Một lát sau Hạ Tưởng mới chú ý Tiếu Giai mặc một chiếc áo ở nhà mà thôi. Người đẹp nằm ở bên cạnh, hắn cũng không phải người kiêng phụ nữ, hơn nữa từng có quan hệ với Tiếu Giai nên không khỏi động lòng. Hắn liền như một đứa trẻ nhẹ nhàng cẩn thận cởi từng chiếc cúc áo của Tiếu Giai. Cúc áo được cởi ra, bên trong là da thịt trắng nõn và co dãn, hai đầu ti hồng hào tô điểm cho hai bầu vú căng đẹp đầy đặn, bên dưới là đám cỏ gọn gàng trên mu âm hộ đang căng phồng làm người ta mơ tưởng. Eo nhỏ, bờ mông rộng, đôi chân trơn bóng, đường cong quyến rũ làm lửa trong lòng hắn sôi lên, muốn lập tức lên ngựa tung hoành sa trường.
Hạ Tưởng thấy Tiếu Giai ngủ say như đứa bé nên mặc dù lửa dục đang thiêu đốt trong lòng hắn thì vẫn cố cưỡng ép không đánh thức cô. Chẳng qua sau đó hắn không nhịn được mà cởi sạch quần áo của mình, ôm Tiếu Giai vào lòng rồi mơ màng ngủ.
Hạ Tưởng đang ngủ thì đột nhiên cảm thấy có người động đang lén lút rút tay muốn chạy. Hạ Tưởng thầm nghĩ rằng bây giờ cô bé muốn chạy đâu có được. Hắn đột nhiên mở to mắt nghiêng người đè Tiếu Giai xuống dưới mà nói:
– Đừng mong chạy, bây giờ muốn chạy ư, truyền ra ngoài anh làm cầm thú cũng được.
Tiếu Giai đỏ mặt à nhẹ nhàng nói:
– Ông lớn tha mạng, tiểu nữ không dám nữa.
Hạ Tưởng từ từ tách hai chân cô ra rồi nói:
– Không được, giết trước rồi tha.
– Giết thì không kịp rồi, mong quan lớn thương cho tiểu nữ.
Tiếu Giai khi nói chuyện vừa có vẻ nũng nịu, yếu ớt đúng là quyến rũ đến tận xương tủy. Điều này càng làm cho Hạ Tưởng ham muốn, mắt hắn lộ ra vẻ dữ tợn mà nói:
– Tên đã lên dây không thể không bắn, nếu không là đồ ngu.
Tiếu Giai giơ tay ôm chặt lấy Hạ Tưởng:
– Để mặc anh muốn làm gì thì làm. Dù sao anh là của khắc tinh của em, em không ngại.
Hạ Trưởng đã lâu không được giải tỏa, từ lúc phá trinh Tiếu Giai đến giờ chưa thêm với bất cứ cô gái nào nên làm sao mà nhẹ nhàng cho được, vốn hai người đều trần truồng nên không còn gì cản trở hắn đâm một phát mạnh mẽ, cả dương vật được âm hộ của Tiếu Giai nuốt trọn.
Âm hộ Tiếu Giai trước giờ mới trả qua một lần ân ái nên còn hết sức chật hẹp, khi dương vật xâm nhập vào liền truyền đến một cảm giác hơi thôn thốn cộng với một chút đau đớn.
“A…” – cô kêu lên một tiếng:
– Sao còn hơi đau vậy?
– Đừng gấp, em phải coi đây là sự giao lưu và trao đổi sâu nhất giữa anh và em. Lần đầu là thử sờ soạng, dù sao mọi người còn chưa quá quen mà. Lần thứ hai chính là thử điểm mấu chốt của nhau, xem rốt cuộc là tính cách nóng bỏng, dịu dàng hay cứng rắn. Lần thứ ba coi như bắt đầu chú ý chất lượng và thời gian nói chuyện, không nói chuyện sơ lược mà tiến thêm xâm nhập giao lưu đề tài hyền bí hơn.
Hạ Tưởng đây là đang dụ dỗ Tiếu Giai. Hắn cảm thấy mình giống như một con sói dụ dỗ con thỏ, vì ăn được con thỏ mà không thể không dùng tới võ mồm, còn muốn cho Tiếu Giai quên cô đang gặp nguy hiểm.
Hạ Tưởng bị cảm giác chật hẹp, nóng hổi làm cho chút nữa chưa kịp đến chợ đã hết tiền. Hắn nhanh chóng điều chỉnh lại hơi thở, đâm vào rút ra nhẹ nhàng để cho Tiếu Giai giảm bớt cảm giác đau thốn.
Dương vật vào ra nhẹ nhàng không ngừng ma sát lên thành âm hộ của Tiếu Giai truyền đến cho cô cảm giác tê sướng chưa từng trải qua, cảm giác sướng khoái càng lúc càng lớn, cùng với đó là nước nhờn từ trong âm hộ không ngừng tuôn ra, phủ đầy khắp dương vật của Hạ Tưởng, làm ướt cả đám lông của hai người. Mỗi lần rút ra đâm vào lại phát ra những tiếng “nhóp… nhép…” hòa với tiếng rên nho nhỏ của Tiểu Giai, cả căn phòng tràn ngập âm thanh dâm dục.
Và mỗi lần đâm vào hay rút ra trong âm hộ Tiếu Giai, Hạ Tưởng đều có cảm giác từng thớ thịt trong âm hộ như đang cố níu giữ dương vật hắn, khiến hắn sướng đến rợn người, chưa đầy 5 phút sau thì không thể chịu nổi nữa, hắn đầu hàng, đâm những cú cuối cùng nhanh và mạnh mất có thể, rồi kết thúc bằng một cú đâm lút cán, bắn mạnh một loạt tinh trùng nóng hổi đặc quánh vào sâu trong âm hộ của Tiếu Giai.
Tiếu Giai lần đầu quan hệ quá đau đớn nên có thể xem lần này chính là lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác sung sướng của việc ái ân, khi Hạ Tưởng đâm những cú cuối cùng thì cảm giác sung sướng đó tăng lên nhiều hơn bao giờ hết, và lúc đón nhận loạt tinh trùng nóng hổi thì cả người cô tê dại đi vì sướng, cảm giác sung sướng lan tỏa đến từng sợi thần kinh trong cơ thể cô, từ sâu thẳm trong âm hộ tiết ra loạt âm tinh nóng hổi, bao phủ lấy dương vật của Hạ Tưởng. Trong vô thức, cô mở miệng cắn mạnh vào vai hắn, cô không dùng sức cũng không nhả ra, cắn đến khi cơn sướng khoái dịu đi mới thôi.
Hạ Tưởng người đầy mồ hôi. Hắn ôm chặt Tiếu Giai rồi nói:
– Có tốt hơn chút nào không? Có đau không em?
Tiếu Giai mở miệng nói:
– Anh làm em đau, em cắn anh cho anh đau. Mới đầu còn đau, bây giờ thì tốt rồi.
Cô rất xấu hổ không dám nhìn Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng trêu chọc cô:
– Anh không lừa em phải đâu? Nếu như anh lừa em, phụ nữ mà luôn đau thì có lẽ tỷ lệ ly hôn sẽ trên 80%.
Tiếu Giai đưa tay vẽ vẽ lên người Hạ Tưởng mà nói:
– Anh ra nhiều mồ hôi quá. A…
Cô như nghĩ ra gì đó nên kêu lên sợ hãi:
– Vừa nãy khi em ngủ, có phải anh nhìn trộm hết người em không?
Hạ Tưởng là thằng bé thật thà nên nói:
– Ừ xem hết rồi, đẹp lắm, vừa trắng lại vừa mềm mại như con thỏ trắng vậy.
Hắn thấy Tiếu Giai xấu hổ liền trêu chọc:
– Có phải thấy thiệt không? Nếu không được thì anh cho em xem cả người anh để tỏ vẻ thành ý của anh. Chẳng những cho em xem thoải mái, còn tùy em muốn làm gì thì làm.
– Đi chết đi, ai thèm nhìn anh, xấu chết được, vừa đen vừa xấu.
Tiếu Giai kêu lên một câu, sau đó mắt đảo đảo lộ ra nụ cười quyến rũ của cô:
– Anh mệt chưa? Có được không? Có bản lĩnh thì thêm lần nữa xem?
Hạ Tưởng đang ở lứa tuổi thanh niên khỏe mạnh nên khôi phục rất nhanh. Hắn sao có thể chịu được sự khiêu khích lộ liễu của Tiếu Giai như vậy. Hắn liền đè cô xuống dưới rồi uy hiếp:
– Dám nói linh tinh thì phải chuẩn bị tâm lý chịu đả kích.
Tiếu Giai vội vàng xin tha:
– Bỏ qua cho em đi mà, được không? Em sai là được chứ gì? A… anh …
Đã xuất tinh một lần nên lần này hắn làm tình rất lâu, khiến Tiếu Giai ra đến hai lần, mãi đến lúc cô rên rỉ cầu xin hắn mới nín thở, gồng người, bắn loạt tinh trùng thứ hai vào trong âm hộ của Tiếu Giai.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensextv1.com/quan-truong-quyen-2-full/
Hạ Tưởng cuối cùng cũng khiến Tiếu Giai bồi thường. Từ lần trước tới giờ đã gần năm làm hắn rất buồn bực. Chẳng qua làm hắn vui chính là trải qua cố gắng của hắn, cuối cùng Tiếu Giai đã qua được cửa ải tâm lý của một người phụ nữ. Tuy không thể nói bây giờ Tiếu Giai đã thành thục hơn, nhưng ít nhất cơ thể cô không còn cứng ngắc, không còn kêu đau, hơn nữa cũng biết phối hợp một chút.
Còn nhiều thời gian mà, không gấp, từ từ bồi dưỡng.
Đến tối, Hạ Tưởng cũng không rời khỏi cơ thể quyến rũ của Tiếu Giai. Nói không si mê là lừa người, đàn ông đều có ham muốn chiếm hữu. Hạ Tưởng có năng lực tự khống chế hơn người bình thường một chút nhưng không thể tránh khỏi việc phóng túng trong quan hệ.
Buổi tối Tiếu Giai tự mình xuống bếp nấu. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện. Tiếu Giai cũng nói sự phát triển trong gần năm qua của mình ra cho Hạ Tưởng nghe.
Đến tận bây giờ Hạ Tưởng và Tiếu Giai cũng không gặp nhau nhiều, nhưng vẫn hay liên lạc. Chẳng qua bây giờ tận tai nghe Tiếu Giai kể thì sẽ khác với nghe trong điện thoại mà.
Công ty kinh doanh rau quả Tiếu Hạ của Tiếu Giai nhờ Phùng Húc Quang giúp nên đã đăng ký thành lập. Sau khi thành lập cô liền từ từ mở ra một bộ phận thị trường Thành phố Yến, sau đó lại tạo lập quan hệ hợp tác với mấy nhà kinh doanh rau quả ở thành phố Lỗ, tỉnh Tề. Trải qua cuộc đàm phán khó khăn cuối cùng đã mua được hàng với giá thấp, mới từ từ đứng vững ở Thành phố Yến.
Mặc dù Tiếu Giai không nói rõ chẳng qua từ lời của cô, Hạ Tưởng cũng có thể nghe ra cô bị một số nhà kinh doanh ngầm ám chỉ. Chỉ cần cô đáp ứng yêu cầu nào đó của bọn họ thì nhất định sẽ có chỗ tốt hơn. Tiếu Giai quá quyến rũ, cho dù là một người đàn ông tiến ra từ một con đường trăm hoa đua nở cũng không thể chịu được sức hấp dẫn của cô. Tiếu Giai một mình ở bên ngoài liều mạng làm việc đúng là rất khó khăn. Chẳng những phải đề phòng người ta tính kế việc làm ăn, còn phải đề phòng người ta có ý đồ với cơ thể cô.
– Nếu quá mệt mỏi, khó khăn thì đừng làm có được không?
Hạ Tưởng không đành lòng nhìn Tiếu Giai một mình chạy khắp nơi. Hắn rất đau lòng nói:
– Em là người phụ nữ của anh, về sau anh sẽ tìm một con đường kiếm tiền mà không cần phải chạy qua chạy lại, bận rộn như vậy cho em.
– Em không.
Tiếu Giai rất kiên quyết từ chối. Hạ Tưởng có thể thấy vẻ quật cường trên khuôn mặt cô.
– Em là người phụ nữ của anh, nhưng em không phải vật phẩm của anh, không muốn dựa vào anh, không muốn nhận gì từ anh. Em trao mình cho anh là coi trọng anh có thể tin cậy, có thể dựa vào. Một người phụ nữ dù kiên cường tới đâu cũng cần có một người đàn ông làm chỗ dựa cho mình. Chỉ cần lúc em khó khăn nhất, mệt nhất, em nghĩ mình còn có anh, có thể dựa vào anh, còn có người luôn ủng hộ em là em lại có tin tưởng và lực lượng.
– Thực ra em biết phụ nữ dù có lấy chồng hay không đều phải dựa vào một người đàn ông mới được. Em thừa nhận lúc đầu em cũng muốn dựa vào anh. Bởi vì anh giúp em rất nhiều mà không đòi lấy gì cả. Em liền giao mình cho anh không được hay sao? Chẳng qua sau này em dần thay đổi suy nghĩ, cảm thấy làm người phụ nữ vĩnh viễn của anh cũng được. Đầu tiên anh rất có tương lai, sau đó anh trẻ tuổi hơn những người đàn ông thành công, ở bên anh em không có áp lực về tâm lý, cũng không áy náy cướp chồng người khác. Cuối cùng cũng là điểm quan trọng nhất, em cũng có yêu anh một chút.
Hạ Tưởng lẳng lặng lắng nghe mà không nói gì. Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Tiếu Giai. Hắn cảm thấy Tiếu Giai từ mơ hồ tới rõ ràng, hình ảnh của cô dần dần trở nên rõ ràng trong mắt hắn. Hắn không ngu, cũng biết Tiếu Giai chủ động dâng hiến cho mình không phải không có gì mong muốn. Trên đời không phải không có sự may mắn, nhưng Tiếu Giai tất nhiên không phải người mê trai.
Hắn vẫn mong chờ có một ngày có thể thẳng thắn mặt đối mặt với Tiếu Giai. Hắn không cưới cô nhưng hắn muốn biết trong lòng cô mong muốn gì, cũng cần biết hắn rốt cuộc có thể làm gì vì cô. Con người đều có ham muốn, không thể nào có một người toàn tâm toàn ý đối tốt với anh mà không có mong muốn gì. Tiếu Giai chẳng qua là chôn giấu quá sâu ham muốn và mong ước của mình mà thôi.
– Em nói hết chân tướng cho anh, anh nghe xong không được cười em, không được ghét bỏ em, càng không được muốn có em, được không?
Tiếu Giai giơ ngón tay ra móc tay với Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng móc tay cô rồi đưa tay sờ sờ mặt cô:
– Sao thế? Anh sẽ đối tốt với em, sẽ không làm em phải uất ức.
– Thực ra lúc trước em hợp tác với Văn Dương, muốn kiếm tiền gấp như vậy là do bố em nợ người ta tiền, bị người đánh gãy chân, chủ nợ hôm nào cũng đến nhà đòi tiền, còn nói nếu còn không có tiền thì sẽ đánh gãy chân em trai em, bán em đi. Em không dám về nhà mà phải liều mạng nghĩ cách kiếm tiền.
– Sau đó em trộm được con dấu, viết thư vài lãi từng đó tiền. Em cũng biết kiếm tiền phi pháp không thể lâu dài, nhưng em không có cách nào cả. Lúc ấy em vay anh tiền để viết thư, anh còn thay em che giấu việc này. Sau khi chuyện thành công anh còn yên tâm giao tiền anh đáng nhận được vào tay em. Em ngoài giao mình cho anh thì không có gì cả. Hơn nữa nói thật lúc ấy mà anh lấy số tiền của mình đi thì em sẽ thành trắng tay. Bởi vì số tiền của em mới vừa vặn trả nợ cho bố em. Nói cách khác công ty bây giờ có tiền vốn đều là số tiền của anh. Em chẳng qua chỉ là cầm tiền của anh mà kinh doanh thôi, nói đúng ra anh là ông chủ của em.
Tiếu Giai ra vẻ đáng thương mà nhìn Hạ Tưởng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 10/08/2017 12:36 (GMT+7) |