Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv1.com là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Quan Trường – Quyển 2 » Phần 151

Quan Trường - Quyển 2

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 151

Làm cho Hạ Tưởng buồn bực chính là hành trình đến Khu du lịch Tam Thạch của hắn mãi mà vẫn không thực hiện được. Nguyên nhân là vì ủy ban nhân dân huyện ít xe, không sắp xếp được xe.

Chánh văn phòng ủy ban Hứa Lương thì thái độ tốt đến mức làm cho người ta tìm không ra được sai sót, nhưng chính là không thể sắp xếp ra được một cái xe để đưa hắn đi. Y còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:

– Phó chủ tịch huyện Hạ, thật đúng là không thể trách tôi được đâu. Ủy ban tổng cộng có bốn chiếc xe. Chủ tịch huyện Khâu một chiếc, Phó chủ tịch huyện Thịnh và Phó chủ tịch huyện Cường cũng mỗi người một chiếc. Cũng chỉ còn một chiếc mà cả bốn vị Phó chủ tịch huyện cùng dùng. Bây giờ Phó chủ tịch huyện Dương ốm nghỉ ở nhà thì cũng còn ba vị Phó chủ tịch huyện nữa. Thật sự là sắp xếp không được ạ. Nếu không, ngài với Phó chủ tịch huyện Đặng và Phó chủ tịch huyện Ngũ điều đình với nhau một chút xem sao?

Ủy ban nhân dân huyện tổng cộng có sáu vị Phó chủ tịch huyện. Thịnh Đại là Phó chủ tịch thường trực. Cường Giang Hải mặc dù là Phó chủ tịch huyện bình thường nhưng y với Thịnh Đại giống nhau, đều là ủy viên thường vụ. Còn lại bốn người chính là Phó chủ tịch huyện Dương, Phó chủ tịch huyện Đặng, Phó chủ tịch huyện Ngũ và Hạ Tưởng. Hiện giờ Phó chủ tịch huyện Dương thì ốm bệnh nằm nhà. Còn lại một chiếc xe công thì đã bị Phó chủ tịch huyện Đặng và Phó chủ tịch huyện Ngũ kia đã được sắp xếp hành trình chặt chẽ, không có một ngày nào rảnh ra cả.

Không cần phải nói Hạ Tưởng cũng biết, là ức hiếp vì hắn trẻ tuổi hay là Khâu Tự Phong cố ý bày ra, chính là tạo thêm phiền toái cho hắn, làm cho hắn gặp phải cản trở mọi chỗ mọi nơi. Hạ Tưởng thật sự cũng không muốn làm khó Hứa Lương, Hứa Lương chu toàn ở các Phó chủ tịch huyện khác cũng không dễ dàng gì. Y chẳng qua cũng chỉ là kẻ nghe lệnh mà làm việc thôi.

Hứa Lương thấy Hạ Tưởng không hề nói một câu khó nghe nào với mình thì trong lòng cũng hiểu được và có chút băn khoăn, thiện ý nhắc nhở Hạ Tưởng một câu:

– Phó chủ tịch huyện Hạ, nếu như muốn đến Khu du lịch Tam Thạch, có thể trực tiếp bảo Phòng du lịch của huyện phái xe đi. Đó cũng là một phần việc thuộc về trách nhiệm của bọn họ mà.

Ngoài biện pháp đó ra cũng chẳng còn cách nào nữa cả, Hạ Tưởng gật đầu với Hứa Lương:

– Chủ ý không tồi! Chánh văn phòng Hứa giúp tôi sắp xếp nhé. Với lại tìm hộ tôi một người chịu khó chăm chỉ một chút đi cùng tôi.

Hứa Lương nghe ra đây là sự tín nhiệm của Hạ Tưởng đối với mình, y vội lo nghĩ rồi nói:

– Phó chủ tịch huyện Hạ tuổi trẻ, trong số những Phó chánh văn phòng của ủy ban nhân dân huyện ra thì Tạ Khởi Nghĩa là trẻ tuổi nhất, năm nay mới hai mấy tuổi, về sau sẽ liên hệ công tác cho Phó chủ tịch huyện Hạ nhé.

Mỗi Phó chủ tịch huyện đều có một Phó Chánh văn phòng tương ứng chịu trách nhiệm liên hệ công tác. Cấp bậc của Hạ Tưởng còn chưa đủ để có thư ký, hắn không có dị nghị gì đối với sự sắp xếp của Hứa Lương:

– Bảo Tạ Khởi Nghĩa đến văn phòng gặp tôi.

Tạ Khởi Nghĩa tên gọi là Khởi Nghĩa nhưng vừa thấy tướng mạo cũng biết là người thành thực, tuyệt đối không có khả năng khởi nghĩa. Cậu ta ăn mặc bình thường thậm chí còn có chút giản dị. Chân đi một đôi giày vải, kính mắt đeo trên mũi bị hỏng cả gọng rồi, còn dùng băng dính dán lại, nhìn qua có khả năng như bất cứ lúc nào cũng có thể hỏng được.

Hạ Tưởng cười nói với Tạ Khởi Nghĩa đang có chút khép nép:

– Tiểu Tạ, ngồi đi, đừng khách sáo.

Tạ Khởi Nghĩa ngồi xuống, có chút bất an cười nhẹ một tiếng:

– Phó chủ tịch huyện Hạ, ngài thực trẻ tuổi. Phó chủ tịch huyện trẻ như thế tôi trước kia nghe cũng chưa từng nghe qua, hiện giờ tận mắt nhìn thấy mà vẫn có chút không tin.

Hạ Tưởng nở nụ cười, Tạ Khởi Nghĩa thật đúng là thành thật, mở miệng đã nói lời nói thật. Có lẽ Hứa Lương để cậu ta liên hệ công tác với mình không phải vì coi trọng chuyện cậu ta ít tuổi mà là bởi vì cậu ta cũng đủ hồn hậu.

Nói chuyện phiếm vài câu, Hạ Tưởng nói đến chuyện muốn đến Khu du lịch Tam Thạch. Tạ Khởi Nghĩa lập tức đứng dậy nói:

– Tôi lập tức liên hệ với Phòng Du lịch của huyện.

Tạ Khởi Nghĩa thành thật thì thành thật, nhưng giải quyết sự tình không hề hàm hồ chút nào, chỉ mấy phút đồng hồ sau cậu ta đã quay trở lại báo cáo:

– Trưởng phòng Du lịch Nhâm Vu Hải lập tức tới ngay. Ông ta mang theo hai chiếc xe, cũng đủ dùng.

Hạ Tưởng âm thầm gật đầu. Đừng thấy Tạ Khởi Nghĩa nhìn qua không chớp mắt, nói chuyện cũng hết sức thành thật mà coi thường. Kỳ thật cậu ta cũng rất có tầm nhìn, hiệu suất làm việc cũng rất cao. Bản thân hắn không nói ra chuyện xe cộ mà cậu ta lại có thể phát hiện ra vấn đề, hơn nữa lại kịp thời sắp xếp xong xuôi. Có thể nói, Hứa Lương giới thiệu Tạ Khởi Nghĩa cho hắn cũng coi như là có tâm.

Trưởng phòng Du lịch huyện Nhâm Vu Hải khoảng bốn mươi tuổi, là người gầy, dong dỏng cao, mặt tròn, mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn. Y vừa vào cửa đã nói:

– Phó chủ tịch huyện Hạ, tôi cũng mới nghe nói là Phó chủ tịch huyện Dương bị ốm phải nghỉ làm, hiện giờ Phòng Du lịch huyện tạm thời do Phó chủ tịch huyện Hạ lãnh đạo. Thế mà bây giờ mới đến báo cáo công tác với Phó chủ tịch huyện Hạ, đã tới muộn, tới muộn, xin Phó chủ tịch huyện Hạ cứ trách phạt.

Hạ Tưởng đứng dậy đón chào:

– Trưởng phòng Nhâm khách sáo rồi. Làm gì có lắm chủ ý như thế? Mau ngồi đi, nói cho tôi nghe một chút tình hình ở Khu du lịch Tam Thạch đi.

Nhâm Vu Hải nhân tiện ngồi xuống, rút ra bao thuốc, cũng không quên mời Tạ Khởi Nghĩa một điếu. Sau đó, y trước hết là châm thuốc cho Hạ Tưởng, lại châm cho Tạ Khởi Nghĩa rồi cuối cùng mới đến lượt mình, dùng sức hít một hơi, nói:

– Khu du lịch Tam Thạch là sản nghiệp trụ cột của huyện An. Thu nhập của những năm trước luôn luôn ở mức khoảng mười triệu tệ, thời điểm đỉnh cao nhất, kỷ lục còn là mười lăm triệu tệ nữa cơ. Năm gần đây thì lại giảm xuống rồi, hiện giờ trên cơ bản là giữ ở mức khoảng tám triệu tệ. Muốn tăng lên được một chút thì cực kỳ khó khăn. Phòng Du lịch không nghĩ được ra biện pháp, hiệu quả quá mức nhỏ nhoi.

Hạ Tưởng nghe xong thì trong lòng đã hiểu rõ. Ở những năm 2000, một khu du lịch có thể có mức thu nhập hàng năm chừng mười triệu tệ quả thật coi như không tồi. Mà tổng thu nhập tài chính một năm của huyện An mới khoảng hơn ba mươi triệu tệ. Nói Khu du lịch Tam Thạch là sản nghiệp trụ cột của huyện An thì tuyệt không phải là nói quá. Không ngờ là hắn vừa mới đến nhậm chức đã nhặt được ngay miếng bánh lớn nhất từ trên trời rơi xuống này, nếu như hắn có bản lĩnh thu hút lượng du khách nhiều hơn.

Hoặc cũng có thể nói là hắn nhặt được ngay quả đắng phiền toái đến cùng cực nếu hắn vừa mới tiếp quản mảng du lịch mà lưu lượng du khách đến Khu du lịch Tam Thạch lại giảm mạnh.

Nói thêm vài câu nữa, Hạ Tưởng nhìn ra thấy trời không còn sớm liền đưa ra ý định muốn đi khảo sát Khu du lịch Tam Thạch. Nhâm Vu Hải không nói hai lời, lập tức đứng lên cùng đi với Hạ Tưởng xuống lầu, lên xe, đi thẳng đến Khu du lịch Tam Thạch.

Tạ Khởi Nghĩa cũng cùng đi.

Khu du lịch Tam Thạch cách thành phố Yến khá xa nhưng cách thị trấn huyện An không xa lắm. Sau mười mấy phút đồng hồ đã nhìn thấy phía trước có một ngọn núi nhỏ không cao lắm, trên đỉnh núi có một sơn môn. Sơn môn được xây dựng theo hình dạng của Nam Thiên Môn, bên trên có mấy chữ to được như rồng bay phượng múa “Khu du lịch Tam Thạch”.

Nhâm Vu Hải vốn muốn ngồi cáp treo lên núi nhưng Hạ Tưởng lại không đồng ý. Hắn tới đây là khảo sát thực địa, tìm tòi phát hiện những điểm kích thích gia tăng lượng du khách đến đây chứ không phải là đến đây đi du lịch, cưỡi ngựa xem hoa. Do đó, hắn kiên trì đi bộ lên núi. Tạ Khởi Nghĩa thì cũng không có gì, rảo bước chân thoải mái đi theo bên người Hạ Tưởng, chắc là bình thường đã rèn luyện không ít. Chỉ khổ cho Nhâm Vu Hải, tuy là y không mập, nhưng thân thể lại yếu ớt, đi chưa được mấy bước đã mệt mỏi, cả người toát mồ hôi, thở hồng hộc.

Hạ Tưởng thật sự là thấy không đành lòng, liền cười nói:

– Trưởng phòng Nhâm hay là ngồi cáp treo lên núi trước chờ chúng tôi đi. Tôi và Tiểu Tạ sẽ chậm rãi đi lên.

Thay bằng một vị Phó chủ tịch huyện khác thì nói gì Nhâm Vu Hải cũng muốn tự mình đi cùng lên núi. Có điều y biết không thể nào so sánh được với Hạ Tưởng, nghĩ nghĩ rồi cũng không già mồm cãi cố nữa:

– Tôi xấu hổ thật. Phó chủ tịch huyện Hạ, tôi với ngài không thể nào so sánh được. Ngài quá trẻ tuổi, sức khỏe mạnh mẽ. Tôi còn già hơn những mười tuổi, thế thì tôi đi xe cáp đây.

Nhâm Vu Hải vừa đi thì Tạ Khởi Nghĩa ăn nói cũng nhiều hơn.

– Phó chủ tịch huyện Hạ thật đúng là bình dị dễ gần, không hề có chút kênh kiệu tỏ vẻ nào.

Tạ Khởi Nghĩa không quên tranh thủ dâng tặng một câu nịnh nọt không để lại tí dấu vết nào. Cậu ta đi lại thoải mái, không hề thở gấp, theo sát bên cạnh Hạ Tưởng, đi trên đường núi mà cứ đi bằng tư thế như giẫm trên đất bằng vậy. Quả nhiên tiếp đó, cậu ta tự mình nói ra:

– Tôi là sinh ra và lớn lên ở thôn núi, đi đường núi quen rồi, không biết mệt là gì. Phó chủ tịch huyện Hạ nếu đi mệt thì chúng ta nghỉ một chút. Núi Tam Thạch không cao, đi một chút rồi nghỉ, nhiều lắm chỉ tầm hai ba giờ là đi hết thôi..

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Danh sách truyện cùng bộ:
Quan Trường – Quyển 1
Quan Trường – Quyển 2
Quan Trường – Quyển 3
Quan Trường – Quyển 4
Quan Trường – Quyển 5
Quan Trường – Quyển 6
Quan Trường – Quyển 7
Quan Trường – Quyển 8
Quan Trường – Quyển 9
Quan Trường – Quyển 10
Quan Trường – Quyển 11
Quan Trường – Quyển 12
Quan Trường – Quyển 13
Quan Trường – Quyển 14
Quan Trường – Quyển 15
Quan Trường – Quyển 16
Quan Trường – Quyển 17
Quan Trường – Quyển 18
Quan Trường – Quyển 19
Quan Trường – Quyển 20
Quan Trường – Quyển 21
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 10/08/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Miêu Nghị – Quyển 22
Thanh Chủ lạnh nhạt nói: Tuyên! Rất nhanh Hạ Hầu Thác dẫn theo một nam nhân vóc dáng vạm vỡ xuất hiện, đường nét hơi giống Hạ Hầu Long Thành nhưng trông không thô kệch như gã, Hạ Hầu Dao là phụ thân của Hạ Hầu Long Thành. Hạ Hầu Dao đến đây chỉ vì một mục đích, đó là chủ động giải...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Miêu Nghị – Quyển 11
Miêu Nghị khẽ gật đầu, hỏi: Những người này khi còn sống lợi hại như thế, tại sao lại toàn bộ biến thành cương thi đến tiểu thế giới hiện tại này? Vu hành giả hỏi ngược lại: Thí chủ ở Vạn Trượng Hồng Trần đạt được cơ duyên, chẳng lẽ chưa nghe nói qua Vạn Trượng Hồng Trần...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Lăng Tiếu – Quyển 24
Không được, chúng ta không thể buông tha bọn hắn, bằng không muốn lại bắt giữ sẽ rất khó khăn! Tào Thao Thương vội vàng đáp. Vậy tự ngươi đuổi theo đi, tiểu tử kia có Chân Long tương trợ, thực muốn chạy trốn, ta và ngươi không thể nào đuổi kịp đâu, không bằng trở về liên hệ các huynh...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân