập tức”, là giọng điệu không gì nghi ngờ nữa.
Hà Giang Hải không dám chậm trễ, vội vàng nhích người, vừa ra khỏi cửa mới phát hiện, bên ngoài đã bị đám người phẫn nộ vây quanh chật như nêm cối.
Dân chúng còn giơ biểu ngữ, viết là:
– Nghiêm trị hung thủ, để dân chúng có một vị quan thanh liêm!
Đám người chen chúc nhốn nháo, tình cảm quần chúng dâng trào, Trần Thu Đống có rất nhiều nợ cũ từ năm xưa, những sự vụ của Trần Thu Đống đã bị xóa đi toàn bộ hiện ra, sôi trào, mà bởi vậy dẫn phát một loạt sự kiện, vừa mới vừa mới bắt đầu…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 15 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/01/2018 11:36 (GMT+7) |