Phòng Ngọc Huy thở dài một tiếng, lắc lắc đầu. Trong chốn quan trường, tuy rằng trong công tác không thể tránh khỏi việc yêu người này ghét người kia, nhưng trong các vấn đề lớn thì phải kiên trì nguyên tắc làm việc, nếu không sẽ rất dễ dàng bị thảm bại.
Đặng Tuấn Kiệt này chẳng phân biệt được đâu là việc công, đâu là việc tư, đây là một sai lầm chủ quan quá nghiêm trọng.
Ngẫm nghĩ một chút, y cũng muốn nhắc nhở một tý, vì thế liền nói:
– Nếu bất mãn với Hạ Tưởng thì cũng phải suy nghĩ cẩn trọng, không thể lấy đường Sơn Thủy để làm nơi trút giận, nếu sự việc không tốt thì ngay cả người mình cũng bị liên lụy vào.
Đặng Tuấn Kiệt cũng không nghe lời khuyên bảo của Phòng Ngọc Huy, y cười ha hả nói:
– Kế hoạch của tôi cực kỳ chu đáo, chặt chẽ. Không phải là Hạ Tưởng tự mình đi tới hiện trường để trấn thủ sao ? Cũng tốt, tôi cũng muốn nhìn, nếu thời điểm gã đang ở hiện trường mà xảy ra sự cố an toàn nghiêm trọng thì một Phó Chủ tịch thường trực huyện, lại là người phụ trách chính công trình này như gã xem thử có phải tự nhận lỗi mà từ chức hay không ?
Trong lòng Phòng Ngọc Huy cả kinh, đang muốn mở miệng khuyên Đặng Tuấn Kiệt ngàn vạn lần không nên để chuyện gì xảy ra nữa, nếu không sự tình phát triển lớn lên thì kết quả cuối cùng lại mất nhiều hơn được. Bỗng nhiên, y lại nghĩ lại, Hạ Tưởng mà có chuyện gì xảy ra thì cũng đều là do một tay Đặng Tuấn Kiệt bày ra sau lưng cả, chẳng có quan hệ gì tới mình. Nếu Đặng Tuấn Kiệt mà hạ bệ được Hạ Tưởng, cho dù y cũng bị liên lụy vào, cùng rơi đài với Hạ Tưởng thì một mũi tên lại được hai đích, đây cũng là chuyện tốt.
Đặng Tuấn Kiệt này xuống đài cũng tốt, dù sao cũng không tổn thất gì bản thân mình cả. Phòng Ngọc Huy liền quyết định như vậy, mỉm cười nói:
– Tuấn Kiệt, hãy nghe tôi khuyên một câu, tất cả mọi việc nên lấy sự ổn thỏa làm chính, không cần phải làm ra chuyện gì lớn đâu. Xảy ra vấn đề, cả hai người chúng ta đều kham không được.
Ánh mắt Đặng Tuấn Kiệt nhìn Phòng Ngọc Huy vài lần với vẻ phức tạp, nhẹ giọng “Hừ !” lên một tiếng:
– Tất cả sự việc là đều do một mình tôi làm, sẽ không liên lụy tới Phó Chủ tịch huyện Phòng đâu.
Phòng Ngọc Huy vội vàng xoa dịu sự oán giận của Đặng Tuấn Kiệt, bảo y là quá khách khí, nhưng trong lòng thì lại nghĩ nếu chẳng may có sự tình gì xảy ra thì tự mày lo đi mà giải quyết.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 4 tại nguồn: http://truyensextv1.com/quan-truong-quyen-4-full/
Hạ Tưởng ở tại công trường cũng đã được một tuần.
Mọi quá trình sinh hoạt của hắn cũng tại công trường này cả, cũng không thể hiện ra gì mình là một Phó Chủ tịch huyện, với công nhân cười nói suốt ngày, thậm chí còn khai thác một ít các sự kiện không ảnh hưởng tới toàn cục mà chế giễu, rất nhanh chóng được tất cả các công nhân tín nhiệm.
Tất cả mọi công nhân đều thích vị Phó Chủ tịch huyện trẻ tuổi này, bởi vì anh ta chẳng những rất có chuyên môn trong việc làm đường, chưa bao giờ đưa ra các lệnh chỉ huy mù quáng, khi có điều gì khúc mắc còn đề nghị mọi người cùng góp ý, gặp những lúc quan điểm có tranh chấp thì anh ta luôn dùng giọng điệu mềm mỏng, thương lượng để tất cả mọi người cùng thảo luận bình đẳng với nhau. Nói tóm lại, Hạ Tưởng đã làm cho bọn họ cảm thấy đây là một người rất giỏi chuyên môn nhưng lại có một thái độ rất thân thiết với mọi người.
So sánh với Hạ Tưởng thì Cao lão và nhóm chuyên gia cũng để để lại ấn tượng tốt với những người công nhân này. Với sự cầm đầu của Cao lão, những chuyên gia khi gặp các công nhân này thì đều gọi bọn họ là “sư phụ”, lúc có vấn đề gì đó họ còn còn lấy giọng điệu xin thỉnh giáo, bàn bạc với các công nhân. Điều này chưa bao giờ từng gặp ở các chuyên gia của tỉnh trước đây. Mỗi người công nhân đều thấy được sủng ái quá mà lo sợ, cảm nhận càng rõ câu cách ngôn “Làm quan càng lớn thì tâm càng rộng, lại càng bình dị và gần gũi”.
Cao lão tập trung vào trong các vấn đề kỹ thuật, Hạ Tưởng thì lại lần mò các tình huống trong công nhân. Một tuần trôi qua, Hạ Tưởng cũng đã thu thập được khoảng tám, chín phần mười tình tiết trong sự kiện mất tích của Biện Kim Thụy.
Buổi tối ngày nọ, Hạ Tưởng gọi Hùng Hải Dương đến cùng đi tản bộ. Khi đi đến khe suối, Hạ Tưởng dùng lời lẽ chân thành, tình ý sâu xa nói:
– Lão Hùng, anh có biết vì sao tôi lại giao công trình này cho anh không ?
Vẻ mặt Hùng Hải Dương cảm kích, liên tục lắc đầu:
– Tôi không biết, tuy nhiên cả đời tôi sẽ nhớ kỹ việc tốt này của Phó Chủ tịch huyện Hạ.
– Không cần phải ghi nhớ gì cả, tôi chỉ hi vọng anh có thể nhận biết được tình thế trước mắt. Có người cố ý không muốn chúng ta làm đường, hiện tại thì công trình đã phải dừng lại vì chưa đưa ra được kết luận với vụ việc mất tích của người công nhân kia, anh có nguyện ý để sự việc này tiếp tục diễn ra nữa không ? Lão Hùng, tôi là có tâm ý muốn vun xới anh để xí nghiệp của anh có thể trở thành đơn vị chuyên nghiệp trong huyện An ta về ngành xây dựng đường sá. Anh có cảm nhận được ý tứ này không thì tôi cũng không quan tâm, tuy nhiên anh phải vì chính tiền đồ của mình mà suy nghĩ, không nên buông tha cơ hội đang ở trong tay như vậy.
Hùng Hải Dương nghe thấy lời nói Hạ Tưởng có hàm ý khác, hổ thẹn phải cúi đầu.
Thông qua một thời gian tiếp xúc, Hùng Hải Dương cũng hiểu cách đối nhân xử thế của Phó Chủ tịch huyện Hạ, với sự chân tình của Phó Chủ tịch huyện Hạ đã nhiều lúc làm y phải rơi nước mắt, đồng thời trong nội tâm cũng tự trách mình. Bây giờ y mới biết ai mới là vị quan thật sự một lòng vì dân chúng, ai mới chân chính vì dân phục vụ !
Hạ Tưởng vỗ vỗ bả vai Hùng Hải Dương, cũng không ép y.
– Chính anh phải tự suy ngẫm lại, chọn ra con đường của mình, tôi không cưỡng ép anh, con đường xuyên núi thông với hai huyện cũng là một khối đá thử vàng đối với anh đó.
Hạ Tưởng xoay người bước đi, chưa bước quá hai bước thì nghe thấy phía sau một tiếng “Bịch”, Hùng Hải Dương quỳ rạp xuống đất, khóc rống lên, nước mắt nước mũi dàn dụa:
– Phó Chủ tịch huyện Hạ, tôi rất xin lỗi ngài. Tôi cũng không phải là cái dạng này nọ nhưng tôi đã phụ sự kỳ vọng của ngài, tôi, tôi… không xứng là một người đàn ông nữa.
Hạ Tưởng xoay người, tới nâng Hùng Hải Dương dậy, mỉm cười vẻ vui mừng:
– Biết sai mà sửa là đồng chí tốt. Thôi, đến văn phòng rồi nói chuyện, đem hết các chuyện đã xảy ra kể cho tôi.
Biện Kim Thụy vốn là thợ mỏ cũ của Lệ Triều Sinh, sau khi các mỏ tư nhân khai thác trái phép bị kiểm soát, bởi vì kỹ thuật của y không tốt nên bị trả về nhà. Bởi vậy y luôn giận cá chém thớt, cho rằng Hạ Tưởng đã cắt đứt con đường sinh nhai của y. Sau đó, Biện Kim Thụy đi theo Hùng Hải Dương. Bởi vì vợ của hai người bọn họ là chị em với nhau, tuy không phải là chị em ruột nhưng quan hệ cũng rất gần nên vì thế Biện Kim Thụy mới tìm đến Hùng Hải Dương, hy vọng có công ăn việc làm. Hùng Hải Dương rất nhanh chóng đồng ý, để cho y theo, trở thành công nhân của mình.
Công trình đường Sơn Thủy sau khi triển khai được một thời gian không lâu thì một ngày nọ Biện Kim Thụy thần thần bí bí tới gặp Hùng Hải Dương, nói là y có một cách phát tài rất tốt, muốn Hùng Hải Dương phối hợp với y một chút. Hùng Hải Dương nghe xong việc này thì gần như muốn điên lên, bởi vì Biện Kim Thụy muốn lừa người khác là mình đã chết để kiếm tiền.
Đương nhiên là Hùng Hải Dương không chịu, Biện Kim Thụy không ngừng thuyết phục, cuối cùng tiết lộ là sự việc này đã được Đặng Tuấn Kiệt tán thành, Đặng Tuấn Kiệt còn bảo thêm sau này ngoài công trình đường Sơn Thủy ra thì đoạn đường dài gần 20 Km của dự án làng du lịch mới cũng sẽ giao cho Hùng Hải Dương. Hơn nữa, Đặng Tuấn Kiệt còn hứa hẹn sẽ tìm giúp cho Hùng Hải Dương một số công trình lớn ở thành phố, cam đoan là trong vòng vài năm thì Hùng Hải Dương sẽ trở thành một công ty lớn của tỉnh Yến.
Vốn Hùng Hải Dương kiên quyết phản đối việc giả chết của Biện Kim Thụy, bởi vì sự cố an toàn này chắc chắn sẽ mang tới ảnh hưởng bất lợi trên toàn bộ các mặt với công trình đường Sơn Thủy, nhưng y không chịu nổi sự năn nỉ và chèo kéo hàng ngày của Biện Kim Thụy, mà vợ của Biện Kim Thụy còn gọi điện cho vợ của Hùng Hải Dương, thậm chí còn nói cho Hùng Hải Dương biết nếu y không nghe lời thì cho dù công trình hoàn thành cũng không lấy được tiền, bởi vì Đặng Tuấn Kiệt phụ trách mảng tài chính, quyền to chức trọng, nếu y không phê duyệt thì Hùng Hải Dương cũng đừng mơ lấy một phân tiền nào cả.
Đặng Tuấn Kiệt là người tại huyện An, nhà y cũng có một thế lực nhất định tại huyện An này, lại thêm có Biện Kim Thụy lấy tình thân chèo kéo, hai người ở hai bên vừa cưỡng bức, vừa dụ dỗ y, rơi vào đường cùng nên Hùng Hải Dương đành phải tiếp nhận kế sách của Biện Kim Thụy.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 13/09/2017 12:36 (GMT+7) |