Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv1.com là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Quan Trường – Quyển 2 » Phần 202

Quan Trường - Quyển 2

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 202

Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy là ủy viên thường vụ, khó khăn hơn nhiều so với Phó chủ tịch tỉnh bình thường.

Bởi vậy phỏng đoán Mã Vạn Chính muốn làm quen với Liên Nhược Hạm chỉ sợ cũng là vì biết rõ người ủng hộ của Liên Nhược Hạm và Tập đoàn Viễn Cảnh là Cao Tấn Chu. Mã Vạn Chính này không đơn giản, chẳng những mò ra rõ ràng từng chi tiết của hắn, hơn nữa còn cố ý thông qua hắn, kết hợp các thế lực với nhau. Xem ra ông ta muốn bố trí một bàn cờ tại tỉnh Yến.

Tuy nhiên Mã Vạn Chính mới chỉ hiểu biết bề ngoài về Hạ Tưởng, rất nhiều sự việc chỉ biết một mà không biết hai. Ví dụ như quan hệ thân mật giữa Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm, cũng như ảnh hưởng mang tính quyết định của hắn đối với Liên Nhược Hạm. Còn quan hệ chặt chẽ giữa Hạ Tưởng và Lý Đinh Sơn. Lại có Sử lão đứng sau lưng Lý Đinh Sơn đáng sợ như thế nào, v.v… Mã Vạn Chính không biết rõ lắm. Tuy rằng hiện tại Hạ Tưởng chỉ là một Phó chủ tịch huyện nhưng hắn đã có mạng lưới quan hệ có thể ảnh hưởng tới thế cục, thậm chí thay đổi thế cục. Chẳng qua hắn vẫn chưa đến thời khắc mấu chốt nên chưa biểu hiện ra lực lượng kinh người của hắn mà thôi.

Mã Vạn Chính có tính toán của mình, chính là muốn thu nạp Hạ Tưởng vào, lợi dụng mạng lưới quan hệ của Hạ Tưởng, lôi kéo một ít lực lượng nhỏ lẻ phân tán, cuối cùng hình thành thế lực của mình. Trong quá trình điều tra về Hạ Tưởng, Mã Vạn Chính rất khiếp sợ, bởi vì Hạ Tưởng vừa mới gia nhập vào quan trường liền như có thần trợ giúp, như cá gặp nước giữa các mối quan hệ lằng nhằng phức tạp đó. Nói Hạ Tưởng sửa hay thành dở cũng được, nói anh chàng này xử lý việc khó một cách dễ dàng cũng được, tóm lại chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủn, anh chàng này trở thành một nhân vật mấu chốt có thể tác động tới sức chú ý của thế lực khắp nơi.

Hoặc là nói, Hạ Tưởng chính là một cầu nối quan trọng. Cho dù hắn không có lực ảnh hưởng không gì sánh kịp đối với mỗi phương thế lực, nhưng hắn vẫn có thể thong dong chu toàn giữa các phương thế lực, dựa thế mượn lực, cuối cùng trở thành con đường dẫn hắn thăng tiến.

Mã Vạn Chính vừa tràn đầy tò mò vừa tràn đầy thưởng thức đối với Hạ Tưởng. Vừa lúc mượn cơ hội nhận thức với Phùng gia, nếu có thể khiến Hạ Tưởng dựa vào mình chính là việc tốt vẹn cả đôi đường.

– Chờ khi nào Phó chủ tịch tỉnh Mã có thời gian, cháu sẽ thông báo với Tập đoàn Viễn Cảnh một chút, xem đến lúc đó có thể bố trí một cơ hội gặp mặt hay không.

Hạ Tưởng cũng không từ chối. Bởi vì hắn biết, với tính cách của Liên Nhược Hạm, cô sẽ không hứng thú và kiên nhẫn qua lại với người trong quan trường. Nếu hắn ra mặt thì còn dễ nói một chút, nếu không, nhất định Liên Nhược Hạm sẽ không hề hứng thú làm quen với Mã Vạn Chính.

Cô đến tỉnh Yến lâu như vậy, khi ở huyện Bá còn kinh động tới Cao Thành Tùng, vậy mà từ đó tới giờ vẫn không hề có chút ý tứ nào muốn tới thăm Cao Thành Tùng. Từ đó có thể thấy cô không hề thích chính trị, thậm chí có thể nói không hề có chút hứng thú nào đối với chính trị.

Tuy nhiên Mã Vạn Chính là chú của Phùng Húc Quang, lại là một người có lòng, kết giao một chút cũng không hề có gì xấu. Hắn vẫn nắm chắc có thể thuyết phục được Liên Nhược Hạm và Mã Vạn Chính gặp mặt.

Mã Vạn Chính thấy mọi việc tốt đẹp rồi, nói chuyện cũng rất vui vẻ, đã đạt tới kết quả hai bên đều muốn, liền nói:

– Thời gian cũng không còn sớm nữa, trở về thôi.

Hạ Tưởng tiễn Mã Vạn Chính đi ra. Hắn không cùng trở về với Phùng Húc Quang mà ở lại công viên Rừng Rậm. Mã Vạn Chính vừa đi, Sở Tử Cao xuất hiện với vẻ mặt hưng phấn, xoa xoa tay hỏi:

– Người vừa rồi có phải Phó chủ tịch tỉnh Mã không ?

– Nhận ra được à ?

Hạ Tưởng cười chỉ vào ngực y:

– Tự mình biết là được.

Sở Tử Cao lập tức đứng nghiêm:

– Phó chủ tịch huyện Hạ, tôi lấy nhân cách đảm bảo, sẽ tuyệt đối không nói lung tung một chữ.

– Sao lại thành Phó chủ tịch huyện Hạ mà không phải ông em Hạ ?

Hạ Tưởng cười ha hả:

– Gọi một tiếng Phó chủ tịch huyện Hạ, có phải là muốn nhắc nhở em là chưa tính tiền buổi hôm nay không ?

Sở Tử Cao lập tức đỏ bừng mặt:

– Ông em Hạ, chú nói cái gì thế ? Tôi nợ ân tình của chú, cho dù chú ăn uống cả đời tôi vẫn chưa hết nợ. Chú nói vậy chẳng phải mắng tôi không hiểu sự đời sao?

Sau đó y lại nhăn nhó, vẻ mặt đau khổ, duỗi hai tay ra:

– Tổng giám đốc Phùng cứ đòi phải trả tiền, tôi không nhận, anh ta cứ tranh với tôi, tôi phải làm sao bây giờ ? Tôi đánh không lại anh ta.

Nói là vậy nhưng trong lòng Sở Tử Cao rất thoải mái. Mặc kệ là đi cùng với ai, cũng không quản là làm ở vị trí nào, Hạ Tưởng vẫn đối xử với y trước sau như một, không phải người ngoài. Điều này làm trong lòng y rất thích thú.

Nói chuyện phiếm vài câu với Sở Tử Cao, biết hiện tại Sâm Lâm Cư của y đã bắt đầu có doanh thu, hơn nữa triển vọng không tồi, Hạ Tưởng cũng cảm thấy mừng thay cho y.

Từ biệt Sở Tử Cao, Hạ Tưởng lái xe đi vào Liên Cư. Nhớ lại bài học kinh nghiệm lần trước, hắn gọi điện thoại trước cho Liên Nhược Hạm, không ngờ Liên Nhược Hạm lại không ở Liên Cư mà đang ở văn phòng, phải một giờ nữa mới có thể trở về. Cô nói Hạ Tưởng cứ vào nhà trước chờ cô.

Hạ Tưởng hơi chán, không muốn lái xe quay về Tào gia nghỉ ngơi. Dù sao ở Liên Cư cũng có phòng riêng của hắn. Hắn gõ cửa. Mở cửa chính là Vệ Tân.

Hạ Tưởng ngẩn người, lắc đầu cười, mình lại quên mất Vệ Tân.

Vệ Tân thấy là Hạ Tưởng, không hề kinh ngạc mà chỉ khẽ cười:

– Phó chủ tịch huyện Hạ đến à, mau mời vào. Này, muốn uống chút gì không ?

Hoàn toàn là thái độ của bà chủ nhà.

Lại là “này”. Hạ Tưởng đầu tiên là sửng sốt, sau đó một tia trí nhớ đột nhiên sống lại. Trong kiếp trước, hắn cũng quen không ít phụ nữ, kể cả mấy người thân cận nhất hiện giờ là Tào Thù Lê, Liên Nhược Hạm, thậm chí là cả Tiếu Giai. Nhưng khi ở cùng với hắn, họ đều hoặc gọi thẳng tên hắn hoặc là nói trống không, chỉ có một mình Vệ Tân luôn cố chấp gọi là “này”.

Thói quen của một người luôn khó sửa. Hiện tại Vệ Tân bắt đầu xưng hô là “này”, thật sự khiến người ta dở khóc dở cười.

Hạ Tưởng liền hỏi:

– Có phải em hay xưng hô với người khác là “này” như vậy không ?

– Không đâu, em rất ít khi nói “này”. Em cảm thấy xưng hô như vậy rất gần gũi. Xưng tên hay nói là cục cưng đều không thể biểu lộ được sự thân mật giữa hai người, bởi vậy dùng “này” là tốt nhất.

Vệ Tân vừa nói vừa mở tủ lạnh ra, đưa cho Hạ Tưởng một chai nước tinh khiết lạnh, nói tiếp:

– Này, sao hôm nay anh lại rảnh tới đây thế ?

Lời vừa ra khỏi miệng, Vệ Tân đột nhiên sửng sốt, sau đó vẻ mặt khó tin giơ hai tay che miệng, xấu hổ đỏ bừng mặt, lắp bắp nói:

– Em, em, sao em lại gọi anh là “này” nhỉ ? Em, em không cố ý, là nói nhầm.

Cô xoay người chạy.

Hạ Tưởng ngồi trên sô pha, nửa ngày không hề động chút nào. Hắn vốn tính kiếp này không gặp mặt Vệ Tân, cũng không muốn dính vào cô nữa, không ngờ vẫn không thể tránh né mà vẫn gặp mặt. Hơn nữa xem ra, Vệ Tân rất có thiện cảm đối với hắn. Thẩm mỹ của một người luôn cố định, rất khó thay đổi. Mặc dù hiện tại Vệ Tân vẫn còn chưa lớn nhưng cô đã là người trưởng thành rồi. Con mắt thẩm mỹ và tiêu chuẩn đánh giá của cô đã hình thành. Chẳng lẽ cô lại thích mình giống như kiếp trước sao ?

Không thể hại cô nữa.

Hạ Tưởng không đợi Vệ Tân trở lại, hô to lên:

– Vệ Tân, anh lên lầu ngủ. Khi nào Tổng giám đốc Liên về thì gọi anh nhé.

Cũng không quản Vệ Tân có nghe thấy hay không, hắn cầm lấy chai nước tinh khiết đi lên lầu.

Vệ Tân trốn trong phòng vệ sinh, tim nhảy loạn không ngừng. Cô cũng không biết vì sao mình lại xưng hô với Hạ Tưởng là “này”. Chẳng lẽ trong tiềm thức mình đã thích anh ấy ? Nhưng thích anh ấy ở điểm gì ? Rõ ràng anh ấy là bạn trai của Tổng giám đốc Liên, hơn nữa tuy rằng hình thức dễ nhìn nhưng cũng không thể nói là đẹp trai. Màu da khỏe mạnh nhưng nếu muốn bắt bẻ thì có thể nói là hơi đen.

Nhưng vì sao anh ấy lại có sức hấp dẫn không thể kháng cự như vậy ?

Là bởi vì anh ấy đủ thành thục điềm đạm, chắc chắn, đối nhân xử thế tùy ý nhưng không hề mất lễ phép, lại có một mặt hài hước, thú vị sao ? Hay là bởi vì chẳng vì sao cả đã khiến mình sinh ra thiện cảm đối với anh ấy ? Vệ Tân tưởng tượng lại lần trước bị Hạ Tưởng ôm trộm, không khỏi đỏ mặt, tim đập loạn. Cô không ngờ lần đầu tiên mình được một người đàn ông ôm lại là Hạ Tưởng vô tình chiếm tiện nghi.

Chờ khi tâm tình của cô bình tĩnh trở lại, khi quay lại phòng khách thì đã không thấy bóng dáng Hạ Tưởng đâu. Trong lòng Vệ Tân mơ hồ có một tia mất mát, lại nghĩ đến việc Hạ Tưởng chính là bạn trai của Tổng giám đốc Liên, người đã giúp đỡ mình tốt nhất và nhiều nhất, tâm tình cô như chìm xuống vực sâu.

Đương nhiên Hạ Tưởng không biết tâm tư của Vệ Tân lúc này. Hắn đi vào phòng của mình, vừa thấy bài trí quen thuộc liền cảm giác rất thoải mái, ấm áp, nằm xuống giường liền say sưa đi vào giấc mộng.

Khi tỉnh lại đã là buổi chiều, hắn xuống lầu, thấy Liên Nhược Hạm và Vệ Tân cũng giống như lần trước, đều đeo tạp dề, bận rộn trong phòng bếp. Hạ Tưởng không kìm nổi cười, hỏi:

– Sao không đánh thức anh dậy ?

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Danh sách truyện cùng bộ:
Quan Trường – Quyển 1
Quan Trường – Quyển 2
Quan Trường – Quyển 3
Quan Trường – Quyển 4
Quan Trường – Quyển 5
Quan Trường – Quyển 6
Quan Trường – Quyển 7
Quan Trường – Quyển 8
Quan Trường – Quyển 9
Quan Trường – Quyển 10
Quan Trường – Quyển 11
Quan Trường – Quyển 12
Quan Trường – Quyển 13
Quan Trường – Quyển 14
Quan Trường – Quyển 15
Quan Trường – Quyển 16
Quan Trường – Quyển 17
Quan Trường – Quyển 18
Quan Trường – Quyển 19
Quan Trường – Quyển 20
Quan Trường – Quyển 21
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 10/08/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Miêu Nghị – Quyển 18
Miêu đại quan nhân phát tài đến hốt hoảng, chạy tới tìm báu vật, trong hang giấu kho báu không thấy bảo bối gì nhưng bên ngoài hang thì rải rác từng đống tài vật, biết nói gì đây? Miêu Nghị phỏng chừng hắn đã hơi hiểu tại sao Bạch Chủ không hoàn toàn giết chết Thận Mê, vì muốn mượn nó...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Vĩnh Hằng – Quyển 12
Từ phía xa nhìn lại, giống như một mũi tên vô cùng sắc bén, thế như chẻ tre, chớp mắt lao tới. Thời điểm hắn xuất hiện, không ngờ đã ở bên cạnh Hồng Trần Nữ. Thời điểm thân thể Hồng Trần Nữ chấn động, Bạch Tiểu Thuần đưa tay phải ra ôm lấy Hồng Trần Nữ. Hắn đứng tại chỗ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng
Miêu Nghị – Quyển 4
Ánh mắt Tả Nam Xuân trở nên lạnh lẽo, nếu không phải nghe nói vị sơn chủ này đã cứu mạng tiểu sư muội, y đã lập tức phát tác. Thiên Ngoại Thiên ta cũng đã đi qua, chỉ là tiên tịch còn không dọa được ta. Sư muội ta tới cáo từ ngươi đã là vô cùng nể mặt, bảo ngươi hủy tiên tịch là...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân