– Chủ tịch Đường, có điện thoại.
Thư kí Quan Đắc vội vàng gõ cửa bước vào, vội vội vàng vàng báo cáo với Đường Thiên Vân.
Đường Thiên Vân bình tĩnh nhìn Quan Đắc một cái, có chút không hài lòng, nói:
– Quan Đắc, tôi nói bao nhiêu lần rồi, gặp phải việc gì cũng phải bình tĩnh, không được hoang mang, nhìn bộ dạng anh bây giờ, thật không ra thể thống gì.
Quan Đắc là thư khí mới của Đường Thiên Vân, vừa được điều từ Đại học Hà Hải đến, trước là giaó sư lịch sử, một cơ hội ngẫu nhiên đã được Đường Thiên Vân để ý, và điều về bên cạnh làm thư kí mới. Đường Thiên Vân rất biết nhìn xa trông rộng, anh nhìn ra được tính điềm đạm, chững chạc của Quan Đắc, cho rằng tính cách của Quan Đắc có điểm giống anh.
Đường Thiên Vân hi vọng đồng thời với việc có được một trợ thủ đắc lực thì cũng có dụng ý bồi dưỡng Quan Đắc thành một lực lượng dự bị.
Chưa chắc có thể trở thành lực lượng dự bị quan trọng, nhưng ít nhất là lực lượng dự bị có thể sự dụng rộng rãi, Chủ tịch Hạ đã nói, hắn tin tưởng con mắt của mình, hi vọng Đường Thiên Vân có thể chia sẻ bớt lo lắng cho hắn.
Bây giờ chủ tịch Hạ quá bận, nếu có thuật phân thân, anh là người nhiều mưu kế, lại là trợ thủ đắc lực của Chủ tịch Hạ chắc chắn phải vì Chủ tịch mà làm hết sức mình có thể.
Đáng ra là nếu theo kế hoạch ban đầu thì Đường Thiên Vân không đến tỉnh Yến nhậm chức Chủ tịch tỉnh, nhưng vì tình hình ở tỉnh Yến có chút thay đổi, dưới sự thúc đẩy mạnh mẽ của Hạ Tưởng, Đường Thiên Vân phải rời khỏi Bắc Kinh, đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh Yến, thay Hạ Tưởng xử lý nguy cơ đột phát.
Giống như sự việc sữa bột Tứ Ngưu trước đây, sự việc phát sinh ở tỉnh Yến nói to không to, nhỏ không nhỏ, nhưng ảnh hưởng đến thế cục của Hạ Tưởng, bắt buộc phải do người Hạ Tưởng tin tưởng nhất đứng ra giải quyết. Bành Vân Phong lúc này đã bước đầu mở ra cục diện ở văn phòng trung ương, anh ta đi rõ ràng là không hợp lí. Còn Trần Thiên Vũ đã vì Chủ tịch Hạ mà đi đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh Tây, nhất thời điều động về tỉnh Yến e rằng không được. Sau khi suy nghĩ đắn đo một hồi thì Đường Thiên Vân là ứng cử viên hợp lí nhất.
Đường Thiên Vân biết chức Chủ tịch tỉnh của mình ở tỉnh Yến chỉ là kế tạm thời, khă năng chỉ 1 năm hoặc cùng lắm là 2 năm thì sẽ quay về Bắc Kinh. Nhưng bất luận thời gian dài hay ngắn, làm gì cũng phải làm cho đến nơi đến chốn, không thể phụ sự tin tưởng của Chủ tịch Hạ, càng không thể đến không một lần, phải vì chủ tịch Hạ mà bố trí tốt thế trận ở tỉnh Yến.
Tỉnh Yến là tỉnh mẹ của Chủ tịch Hạ, là tỉnh mà Chủ tịch nhớ nhất, tuyệt đối không để có bất cứ sai sót nào.
Mặc dù Hạ Tưởng bây giờ mới là Phó Chủ tịch nước, nhưng vị trí của người kế nhiệm đã củng cố. Người đứng thứ năm trong Ủy viên thường vụ Bộ chính trị, trên thực tế là đứng thứ hai.
Đường Thiên Vân vừa đến tỉnh Yến liền dốc toàn tâm toàn sức vào công tác thu cục, về cơ bản mọi viêc đều thuận lợi, dựa vào năng lực rèn luyện bao nhiêu năm khi ở bên cạnh Hạ Tưởng của Đường Thiên Vân, cộng thêm với thân phận là thư kí đặc biệt của Hạ Tưởng mà tất cả mọi người trong nước đều biết đến, làm cho anh vừa đến tỉnh Yến đã mở ra một cục diện mới.
Thời đại của Hạ Tưởng đang dần dần mở ra màn mở đầu, dưới tình thế hiện nay, nếu như Đường Thiên Vân không thể dựa vào uy thế của Hạ Tưởng để sắp xếp lại thế cục ở tỉnh Yến thì anh đúng là thẹn với danh hiệu thư kí số một của Hạ Tưởng.
Khi thế cục mở rộng, Đường Thiên Vân bắt đầu bước hai của bố cục. Điều Quan Đắc về bên cạnh là bước thứ hai trong bố cục lâu dài của anh ta ở tỉnh Yến, nhưng biểu hiện của Quan Đắc ngày hôm nay làm anh vô cùng thất vọng.
Đường Thiên Vân rất thích Quan Đắc, người thanh niên này có sức sống, xung phong, lại có phẩm chất kiên nhẫn đáng quý, ngoài điểm khiếm khuyết là nóng vội khi tiếp xúc người và vật ra thì về cơ bản là làm Đường Thiên Vân vừa lòng.
Quan Đắc vừa vào đã bị câu nói không nặng không nhẹ của Đường Thiên Vân đả kích, anh ta đứng im, sau đó đỏ mặt cười nói:
– Chủ tịch Đường, tôi thực sự hấp tấp quá, ghi nhận lời phê bình của ngài.
Thái độ của Quan Đắc rất thật thà, cơn tức giận của Đường Thiên Vân hạ được 3 phần, lúc đó mới nhớ ra hỏi:
– Là điện thoại của ai?
– Của Chủ tịch Hạ ạ!
– Chủ tịch Hạ?
Đường Thiên Vân đứng phắt dậy, vội vàng đưa tay cầm điện thoại:
– Điện của chủ tịch Hạ, sao không nói sớm.
Vừa nói xong anh mới ý thức được sự thất thố của bản thân, cũng đúng, vừa phê bình Quan Đắc không đủ cẩn trọng, nhưng bản thân anh vừa nghe thấy là điện thoại của Hạ Tưởng chẳng phải nhất thời cũng hoang mang sao? Con người đều phải khiêm khắc với bản thân, khoan dung với người khác… Đường Thiên Vân vẫy vẫy tay nói với Quan Được:
– Tôi biết rồi, cậu đi làm việc của mình đi.
Quan Đắc lặng lẽ rút lui, Đường Thiên Vân bình tâm lại một chút, rồi dùng giọng điệu kính cẩn mà thân thiết nói:
– Lãnh đạo có gì muốn chỉ thị ạ?
Giọng nói của Hạ Tưởng từ Bắc Kinh cách xa mấy trăm km thông qua đường dây điện thoại truyền đến, chân thực giống như ngay bên tai:
– Thiên Vân, gần đây quốc hội sẽ mở một cuộc hội nghị về chuyển hình kinh tế giữa các Chủ tịch tỉnh, tôi gợi ý anh nên tham gia, chắc chắn sẽ có thu hoạch.
– Vâng, tôi cũng rất muốn học hỏi từ các tỉnh anh em, tích lũy kinh nghiệm.
Đường Thiên Vân trả lời.
– Nhân tiện tôi cũng muốn về Bắc Kinh thăm lãnh đạo cũ, muốn báo cáo trực tiếp với lãnh đạo tình hình công tác.
– Báo cáo tình hình công tác với tôi là điều thiết yếu, cái chính là anh cũng nên đến Bắc Kinh thăm chính ủy Phù rồi.
Hạ Tưởng nhạt nhạt nói:
– Hôm qua tôi vừa gặp chính ủy Phù, nói một số chuyện.
Một câu nói đánh trúng tim Đường Thiên Vân, hơi thở của anh bất giác chậm lại, tim tự nhiên đập nhanh lạ thường. Anh cố gắng kiềm chế kích động, bản thân rất vui khi Hạ Tưởng có thể bắt tay hợp tác cùng với cha vợ của mình.
Không sai, Đường Thiên Vân là con rể của một trong hai thái tử Đảng họ Phù trong quân đội – Phù Quan Sa.
Trước khi đổi nhiệm kì, thế lực quân đội cũng lần lượt xếp hàng và chia trận địa, sau biến sự Tây Nam, những người lãnh đạo cao cấp trong quân đội có liên quan đến Tây Nam đều khó có thể rửa sạch. Nhưng quân đội do Phù Uyên và Phù Quan Sa đứng đầu thì nhanh chóng nổi lên, trở thành sinh lực mới của quân đội Trung Ương nhiệm kì mới.
Được gọi là hai Phù – Phù Uyên và Phù Quan Sa, đảm nhiệm toàn bộ chức Phó chủ tịch quân ủy, nắm quyền quân đội.
Quan hệ giữa Phù Uyên và Hạ Tưởng thì không cần phải nói, còn Phù Quan Sa và Hạ Tưởng từ trước đến nay chưa từng đồng thời xuất hiện. Hạ Tưởng muốn vừa lên ngôi sẽ nắm đại quyền, thì bắt buộc phải có được sự ủng hộ từ phía quân đội, nếu chỉ có thế lực của lão Cổ và nhà họ Quý, nhà họ Trịnh ủng hộ thôi thì chưa đủ, kể cả cộng thêm một Phù Uyên nữa thì cũng rất khó để thống nhất toàn quân.
Còn Hạ Tưởng nếu như muốn trong quân đội chấp hành nghiêm pháp luật, muốn thay đổi những điểm yếu tích lũy từ mười mấy năm nay của quân đôi thì bắt buộc phải xây dựng một uy thế rất cao trong quân đội. Mà mười mấy năm nay, tất cả những vị lãnh đạo cao nhất đều không thể thống nhất quân đội ngay từ giai đoạn đầu nhậm chức.
Trở ngại cuối cùng nếu Hạ Tưởng muốn thống nhất quân đội là Phù Quan Sa!
Phù Quan Sa là chính ủy trường đại học quốc phòng, trên đất nước này là người nắm quyền lớn nhất trong quân đội. Cộng thêm việc bản thân ông ta với thân phận đặc biệt là con rể của đời thứ hai họ Hồng làm cho sức ảnh hưởng của ông ta trong quân đội không thể coi thường.
Đường Thiên Vân là con rể của Phù Quan Sa, đó là sự thật. Giai đoạn đầu khi Đường Thiên Vân trở thành thư kí của Hạ Tưởng, Hạ Tưởng thực sự là chẳng hay biết gì. Cho dù Trần Hạo Thiên sớm đã ngầm nhắc nhở, hay ngay cả Cổ Thu Thực cũng đã có lần nhắc nhở, nhưng Hạ Tưởng chưa bao giờ thực sự làm rõ thân phận của anh ta, cho đến khi đại hội toàn thể ở quận Hạ Mã kết thúc, quan hệ giữa hắn và phía quân đội ngày càng mật thiết, lúc đó hắn mới bắt đầu sờ đến thân phận thực sự của Đường Thiên Vân.
Đường Thiên Vân giấu rất kĩ càng.
Hạ Tưởng rất khẳng khái, cũng ngấm ngầm vui mừng, Đường Thiên Vân sớm đã ở bên cạnh hắn, đây là một việc tốt hiếm có, chứng tỏ Phù Quan Sa sớm đã có ý tiếp cận hắn, Đường Thiên Vân chính là cầu nối và là sợi dây hợp lí nhất.
Hạ Tưởng không có ý trách móc Đường Thiên Vân về việc dấu giếm thân phận của mình, thứ nhất là khi Đường Thiên Vân vừa đảm nhiệm chức thư kí của hắn, Đường Thiên Vân lúc đó vẫn chưa kết hôn với con gái của Phù Quan Sa; thứ hai con gái Phù Quan Sa không mang họ của Phù Quan Sa, mà mang họ mẹ, hơn nữa con gái Phù Quan Sa hành động cũng rất nhã nhặn, khiêm tốn, từ trước đến nay đều học ở nước ngoài, dường như chưa bao giờ xuất hiện trong nước, rất nhiều người còn không biết đến sự tồn tại của con gái Phù Quan Sa.
Chính vì như thế mà thân phận của Đường Thiên Vân mới có thể giấu kín đến như vậy, Hạ Tưởng cũng bị giấu rất lâu. Nhưng khi biết được thân phận thực sự của Đường Thiên Vân, Hạ Tưởng lại cảm giác nhẹ nhõm như trút được một gánh nặng, bởi vì hắn biết, trước khi hắn lên nắm quyền đã có thể có được sự ủng hộ quá đủ từ phía quân đội rồi.
Thậm chí không khoa trương khi nói rằng dựa vào thế lực của lão Cổ, cộng thêm sức ảnh hưởng của họ Quý và họ Trịnh, thêm ủng hộ của Phù Uyên và Phù Quan Sa, còn phe bên kia do sự việc ở quân khu Dương Thành mà bị hao hụt nhiều, tổn thất đại tướng, thực lực giảm sút, lại thêm bất lợi sau khi thay đổi nhiệm kì thì dường như đã tan tác không thành một đội quân, càng khó để có hi vọng.
Cũng vừa hay khi Hạ Tưởng biết được thân phận thật sự của Đường Thiên Vân thì cũng là lúc đến hôn nhân đaị sự của Đường Thiên Vân. Hạ Tưởng đích thân xuất hiện tại hôn lễ, còn “ngẫu nhiên” gặp Phù Quan Sa, hai người nhìn nhau cười, bắt tay xong nói vài câu rồi cả hai cùng nhìn Đường Thiên Vân. Sau đó Hạ Tưởng nói một câu:
– Thiên Vân là một hạt giống tốt.
Phù Quan Sa gật gật đầu:
– Được sự hậu ái của Bí thư Hạ nên Thiên Vân mới có được sự trưởng thành của ngày hôm nay. Tôi thay mặt Thiên Vân cảm ơn anh.
Phù Quan Sa thay Đường Thiên Vân cảm ơn Hạ Tưởng, câu trước câu sau ngụ ý chính là nhận ân tình của Hạ Tưởng, cũng là khẳng định sự dìu dắt của Hạ Tưởng đối với Đường Thiên Vân, cũng là thừa nhận quan hệ bố vợ con rể giữa ông và Thiên Vân.
Tất nhiên những điều trên đều không phải là ý chính, cái quan trọng nhất là Phù Quan Sa đã cùng Hạ Tưởng nắm tay rất chặt, nói thêm một câu tình ý sâu xa:
– Bí thư Hạ, sau này Đường Thiên Vân giao cho anh đấy.
Hạ Tưởng thuận thế nói:
– Từ giờ phút Thiên Vân trở thành thư kí của tôi, tôi đã không xem anh ta là người ngoài rồi.
Phù Quan Sa cười ha ha:
– Bí thư Hạ đúng là người thật thà, rất vui khi hôm nay có thể ngồi đây cùng Bí thư Hạ.
– Không chỉ ngày hôm nay ngồi cạnh nhau, sau này cơ hội ngồi cùng nhau vẫn còn rất nhiều.
Hạ Tưởng biết Phù Quan Sa đã thể hiện rõ lập trường.
Cũng trong ngày hôn lễ của Đường Thiên Vân thì Hạ Tưởng và Phù Quan Sa đã chính thức bắt tay xác nhận trở thành đồng minh, cũng thể hiện là Hạ Tưởng đã nắm chắc 2/3 nhân tố quyết định thắng lợi.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 21 tại nguồn: http://truyensextv1.com/quan-truong-quyen-21-full/
Nghe xong điện thoại của Hạ Tưởng, Đường Thiên Vân mặc dù đã là Chủ tịch tỉnh nhưng vẫn rất lâu mới có thể bình tâm lại. Mặc dù lúc này bố vợ anh đã rút lui nhưng ảnh hưởng của ông ta trong quân đội vẫn còn, và cũng chính khi bố vợ anh cùng Phù Uyên cùng hành động thì Hứa Quan Hoa mới có thể thuận lợi ra nhập Ủy viên quân đội trung ương và đảm nhiệm chức Phó chủ tịch.
Hứa Quan Hoa là người kiên định theo Hạ Tưởng nhất, anh ta thành công ra nhập tầng lớp cao nhất trong quân ủy, cũng làm cho Hạ Tưởng từ đó trở thành người duy nhất trước khi cầm quyền đã nắm hầu như toàn bộ lực lượng quân đội.
Đường Thiên Vân mở toang cửa sổ văn phòng, nhìn khung cảnh tươi tốt trong sân, nhớ lại năm xưa Hạ Tưởng làm thế nào từ vị trí Tỉnh ủy từng bước từng bước đi lên toàn quốc, trong lòng tự nhiên như có một ngọn lửa kích động bùng lên, anh quyết tâm theo bước Hạ Tưởng cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời. Vẫn còn một điều nữa, anh đã đem bí mật được giấu kín của mình nói cho Hạ Tưởng biết…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 21 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 12/02/2018 12:36 (GMT+7) |