Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv1.com là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Quan Trường – Quyển 2 » Phần 81

Quan Trường - Quyển 2

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 81

Hơn nữa y cũng hiểu được, tuy rằng Bí thư Cao điều y tới tỉnh Yến làm Phó chủ tịch tỉnh, nhưng Bắc Kinh lại lập tức cho hàng không một Phó chủ tịch tỉnh tới, ý tứ hàm súc trong đó không cần nói cũng biết, đó chính là sự cân bằng. Trong chính trị, cân bằng là đạo lý. Cục diện chính trị tỉnh Yến đã xảy ra biến hóa tinh tế. Trước kia là do Bí thư Cao một mình một đường, dần dần có thêm một số lực lượng mới tham gia. Đầu tiên là hàng không một Trưởng ban thư ký Tiền Cẩm Tùng, hiện tại là Phó chủ tịch tỉnh Cao Tấn Chu. Hết thảy những biến hóa đó bắt đầu từ khi nào vậy? Thẩm Phục Minh cũng không nghĩ ra, cũng không hiểu lắm, chỉ có điều trong lòng y biết rõ, ngoại trừ việc khiêm tốn và theo sát bước chân của Bí thư Cao, y đã không còn con đường nào để đi, trừ phi y muốn trở về nhà mà dưỡng lão.

Hạ Tưởng cũng có thể phỏng đoán được thế cục biến hóa tinh tế của tỉnh Yến, hơn nữa hắn còn nhìn rõ ràng hơn nhiều so với Thẩm Phục Minh. Bước ngoặt của thế cục tỉnh Yến kỳ thật là bắt đầu từ việc Lý Đinh Sơn nhậm chức Bí thư huyện ủy huyện Bá. Đúng là bởi vì Lý Đinh Sơn nhậm chức nên mới thay đổi tiến trình lịch sử. Mà cũng vì quan hệ với Lý Đinh Sơn nên Tống Triêu Độ mới dùng một phương thức mờ mịt, cột chặt bản thân vào thuyền của Sử lão.

Nếu tính toán chi li ra, việc Cao Tấn Chu hàng không kỳ thật cũng một phần là vì có ảnh hưởng của hắn. Bởi vì hắn nên Liên Nhược Hạm mới đến thành phố Yến, mở ra thị trường tại thành phố Yến cho gia tộc. Mà ở kiếp sau, mãi tới mười mấy năm sau, những nhà đầu tư bất động sản mới bắt đầu quan tâm tới thị trường thành phố Yến. Có thể nói, Liên Nhược Hạm tham gia đầu tiên, sớm hơn tiến trình vốn có mười mấy năm. Cũng là vì gia tộc của Liên Nhược Hạm thế lớn, lực lớn nên mới có Cao Tấn Chu hàng không tới. Trong kiếp trước của hắn, cục diện chính trị của tỉnh Yến căn bản là không hề có Cao Tấn Chu tồn tại.

Tuy Cao Tấn Chu chỉ là một Phó chủ tịch tỉnh, nhưng y mới 48 tuổi! Mới 48 tuổi đã là Phó chủ tịch tỉnh, ai mà chẳng biết y không phải tới đây để quá độ hoặc để dưỡng lão. Y xuống đây là để đánh bóng mạ vàng và để mò lấy chiến tích. Trẻ tuổi như vậy lại là người thủ đô tới, lại có hậu trường, đừng nhìn y chỉ là một Phó chủ tịch tỉnh bình thường, ai dám nói mấy năm sau trên đầu y không đột nhiên treo thêm danh hiệu ủy viên thường vụ chứ? Cho nên Cao Tấn Chu và Thẩm Phục Minh cùng là Phó chủ tịch tỉnh, hơn nữa Cao Tấn Chu còn xếp hạng cuối cùng ở Ủy ban nhân dân tỉnh, nhưng tất cả mọi người đều phải xem trọng y một chút.

Nếu Phó chủ tịch tỉnh đã có lệnh, Hạ Tưởng dám không tuân theo sao? Huống chi còn là thị sát địa phương của Liên Nhược Hạm chứ? Hôm nay hắn thức dậy rất sớm, đầu tiên là tới văn phòng, sửa sang lại một số tài liệu liên quan, dặn dò một số việc cho các nhân viên, sau đó gọi Chung Nghĩa Bình, bảo y cùng đi theo tới công viên Rừng Rậm.

Chung Nghĩa Bình mừng rỡ, lãnh đạo tín nhiệm mình cho nên mới cho mình cùng đi, hơn nữa còn là đi theo Phó chủ tịch tỉnh thị sát, đây chính là cực kỳ nở mày nở mặt. Y vội vàng cầm lấy chìa khóa xe, sốt sắng mở cửa xe cho Hạ Tưởng, lái xe chạy thẳng tới công viên Rừng Rậm.

Trên đường, Hạ Tưởng lại gọi điện thoại cho Liên Nhược Hạm, hẹn thời gian gặp nhau. Liên Nhược Hạm vẫn giọng điệu thản nhiên, dường như thân phận của hắn chỉ là Phó chủ nhiệm Hạ, mà thân phận của cô chỉ là Tổng giám đốc Liên, còn cái gì mà em Liên hay Nhược Hạm đều biến mất sạch khỏi mắt Hạ Tưởng. Từ sau lần gặp mặt ở Hà Đường Nguyệt Sắc, mặc dù hai người có gặp nhau vài lần, tuy nhiên mỗi lần đều là giải quyết việc chung, Liên Nhược Hạm đều giữ vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, không hề có chút tươi cười với Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng không miễn cưỡng cô, cũng biết trong lòng cô bất bình. Hắn muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói được gì, đành phải giữ thái độ không xa không gần với cô. Ngay cả Tào Thù Lê thường xuyên đi thiết kế bản vẽ cũng cảm thấy Liên Nhược Hạm xa cách, còn hỏi Hạ Tưởng có phải hắn đắc tội Liên tỷ tỷ hay không. Hạ Tưởng cũng chẳng biết nói gì để chống đỡ.

Hắn đã đắc tội cô, thậm chí còn đắc tội không nhẹ, lại không thể khiến cô tha thứ cho mình. Tha thứ như thế nào? Chẳng lẽ phải nói với cô ấy, tôi không thể cưới em, cũng không dám cưới em. Nhưng quả thật anh cũng thích em, làm người phụ nữ ở bí mật của anh có được không?

Theo Hạ Tưởng nghĩ, hắn chắc chắn có thể thuyết phục được Liên Nhược Hạm để cô đáp ứng. Nhưng hắn không nói, cũng không thể làm như vậy. Cho dù Liên Nhược Hạm đồng ý thì hắn cũng không dám đáp ứng. Liên Nhược Hạm không phải người bình thường. Sau lưng cô là một gia tộc to lớn, chỉ vì mở ra thị trường tại tỉnh Yến mà có thể cho hàng không một vị Phó chủ tịch tỉnh. Sức mạnh của gia tộc đó vượt xa sự tưởng tượng của hắn.

Hắn không thể ở cùng một chỗ với Liên Nhược Hạm. Không phải nói đùa, một khi gia tộc của cô nổi giận, có lẽ chỉ cần một cuộc điện thoại, có thể biến hết thảy cố gắng của hắn trở thành bọt nước, thậm chí còn khả năng liên lụy tới Tào Vĩnh Quốc, có khi còn có thể làm hại tới Tào Thù Lê. Làm người không thể ích kỷ tới mức chỉ muốn chỗ tốt cho bản thân. Hơn nữa Hạ Tưởng cũng biết rõ, cho dù hắn và Tào Thù Lê cắt đứt quan hệ, quyết tâm gia nhập vào trong thế lực của gia tộc Liên Nhược Hạm, cho dù cuối cùng gia tộc của Liên Nhược Hạm cũng đồng ý gả Liên Nhược Hạm cho hắn thì hắn cũng không dám lấy tính mạng người thân trong gia đình đi đánh bạc một trận như vậy.

Hắn chỉ nhỏ bé như một bụi cỏ, nếu thật sự gia nhập vào trong gia tộc của Liên Nhược Hạm, vậy sẽ không thoát khỏi vận mệnh mặc cho người khác thao túng.

Mà hắn đã sống lại một lần, chính là muốn tự nắm giữ vận mệnh của mình, không muốn để người khác tùy ý điều khiển. Hơn nữa Hạ Tưởng rất rõ ràng sự đáng sợ của thế lực một số gia tộc. Có lẽ để đoạn tuyệt sự lui tới giữa hắn và Tào Thù Lê, vì cắt đứt hết đường lui của hắn, không biết bọn họ sẽ xuất ra những thủ đoạn gì nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Hắn không muốn hại người hại cả mình.

Hạ Tưởng biết rõ mình muốn gì, cũng biết mình có thể làm được gì và không thể làm được gì. Bởi vậy hắn chỉ có thể tôn trọng nhưng giữ khoảng cách với Liên Nhược Hạm, nếu không thể là bạn tốt của nhau thì cũng coi như một người bạn bình thường cũng được, cống hiến một phần sức lực vì sự nghiệp của cô thì cũng xem như là đã tận tâm.

Chung Nghĩa Bình thấy Hạ Tưởng có vẻ tâm sự nặng nề liền quan tâm hỏi:

– Phó chủ nhiệm Hạ, có phải có gì không thoải mái hay không?

Hạ Tưởng khoát tay cười nói:

– Nghĩ chút chuyện cá nhân, cậu đừng quan tâm nhiều như vậy, cứ lái xe cho tốt đi. Kỹ thuật lái xe của cậu cũng bình thường, về sau rèn luyện nhiều vào. Khi tôi không cần xe, cậu cứ tranh thủ lấy mà tập.

Chung Nghĩa Bình vội gật đầu:

– Tôi học đại học xong thì lấy bằng lái, sau đó không tiếp xúc nhiều lắm với xe nên vẫn còn hơi ngượng tay. Phó chủ nhiệm Hạ yên tâm, tôi sẽ cố gắng.

Hạ Tưởng là người đầu tiên tới công viên Rừng Rậm.

Nói là công viên Rừng Rậm, kỳ thật hiện tại vẫn còn là một mảnh đất hoang, hiện trường bừa bãi, lộn xộn, chỉ có một vòng tường vây đơn giản, dựng lên một tấm bảng, trên có vẽ phối cảnh công viên sau này.

Việc giải phóng mặt bằng đã gần kết thúc, trên cơ bản không gặp lực cản gì. Thứ nhất là do Tập đoàn Viễn Cảnh cấp ra điều kiện cũng đủ ưu đãi, thứ hai là mức độ ủng hộ của văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô cũng đủ lớn. Bởi vậy đại bộ phận thôn dân đều vô cùng vừa lòng, thoải mái tới ở tại khu nhà tạm được bố trí.

Đương nhiên cũng có một số kẻ muốn mượn cơ hội kiếm chác thêm tí chút nhưng dưới thế công mạnh mẽ của Ngô Cảng Đắc, kết quả nhận lấy thất bại thảm hại, đành phải chấp nhận rút lui mà không thu được gì.

Gần đây Hạ Tưởng rất nhiều việc. Tuy rằng là người được Tập đoàn Viễn Cảnh chỉ định phụ trách nhưng mấy ngày qua hắn cũng không có nhiều cơ hội tới hiện trường công viên Rừng Rậm. Hắn nhìn quanh bốn phía, thấy hiện trường san lấp mặt bằng coi như tạm ổn, xa xa có một vài công nhân đang bận rộn chỉnh trang cây giống mới được mang tới. Còn có một vài chiếc máy ủi đang san đất, xa hơn nữa có một mảnh rừng cây nhỏ đã hình thành, xanh um một mảng làm người ta cảm thấy tâm thần thư thái.

Căn cứ theo đề nghị của Hạ Tưởng, công viên Rừng Rậm vừa phải có một số cây đại thụ vừa phải có một ít cây giống, để cho rừng cây có cơ hội phát triển sau này. Về phần trồng loại cây gì thì tốt, khoảng cách trồng như thế nào, thổ nhưỡng gì thích hợp với loại cây gì, v.v… Tất nhiên là có chuyên gia cây trồng quan tâm, Hạ Tưởng chỉ là dân ngoại đạo, không phát biểu ý kiến.

Đợi không lâu sau, Liên Nhược Hạm cũng tới.

Liên Nhược Hạm vẫn đi Land Rover, tuy nhiên xe đã được sửa sang lại, cũng đã được sơn xịt qua, nhìn có vẻ mới hơn không ít. Cô nhảy từ trên xe xuống, bên dưới mặc quần bò, phía trên mặc sơ mi, giản dị như một sinh viên. Cô gật đầu cười với Hạ Tưởng:

– Em muốn đào một cái hồ nhân tạo ở trong rừng, xây một biệt thự ở giữa hồ. Đặt giúp em một cái tên được không?

Hạ Tưởng thấy trên mặt Liên Nhược Hạm không trang điểm nhưng vẫn xinh đẹp như trước, liền nghĩ quả nhiên xinh đẹp trời ban, con gái đã xinh thì dù không trang điểm vẫn cứ xinh đẹp. Hắn nghe thấy ý tưởng của Liên Nhược Hạm khá thú vị liền đáp:

– Ý tưởng tốt lắm. Đến lúc đó có thể mời rất nhiều bạn bè tới tụ hội, tuy nhiên tên không dễ đặt. Hay là đặt tên là Hồ Tâm Cư nhỉ?

Nói đến tụ hội, Hạ Tưởng mới nhớ ra hắn còn đáp ứng với Cao Kiến Viễn sẽ mang Liên Nhược Hạm tới dự tiệc rượu của y. Trong lòng hắn đang do dự không biết có nên hỏi Liên Nhược Hạm hay không, không ngờ ánh mắt Liên Nhược Hạm khá sắc bén, chỉ liếc mắt đã biết hắn đang ngập ngừng gì đó, liền nói vẻ không chút khách khí:

– Có cái gì thì cứ nói. Có phải ngại em ăn mặc không quá chỉnh chu hay không?

– Đúng vậy, anh đang nghĩ, có phải em không có lễ phục hay không?

Hạ Tưởng tìm được điểm khởi đầu liền hỏi.

– Đương nhiên là có. Anh hỏi cái này làm gì? Muốn tham gia tụ hội hay tiệc rượu?

Liên Nhược Hạm liền đoán ra ngay bảy, tám phần mười, tuy nhiên cô lập tức nói thêm:

– Cho dù anh tham gia tụ hội cũng phải mang cô bé Lê đi, hỏi em làm gì?

Hạ Tưởng gãi mũi, đành phải ăn ngay nói thật:

– Em xem này Nhược Hạm, chúng ta cũng xem như bạn bè cũ, tuy rằng bạn bè cũ không nhất định là bạn tốt nhưng dù sao cũng có chút tình cảm. Anh sẽ nói thật, nếu em không thích thì coi như chưa nghe. Cao Kiến Viễn nhớ em mãi không quên. Anh ta vẫn nghĩ em là bạn gái của anh, muốn mời anh và em cùng tham gia tiệc rượu của mình. Anh không nhận lời ngay mà nói phải trưng cầu ý kiến của em một chút.

Liên Nhược Hạm mỉm cười có vẻ đầy thâm ý khiến Hạ Tưởng không hiểu ra sao cả. Cười một lát, cô mới nói:

– Anh muốn tranh thủ cơ hội tiếp cận, tạo quan hệ sâu sắc với Cao Kiến Viễn nên muốn bán đứng em, đúng không? Nếu anh ta biết em không phải bạn gái của anh, muốn theo đuổi em thì làm sao?

Liên Nhược Hạm tung ra một câu hỏi khó, cũng là một bài kiểm tra mang theo một tín hiệu nguy hiểm.

Hạ Tưởng gãi đầu, đột nhiên lấy tay chỉ ra xa xa:

– Đoàn xe của Phó chủ tịch tỉnh Cao đến rồi, mau đi đón.

Hắn lại như nghĩ tới cái gì bèn hỏi thêm:

– Sao Cao lão lại không tới nhỉ?

Liên Nhược Hạm tức giận, lườm hắn:

– Chẳng có can đảm gì cả, đồ nhát gan !

Tuy nhiên cô vẫn trả lời câu hỏi của hắn:

– Bố cần gì phải đón tiếp con. Cao lão lười không thèm ra mặt.

Kỳ thật hôm nay Cao Tấn Chu xem như đơn giản gọn nhẹ, chỉ dẫn theo thư ký và lái xe, ngay cả Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh cũng không dẫn đi theo, có thể nói tác phong khá thực tế, giản dị. Cao Tấn Chu cũng đã sớm thông báo cho thành phố, y không cần cán bộ thành phố đi cùng. Y tới công viên Rừng Rậm thị sát thuần túy là vì yêu thích cây rừng, hứng thú cá nhân nhiều hơn tính chất công tác một chút.

Nói rõ ra chính là ý nghĩa tượng trưng lớn hơn ý nghĩa thực tế. Nhưng là một Phó chủ tịch tỉnh hàng không tới, còn chưa triển khai công tác mà y đã tới công viên Rừng Rậm thị sát. Ai chẳng biết nhà đầu tư công viên Rừng Rậm là tới từ thủ đô, mà Cao Tấn Chu cũng hàng không từ thủ đô tới. Ý nghĩa trong đó ai cũng biết cả.

Không cần nhân viên của thành phố cùng đi, lại cố tình điểm danh Hạ Tưởng đi cùng, mà Hạ Tưởng lại là người mà Tập đoàn Viễn Cảnh chỉ định phụ trách. Bởi vậy trong lúc nhất thời, quan hệ giữa Hạ Tưởng và Tập đoàn Viễn Cảnh, giữa Tập đoàn Viễn Cảnh và Phó chủ tịch tỉnh Cao, quan hệ giữa Phó chủ tịch tỉnh Cao và Hạ Tưởng, tất cả đã trở thành đề tài câu chuyện chủ yếu của mọi người trong Ủy ban nhân dân thành phố.

48 tuổi nhưng Cao Tấn Chu có vẻ rất trẻ, có lẽ là do được chăm sóc rất tốt, thoạt nhìn mới chỉ xấp xỉ 40, còn trẻ hơn một chút so với Lý Đinh Sơn. Vóc dáng y không quá cao, gương mặt trắng nõn, vừa nhìn đã thấy trông giống một trí thức chuyên nghiên cứu. Hạ Tưởng đã nghĩ, quả nhiên là chịu ảnh hưởng rất sâu từ Cao lão. Cao Tấn Chu làm quan nhiều năm mà vẫn còn giữ phong thái của học giả, có thể thấy yếu tố gia giáo cực kỳ quan trọng.

Cao Tấn Chu nói chuyện không hề cao giọng, hơi nhẹ nhàng, không giống giọng người phương bắc cho lắm. Y bắt tay với Hạ Tưởng, không hề có vẻ làm cao:

– Tiểu Hạ, trước kia vẫn thường nghe Tổng giám đốc Liên nhắc tới cậu, nói cậu trẻ tuổi nhưng rất điềm đạm, chắc chắn, hôm nay vừa gặp quả nhiên đúng vậy. Bây giờ lại thường nghe ba tôi nói đến cậu, nói cậu cực kỳ có năng khiếu trời sinh ở phương diện thiết kế, nếu có thể dấn thân vào ngành quy hoạch thiết kế, khẳng định có thể trở thành đại gia. Đừng nhìn tôi trước kia chưa gặp cậu bao giờ, nhưng danh tiếng của cậu như sấm vang bên tai, nói hơi quá lời một chút, tôi còn hơi ghen tị với cậu đó.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Danh sách truyện cùng bộ:
Quan Trường – Quyển 1
Quan Trường – Quyển 2
Quan Trường – Quyển 3
Quan Trường – Quyển 4
Quan Trường – Quyển 5
Quan Trường – Quyển 6
Quan Trường – Quyển 7
Quan Trường – Quyển 8
Quan Trường – Quyển 9
Quan Trường – Quyển 10
Quan Trường – Quyển 11
Quan Trường – Quyển 12
Quan Trường – Quyển 13
Quan Trường – Quyển 14
Quan Trường – Quyển 15
Quan Trường – Quyển 16
Quan Trường – Quyển 17
Quan Trường – Quyển 18
Quan Trường – Quyển 19
Quan Trường – Quyển 20
Quan Trường – Quyển 21
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 10/08/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Miêu Nghị – Quyển 18
Vân Tri Thu đẩy mạnh Miêu Nghị ra: Tìm tiểu thiếp nhà ngươi đi! Khỏi phải tìm, Vân Tri Thu vừa ra ngoài, Pháp Âm đã tìm tới, phản xạ chắp tay hành lễ: Phu quân! Thói quen nhiều năm, lễ nghi phật gia hun đúc, có một số thói quen khó sửa đổi ngay được. Miêu Nghị nhức đầu, ai thấy người làm...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Vĩnh Hằng – Quyển 15
Trong phút chốc, hai bên đụng chạm cùng nhau. Trong tiếng nổ lớn, con rối gỗ này lại tan vỡ, nhưng lực phản chấn mạnh hơn so với trước. Trong tiếng gầm nhẹ Bạch Tiểu Thuần cũng không đi lãng phí thời gian tránh né. Hắn cũng hiểu rõ, muốn tránh né phản chấn này, độ khó quá lớn. Thử thách...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng
Lục Thiếu Du – Quyển 32
Ánh mắt Lục Thiếu Du khẽ đổi, nhìn chăm chú vào đám kiến trúc liên miên phía dưới khẽ thở dài một hơi. Đạm Đài Tuyết Vi lưu lại một ngọc giản, tăng thêm Tử Yên lại nhắc nhở, chuyện này khiến cho Lục Thiếu Du lập tức nhớ tới thời điểm hắn bị Linh Vũ giới bắt, sau đó lại rơi vào...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân