Trong chính trị, người ta so bì nhau ở quyền uy, ở danh tiếng, không phải nói ai lộ diện trên tin tức số lần nhiều hơn, cũng không phải ai nói chuyện tốt hơn, lại càng không phải ai là chủ soái, mà là người của ai chiếm cứ vị trí mấu chốt nhiều hơn.
Con người, là nền tảng, sự việc là do con người làm ra, chỉ có nắm giữ quyền lực dùng người, mới có khả năng được việc. Cho nên quyền lực lớn nhất không phải nắm giữ kinh tế, cũng không phải quản lý lực lượng, mà chỉ là để ý coi nhân sự là hạng nhất, liền nắm lấy mấu chốt, mọi vấn đề sẽ được giải quyết, bắt được điểm mấu chốt của vấn đề.
Vương Chi Phu phạm vào chuyện tối kỵ của quan trường, tất cả mọi người cho rằng ông ta không sung sướng gì, không phải trực tiếp khuyên từ chức, thì cũng là xử phạt lỗi nặng, dù sao khẳng định sẽ bị xử phạt, không còn cách nói nào khác.
Lẽ ra vấn đề của Vương Chi Phu tuy rằng không vô cùng nghiêm trọng, coi như là sự kiện chính trị rất ít gặp, tất cả mọi người cho rằng Trung ương nhận định vấn đề Vương Chi Phu, lập trường đều nhất trí, không ngờ… vẫn cứ nảy sinh chia rẽ.
Hơn nữa còn là chia rẽ không nhỏ.
Xử phạt Vương Chi Phu như thế nào, Ban Tổ chức Trung ương và Ủy ban Kỷ luật Trung ương lần lượt nêu ý kiến, sau đó đệ trình lên bộ Chính trị thảo luận. Ủy ban Kỷ luật Trung ương ra ý kiến rất nhanh, không cần dự kiến những gì Vương Chi Phu đã làm có tính chất ác liệt đến mức nào, phải khuyên từ chức.
Nếu Ban Tổ chức Trung ương cũng có ý kiến giống thế, trên cơ bản vận mệnh Vương Chi Phu khó thoát khỏi kết cục xử phạt về nhà ôm con nhỏ.
Nhưng mà… ý kiến của Ban Tổ chức Trung ương lại là – vấn đề Vương Chi Phu không nghiêm trọng lắm, ông ta chỉ nói thật mà thôi, đều không phải là bịa đặt. Nếu phải truy cứu trách nhiệm Vương Chi Phu, đồng thời cũng phải bắt đồng chí Tôn Tập Dân làm kiểm điểm cho Trung ương, thân là cán bộ lãnh đạo cao cấp, nói năng không phù hợp thân phận, cũng là khó chối được sai lầm này.
Ý kiến của Ban Tổ chức Trung ương cũng rất đúng trọng tâm, lý do cũng rất đầy đủ.
Nhưng Ủy ban Kỷ luật Trung ương cũng không nhượng bộ, cho rằng cách nói của Ban Tổ chức Trung ương không đủ sức thuyết phục, đồng chí Tôn Tập Dân chỉ khó thở mà thuận miệng nói sai, không thể tính là chuyện lớn được, mà đem ghi âm phát lên mạng, là sự kiện để lộ bí mật không thể dễ dàng tha thứ.
Ban Tổ chức Trung ương cũng không nhượng bộ, kiên trì đến cùng.
Liên tục giằng co một thời gian, rốt cục trong một trường hợp nửa chính thức, cuối cùng Tổng bí thư lên tiếng.
– Tỉnh Tề vừa mới bắt một Phó chủ tịch tỉnh, hiện tại lại xử phạt một Phó chủ tịch tỉnh cũng không thích hợp. Tính ra sự việc cũng không lớn, ý kiến của Ban Tổ chức Trung ương cũng rất đúng trọng tâm…
Tổng bí thư nói một câu, cuối cùng quyết định xử phạt Vương Chi Phu chính là – cảnh cáo miệng!
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 16 tại nguồn: http://truyensextv1.com/quan-truong-quyen-16-full/
Sau khi Khâu Nhân Lễ nhận được điện thoại, ngây người sửng sốt, buông điện thoại, tuyên bố quyết định của Trung ương cho mấy người đang tham dự hội nghị.
Hôm nay sẽ làm việc là thảo luận phương án điều chỉnh nhân sự, công chức tham gia cũng không nhiều, Tôn Tập Dân, Hạ Tưởng, Liêu Đắc Ích và Hạ Lực, xem như một lần họp hội ý phạm vi hẹp.
Mặc dù người không nhiều lắm, sau khi Khâu Nhân Lễ truyền đạt hoàn toàn tinh thần của Trung ương, mấy người đều không khỏi vẻ mặt kinh ngạc, ngay cả Hạ Tưởng cũng âm thầm khiếp sợ, xử phạt Vương Chi Phu thật sự là giơ cao gậy lên, cuối cùng lại nhẹ nhàng hạ xuống, hoàn toàn chính là thủ pháp xử lý chuyện lớn hóa nhỏ.
Chẳng lẽ là Vương Chi Phu và Tổng bí thư có giao tình gì sao?
Đương nhiên, đoán thì đoán, có một số việc không thể mở miệng hỏi, nhưng xử lý nhẹ Vương Chi Phu, Hạ Tưởng vẫn cảm thấy vui mừng, liếc trộm Tôn Tập Dân một cái, không ngoài dự đoán, vẻ mặt Tôn Tập Dân rất kém sắc.
Tôn Tập Dân vài lần tỏ vẻ rộng lượng mà không truy cứu trách nhiệm Vương Chi Phu, làm bộ là thế, ra vẻ khoan dung là thế, nhưng phỏng chừng từ sâu trong nội tâm, ông ta vẫn hy vọng Trung ương khiển trách đối với những gì Vương Chi Phu đã làm. Không ngờ cuối cùng kết quả vẫn khiến ông ta thất vọng, chẳng lẽ không phải gián tiếp chứng minh, mức độ bảo vệ của Trung ương đối với ông ta rất yếu, nói cách khác, đối với ông ta có chút bất mãn chăng?
Tôn Tập Dân trong lòng khó an, trong nháy mắt cảm thấy hứng thú thảo luận phương án nhân sự hôm nay cũng mất hết cả.
– Nếu Trung ương có quyết định, Tỉnh ủy sẽ kiên trì ủng hộ chỉ thị của Trung ương, sự việc Vương Chi Phu, dừng ở đây.
Khâu Nhân Lễ mở đầu định ra quan điểm chủ đạo của Tỉnh ủy tỉnh Tề,
– Đồng chí Tập Dân cũng luôn luôn khoan dung rộng lượng, tin tưởng anh ấy có thể hiểu và tiếp nhận quyết định của Trung ương.
Tôn Tập Dân chỉ có thể biểu hiện ra một cách khoan dung:
– Cá nhân tôi vốn không tán thành xử phạt đồng chí Vương Chi Phu, Trung ương quyết định rất anh minh, cũng phù hợp mong muốn của cá nhân tôi.
Mùi vị đánh gãy răng nanh nuốt vào bụng không dễ chịu lắm, Hạ Tưởng nhìn ra ánh mắt cô đơn và bất đắc dĩ của Tôn Tập Dân, biết rõ Tôn Tập Dân hai lần gặp vận xui vào duy nhất một người, Hạ Tưởng ngoại trừ cảm giác thông cảm sâu sắc đối với Tôn Tập Dân, cũng không có mong muốn gì.
Có biện pháp nào đâu? Một người không có khả năng luôn rất may mắn, để ý, một người cũng không có khả năng luôn luôn xui xẻo, chẳng qua xui xẻo của Tôn Tập Dân dường như từ khi ông ta nhậm chức Chủ tịch tỉnh tỉnh Tề còn không qua đi, dường như… Quán tính lịch sử hùng mạnh còn chi phối một số quy luật khách quan.
Sau khi Trung ương quyết định hình phạt đối với Vương Chi Phu, đồng thời còn tuyên bố một quyết định trọng đại, chính là miễn chức Phó chủ tịch tỉnh tỉnh Tề của Phan Bảo Hoa, bởi vậy, tỉnh Tề chính thức trống một ghế Phó chủ tịch tỉnh.
Ban Tổ chức Trung ương trước đây đã chọn người bước đầu trưng cầu ý kiến Tỉnh ủy, bởi vậy lần này sau khi chính thức tuyên bố Phan Bảo Hoa bị miễn chức, Khâu Nhân Lễ liền mượn thảo luận điều chỉnh nhân sự tỉnh Tề, đưa ra vấn đề phụ:
– Ban Tổ chức Trung ương hy vọng Tỉnh ủy đề cử hai người, Tập Dân, Hạ Tưởng, hãy cho ý kiến.
Định ra đề tài thảo luận, có thể không nói đến chuyện đề xuất Phó chủ tịch tỉnh, xem như tiết mục xen vào không ngờ. Mặc dù ai cũng biết rằng, bổ nhiệm cán bộ cấp phó tỉnh, Tỉnh ủy không có quyền quyết định, tuy nhiên là trình tự theo lệ, nhưng đề cử ai lên, cũng rất chú ý.
Cho nên Khâu Nhân Lễ chỉ hỏi Tôn Tập Dân và Hạ Tưởng, không hỏi Liêu Đắc Ích và Hạ Lực, cũng là bởi vì Hạ Lực ngay cả tư cách đề cử cũng không có – anh ta dù sao chỉ là đại quản gia ở Tỉnh ủy.
Tôn Tập Dân không chuẩn bị tâm lý, ông ta còn chưa hết cảm xúc mất mát, chỉ khoát tay nói:
– Tôi sẽ không phát biểu ý kiến, phục tùng quyết định của Tỉnh ủy.
Tôn Tập Dân xem ra, ông ta thân là Chủ tịch tỉnh cũng không nói nhiều, Hạ Tưởng càng hẳn là thức thời cũng câm miệng không nói chuyện, không ngờ Hạ Tưởng thật đúng là không cảm thấy được, chẳng những nói chuyện, đề xuất ứng cử viên, còn khiến Tôn Tập Dân chấn động.
– Tôi quả thật có một ý tưởng.
Hạ Tưởng dường như một chút cũng không có ý thức tự giác, rất nghiêm túc nói,
– Phó Chủ nhiệm thường vụ Ủy ban Kỷ luật tỉnh đồng chí Lệnh Truyền Chí có kinh nghiệm công tác phong phú, tôi đề nghị, Tỉnh ủy có thể đề cử đi lên.
Khâu Nhân Lễ đầu tiên là kinh ngạc, khó hiểu Hạ Tưởng vì sao phải đề cử Lệnh Truyền Chí, bởi vì Lệnh Truyền Chí là một trong những trợ thủ đắc lực nhất của Hà Giang Hải, nếu Lệnh Truyền Chí thật sự đảm nhiệm Phó chủ tịch tỉnh, Hạ Tưởng chẳng lẽ không phải là chính mình tạo chướng ngại lớn hơn nữa?
Tuy nói đề cử là một chuyện, đề cử lên, cuối cùng Ban Tổ chức Trung ương có thận trọng đối đãi hay không lại là một chuyện khác. Trung ương bổ nhiệm Phó chủ tịch tỉnh tỉnh Tề, có ý tưởng gì hay không, lại không thể hiểu hết, nhưng Hạ Tưởng trước mặt mọi người đề cử Lệnh Truyền Chí, chính là một tín hiệu chính trị có ý nghĩa vô cùng sâu xa, khẳng định có huyền cơ.
Sau đó nghĩ lại, Khâu Nhân Lễ dường như hiểu ra điều gì, âm thầm mỉm cười.
Tôn Tập Dân so với Khâu Nhân Lễ thì càng khiếp sợ, vẫn một chút không tỉnh táo, rất không rõ Hạ Tưởng rốt cuộc không đúng chỗ nào, đề cử Lệnh Truyền Chí là có dụng ý gì?
Tôn Tập Dân chìm nổi mấy chục năm trong quan trường, tự nhiên rõ ràng người trong quan trường làm việc đều có dụng ý, nhất là Hạ Tưởng là điểm tựa thế lực khắp nơi ở tỉnh Tề, vốn hợp tác với Chu Hồng Cơ càng thêm chặt chẽ, không ngờ tung ra quân bài đề cử Lệnh Truyền Chí làm Phó chủ tịch tỉnh – Hạ Tưởng đề cử đương nhiên không có trọng lượng, nhưng nếu chỉ Hạ Tưởng thuận miệng mà nói coi như cho đi một ân tình, cũng sẽ mười phần sai – chẳng lẽ Hạ Tưởng muốn mượn cơ hội đến gần Hà Giang Hải?
Tôn Tập Dân lập tức trong lòng cảnh giác.
Tuy nhiên mặc kệ ông ta có ý tưởng và thái độ gì, Khâu Nhân Lễ cũng không tỏ rõ ý kiến đối với đề cử của Hạ Tưởng nói một câu:
– Đồng chí Lệnh Truyền Chí… thật ra cũng là một ứng cử viên. Tốt lắm, tiếp theo tiếp tục thảo luận dự thảo phương án điều chỉnh nhân sự của Ban Tổ chức cán bộ.
Dự thảo phương án điều chỉnh nhân sự thứ hai, về tổng thể đã tiếp cận đến ý đồ của Khâu Nhân Lễ, cũng thể hiện ra một phần ý tưởng của Hạ Tưởng, và thích hợp chiếu cố ý đồ của Tôn Tập Dân, chủ yếu cũng là trước mắt đã hóa giải được các mũi nhọn mâu thuẫn. Ví dụ như vấn đề Tập đoàn Đạt Tài, ví dụ như đại án Cục nghề muối thối nát, vân vân, mà Liêu Đắc Ích và Hà Giang Hải càng lúc càng xa, ý đồ của Hà Giang Hải trong phương án điều chỉnh nhân sự gần như không thể hiện cụ thể.
Hà Giang Hải ở Tỉnh ủy, dường như càng ngày càng bị đẩy ra bên cạnh.
Trải qua một hồi thảo luận không quá mãnh liệt, trên cơ bản dự thảo phương án thứ hai bước đầu đã thống nhất, và sau khi sửa chữa một ít chi tiết, sẽ đệ trình đến Hội nghị thường vụ để thảo luận. Có thể đạt được thông qua biểu quyết ở hội nghị thường vụ hay không, Hà Giang Hải có thể ở hội nghị thường vụ có được lực lượng phủ quyết hay không, đã không hề còn lo lắng.
Thông qua làm việc trên cơ bản là có thể cho ra kết luận, sau khi trải qua một loạt sự kiện, Hà Giang Hải quả thật đã mất đi quyền phát ngôn đối với vấn đề nhân sự, đã không hề có đường lên tiếng trong cuộc họp.
Sau đó, sau khi Hạ Tưởng đi ra khỏi văn phòng, vừa ngoặt lại, đang muốn về văn phòng, lại bị Tôn Tập Dân gọi lại.
– Phó bí thư Hạ, có thời gian không? Đến văn phòng tôi ngồi, có chuyện muốn bàn với anh.
Chủ tịch tỉnh triệu tập, không thời gian cũng phải có thời gian, Hạ Tưởng liền cung kính không bằng tuân mệnh.
Tới phòng làm việc của Chủ tịch tỉnh, sau khi Hạ Tưởng ngồi xuống, Tôn Tập Dân ra hiệu thư ký Hoàng Sang đóng cửa lại, sau đó nói thẳng vào vấn đề:
– Phó bí thư Hạ, Tổng giám đốc Cao ngày mai sẽ tới thành phố Lỗ, anh ta muốn ngồi xuống nói chuyện với anh, lúc này đây, anh ta rất có thành ý, hơn nữa còn chuẩn bị một phần lễ vật.
Nếu nói lúc trước Chu Hồng Cơ và Hạ Tưởng gặp mặt thảo luận vấn đề, là thế tiến công chính trị, như vậy Tôn Tập Dân ra điều kiện, chính là ích lợi kinh tế. Chính trị và kinh tế hai bút cùng vẽ, Nha Nội thật đúng là phải bỏ tiền vốn.
Thật sự là bởi vì vấn đề siêu thị chạm đến chỗ đau của anh ta, hay là anh ta tính kế khác? Nếu anh ta thật tâm hợp tác, chẳng lẽ còn ra tay một cách công phu, ý đồ thâu tóm sản nghiệp của Tiếu Giai sao?
Hay cho một Nha Nội phức tạp hay thay đổi và biết xem xét thời thế, Hạ Tưởng trong lòng cười lạnh, cho dù là ở Bắc Kinh, hay là ở thành phố Lỗ, hắn đều đã chuẩn bị cho Nha Nội một bữa tiệc lớn, nhất định phải khiến Nha Nội ăn thật no.
Tuy nhiên không ai đoán được chính là, Nha Nội đã đến từ trước, vẫn im lặng hồi lâu chờ Hà Giang Hải ra tay, hơn nữa cũng là một bữa tiệc làm người ta hoa cả mắt.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 16 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 18/01/2018 22:36 (GMT+7) |