Bạn đang đọc Quyển 2, xem thêm các Quyển khác trong bộ “Quan Trường” tại đây: http://truyensextv1.com/tag/tuyen-tap-quan-truong/
Buổi chiều Mễ Huyên muốn đến siêu thị Giai Gia khảo sát thực địa nên đòi Hạ Tưởng phải đi cùng. Hạ Tưởng cũng đang muốn tận mắt nhìn siêu thị Giai Gia rất nổi tiếng ở sau này khi mới khai trương là như thế nào liền đồng ý. Liên Nhược Hạm không có hứng thú, Tào Thù Lê cũng muốn tiếp Liên Nhược Hạm nên cuối cùng quyết định chỉ có hai người Hạ Tưởng và Mễ Huyên đến siêu thị.
Hạ Tưởng lái xe đưa Tào Thù Lê và Mễ Huyên đến siêu thị, sau đó lái xe Land Rover đến siêu thị Giai Gia. Không ngờ đến đoạn giao nhau ở phố Bắc Đại, Hạ Tưởng định đi thẳng thì lại có một xe đột nhiên dừng lại khiến hắn phải vòng sang tránh. Vì tránh một bà lão qua đường làm hắn không thể không vòng xe sang bên trái, kết quả chạy sang phố Bắc Đại.
Phố Bắc Đại là đường dành riêng cho người đi bộ, cấm xe tiến vào. Hắn vốn định tìm chỗ chạy nhưng từ gương chiếu hậu thấy một cảnh sát giao thông đi tới thì biết thảm rồi. Hắn nhỏ giọng nói với Mễ Huyên:
– Nguy rồi, tôi không có bằng lái.
– Hả? Không phải chứ. Cậu lái xe tốt hơn tôi mà còn không có bằng sao?
Mễ Huyên giật mình há hốc mồm không tin nhìn Hạ Tưởng. Nhưng thấy Hạ Tưởng rất nghiêm túc không giống nói đùa nên chán nản nói
– Cậu sao có thể không có bằng lại còn lái xe, cậu muốn hại chết người sao?
Hạ Tưởng không thể nói với cô rằng hắn tuy không có bằng lái nhưng có kinh nghiệm lái xe mười năm. Bây giờ tình hình khẩn cấp, hắn đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng:
– Cảnh sát giao thông tới thì nói cô lái xe, nhưng cô phải ngồi ở vị trí người lái. Nhưng bây giờ muốn đổi chỗ cũng không kịp nữa rồi.
– Có thể đổi được. Nghe tôi.
Mễ Huyên cúi đầu đứng lên. Xe Land Rover cao nên cô có thể miễn cường đừng nửa thân người, cô hơi lắc mông nói:
– Tôi lên trên anh, sau đó anh dịch một chút là tôi có thể sang bên đó.
Hạ Tưởng cũng không có nhiều tâm tư nghĩ đến ý khác trong lời của Mễ Huyên. Cũng may hôm nay Mễ Huyên không mặc váy, nếu không cô đúng không làm như vậy được. Mễ Huyên bước chân trái ra, sau đó với tay bám lấy thành xe với tư thế nửa cưỡi rồi nói:
– Nhanh lên, đừng ngẩn ra như vậy.
Hạ Tưởng nhìn cặp mông đầy đặn của Mễ Huyên, cặp mông này đúng là rất cong, đẹp và co dãn, nói không quyến rũ là giả. Chỉ có điều hắn không có thời gian nghĩ nhiều. Hắn nhếch đùi phải theo dưới mông Mễ Huyên mà sang bên vị trí bên. Tư thế này đúng là vừa vặn Mễ Huyên ở trên, Hạ Tưởng ở dưới, tư thế rất mập mờ.
Hạ Tưởng thấy cảnh sát giao thông càng lúc càng đến gần nên nói:
– Cùng dịch người thì may ra còn kịp.
Mễ Huyên đi giày cao gót nên không cẩn thận chân trái bị trượt, không thể không ngồi lên người Hạ Tưởng. May mắn thế nào mà ngồi trúng chỗ đó của Hạ Tưởng, làm hắn đau đến độ cắn răng. Hắn không thể để ý cảm nhận từ mông cô truyền đến mà phải liều mạng rút chân ra khỏi người cô, ngồi sang bên mà thở hổn hển nói:
– Cô đúng là hại chết người mà không lo đền mạng.
Mễ Huyên hiểu rõ vừa nãy xảy ra chuyện gì nên cười cười mờ ám nói:
– Đừng có mà được hưởng phúc còn kêu khổ, cẩn thận tôi nói với cô bé Lê.
Hạ Tưởng vội vàng nói:
– Tôi nói là cô quyến rũ chết người mà không đền mạng.
– Vậy còn được, coi như anh biết nịnh.
Mễ Huyên đắc ý cười cười và cố ý nhìn giữa hai chân Hạ Tưởng, sau đó cô nói một câu làm hắn rất xấu hổ:
– Trạng thái bình thường, chỉ hơi lên một chút.
Làm Hạ Tưởng rất buồn bực đó là cảnh sát giao thông tới thì không hỏi bằng lái mà hỏi này hỏi kia. Sau đó y đi quanh xe vài vòng, rất hâm mộ nói:
– Xe tốt thật, trước kia chỉ nghe qua, hôm nay được thấy đúng là mở rộng tầm mắt. Đúng rồi, hết bao xăng trên 100km? Lên 100km mất bao giây, chạy nhanh nhất là bao Km/h.
Thì ra là người mê xe. Hạ Tưởng dở khóc dở cười thầm nghĩ đúng làm Mễ Huyên phí công. Chẳng qua nghĩ đến bộ mông co dãn của Mễ Huyên thì thấy cô này đúng là quyến rũ.
Chút nhạc đệm qua đi, hai người thuận lợi tìm được Phùng Húc Quang. Phùng Húc Quang rất vui vì hai người tới, y dẫn hai người đi thăm quan siêu thị Giai Gia.
So sánh với sự phồn hoa sau này thì siêu thị Giai Gia mới khai trương ít người qua lại hơn, vẫn còn trống trải. Chẳng qua cũng may khách vào đều thấy lợi ích thực tế và tiện lợi nên cũng mua vài món hàng. Điều này làm Phùng Húc Quang cảm thấy an tâm chút ít. Nếu không y còn thực sự nghĩ ánh mắt của mình có vấn đề, thiếu chút nữa mất tin tưởng vào tương lai.
Hạ Tưởng nhìn là thấy lo lắng của Phùng Húc Quang nên cười nói:
– Ông anh quá nóng vội, nóng vội cũng không ăn được đậu phụ nóng. Siêu thị là thứ mới ở Thành phố Yến, mọi người đối với thứ mới đều cần thời gian tiếp nhận, sao có thể vừa khai trương đã đầy người? Em đề nghị anh phải in nhiều các tờ quảng cáo. Đối với các hàng mà anh có ưu thế về giá cả thì bán không lãi cũng phải kiếm được khách. Trứng gà của anh rẻ hơn bên ngoài chỉ cần một xu thì các ông lão, bà lão sẽ đến đây xếp hàng mua. Bọn họ bình thường rảnh rỗi cũng muốn tiết kiệm chút tiền. Chỉ cần định kỳ đưa ra khuyến mại thì từ từ sẽ tăng khách lên thôi.
Mễ Huyên đi thăm một lúc rồi hạ quyết tâm:
– Sau khi về tôi sẽ mở một chi nhánh của siêu thị Giai Gia ở thành phố Chương Trình, tôi cảm thấy rất có tương lai.
Hạ Tưởng không biết là nên phục Mễ Huyên tinh mắt hay to gan, chẳng qua hắn vẫn quyết định ủng hộ cô:
– Tôi sẽ ủng hộ cô về tinh thần. Chẳng qua chỉ cần chi nhánh mà làm ăn tốt sẽ kéo theo nhiều ngành sản xuất.
Mễ Huyên hiểu đây là Hạ Tưởng đang nhắc nhở mình, cô liền đề nghị Phùng Húc Quang việc mở cửa hàng ăn nhanh ở siêu thị. Mấy người đến văn phòng Phùng Húc Quang, Mễ Huyên liền lập tức nói rõ ý tưởng của Hạ Tưởng thành của mình về việc mở cửa hàng ăn nhanh.
Phùng Húc Quang rất kinh ngạc nhìn Mễ Huyên, sau đó cười ha hả nói:
– Nhất định là chủ ý của Hạ Tưởng, đừng lừa tôi. Không phải tôi coi thường cô, nhưng giám đốc Mễ nhất định không thể nào hiểu sâu như vậy. Có phải Hạ Tưởng nói cho cô không?
Mễ Huyên đỏ mặt nhưng vẫn mạnh miệng nói:
– Không phải tất cả, tôi trước đó cũng đã nghĩ đến. Sự thông minh của tôi thì anh không hiểu đâu.
Phùng Húc Quang nhìn Hạ Tưởng đang tỏ vẻ không liên quan tới mình liền cười nói:
– Dù là ý tưởng của ai thì chỉ cần tốt là được. Cửa hàng ăn nhanh là ý kiến hay, tôi tán thành. Cụ thể làm như thế nào thì cần có một phương án, sau đó chúng ta sẽ thảo luận.
Mễ Huyên bĩu môi với Hạ Tưởng:
– Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành. Đừng quên kế sách do anh đưa ra, anh phải bỏ công sức ra mới được.
Hạ Tưởng cười cười một tiếng không nói phá Mễ Huyên. Hắn gật đầu nói:
– Trước người ngay thẳng không nói vòng vo. Tổng giám đốc Phùng rất giảo hoạt nên không lừa được đâu. Bỏ đi, coi như cho cô nở mày nở mặt một lần.
Phùng Húc Quang sau khi cười xong liền sa sầm mặt nói:
– Chú em nói đúng, siêu thị có tương lai. Anh cũng có tin tưởng, bây giờ có hai chuyện khiến anh lo nghĩ. Chú có nhiều ý tưởng thì nghĩ hộ xem có biện pháp gì giúp anh không?
Phùng Húc Quang cũng không ngại Mễ Huyên ở đây mà nói hai chuyện phức tạp ra. Chuyện thứ nhất chính là điều Hạ Tưởng chờ mong đã lâu. Cao Kiến Viễn cuối cùng đã đưa tay vào siêu thị Giai Gia. Hóa ra Phùng Húc Quang nhìn trúng một khu đất, đó là một khu nhà của một đơn vị tại khu khá sầm uất ở Thành phố Yến. Khi chỗ này bán thì Phùng Húc Quang định mua để làm chi nhánh của siêu thị Giai Gia. Nhưng tìm rất nhiều phương pháp nhưng đều không thể đi được bước cuối cùng, sau đó lại có người chủ động liên hệ nói với y là có thể giúp lấy được đất, nhưng điều kiện là 10% cổ phần.
Mà người này chính là Cao Kiến Viễn.
Chuyện thứ hai là Phùng Húc Quang nhận được điện của bố gọi tới nói trong một lần ông vô tình xem Tv thấy một người giống như một người em của ông đã thất lạc. Ông muốn Phùng Húc Quang nghĩ biện pháp liên hệ với người kia, hỏi xem người này có phải tên trước đây là Phùng Nhị Vạn, nhà cũ trước đây có phải ở xã Đại Bảo, huyện Thương Sơn không? Ông bố nói rất kiên quyết, bắt buộc Phùng Húc Quang phải đi hỏi một câu.
– Anh đến hỏi người ta ư? Đừng nói ngay mặt gặp, dù anh gọi điện người ta cũng sẽ không tiếp. Chú đoán xem người mà bố anh bảo tìm là ai không?
Phùng Húc Quang dở khóc dở cười nói.
Hạ Tưởng hơi động tâm và đột nhiên nhớ đến Trương Thục Anh lúc ở Huyện Bá vô tình hỏi Phùng Húc Quang
– Phó chủ tịch tỉnh Mã Vạn Chính?
– Sao chú đoán được?
Tất nhiên là Phùng Húc Quang sớm quên câu hỏi của Trương Thục Anh.
Phó chủ tịch tỉnh Mã Vạn Chính thì Hạ Tưởng không có ấn tượng mấy. Ở đời sau trong tin tức ở tỉnh Yến không thấy người này, không biết là lui ra hay điều đi. Chuyện này trong lúc nhất thời cũng không dễ xử lý. Bây giờ hắn cũng không biết người trên tỉnh cho dù quen cũng không thể trực tiếp hỏi việc riêng của Phó chủ tịch tỉnh. Dù là thật hay không nếu chọc vào kiêng kị của người ta sẽ khiến không hài lòng.
Hạ Tưởng liền nhắc tên Trương Thục Anh, Phùng Húc Quang thế mới hiểu mà nói:
– Chẳng lẽ thật sự là chú đã mất tích nhiều năm của anh? Không được, dù như thế nào cũng không thể đi nhận. Người ta đã đổi lại họ, không chủ động đi tìm người thân thì chỉ sợ trong lòng có nhiều e ngại. Anh nếu muốn đi nhận nhất định sẽ không tốt.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 10/08/2017 12:36 (GMT+7) |