Tôn Hiện Vĩ bị gió lạnh bên ngoài thổi qua khiến cho có đôi chút tỉnh táo lại, lại ồn ào đòi đi tính tiền. Khi biết Lý Hồng Giang đã thanh toán trước thì y tỏ ra bất mãn mà than thở vài câu, ngẩng đầu nhìn thì thấy mình đang đứng trước cửa Dao Trì, nét mặt tỏ ra mờ ám nói:
– Mọi người, tối nay tôi không trở về nhà đâu, quyết định vì nước mà làm vẻ vang ba lượt. Giai Giai, chúng ta đi ngâm trong dòng nước làm đôi uyên ương thôi.
Giai Giai là con gái Nhật Bản, đặc biệt chỉ biết phục tùng, nên lên tiếng thuận theo, không đợi mọi người xung quanh gật đầu, đi lên trước đỡ Tôn Hiện Vĩ bước vào cổng Dao Trì. Hạ Tưởng cảm thấy Tôn Hiện Vĩ vẫn còn chưa ổn nên cũng không yên tâm, đồng thời bước qua cổng Dao Trì, rồi quay đầu lại nói với mọi người một câu:
– Chờ tôi một chút, tôi đưa anh ấy một đoạn.
Dao Trì khai trương chưa lâu nhưng đã là trung tâm tắm hơi nổi tiếng nhất của thành phố Yến. Bên trong được trang trí vô cùng xa hoa, đèn treo bằng pha lê, nền nhà được lát bằng đá cẩm thạch, những cột trụ đều có đường kính từ một thước trở lên. Ngoài ra còn có những bức tượng điêu khắc Châu âu, tạo ra sự sang trọng không khác gì trong hoàng cung.
Đón khách tại cửa cũng là những cô gái xinh đẹp cao gầy. Các cô mặc một chiếc áo dài sườn xám màu đỏ thẫm, xẻ tà từ đùi trở lên. Do thời điểm này là mùa đông mà lại mặc loại áo xẻ tà, bó sát người này càng khiến người khác cảm thấy mê hồn. Chiếc áo đỏ tươi cộng với làn da trắng như tuyết càng tôn thêm vẻ đẹp kiều diễm cho các cô gái. Các cô đứng bên phải bên trái hai bên, mỗi bên bốn người, tổng cộng là tám người. Khi có khách đến sẽ cùng nhau xoay người cúi đầu, cất giọng ngọt ngào hô:
– Hoan nghênh quý khách đến với Dao Trì.
Quả thật là cảnh đẹp, ý vui cho người hưởng thụ.
Kiếp sau của Hạ Tưởng thường hay đến những khách sạn sang trọng, những trung tâm tắm hơi xa hoa. Dao Trì tuy rằng cũng khiến cho mọi người lác mắt nhưng trong mắt của hắn thì cũng là bình thường. Hắn cố không thưởng thức cảnh đẹp ở Dao Trì, chỉ theo sát phía sau Tôn Hiện Vĩ, nhìn y bước vào chỗ đổi giày rồi ngồi chờ ở ghế sofa.
Hạ Tưởng chưa kịp tiến lên hỏi y vài câu thì chợt nghe phía sau có tiếng bước chân truyền đến, nhìn lại thì thấy Phượng Mỹ Mỹ tiến vào.
Kiếp trước ở Dao Trì, hắn cùng Phượng Mỹ Mỹ có gút mắc không thể tháo gỡ. Cô bồi rượu tiếp khách ở Dao Trì, Hạ Tưởng vẫn luôn ủng hộ cho cô. Cũng bởi vì Phượng Mỹ Mỹ mà Hạ Tưởng đã đắc tội với một tên quan liêu. Kết quả là bị lão ta làm cho kinh doanh thất bại. Bởi vậy, đối với Dao Trì, Hạ Tưởng có một loại tâm trạng phức tạp.
Thật không ngờ, Phượng Mỹ Mỹ lại đi theo vào đây. Nguyên vốn tưởng kiếp này cô sẽ không có liên quan gì với Dao Trì nữa. Chẳng lẽ trời xui đất khiến cô lại bước vào cổng Dao Trì một lần nữa?
Phượng Mỹ Mỹ tò mò đánh giá quang cảnh bên trong của Dao Trì, có chút khó hiểu hỏi:
– Không phải đây chỉ là một nơi tắm hơi bình thường của địa phương sao? Bài trí sang trọng như thế này thì làm sao mà thu hồi được vốn về cơ chứ? Cho là một quý ông gọi một nữ tiếp viên. Thế thì một ngày phải cần bao nhiêu người để duy trì các khoản chi phí?
Hạ Tưởng cũng chỉ ho khan vài tiếng, chứ không trả lời ngay. Phượng Mỹ Mỹ tuy rằng lớn mật, bề ngoài xinh đẹp nhưng đó chỉ là biểu hiện bên ngoài, còn bên trong của cô là một người bảo thủ và hồn nhiên. Hạ Tưởng không thể giải thích với cô là trung tâm tắm hơi này không chỉ dựa vào vé ra vào cửa để kiếm tiền mà là dựa vào những hạng mục khác không thể nói rõ để tăng thu nhập.
Hạ Tưởng chỉ nhìn Phượng Mỹ Mỹ gật đầu mà không nói gì, đến bên cạnh Tôn Hiện Vĩ nói:
– Ổn không vậy? Nếu không ổn thì về nhà ngủ, chứ đừng ngủ qua đêm bên ngoài.
Tôn Hiện Vĩ nửa tỉnh nửa say, nghĩ đến Hạ Tưởng hỏi y về một phương diện nào đó có khỏe hay không thì liền lớn tiếng nói lại:
– Ổn, tại sao lại không ổn. Đừng nghĩ tôi lớn tuổi hơn anh thì tôi yếu nhé. Tôi còn khỏe như hổ, như sói đấy.
Một câu nói khiến cho những vị khách khác phải liếc nhìn Tôn Hiện Vĩ.
Hạ Tưởng liền đưa số điện thoại của Tiêu Ngũ cho Giai Giai nói:
– Trông chừng anh ấy, đừng để anh ấy làm loạn lên. Có gì thì gọi điện thoại liền cho Tiêu Ngũ đấy.
Giai Giai gật đầu, rồi khom người, vô cùng cẩn thận mà đỡ Tôn Hiện Vĩ xoay người bước đi. Hạ Tưởng nhìn theo hai người rời khỏi cũng dự định quay về. Khi chưa kịp quay đầu trở ra thì nghe được tiếng kêu hoảng sợ của Phượng Mỹ Mỹ:
– Buông ra mau! Buông cái cánh tay thối của ông ra mau.
Hạ Tưởng cả kinh, vội vàng nhìn lại, chỉ thấy một gã đàn ông bụng phệ đang vươn đôi bàn tay giống như bàn tay lợn bắt lấy vạt áo gió của Phượng Mỹ Mỹ, khuôn mặt phì nộn khiến người ta liên tưởng đến khuôn mặt của một con heo nở nụ cười, miệng không ngừng nói:
– Cô em, cô nàng xinh đẹp, người đẹp bé nhỏ! Anh là khách quý ở đây, anh có thẻ Dao Trì VIP của các em, biết không, là VIP bạch kim, thẻ VIP có thể giảm 30%, loại cao cấp nhất!
Chắc chắn cái tên mặt heo đấy đã tưởng Phượng Mỹ Mỹ là tiếp viên của Dao Trì. Cũng phải, màu áo gió cô mặc và trang phục của tiếp viên của Dao Trì rất giống nhau, hơn nữa dáng người cô cũng cao gầy. Nếu không nhìn kỹ thì cứ tưởng cô là tiếp viên tại đây cũng nên.
Nhưng vấn đề là, tốt xấu gì thì Dao Trì cũng là nơi ăn chơi xa hoa. Những khách đến đây đều là những người có ít nhiều lai lịch, lại có nhiều tiền trong tay, sao lại không thể không biết những tiếp viên tiếp khách bên ngoài đều là những người chỉ có thể nhìn chứ không thể đụng vào. Các cô và những tiếp viên massage bên trong không giống nhau. Cho dù là tiếp viên massage nhưng cũng có thứ tự, cấp bậc, chứ không phải tùy tiện là có thể động tay động chân được.
Đến trung tâm tắm hơi lại có hành vi lôi kéo, thật sự là rất mất mặt. Có muốn gì thì về nhà, chứ tốt xấu gì thì khi đến trung tâm tắm hơi cũng phải giữ thể diện một chút chứ. Ngay tại tiền sảnh mà lôi kéo một nữ nhân viên tiếp khách thì quả thật nhân cách quá thấp.
Phượng Mỹ Mỹ kéo hai tay nhưng không thể thoát khỏi tay của tên mặt heo đó. Trong cơn giận dữ đã nhấc một chân đá thẳng vào bắp chân của tên mặt heo. Tên mặt heo kêu lên đau đớn, giơ tay đẩy mạnh bả vai Phượng Mỹ Mỹ.
Phượng Mỹ Mỹ lảo đảo, ngã lăn ra mặt đất. Tên mặt heo tỏ ra tức giận, bước đến, nhấc chân lên định đá, miệng lầu bầu:
– Mẹ nó, một con nhân viên tiếp khách mà cũng đòi làm cao với bố mày. Có biết bố mày là ai không? Nói cho mày biết nhé, con trai của bố mày là Đội trưởng đội hình sự Tống Cương của cục công an đấy nhé. Bố mày là Trưởng phòng Tống…
Mắt nhìn thấy cái chân thối của tên mặt heo kia chuẩn bị đạp lên người Phượng Mỹ Mỹ, chợt nghe một tiếng gầm vang lên:
– Tôi biết ông là ai. Ông chính là lão Tống khốn kiếp.
Còn chưa dứt lời thì thấy một cái chân từ đâu bay đến, đá vào bắp vế của tên mặt heo. Cú đá này so với cú đá của Phượng Mỹ Mỹ thì mạnh hơn, chỉ nghe tên mặt heo kia tru lên một tiếng giống như heo bị chọc tiết, quay cuồng ngã trên mặt đất.
Hạ Tưởng đã ra tay đúng lúc, mới tránh cho Phượng Mỹ Mỹ khỏi kết cục bị làm nhục.
Phượng Mỹ Mỹ vẫn chưa hoàn hồn, hai tay ôm lấy cánh tay Hạ Tưởng, nét mặt hoảng sợ, run rẩy nói không ra lời. Hạ Tưởng vỗ nhẹ bả vai cô, nhẹ giọng nói:
– Đừng sợ, có anh ở đây mà.
Một câu nói vô cùng đơn giản Hạ Tưởng thuận miệng nói ra thôi nhưng lại khiến cho Phượng Mỹ Mỹ đang trong cơn sợ hãi cảm thấy trấn tĩnh lại một chút. Cô liếc mắt nhìn Hạ Tưởng, ngực phập phồng không ngừng, giọng hơi run rẩy nói:
– Cảm ơn anh, Hạ ca. Cám ơn anh đã cứu em.
Hạ Tưởng lập tức sửng sốt. Tình cảnh trong giờ phút này lại hoàn toàn giống như quay trở về kiếp trước. Cũng là ở Dao Trì, Phượng Mỹ Mỹ cũng mặc bộ đồ như thế này. Cô ngồi ở quầy bar, hai mắt đê mê, nâng ly rượu hướng về Hạ Tưởng nói:
– Cám ơn anh, Hạ ca. Cám ơn anh đã chiếu cố cho em.
Mà lúc ấy, Hạ Tưởng đang bị Tống Đức Đạo bức bách đến sứt đầu mẻ trán. Cảnh tượng kiếp sau đó có lẽ sẽ không tái hiện lại, nhưng kiếp này, ma xuôi quỷ khiến thế nào, Phượng Mỹ Mỹ chẳng những tiến vào Dao Trì, mà còn không thể né tránh mà được hắn cứu một lần nữa. Mà điều hắn cảm thán nhất chính là Phượng Mỹ Mỹ là nguyên nhân dẫn đến việc Tống Đức Đạo bức hắn vào con đường cùng.
Sau khi tái sinh, Hạ Tưởng không phải là không nghĩ đến việc đi tìm Tống Đức Đạo, người mà đã khiến hắn bị mất tiền đồ, phải chịu cảnh mất hết tất cả để trả thù. Chỉ có điều, kiếp này hắn vẫn lo cho sự nghiệp của mình hơn. Sau khi tiến vào được Tỉnh ủy, đạt được chức vụ cao, trong lòng tự nhiên cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Hơn nữa, hắn vốn không phải là người tính toán chi li. Cho nên, hắn cũng đã một phần nào đó quên đi những thương tổn mà Tống Đức Đạo đã gây ra cho hắn.
Nếu kiếp này không cùng Tống Đức Đạo có bất kỳ đụng chạm gì, thì chỉ cần lão ta đừng xuất hiện trước mặt hắn, đừng trêu chọc gì hắn thì hắn cũng không cần phải tự hạ thấp thân phận của mình và chấp nhặt làm gì. Chỉ có điều cuộc sống thì thường có những điều nằm ngoài dự đoán của mình. Tôn Hiện Vĩ muốn đến Dao Trì làm vẻ vang cho nước, hắn cũng muốn đến xem một chút, Phượng Mỹ Mỹ lại tò mò tiến vào. Cô ấy mặc áo màu đỏ cộng thêm dáng người cao gầy, không ngờ lại bị Tống Đức Đạo tưởng lầm thành nữ nhân viên tiếp khách.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/09/2017 12:39 (GMT+7) |