Có phải… lão Tiền? Não Hạ Tưởng nhanh chóng hoạt động, lập tức nhớ ra người trước mắt đúng là lão Tiền, người công nhân hắn biết khi thi công đường Sơn Thủy ở huyện An, lúc ấy hắn vì cứu mạng lão Tiền còn suýt nữa bị dòng nước lũ cuốn trôi đi.
Lão Tiền chẳng phải vẫn đi theo đội công trình của Hùng Hải Dương sao, làm sao lại xuất hiện ở đội công trình của Tôn Hiện Vĩ? Hạ Tưởng chỉ sửng sốt, không kịp nghĩ sâu nguyên nhân trong đó vội đi nhanh về phía trước, cầm tay lão Tiền một hồi, xúc động nói:
– Lão Tiền, ông khỏe không? Đã nhiều năm không gặp, ông hiện tại thế nào? Cuộc sống có tốt không?
Lão Tiền ban đầu vốn không dám nhận Hạ Tưởng, chỉ chớp mắt đã xa Phó chủ tịch huyện hai năm rồi, vẫn chưa gặp lại Phó chủ tịch huyện Hạ một lần, trong lòng lão Tiền luôn cứ nhớ mãi. Phó chủ tịch huyện Hạ có ơn cứu mạng ông, cả những điều Phó chủ tịch huyện Hạ làm ở huyện An, ông thủy chung ghi tạc trong lòng, mỗi một lần nhớ tới trong tim dường như có lửa rực cháy, ấm áp trong ngực.
Hôm nay bất ngờ nhìn thấy tất cả mọi người đang vây quanh một đại quan dường như là Phó chủ tịch huyện Hạ, ông mới đầu không dám nhận, sau lại càng nhìn càng thấy giống, thật sự không kìm nổi mới nhỏ giọng mà hô một câu, không nghĩ tới Phó chủ tịch huyện Hạ còn nhớ rõ tên của ông, còn chủ động tiến về phía trước cầm tay ông, hoàn toàn không quan tâm trên tay ông đầy bùn đất!
Phó chủ tịch huyện Hạ thăng quan thành Chủ tịch quận Hạ, nhưng mặc kệ là Phó chủ tịch huyện Hạ hay là Chủ tịch quận Hạ đều là Hạ Tưởng đáng kính ân cần nhất trong tim của lão Tiền!
Ông mãi mãi không quên được thời điểm Hạ Tưởng cứu ông đã thốt ra một câu “Các anh em”, mãi mãi cũng không quên được ơn cứu mạng của Hạ Tưởng đối với ông, mãi mãi cũng không quên được là bởi vì Hạ Tưởng, ngày xưa từ một đám nông dân hợp thành một đội công trình, cũng đi lên thành phố tiếp nhận các công trình lớn.
Ân nhân Phó chủ tịch huyện Hạ hiện tại với vẻ mặt tươi cười chân thành, nắm chặt tay ông, vẫn như trước kia không hề kiêu căng chút nào, không có giả bộ ra vẻ, ngay lời nói của hắn cũng đều lộ vẻ thân thiết và nhiệt tình.
Trong nháy mắt đôi mắt lão Tiền đã ươn ướt, giọng run rẩy nói một câu:
– Phó chủ tịch huyện Hạ…
Kim Hồng Tâm đi cùng Hạ Tưởng đến vội vàng nhắc nhở nói:
– Hiện tại Chủ tịch quận Hạ là Chủ tịch quận của quận Hạ Mã.
Hạ Tưởng khoát tay:
– Phó chủ tịch huyện hay Chủ tịch quận cũng chẳng qua chỉ là cách xưng hô thôi, tôi và lão Tiền là bạn cùng chung hoạn nạn, không chú ý nhiều như vậy.
Lão Tiền lại không rõ lắm Phó chủ tịch huyện và Chủ tịch quận khác nhau, cũng biết Hạ Tưởng thăng quan rồi, lại nghe Hạ Tưởng nhắc tới là bạn cùng chung hoạn nạn với ông liền nhớ lại cảnh tượng nước lũ cuồn cuộn ngất trời năm nào, cuối cùng không kìm nổi nữa nước mắt rơi như mưa:
– Phó chủ tịch huyện Hạ, chúng tôi đều nghĩ tới anh, đã hơn một năm, tôi không có lúc nào là không nhớ anh thật là tốt, đại ân đại đức của anh tôi không nghĩ đến báo…
Đang nói chuyện, lão Tiền lại muốn quỳ xuống khấu đầu lạy tạ.
Hạ Tưởng giữ chặt ông, oán trách nói:
– Lão Tiền, chuyện đã qua lâu như vậy, không cần lúc nào cũng ghi tạc trong lòng.
Hắn không muốn lão Tiền nhắc lại chuyện xưa, liền thay đổi đề tài.
– Hùng Hải Dương cũng đang ở thành phố Yến à?
– Ở, ở.
Lão Tiền vừa lau nước mắt, vừa lấy ra điện thoại:
– Tôi gọi điện thoại cho nó, bảo nó lại đây gặp Phó chủ tịch huyện Hạ. Nó cũng vẫn nhắc tới anh, nói phải trực tiếp cảm ơn anh, đáng tiếc vẫn chưa có cơ hội.
Hoàng Kiến Quân và Thi Trường Nhạc ngơ ngác nhìn nhau, lại thêm ai nữa đây?
Hạ Tưởng cũng không ngăn lão Tiền, bởi vì hắn nhìn thấy niềm vui sướng của lão Tiền phát ra từ đáy lòng, hắn cũng không muốn làm nhiệt huyết của lão Tiền lạnh đi, liền để kệ ông.
Lão Tiền nói chuyện điện thoại xong, vẻ mặt hưng phấn nói:
– Giám đốc Hùng sẽ đến ngay lập tức, còn có mấy người tại huyện An năm đó đều muốn đến gặp anh.
Lão Tiền nói xong, quay đầu về phía mấy người công nhân la lớn:
– Các anh em, các anh em biết Chủ tịch quận Hạ là ai không? Anh ấy chính là Phó chủ tịch huyện Hạ năm đó đã cứu mạng tôi trong cơn đại hồng thủy, là Phó chủ tịch huyện Hạ mà mỗi ngày tôi đều một lần nói với các anh em!
Nếu nói vừa rồi ánh mắt nhóm công nhân nhìn Hạ Tưởng là tò mò và kính sợ, lão Tiền vừa nói xong, tất cả ánh mắt công nhân dừng lại trên người Hạ Tưởng lập tức đều biến thành kính nể! Nhóm công nhân vừa rồi còn cười hỉ hả lập tức lặng ngắt như tờ, dáng vẻ uể oải vừa rồi lập tức biến mất như chưa từng thấy, tất cả mọi người đứng thẳng người, chỉnh tề hướng về phía Hạ Tưởng với ánh mắt tôn kính!
Cũng không ai ngẩng đầu lên, mấy chục công nhân tại hiện trường tất cả đồng thanh mà hô một tiếng:
– Kính chào Chủ tịch quận Hạ!
Âm thanh như sấm rền, ngay cả Hoàng Kiến Quân không kịp phòng bị cũng bị làm cho hoảng sợ, theo bản năng mà lui về phía sau một bước.
Thi Trường Nhạc lại sợ tới mức thiếu chút nữa không xoay người bỏ chạy về trụ sở Cục Tài chính, chờ sau khi y ý thức được thất thố liền đứng lại, trên mặt lâm râm nóng lên, cảm thấy hành động vừa rồi hơi mất mặt.
Vài phút sau, hơn mười xe công trình rầm rầm đi tới, hơn 100 công nhân từ trên xe nhảy xuống, người cầm đầu đúng là Hùng Hải Dương mà Hạ Tưởng xa cách đã lâu. Hùng Hải Dương vừa thấy Hạ Tưởng, vẻ mặt đỏ bừng xúc động, sải bước lớn đi tới trước mặt Hạ Tưởng, một thanh niên trai tráng to cao như vậy, chân tay lại hơi luống cuống mà đứng cách xa chỗ Hạ Tưởng một thước, co quắp nói:
– Phó chủ tịch huyện Hạ, không, Chủ tịch quận Hạ, lão Hùng tôi đã đến.
Hạ Tưởng chủ động đưa tay ra nắm lấy tay Hùng Hải Dương, xúc động nói:
– Hải Dương, đã hơn một năm không gặp các anh rồi, các anh cũng khỏe chứ?
Ánh mắt Hạ Tưởng toát ra vẻ tha thiết và quan tâm, ánh mắt dừng lướt dần đến hơn 100 công nhân đứng sau lưng Hùng Hải Dương, vẫn là những bóng dáng quen thuộc này, vẫn là những người đàn ông khỏe mạnh, tráng kiện này, ánh mắt hắn cũng hơi hơi ươn ướt, những năm tháng tuổi trẻ hào hùng đó sao có thể nào quên!
Hùng Hải Dương thấy Hạ Tưởng biểu lộ tình cảm chân thành, hai mắt càng rưng rưng nói không ra lời. Hơn 100 công nhân phía sau ai ai cũng đều vô cùng xúc động, nhưng ở trước mặt Hạ Tưởng lại đều cố gắng duy trì dáng vẻ cứng rắn, không muốn để Phó chủ tịch huyện Hạ kính yêu thấy cái không đúng của bọn họ.
Hạ Tưởng nhìn kỹ từng nhóm công nhân đã từng đồng cam cộng khổ với hắn, trong lòng cảm xúc dâng trào. Từng cảnh tượng năm đó hiện lên trong trí nhớ không khỏi muôn phần xúc động, quay đầu lại nói với Kim Hồng Tâm, Hoàng Kiến Quân và Thi Trường Nhạc:
– Những người công nhân này đều là các anh em tôi quen tại huyện An khi thi công đường Sơn Thủy.
Một câu “các anh em” nói ra, lập tức khiến Hoàng Kiến Quân nhìn Hạ Tưởng với ánh mắt khác.
Hoàng Kiến Quân xuất thân là quân nhân, cảm nhận sâu sắc tình thân giữa các chiến hữu. Tình chiến hữu có chút tương tự với sự kính yêu của những người công nhân đối với Hạ Tưởng lúc này, y có thể rõ ràng mà cảm nhận được những người công nhân từ đáy lòng mà vô cùng yêu quý Hạ Tưởng, khiến y vô tình nhớ tới tình yêu thương của chiến sĩ đối với thủ trưởng trong quân đội!
Hạ Tưởng có thể chiếm được sự tôn trọng thật lòng của những người công nhân thì đã đủ để chứng minh hắn là một người có thể tín nhiệm, đáng tin cậy. Bởi vì tình cảm của những người công nhân là thật thà chất phác nhất, tiêu chuẩn phân biệt một người xấu của bọn họ rất đơn giản, đơn giản đến mức chỉ cần anh thành tâm với họ, họ liền thành tâm với anh.
Hạ Tưởng năm đó bất kể đã làm cái gì, có thể đối xử chân thành với họ đã đổi lại được những người công nhân đã hơn một năm vẫn nhớ mãi không quên Phó chủ tịch huyện Hạ của bọn họ, trong lòng Hoàng Kiến Quân hỗn độn, lần đầu tiên nảy sinh sự kính trọng đối với Hạ Tưởng!
Nếu nói trước kia thái độ y từng bày tỏ đối với Hạ Tưởng hiện rõ là sự dựa dẫm trong tình trạng bị tình thế ép buộc, là tình cảnh không thể không thỏa hiệp, nhưng giờ này khắc này y lại cảm thấy may mắn trong lòng vì đã lựa chọn đứng chung đội với Hạ Tưởng. Bởi vì hiện tại y đã hiểu rõ một đạo lý, Hạ Tưởng không chỉ là một cán bộ quan chức, là Chủ tịch quận quận Hạ Mã, hắn còn là một người đàn ông có nghĩa khí, chân thành, một người bạn chí cốt thật sự.
Sau khi Hoàng Kiến Quân nghĩ thông suốt, lại nhìn bóng dáng cũng không cao lớn của Hạ Tưởng, bỗng nhiên liền có một cảm giác vĩ đại lớn lao.
Thi Trường Nhạc vẻ mặt kinh ngạc, không rõ rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra. Tuy nhiên trong lòng y lại liên tục kinh ngạc, không nghĩ tới chẳng những một câu nói của Hạ Tưởng khiến cả đội công trình phụng sự như thánh chỉ, còn tiếp tục gọi tới một đội công nhân, mỗi người đều nhìn Hạ Tưởng như đang ngắm nhìn vầng thái dương, khiến cho Thi Trường Nhạc có cảm giác choáng váng huyễn hoặc không có thật.
Hạ Tưởng, sao hắn lại có uy danh kinh người như vậy?
Thi Trường Nhạc tính tình khôn khéo, y cũng biết trong quan trường rất ít tình cảm xúc động thật sự, hơn nữa cho dù là Bí thư và Chủ tịch quận, đôi khi những lời nói ra chưa chắc mọi người cũng đều nghe theo. Mượn nhóm công nhân mà nói, bọn họ có đôi khi vùng dậy, mặc kệ lời nói của Bí thư Quận ủy hay Chủ tịch quận, thậm chí lời của Bí thư Thành ủy và Thị trưởng cũng không nghe, nhưng bọn họ rất nghe lời của người làm cho bọn họ tin phục.
Quyền lực đôi khi không thể lớn hơn sự hấp dẫn từ nhân cách con người.
Hạ Tưởng vừa xuất hiện đã làm chấn động cả một khu đã nói lên một điều, Hạ Tưởng chính là người bọn họ tín nhiệm nhất và kính nể nhất!
Thi Trường Nhạc càng ngày càng cảm thấy nhìn không thấu Hạ Tưởng, ánh mắt đảo qua mấy vòng, trong lòng cũng suy nghĩ nhiều hơn. Đồng thời ở sâu trong nội tâm của y, quyết định đi theo Bạch Chiến Mặc cũng đã bắt đầu lung lay. Chủ tịch quận Hạ có thể đối xử thâm tình hậu ý với đám công nhân, thì người theo hắn hẳn là cũng sẽ được đối xử tử tế… Y không ngừng đánh giá Hạ Tưởng, tâm tư trong lòng ngày càng trĩu nặng.
Xem thêm các Quyển khác trong bộ “Quan Trường” tại đây: http://truyensextv1.com/tag/tuyen-tap-quan-truong/
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/09/2017 12:39 (GMT+7) |