Vốn dĩ Hạ tưởng chuẩn bị dành thời gian nghiên cứu phương án của Lý Thấm, liên quan đến việc nâng cao tổng lượng kinh tế của tổ chức thành viên kinh tế, tiến một bước mở rộng tăng thêm thực lực, thôn tính thị trường – Lý Thấm thích nhất dùng cách nói thôn tính, dường như lộ ra rất có khí thế vậy – cô sau khi hệ thống phân tích từ quốc tế đến hoàn cảnh trong nước đưa ra kết luận, nếu như giành lấy tiên cơ, mẫn cảm mà phát hiện điểm tăng trưởng kinh tế tiếp theo, vậy thì thung lũng kinh tế trước mặt ngược lại có thể trở thành lấy đà, có thể khiến thực lực chỉnh thể của tổ chức thành viên kinh tế lật sang một bên!
Có thể nói, Lý Thấm mô tả tiền đồ rất đẹp rất thoải mái, rất có tính khả năng thao tác, quan điểm của cô rất mới mẻ, điểm thiết nhập rất độc đáo, khiến Hạ Tưởng ngầm bội phục, dự định nói chuyện rõ với Lý Thấm, phương thức thao tác cụ thể, trao đổi ý kiến.
Lý Thấm sau khi hắn bay từ Bắc Kinh quay về Tấn Dương mấy tiếng, cũng bay đến Tấn Dương, thật là một người cuồng công việc. Còn may cô ta một lòng cuồng vì công việc, tuy mấy năm gần đây theo sát bước chân Hạ Tưởng, nhưng luôn chỉ là mối quan hệ công việc với Hạ Tưởng, không chỉ Tề Á Nam không lo Lý Thấm ngày ngày ở quanh Hạ Tưởng có điều gì đó không tốt, đến Liên Nhược Hạm cũng ủng hộ Lý Thấm ở bên cạnh Hạ Tưởng.
Làm nhân viên thiết kế kinh tế ở ghế cao nhất của tổ chức thành viên kinh tế của Hạ Tưởng, Lý Thấm trong đoàn người đa mưu túc trí của Hạ Tưởng, thuộc nhân vật có thể đếm trên đốt ngón tay.
Hạ Tưởng vẫn chưa đến kịp gặp mặt với Lý Thấm, sự việc đã lần tiếp tới.
– Lý Thấm, cuộc gặp mặt tối nay tạm thời hủy bỏ, tôi có việc không đến được, cô gặp mặt thương nghị trước với Tổng giám đốc Trần, Tiêu Ngũ, hoàn thiện chi tiết phương án, sau đó chúng ta nói chuyện tiếp.
Hạ Tưởng một tay cầm điện thoại, một tay cầm tờ “thời báo thế giới” vừa mới xuất bản.
– Được rồi.
Lý Thấm không hỏi nguyên nhân, cô ta theo Hạ Tưởng nhiều năm, hiển nhiên biết Hạ Tưởng không vô duyên vô cớ hủy bỏ cuộc gặp mặt.
– Hy vọng sự việc đều thuận lợi.
Lý Thấm vô cùng khao khát Hạ Tưởng đề xuất ý kiến với phương án của cô ta, một khi thông qua, cô ta dễ thực thi cụ thể, để lên kế hoạch cho tổ chức thành viên kinh tế càng toàn diện càng vĩ đại, bởi vì, cô ta có cảm giác bức thiết rồi.
Sau khi nghe nói Hạ Tưởng đã nhằm vào tổ chức thành viên chính trị bắt tay vào bố cục toàn diện mới, cô ta có áp lực rồi. Kỳ thực ai cũng không tạo áp lực với cô ta, là cô ta tự kính nghiệp quá tự đem chuyện đại kế tương lai của tổ chức thành viên kinh tế coi thành sự nghiệp của bản thân, một lòng vì Hạ Tưởng nâng cao chỉnh thể tổ chức thành viên kinh tế, lo lắng hết lòng.
Mà đối với sự phát triển tương lai của tập đoàn Tề Thị nhà mình, cô ta không phải không để trong lòng, mà là muốn suy xét sự lâu dài của tổ chức thành viên kinh tế trước, đem phương hướng phát triển của tập đoàn Tề Thị vào trong kế hoạch chỉnh thể của tổ chức thành viên kinh tế, lợi ích cá thể phục tùng lợi ích đại cục.
Cũng chính là chỗ Hạ Tưởng an tâm nhất đối với Lý Thấm, Lý Thấm hành sự công chính, tuyệt tối công tư phân minh, cõ lẽ liên quan đến việc cô ta chịu ảnh hưởng giáo dục nước ngoài nhiều năm, cô ta có chức nghiệp mà người quản lý chức nghiệp thông thường cần chuẩn bị, lại có đạo đức nghề nghiệp không ít người không trang bị.
Đương nhiên, tổ chức thành viên kinh tế của Hạ Tưởng tổ chức thành một cơ cấu phân tán, tuy có suy nghĩ và phương hướng phát triển chỉnh thể, nhưng cũng không phải là tổ chức có tính tổ chức nghiêm túc và tính kỷ luật. Lý Thấm phụ trách chỉ là điều chỉnh phối hợp, không có quyền chỉ huy, sở dĩ tổ chức thành viên kinh tến hình thành, tất cả là bởi vì sự hấp dẫn của cá nhân Hạ Tưởng.
Chẳng qua cũng không bài trừ về sau tổ thành một tính khả thi của cơ cấu phân tán có tính tổ chức và tính nhịp nhàng nhất định, dựa vào hình thức đan xen cổ phần khống chế, dần dần ngưng tụ thành công ty tập đoàn liên hợp ở trong nước thậm trí lớn nhất trên thế giới.
Cụ thể thao tác thế nào, Lý Thấm đề xuất suy nghĩ, Hạ Tưởng quyết định cuối cùng.
Nhưng bây giờ, trong lòng Hạ Tưởng bị toàn bộ luận điểm mới xuất hiện của bài báo của “thời báo thế giới” thu hút.
Đối mặt với thế công hùng hổ hăm dọa người của internest và báo Thanh Niên, “Thời báo thế giới” cuối cùng ngồi không yên, mới cách có hai ngày lại lần nữa phát biểu bài báo tiếp sau.
Bài báo tiếp sau tuy có ý biện bác, lại dùng từ ngữ cẩn thận rất nhiều. Trước tiên là đối với ngôn luận hủ bại vừa phát trước đó tiến hành biện giải, tuyên bố là truyền thông hiểu lầm ý gốc của bài báo, ý gốc bài báo không phải muốn khiến dân chúng tiếp nhận hủ bại mức độ nhẹ, chỉ là nói rõ trước đây hiện trạng trong nước không cho phép lạc quan, nhiệm vụ trị tận gốc hủ bại là gánh nặng đường xa, hy vọng dân chúng không nên ôm phẫn nộ, phải hết lòng làm việc, nên tin tưởng quốc gia quyết tâm không thay đổi để trừng trị hủ bại.
Đường phải đi từng bước, cơm phải ăn từng miếng, trông cậy vào cải cách thể chế chính trị hoặc là nhân vật chủ nghĩa anh hùng cá nhân dựa vào áp chế uy danh cá nhân, chỉ là chủ nghĩa lý tưởng, là lâu đài trên cát, chỉ khiến tạm thời thu được hiểu quả nhất định, cũng không có khả năng lâu dài.
Cuối cùng, bài báo chỉ ra, hy vọng công chúng không nên hiểu lầm hoặc xuyên tạc bài viết của “Thời báo thế giới”, trong vấn đề chống tham nhũng, mỗi quốc gia đều có chỗ khó, đừng khờ dại cho rằng trên thế giới chỉ có Trung Quốc là đất nước có hủ bại, cũng đừng cho rằng cái gọi là chế độ dân chủ là có thể một lần vất vả suốt đời nhàn hạ mà giải quyết hủ bại. Hủ bại giống như ung thư, cho tới bây giờ, hoàn toàn không có phương thuốc trị tân gốc.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 21 tại nguồn: http://truyensextv1.com/quan-truong-quyen-21-full/
Hạ Tưởng xem bài báo rất tỉ mỉ, giống như lần trước, nhẹ nhàng gấp tờ báo lại, liền nói với Đường Thiên Vân:
– Thiên Vân, nhiệm vụ của anh đến rồi, nói cách nhìn của anh trước.
Đường Thiên Vân đã coi qua bài báo, trong lòng đã có đường nét đại khái:
– Vẻ ngoài thì là một bài báo nhằm vào giải thích chất vấn các bên, kỳ thật vẫn còn rất nhiều ý tứ biện hộ cho phép hủ bại vừa phải. Rất rõ ràng, thời báo đang nỗ lực tự bào chữa, vẫn muốn để quan điểm hủ bại vừa phải thâm nhập và lòng người. Cách nhìn của cá nhân tôi, hay là một kim gây mê, cái muốn là gây tê vừa phải dân chúng, khiến dân chúng không biết tiếp nhận sự tồn tại của hủ bại mức độ nhẹ. Phải thừa nhận, là thủ đoạn mị dân rất cao minh.
Hạ Tưởng gật đầu:
– Còn gì nữa?
– Còn nữa là, hàm súc châm biếm tỉnh Tây và Lĩnh Nam …..
Đường Thiên Vân lại dừng, liếc nhìn Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng mỉm cười:
– Có lời thì nói, sợ gì chứ.
– Còn không điểm danh phê bình lãnh đạo …
Đường Thiên Vân đường nhiên biết rõ “nhân vật chủ nghĩa anh hùng cá nhân dựa vào sự áp chế của uy danh cá nhân” rất rõ ràng chỉ Hạ Tưởng, khiến trong lòng anh ta không yên, nếu như không phải tính cách anh ta cho phép, sớm đã đến thời báo làm om sòm lên rồi.
Hạ Tưởng mỉm cười:
– Súng bắn chim đầu đàn, ai khiến tôi đứng ra đầu tiên dựa vào hành động thực tế đáp trả bài báo của thời báo? Cho nên, ném đá giấu tay mà chỉ vào tôi, cũng là lẽ phải thôi. Vả lại tỉnh Tây đả kích độ mạnh yếu của quan thương cấu kết, trước nay chưa có, cũng có chỗ xuất nhập với quan điểm của bài báo Thời báo. Hủ bại không thể trị tận gốc, nhưng chỉ cần hạ quyết tâm đi trừng trị, nhất định có thể thu được hiệu quả, sợ thì sợ, bản thân bất chính còn đi trừng trị người khác, dũng khí không đủ.
Lời của Hạ Tưởng rất sắc bén, chỉ ra căn nguyên vấn đề hủ bại không có cách nào trị tận gốc, không phải quyết tâm của Trung ương không đủ lớn, cũng không phải sức mạnh ủng hộ chính sách không đủ, mà là cụ thể đến các tỉnh các thành phố đã hình thành việc tham quan lớn điều tra tham quan nhỏ, có thể trị tận gốc mới lạ, trừ phi tự mình nhổ tận rễ của mình lên.
Nếu như nói hủ bại là bệnh tật, vậy thì quốc gia như là một bệnh nhân toàn thân đầy u nhọt, muốn rút kinh nghiệm xương máu, muốn mạnh khỏe tiếp tục sống, cần phải có dũng khí tráng sĩ bẻ cổ tay, nếu không kết quả cuối cùng là u nhọt và người bệnh cùng chết.
Mà quan điểm cho phép hủ bại vừa phải là tự gây tê bản thân, là nhìn thấy trên người có bao nhiêu u nhọt thì tự bản thân an ủi nói, không phải lo, tạm thời không chết được, tôi bây giờ đang bận ăn uống, đợi ăn no uống đủ nhất định sẽ trị bệnh cẩn thận.
Đáng tiếc chính là, u nhọt sẽ không cho bạn đủ thời gian.
Đường Thiên Vân hiểu lời nói lúc này của Hạ Tưởng kỳ thực là ám thị, chỉ để khi anh ta hạ bút viết, viết luận điểm quan tham lớn điều tra quan tham nhỏ, anh ta vốn dĩ cho rằng cách nhìn của bản thân đã rất cấp tiến rất cực đoan rồi, không ngờ Chủ tịch tỉnh Hạ gan dạ sáng suốt và dứt khoát hơn anh ta, liền nói:
– Lãnh đạo, chỉ là quan điểm bài báo của tôi lệch pha quá, còn mong anh giữ cửa.
– Cứ việc an tâm mạnh dạn đi viết, còn có một câu, không sợ có cách, chỉ sợ không có tình cảm mãnh liệt.
Hạ Tưởng cổ vũ Đường Thiên Vân.
Đường Thiên Vân đứng dậy, nóng lòng muốn thử xem sao:
– Vâng, tôi nhất định sẽ cố gắng viết tốt.
Sau khi tan ca, về đến nhà, Hạ Tưởng ngồi trên ghế sô pha, đang hưởng thụ mát xa mềm mại của Tào Thù Lê, điện thoại lại vang lên.
Thường thì sau khi tan ca gọi điện đến nhà riêng, đa phần không phải là người ngoài, Hạ Tưởng đành phải thoát ra khỏi sự mềm mại ấm áp của Thù Lê, đứng dậy đi tới thư phòng nhận điện thoại. Kỳ thật lúc đứng dậy hắn đại khái đoan ra là ai – mỗi một người đều có thói quen cố định, thân lại đang ở vị trí cao, cũng rất khó thay đổi.
Bình thường sau khi hắn tan ca thì có thể gọi điện đến nhà riêng của hắn chỉ có hai ba người mà thôi, trong hai ba người, đặc biệt Tống Triêu Độ là cố chấp, nếu là gọi điện sau tan tầm, ông ta nhất định gọi điện thoại bàn không gọi di động.
– Hạ Tưởng, hành động của tỉnh Tây nhanh thật, lập trường của cậu có phần tươi đẹp quá.
Tống Triêu Độ thản nhiên nói, vừa không phải là nghi vấn, cũng không phải chất vấn.
– Khi hiện tượng quan thương câu kết ở tỉnh Tây gia tăng chỉnh lý, bài báo của “Thời báo thế giới” khiến người xem rất không thoải mái, mà lại rõ ràng có ý chỉ tỉnh Tây, lập trường lúc này lại không rõ ràng, hình như tỉnh Tây giống như bị bắt nạt.
Lời của Hạ Tưởng rất nhẹ nhàng, hắn biết Tống Triêu Độ quan tâm mật thiết chuyện này, tất có dụng ý.
– Bài báo của báo Thanh Niên, phản kích rất sắc nhọn, quan điểm rất mạnh dạn, nghe nói là lời văn của cậu?
Tống Triêu Độ cười hỏi một câu.
– Thật ngại quá, để Bí thư Tống bắt được rồi.
Hạ Tưởng không thể phủ nhận, Tống Triêu Độ không cần biết là đoán ra, hay là nghe ngóng một bên, dù thế nào hắn nên nói sự thật.
– Kỳ thật tôi không sợ cậu xuất hiện bây giờ, chỉ là sợ cậu không rõ phía sau của màn tranh luận, vạn nhất bị người lợi dụng làm súng, là mất điểm rồi.
Tống Triêu Độ quan tâm nói.
– Cảm ơn Bí thư Tống quan tâm, tôi cũng biết phía sau sự việc, nhưng cá nhân tôi nói, thì tuyệt đối không cách nào khoan dung hủ bại mức độ nhẹ, cho nên, tôi nói là quan điểm chân thực của tôi, bây giờ và tương lai, liên quan đến cách nhìn không dễ dàng tha thứ với hủ bại, không thể thay đổi.
– Tôi rất tán đồng quan điểm của cậu.
Tống Triêu Độ nói:
– Phó thủ tướng Đại Phục Thịnh muốn nói chuyện với cậu, ủy thác tôi hỏi cậu khi nào có thời gian?
Đường đường là Phó thủ tướng Thường vụ nội các chính phủ muốn gặp mặt với hắn, còn muốn trưng cầu ý kiến của hắn trước, chiếu cố thời gian của hắn. Hạ Tưởng cảm thấy không phải là được sủng ái mà lo sợ, mà là trách nhiệm nặng trịch, huống hồ không tự mình gọi điện đến, mà là ủy thác Tống Triêu Độ truyền đạt, trong đó càng nhiều ý vị sâu xa thú vị.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 21 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 12/02/2018 12:36 (GMT+7) |