Rốt cục đã hỏi được bao nhiêu manh mối từ Chu Chấn Ba, Chu Chấn Ba có cung cấp lời bức cung đối với Hà Giang Hải hay không, Hạ Tưởng không thể biết được. Phía Ủy ban Kỷ luật giữ bí mật rất nghiêm ngặt, không hề có tin tức gì lọt ra ngoài.
Tuy bây giờ Chu Hồng Cơ đã có quyền lực ở Ủy ban Kỷ luật tỉnh nhiều hơn trước, nhưng vẫn rất hạn chế trao đổi tin tức với bên ngoài. Nói đi cũng phải nói lại, Hạ Tưởng muốn biết Chu Chấn Ba liệu có gì hay không, cũng không phải việc khó. Ở Ủy ban Kỷ luật tỉnh, hắn cũng không phải không có quan hệ, thậm chí còn có một Phó chủ nhiệm chủ động dựa dẫm.
Cùng với việc địa vị của Hạ Tưởng ở tỉnh Tề dần ổn định, cùng với việc điều chỉnh nhân sự được hạ màn, rất nhiều người nhìn thấy được thắng lợi to lớn của Hạ Tưởng và Khâu Nhân Lễ trong việc điều chỉnh nhân sự. Đồng thời dưới ám hiệu và mưu kế của Hà Giang Hải, xu thế lớp trung tầng của thế lực bản địa tỉnh Tề dựa vào Hạ Tưởng càng nhiều hơn.
Uy quyền của Hạ Tưởng đối với thế lực bản địa tỉnh Tề lúc này, đã vượt xa Tôn Tập Dân, thậm chí còn hơn cả Khâu Nhân Lễ, trở thành người hoàn toàn xứng đáng với vị trí đứng đầu trong Tỉnh ủy. Bởi ai cũng biết rõ muộn nhất vào năm sau Khâu Nhân Lễ sẽ rời khỏi tỉnh Tề, còn ngày tháng của Phó bí thư Hạ ở tỉnh Tề còn dài.
Mà ngay đêm trước khi Thôi Bách Tính đến tỉnh Tề, Lưu Nhất Lâm cũng chính thức lên đường nhậm chức, thành phố Lỗ cũng xem như chính thức hoàn thành việc tiếp đãi.
Nếu đứng trên cục diện hoàn chỉnh để nhìn nhận về hiện trạng của tỉnh Tề, sẽ phát hiện một việc rất kỳ quái, chính là Hà Giang Hải đổ mà không đổ, rõ ràng lung lay sắp đổ, nhưng lại ngoan cường đón gió mà đứng thẳng.
Còn Viên Húc Cường vì sự kiện vây đổ viện Niên Dạ Tỉnh ủy, phải về hưu sớm mấy tháng còn chưa tính, còn phải mang lấy tiếng xấu, nhưng lại không hề được biện minh một lời nào, cũng không tìm đến Trung ương đòi công bằng, cứ im lặng mang tiếng xấu mà không nói lời nào để về hưu. Trung thực hiền lành đến nỗi như trời sinh ra lão đã làm một người tốt nhất vậy.
Thực ra ai chẳng biết Viên Húc Cường ở thành phố Lỗ từng có biệt hiệu Viên bá vương, có nghĩ là lão là một người bá đạo, cứ xem thành phố Lỗ như hoa viên nhà lão vậy. Muốn gây sức ép thế nào thì gây, khiến cho không ít người oán trách, ngay cả Tỉnh ủy cũng không thuận mắt với lão, nhưng lại không thể làm gì lão được. Trong mắt nhiều người ở thành phố Lỗ, đều không có ấn tượng gì tốt với Viên Húc Cường, đều cho rằng với tính khí của Viên Húc Cường, bị dính tiếng xấu thì dù dùng cách nào cũng phải làm một trận ầm ĩ mới được.
Tại sao lại yên lặng đến như vậy?
Còn có một điểm là, nhậm chức Thị trưởng mới là một Thị trưởng nữ cũng được, đều nghĩ rằng Thị trưởng nữ thì không cứng nhắc lắm, nhưng cũng không đến nỗi mờ nhạt đến mức như không tồn tại. Thị trưởng Lý Lý Đồng dưới sự cứng rắn của Viên Húc Cường, cũng thường có tiếng nói riêng, tại sao Thị trưởng Lưu từ sau khi ban hành thông báo về việc Niên Dạ khi mới đến nhậm chức, sau đó dường như biến mất vậy, thậm chí ngay cả trên tivi cũng ít thấy bà xuất hiện?
Rất nhiều người còn mong chờ chiêm ngưỡng phong thái của nữ Thị trưởng, kết quả nữ Thị trưởng lại hoàn toàn trốn sau lưng Lý Đồng, nhường lại tất cả uy danh cho nhân vật số một.
Trên đây cũng chưa được tính là việc kỳ lạ nhất, gần đây tần suất xuất hiện trên truyền hình thường xuyên của Phó chủ tịch thường trực tỉnh Tần Khản, xuất hiện đầy đủ trong các chương trình dành cho đủ mọi lứa tuổi, bóng dáng bận rộn thường xuyên xuất hiện trên tivi, khiến cho tất cả những người hơi mẫn cảm về chính trị một chút đều ngửi thấy được một chút bất thường, lẽ nào Phó chủ tịch Tần sắp thăng chức?
Tất cả những việc trên đây, khiến thành phố Lỗ, thậm chí cả tỉnh Tề trở nên một không khí chính trị khiến người ta không thể phân biệt được rõ ràng.
Mà Thôi Bách Tính đúng lúc này đến thành phố Lỗ, lấy lý do điều tra vụ việc Phan Bảo Hoa, cuối cùng muốn nắm lấy vấn đề Hà Giang Hải. Hạ Tưởng ngoài miệng không nói gì, thực ra đối với Chu Hồng Cơ cũng được, hay là nhân vật cao hơn cũng thế, bất luận là ai đưa ra kết luận, đều không cho là đúng.
Thật sự là ra tay không phân rõ tình thế!
Mà Thôi Bách Tính đưa ra đề nghị muốn hắn phối hợp công việc, càng khiến hắn dở khóc dở cười. Đối phương không những không phân rõ tình thế, còn lại ra chiêu tầm bậy, khiến hắn hoàn toàn không còn gì để nói.
Nhưng phải nể mặt Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương, Hạ Tưởng cũng vui vẻ đến, chủ động đến phòng nghỉ của Thôi Bách Tính, nhiệt tình mà lễ phép gặp mặt Thôi Bách Tính.
Vóc dáng Thôi Bách Tính khá cao, hơn 1m80, mặt chữ điền, mày rậm, mắt dài, có thể nhận thấy khi còn trẻ chắc chắn tướng mạo lịch lãm. Y cũng rất nhiệt tình, chủ động đón Hạ Tưởng vào, còn chủ động rót nước rồi tận tay mời Hạ Tưởng, nói:
– Làm lỡ thời gian quý báu của Phó bí thư Hạ, tôi mời anh đến, chủ yếu vì muốn xác minh một việc.
– Phối hợp với công việc của Ủy ban Kỷ luật, là phận sự của tôi.
Hạ Tưởng thật sự không cho rằng Thôi Bách Tính khách sáo với hắn là vì tôn trọng hắn, bởi vì hắn đã nhận ra, Thôi Bách Tính còn biết gây sự hơn Thôi Hướng.
– Vậy tôi sẽ nói thẳng.
Thôi Bách Tính nhướn mày, nói,
– Đối với vấn đề Hà Giang Hải, lãnh đạo Trung ương cũng rất coi trọng. Trước khi tôi đến đây, Chủ nhiệm Long còn đích thân tìm tôi nói chuyện, bảo tôi phải tôn trọng ý kiến của Tỉnh ủy tỉnh Tề, nhất định phải đảm bảo công bằng và công chính, phải làm đúng sự thật, chính nghĩa. Vì vậy, tôi muốn nghe ý kiến của Phó bí thư Hạ về Hà Giang Hải.
Mới bắt đầu đã muốn chụp mũ hắn? Hạ Tưởng thầm nghĩ Thôi Bách Tính nhìn qua nhiệt tình ôn hòa, thật ra còn nham hiểm hơn Thôi Hướng. Không hổ là cán bộ kỳ cựu lâu năm của Ủy ban Kỷ luật.
– Đồng chí Giang Hải là cán bộ trực thuộc Trung ương, tôi tôn trọng sự thật, tin tưởng pháp luật, cũng tin vào những chứng cứ mà các đồng chí ở Ủy ban Kỷ luật Trung ương đang có trong tay.
Hạ Tưởng ngồi đường hoàng, thái độ cũng không tệ.
Thôi Bách Tính nheo mắt nhìn Hạ Tưởng, cười ôn hòa:
– Đã sớm nghe Nhất Lâm nói Phó bí thư Hạ là một người tốt có thể tin tưởng, hôm nay vừa gặp, Nhất Lâm quả thật nói không sai.
Có ý gì? Khen ngoài hại trong? Hạ Tưởng cũng bình tĩnh cười:
– Nhất Lâm cũng không hiểu nhiều về tôi lắm, trong chốn quan trường, những người cố làm ra vẻ tốt nhiều lắm, tôi thật sự không dám nhận là người tốt.
Sắc mặt Thôi Bách Tính hơi thay đổi:
– Phó bí thư Hạ, tôi cũng xem như là trưởng bối của Nhất Lâm, Nhất Lâm đã rất tín nhiệm cậu, vậy nên, tôi cũng rất tín nhiệm.
– Cảm ơn sự tín nhiệm của Phó chủ nhiệm Thôi, lời nói vừa rồi của tôi cũng là lời nói thật.
Hạ Tưởng rất cẩn thận.
Sắc mặt Thôi Bách Tính dịu lại, không đề cập đến vấn đề Hà Giang Hải nữa, mà nói đến Lưu Nhất Lâm, không khí cũng êm đềm hơn nhiều. Hạ Tưởng cũng phụ họa vài câu, từ đều đến cuối không để lộ sơ hở nào.
Cứ như vậy khoảng mười mấy phút, có lẽ Thôi Bách Tính nghĩ rằng thời cơ đến rồi, lại lần nữa nhắc đến vấn đề Hà Giang Hải.
– Phó bí thư Hạ, tôi rất hy vọng có thể đem những chứng cứ về vụ Hà Giang Hải báo cáo lên Ủy ban Kỷ luật Trung ương, giúp Ủy ban Kỷ luật Trung ương trừng phạt một tham quan, làm một cán bộ Đảng viên tận chức trách.
– Tôi vừa đến tỉnh Tề không lâu, thật sự không hiểu nhiều về Hà Giang Hải. Hơn nữa, tôi cũng không làm ở Ủy ban Kỷ luật, không có quyền điều tra dò hỏi cán bộ Đảng viên, đồng chí Hà Giang Hải lại là cán bộ trực thuộc Trung ương, tôi càng không có quyền lên tiếng. Nhưng cá nhân tôi rất ủng hộ việc Ủy ban Kỷ luật Trung ương điều tra vấn đề đồng chí Hà Giang Hải.
Hạ Tưởng cũng đoán được điều gì đó từ trong lời nói của Thôi Bách Tính, có lẽ Chu Hồng Cơ cũng không tìm hiểu thêm được điều gì mới từ chỗ Chu Chấn Ba.
Mà Chu Hồng Cơ chắc chắn kiên định cho rằng, chìa khóa để mở Chu Chấn Ba nằm trên người hắn, vì vậy mới nhờ Thôi Bách Tính ra mặt. Nhiều bên ra tay như vậy, vẫn là muốn hắn mở ra một con đường.
Tặng cho Thôi Bách Tính và Chu Hồng Cơ bốn chữ: si tâm vọng tưởng!
Hạ Tưởng vốn nghĩ hắn đã nói những lời như vậy rồi, Thôi Bách Tính sẽ biết khó mà lùi, không quanh quẩn ở vấn đề Hà Giang Hải nữa, sẽ để cho hắn đi rồi. Không ngờ Thôi Bách Tính không biết là ỷ vào mối quan hệ với Lưu Nhất Lâm, hay cho rằng với thân phận Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương của lão, lại nói một câu khiến Hạ Tưởng tức giận.
– Nếu có thể, mong đồng chí Hạ Tưởng chuyển lời cho đồng chí Hà Giang Hải một câu…
Hạ Tưởng rất không lễ phép cắt ngang lời nói của Thôi Bách Tính, bởi vì hắn hoàn toàn không có hứng thú chút nào với lời mà Thôi Bách Tính nhờ chuyển, nói với vẻ khách sáo và không bằng lòng:
– Xin lỗi, Phó chủ nhiệm Thôi, trong việc của Hà Giang Hải, tôi không có quyền hạn gì, cũng không có tư cách gì, càng không có nghĩa vụ làm gì hết. Ở Tỉnh ủy tôi còn có một cuộc họp quan trọng, nếu có chuyện gì nữa, mong anh trực tiếp gọi điện đến văn phòng tôi!
Cũng không chờ Thôi Bách Tính nói thêm gì nữa, Hạ Tưởng đã giành thế trước.
Có lẽ vì bị cưỡng ép ở Tần Đường, đã để lại bóng đen trong lòng Hạ Tưởng, hoặc có lẽ Chu Hồng Cơ thật sự không còn cách nào khác, cứ muốn lão ra mặt nên mới chọc tức Hạ Tưởng. Nhưng vấn đề là, trong lòng Hạ Tưởng nghĩ tranh giành giữa các bên, chó mèo đánh nhau, nhưng…có liên quan gì đến hắn?
Nếu Chu Hồng Cơ ra mặt, Hạ Tưởng thậm chí còn thêm một câu:
– Mong rằng những việc liên quan đến Hà Giang Hải sau này đừng làm phiền tôi nữa!
May mà Chu Hồng Cơ không ở đây, Hạ Tưởng liền gọi điện thoại cho Lưu Nhất Lâm:
– Nhất Lâm, tôi vừa có một cuộc nói chuyện không thoải mái với Phó chủ nhiệm Thôi, nếu ông ấy còn nhắc đến tôi nữa, nếu còn xem tôi như một người tốt, thì quả thật đã thực sự sai lầm rồi.
Lưu Nhất Lâm sửng sốt một lúc, mới xấu hổ nói:
– Xin lỗi, Phó bí thư Hạ, tôi cũng thật không còn mặt mũi nào…
– Lần sau, thì thật sự mất mặt.
Hạ Tưởng ném một câu, liền cúp máy. Hắn nhất định phải làm Lưu Nhất Lâm tỉnh táo, nếu không chừng một thời gian nữa, Lưu Nhất Lâm còn chưa đứng vững được ở thành phố Lỗ, đã bị nước cuốn trôi đi.
Cô thật sự không biết thật ra thế cục tỉnh Tề nguy hiểm đến như thế nào!
Lưu Nhất Lâm tay cầm điện thoại, ngồi như phỗng ở văn phòng một lúc, cuối cùng lắc đầu, thở dài nói:
– Tôi thật sự làm sai rồi?
Không chờ Hạ Tưởng trả đòn Chu Hồng Cơ, cú trả đòn của thế lực địa phương tỉnh Tề, cuối cùng đã đến.
Một ngày sau, Ủy ban Kỷ luật Trung ương lấy danh nghĩa điều tra vụ án Phan Bảo Hoa, đã mời mấy vị cán bộ cấp trung của Tỉnh ủy đến để hỏi. Lại lấy lý do tìm hiểu tình hình, đã hỏi riêng Lý Đinh Sơn và Tần Khản. Sau đó, lại gọi vài cán bộ cấp trung của thành phố Lỗ đến.
Chắc chắn những người kể trên trong lúc nói chuyện, đều bị những cách không chính thức để hỏi đến chuyện của Hà Giang Hải. Khiến cho thế lực địa phương tỉnh Tề vốn dĩ đã rất có tình cảm với nhau, cuối cùng đã tìm được nơi phát tiết.
Lại một ngày, Ủy ban Kỷ luật Trung ương chính thức thẩm vấn Chu Chấn Ba. Cũng giống như Hạ Tưởng, không có thu hoạch gì. Sau đó lại thẩm vấn Thang Thế Thành và Giải Thiếu Hải, từ Thang Thế Thành và Giải Thiếu Hải tìm hiểu được những gì, thì không thể biết được.
Có lẽ vẫn chưa từ bỏ ý định, hai ngày sau, lại một lần nữa thẩm vấn Chu Chấn Ba, dường như chuẩn bị đầy đủ hơn một chút, nhưng vẫn không có tiến triển gì.
Chỉ là không chút tiến triển gì cũng được, không ngờ ngay hôm được Ủy ban Kỷ luật thẩm vấn lần thứ hai, Chu Chấn Ba bỗng tự sát!
Cái chết của Chu Chấn Ba, đã dẫn đến đòn công kích thứ nhất của thế lực địa phương tỉnh Tề!
Hoặc có thể nói, cái chết của Chu Chấn Ba, thể hiện cho đợt công kích thứ nhất của thế lực địa phương tỉnh Tề đã chính thức bắt đầu.
Xem thêm các Quyển khác trong bộ “Quan Trường” tại đây: http://truyensextv1.com/tag/tuyen-tap-quan-truong/
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 16 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 18/01/2018 22:36 (GMT+7) |